Nghe cô than thở, Đào Hoa Âm thở một hơi thật não nề, bà biết tính con trai bà rất ương bướng, nếu cô gái kia không chịu gả, Tử Quân cũng sẽ tìm cách khác ép cô.
Lúc trước, bà cho rằng Tử Quân chỉ vì hứng thú nhất thời, say nắng nên mới u mê Thanh Ca, nhưng bà không ngờ 4 năm qua anh lại nhất kiến chung tình với cô, còn làm đủ mọi cách để tìm ra cô.
Thậm chí, bây giờ Tử Quân còn muốn lấy cô, chuyện này bà cũng không có cách nào xen vào, tuy là mẹ nhưng từ nhỏ tới lớn đều là do bà cưng chiều con trai, nên tiếng nói của bà đối với Tử Quân không có trọng lượng.
Cộng thêm, việc thiếu thốn tình cảm từ bố mà Tử Quân càng khó dạy bảo hơn, anh quyết điều gì thì cố chấp làm cho bằng được, ai cản anh cũng không nhân nhượng.
Đứng trước một cô gái ngây thơ, tội nghiệp lòng Hoa Âm canh cánh, vô lực chẳng thể nào giúp Thanh Ca giãi vay, bà kéo lấy tay Thanh Ca vỗ nhẹ lên đó vài cái, rồi lại dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, hành động của bà cực kì ấm áp.
" Đừng khóc...hỏng gương mặt xinh xắn của cháu đấy !
Ta thật sự xin lỗi cháu vì đã để con trai ta làm ra chuyện không đúng với cháu ! " Hoa Âm khuyên cô, nhưng trong lời khuyên pha vào sự bất lực.
Thanh Ca đủ thông minh, hiểu bà không có ý định giúp cô ngăn cản việc Tiêu Tử Quân đang làm, bỗng chốc thất vọng. Cô nhanh gạt đi nước mắt, rút tay mình ra khỏi tay bà, khó khăn cất tiếng.
" Cảm ơn phu nhân đã quan tâm... "
" Không có gì đâu, điều ta nên làm mà... " Hoa Âm tinh ý, lùi người ra xa một chút.
Bà nhàn nhã rót cho Thanh Ca một tách trà, đưa đến tận trước mặt cô, nhỏ giọng bảo.
" Uống chút trà ấm, đầu óc sẽ thư thả hơn... "
Thanh Ca dè chừng, ngồi im một chỗ, cả gan đưa ánh nhìn dò xét sang Hoa Âm, đôi mắt to tròn của cô híp nhẹ, kì lạ cho một người phụ nữ quyền lực, khí thế ngút ngàn, tại sao Hoa Âm không ghét kẻ nghèo nàn như cô ? Thanh Ca trộm nghĩ.
Và, những gì cô nghĩ như bị Hoa Âm nhìn thấu, bà khẽ cười, nụ cười ngọt ngào ấm áp, mềm giọng trấn an Thanh Ca.
" Ta không xen vào chuyện của con trai ta...đó là quyền riêng tư của nó...
Nhưng...
Ta không ghét cháu vì bất cứ lý do gì...ta không giống với những phụ nữ giàu có khinh thường người nghèo như trong phim đâu "
" Phu nhân... " Thanh Ca bị nắm thóp, chớp mắt liên tục có chút bối rối, rồi nét mặt ấy lại thay đổi nhanh chóng, buồn bã nghĩ đến lời của Tiêu Tử Quân.
Quả không sai lệch được đi đâu, từ đầu anh đã khẳng định gia đình sẽ không có ai dám không chấp nhận anh lấy cô. Bây giờ, nghe những lời nói kia của mẹ anh, Thanh Ca rầu đến thúi ruột thúi gan, cô không còn tâm trạng để tiếp tục trò chuyện với bà vội vàng cúi người, kiếm cớ bản thân không khỏe để xin phép rời đi.
Hoa Âm không giữ, lớn giọng ra ngoài cho người đưa cô đi, khi cô vừa ra khỏi đó người quản gia thân kính do Hoa Âm sắp xếp đi vào hỏi chuyện.
" Phu nhân, người thật sự không ngăn cản thiếu gia sao ? " Nghiên Nhi đang cúi người cung kính.
