Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 70:Ngoại truyện 10: Mang thai.




- Vợ ơi. Dậy ăn sáng đi em. (Anh cưng chiều nó, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve khuôn mặt và mái tóc dài của nó.)
\- Chồng... Anh cho em ngủ thêm một xíu nữa đi mà. Xin anh đấy. (Nó nũng nịu.)
Anh nghiêm khắc nhìn nó.
\- Không được. Đã trễ lắm rồi. Em phải biết lo cho sức khỏe của mình chứ. Em bây giờ đang có em bé đó.
\- Vâng... vâng... Em dậy liền mà. (Nó nhanh chóng ngồi dậy vì lo cho bé con đang ngày càng lớn lên trong bụng của nó. Bé con là kết tinh của tình yêu giữa anh và nó.)
Anh nhẹ nhàng đưa nó xuống phòng ăn, đút cho nó từng chút từng chút. Trước đây anh đã rất cưng chiều, lo lắng, chăm sóc cho nó rồi. Nhưng khi nó mang thai những điều đó càng tăng gấp đôi. 3 tháng đầu trong thời kì mang thai. Anh bỏ hẳn cả việc ở công ty lại cho trợ lí. Công việc quan trọng đến mấy cũng giải quyết ở nhà. Anh không rời nó cho dù là nửa bước. Lúc trước anh nghe mẹ của anh nói rằng. Phụ nữ mang thai rất cực khổ. Hơn 9 tháng phải mang thêm một sinh mạng ở trong cơ thể nhỏ bé của mình, rồi những tháng đầu lại ốm nghén đủ điều. Anh thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh nó đến phòng sinh em bé ra nữa. Anh đã từng gặp mặt trực tiếp bác sĩ để nhờ tư vấn. Anh cũng đã từng thử trải nghiệm cơn đau đó nhờ một chiếc máy của bác sĩ. Nhưng anh chỉ chịu đến mức độ 10 là đã hết chịu nổi rồi mà bác sĩ lại bảo khi sinh con người phụ nữ phải chịu đến mức độ 13. Anh rất sợ nó sẽ chịu cực khổ, sợ không thể chăm sóc được cho nó. Nhưng nó lại luôn khuyên anh mọi chuyện sẽ ổn vì nó là bác sĩ nên nó biết rõ mọi thứ. Nó biết cách chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.
\- Tối nay. Anh có một bữa tiệc quan trọng không thể bỏ được. Hay là anh đưa em đi cùng nha. (Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nó)
\- Thôi. Em không muốn đi đâu. Ở đấy đông người lắm. Với lại bụng em càng ngày càng to lên rồi đi đứng bất tiện lắm. (Nó vui vẻ lắc đầu nhìn anh)
\- Vậy anh sẽ nhờ mẹ qua chăm sóc cho em nha.
\- Anh nhờ Khánh Thi cũng được mà. Bữa tối anh để mẹ nghỉ ngơi nữa chứ.
\- Không được. Khánh Thi nó còn không biết tự chăm sóc mình nữa. Ở đó mà anh giao em cho nó. ( Anh kiên quyết lắc đầu.)
\- Vậy tùy anh vậy. Mà hôm đó anh định đi với ai?
\- Anh đi một mình.
\- Không được đâu. Anh đi một mình em không yên tâm. Hay anh đưa thư kí Uyên theo đi. Có gì anh uống rượu say thì để cô ấy đưa anh về.
\- Ừm. Vậy nghe theo em vậy.

Buổi tối sau khi anh tham gia tiệc trở về thì đã hơn 22 giờ rồi. Nhưng nó vẫn thức đợi anh trở về. Vừa nghe thấy tiếng xe của anh chạy vào nhà xe. Nó liền đi xuống lầu đón anh. Mẹ anh thấy vậy cũng đi theo nó xuống lầu.
\- Anh có mệt không? (Nó quan tâm đi lại giúp anh cởi áo vest bên ngoài ra.)
\- Cho dù có mệt đến mấy nhưng về nhà gặp vợ là anh hết mệt rồi.
\- Anh bớt nịnh em đi. (Nó trề môi)
\- Thiên. Con về rồi thì ba mẹ cũng về nhà đây. Ba mẹ trả lại không gian riêng tư cho hai đứa đó. (Mẹ anh vừa nói xong liền nhìn vào bếp thấy ba anh đang đi ra)
\- Vâng. Ba mẹ về cẩn thận ạ. (Anh và nó cùng đồng thanh đáp)