" Không...nếu Tử Quân đã quyết không ai cản được cả...
Từ bây giờ hãy đối tốt với cô ấy đi...sau này...có lẽ cô ấy sẽ khóc nhiều hơn cười " Hoa Âm cất giọng có phần chạnh lòng.
Rồi, bà lắc đầu, tâm trĩu nặng, như nhìn thấy trước kết quả của Thanh Ca, sớm muộn gì cũng bị chính con trai bà làm đau khổ, vì trong đầu bà đã hình thành suy nghĩ, tình đầu luôn là mối tình dễ đổ vỡ nhất !
Hiện giờ, điều bà có thể làm lúc này, là đối tốt với Thanh Ca, phòng hờ sau này cô bị tổn thương bà vẫn có thể thay con trai bù đắp những lỗi lầm mà anh gây ra.
" Nữ nhân xinh đẹp là tai họa, nam nhân xinh đẹp là bi kịch " Hoa Âm làu bàu, dõi theo phía Thanh Ca đi qua, trong đôi mắt của bà đầy sự tiếc nuối.
Thanh Ca được đưa về ngôi nhà nhỏ, đường về đó ngoài ánh sáng của các vì sao thì chẳng có gì soi vào, Thanh Ca mệt mỏi đưa tay vào nắm cửa, vừa mở nó ra liền tá hỏa.
Tiêu Tử Quân ngồi lù lù trên ghế, trong bóng tối, hình ảnh của anh được chút ánh sáng nho nhỏ của vì sao chiếu vào, trông cứ như mấy anh chàng ma cà rồng trong tiểu thuyết khiến Thanh Ca rùng mình, lắp bắp hỏi anh.
" Tiêu...Tử Quân...sao...sao cậu lại ở đây ? " Thanh Ca nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, nó đã điểm vào 8h30 tối.
Một người đàn ông tự ý vào nơi ở của một cô gái lại còn là đêm thanh vắng, Thanh Ca không khỏi nảy sinh ý nghĩ xấu về Tử Quân.
Anh bỗng đứng bật dậy, đưa ánh mắt gắt gao chằm chằm vào cô.
" Mẹ đã nói gì với chị ? " Tử Quân gằn giọng.
" Hỏi thăm thôi... " Thanh Ca đạm mạc đáp.
" Không làm khó dễ chị chứ ? " anh nhướng mày, ngờ nghệch hỏi cô lần nữa.
Thì ra, Tử Quân vì lo lắng Đào Hoa Âm gây khó dễ cho cô nên anh cất công đến đây dò hỏi, Thanh Ca bèn cười khẩy lướt đến chỗ khung vẽ, vừa xếp nó lại vừa cao giọng với Tử Quân.
" Cậu về đi, trời đã tối rồi...
Ở đây như vậy không hợp tình hợp lí đâu " Thanh Ca cố ý đưa ánh nhìn ghét bỏ sang Tử Quân, như ngầm ra lệnh cho anh lập tức đi ngay.
" Mẹ đồng ý chuyện tôi muốn lấy chị đúng không ? " Tử Quân mặt dày lải nhải.
Thanh Ca trông anh thật sự rất phiền phức, hết người mẹ cao quý của anh làm tâm cô bấn loạn giờ lại thêm tên nhóc như anh càm ràm.
" Tiêu thiếu...mẹ của cậu không có nói gì chuyện cậu muốn lấy tôi cả, bà ấy chỉ hỏi thăm thân phận của tôi thôi...và...
Bà ấy không gây khó dễ gì cho tôi hết...trả lời như vậy vừa ý cậu rồi chứ ? " Thanh Ca bất mãn đáp, hai tay xoa lấy huyệt thái dương, trông cô rầu não cực kì.
Tử Quân biết ý cũng không muốn làm cô giận, cô đã nói như thế anh làm sao dám không nghe, anh vội rảo bước tới chỗ cô định là " chúc cô ngủ ngon ", nào ngờ cô tưởng anh có ý xấu, cầm hẳn khung vẽ to đùng đưa lên đỉnh đầu, hăm dọa.
" Đứng yên đó, bước thêm một bước tôi đập cậu gãy xương ! "
" Thanh Ca, bình tĩnh...tôi chỉ muốn chúc chị ngủ ngon thôi mà..." Tử Quân bất ngờ đưa hai tay ra trước ngực, làm hành động phòng thủ, né người về sau.
" Bỏ nó xuống đi " anh gấp gáp yêu cầu, sắc mặt anh có chút sợ, anh sợ vì không phải Thanh Ca muốn đánh anh, mà sợ cô không trụ nổi khung vẽ ấy sẽ rơi xuống đầu cô.
Thanh Ca hố nặng, ngượng ngùng từ từ buông khung vẽ xuống, từ lúc đặt chân đến đây bao nhiêu suy nghĩ xấu xa cô điều đổ hết lên đầu Tử Quân, biến anh thành kẻ mang tội danh b.iến thái.
" Xin lỗi...tại...tại...tự dưng cậu đột ngột đi tới làm tôi giật mình thôi..." cô bĩu môi, bày ra dáng vẻ vô tội.
Càng nhìn bộ dạng mè nheo, Tử Quân càng không nỡ trách móc cô, anh đứng nghiêm chỉnh lại, ậm ừ vài tiếng rồi mới cất giọng.
" Chúc chị ngủ ngon " anh nhanh quay người rời khỏi đó, mặc cho Thanh Ca có nghe được lời anh nói không, vội vàng đóng sầm cánh cửa, sợ náng lại lâu làm cô giận hơn.
May mắn, Thanh Ca nghe hết, còn nghe rất rõ, cô lẩm bẩm trong miệng chúc lại anh " ngủ ngon ".
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó đã gần 9h, Thanh Ca mệt mỏi đưa mắt nhìn ngôi nhà nhỏ, trong lòng cô luôn có cảm giác bất an.
Cho dù, từ trước đến giờ cô ở một mình quen rồi, bất cứ nơi nào cô cũng không thấy sợ, thế nhưng khi ở nhà Tử Quân cảm giác tù túng làm cô bó buộc, chẳng dám tự tiện động vào bất cứ thứ gì.
Chiếc giường ấm áp, rộng lớn ở bên kia làm cô thấy ám ảnh, chỉ cần chạm nhẹ vào nó từng lớp da thịt của cô đã run lên bần bật.
Thanh Ca kéo vali, lấy ngay chiếc khăn tắm dài trãi lên sàn nhà, dùng mớ quần áo gói gọn thành gối nằm tạm, ngay cả một chiếc chăn mỏng đắp lên cũng không có, đêm đó cô ngủ trông rất khổ sở, vừa lạnh vừa mơ thấy ác mộng.
Cơn ác mộng quay lại đêm cô bán thân, nỗi ám ảnh quấn lấy cả cơ thể nhỏ nhắn run rẩy từng cơn, nước mắt tủi nhục hòa lẫn mồ hôi ướt đẫm người, Thanh Ca thức tỉnh ngay tức khắc, đồng tử trong mắt giãn to, cô thở hổn hển.
Tiếng thở nghe cực kì kinh hãi kèm theo tiếng nấc uất nghẹn, cứ như cô vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, nhìn lên đồng hồ đã là 2h sáng, lúc này Thanh Ca không thể chợp mắt nổi nữa cô lại lấy đồ nghề mở tung cửa sổ, vẽ lại bầu trời sao đêm hôm ấy.
Một bầu trời đầy rẫy ánh sáng rực rỡ, cứ như những vì sao kia đang rơi xuống, chớp nháy liên tục, lúc to lúc nhỏ. Tuy nhiên, bức tranh ấy chỉ vỏn vẹn có 3 màu sắc duy nhất, xanh, tím than và trắng, nhìn thì rực rỡ nhưng lại đẫm nét u buồn.
Thanh Ca ngồi đó ngắm nghía bức tranh, một lúc sau cô cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ quên, đến khi cô tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao, từng tia nắng chói chang rọi thẳng vào đôi mắt long lanh.
Ngày thứ hai bắt đầu, Thanh Ca cười ngặt nghẽo, cất giọng thì thầm oán thán.
" Hoa Thanh Ca, kiếp này của mày thật khổ...nếu có kiếp sau đừng làm người nữa... "
Cứ như thế, Thanh Ca đón nhận những ngày tù túng, đầu óc luôn chìm trong áp lực.