Sau khi ba mẹ anh đi về. Ánh mắt nó nhìn anh liền có chút khác lạ.
\- Anh đi lên phòng tắm nha. Trên người anh có chút mùi rượu. Em lại đang mang thai không nên ngửi thấy mùi này đâu. (Anh quay người định đi lên lầu nhưng lại bị nó ngăn lại.)
\- Anh đứng lại nói chuyện với em một chút đi. ( Ánh mắt của nó lại càng trở nên lạnh lẽo.)
\- Có chuyện gì không nói sau được hả vợ?
\- Em muốn nói ngay bây giờ. (Giọng nói của nó rất quyết đoán.)
\- Vậy bây giờ vợ anh muốn nói chuyện gì nè. (Anh ân cần vuốt ve nó)
\- Anh thấy em mang thai xấu xí nên chán em rồi phải không?
\- Anh không có. Anh không cho em nói như thế. Đối với anh em luôn là người đẹp nhất, là nữ thần của riêng mình anh thôi. (Anh nhẹ nhàng ôm nó vào lòng)
Nó đẩy mạnh anh ra.
\- Vậy đây là gì? (Nó quăng mạnh chiếc áo vest về phía anh)
\- Áo em mua cho anh. (Anh ngơ ngác nhìn nó)
\- Vậy vết son trên đấy là của ai?
Anh ngẩn người nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra trong bữa tiệc. Sau đó anh chắc chắn rằng vết son đó là của thư kí Uyên.
\- Hình như là của thư kí Uyên. Cô ấy bất cẩn ngã. Anh chỉ tiện tay đỡ người ta lên thôi. Anh không có gì với cô ấy hết. (Anh một lần nữa ôm nó vào lòng.)
Nó lại tiếp tục đẩy anh ra.
\- Vậy anh đã tiện tay với bao nhiêu cô gái rồi hả?
\- Anh thật sự không có mà. Em tin anh đi. Người anh thương, anh yêu chỉ có một mình em thôi.
\- Em mệt rồi. Em đi ngủ trước đây.
\- Hạ An. Anh chỉ yêu một mình em thôi. Cho dù em sau này có già, có xấu, có ngang ngược thế nào thì anh cũng chỉ yêu một mình em thôi. Anh biết em đang mang thai tâm trạng không tốt nên hay suy nghĩ nhiều. Nhưng không sao cả. Anh luôn ở bên cạnh em và yêu em hết mức có thể.
Nó bỏ đi thẳng lên trên phòng mà không nói với anh một lời nào nữa.
Anh buồn bã đi lên phòng lấy đồ tắm xong rồi lên giường ôm nó vào lòng. Nó một lần nữa lại đẩy anh ra.
\- Nếu em không muốn anh ngủ ở đây thì anh đi xuống dưới sàn nhà anh ngủ vậy. (Anh ngồi dậy chuẩn bị đi xuống sàn ngủ thì nó đột nhiên kéo lấy tay anh lại.)
\- Anh ngủ ở đây đi. Ngủ ở sàn lạnh lắm. Ngủ ở đó sẽ cảm mất.
Anh nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, thì thầm vào tai nó.
\- Anh xin lỗi vì đã khiến cho em không yên tâm, khiến cho em phải hao tâm tổn trí nghĩ ra cách này để ghen, để thử lòng anh.
\- Anh??? (Nó trừng mắt nhìn anh)
\- Anh biết hết tất cả rồi. (Anh nhìn nó cười rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nó.)
\- Hời... Không vui tí nào. Thư kí Uyên nói cho anh biết hả?
\- Không phải. Những hành động của em đã cho anh biết mọi chuyện là do em sắp đặt. Từ việc đi tiệc cho đến thư kí Uyên va vào anh rồi cuối cùng là vết son trên áo của anh nữa.
Anh vỗ nhẹ vào trán nó.
\- Em là vợ của anh. Em muốn làm gì sao anh không biết được chứ.
Nó vui vẻ ôm chặt lấy anh.
\- Em xin lỗi vì đã nghĩ ra trò trẻ con này. Em yêu anh nhiều lắm.
Anh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ mọng của nó.
\- Ngốc thật... Em có gì đâu mà phải xin lỗi anh chứ.
\- Chờ anh 5 năm em không hối hận. Yêu anh...