Báu Vật

Chương 22




“Nhớ bé Lam quá đi à.” Âu Nhật Kỷ vừa bước vào phòng bạn nhỏ đã liền ôm lấy người mà cưng nựng. Đối với anh mà nói thì chỉ cần thành công qua cửa ải từ phía người lớn rồi là việc gì cũng có thể làm a.

Vừa mới vào phòng đã bị anh người yêu bám lấy như vậy Hạ Tinh Lam có chút giật mình nhưng sau liền khôi phục lại dáng vẻ bé đáng yêu ngoan ngoãn thường ngày “Anh đi đường dài mệt rồi ạ? Giường Lam nhỏ lắm, anh thông cảm cho Lam ạ.”

Nhìn dáng vẻ bạn nhỏ ngại ngùng dẫn mình đến chiếc giường nhỏ ở góc phòng trông đáng yêu cực kỳ, môi nhỏ đỏ hồng chúm chím cứ mím lại mãi, đôi mắt to tròn long lanh chỉ dám nhìn thẳng về phía trước không dám ngoái lại nhìn anh người yêu, hai má phúng phính ngày nào giờ lại có chút phiến hồng rồi đây này.

“Bé Lam khi nhỏ trông dễ thương thật nha.” Thấy một bức ảnh nhỏ đặt trên bàn học Âu Nhật Kỷ liền không nhịn được mà buông lời khen. Người bên trong bức ảnh là một cậu nhóc tiểu học đang đứng ở cánh đồng hoa hướng dương, trên tay là hộp màu chì và vở vẽ đang hướng về ống kính mà nở nụ cười tươi.

Hạ Tinh Lam nghe thấy anh người yêu khen mình lúc nhỏ thì không khỏi ngại ngùng “A…anh đừng xem nữa ạ. Mau đi nghỉ đi.” Vì ngượng quá nên sau khi đến ngay cạnh giường cậu đã lập tức đẩy anh xuống giường, đắp chăn đầy đủ cho người ta rồi.

Thôi thì là một người bạn trai tốt nên anh sẽ không trêu bạn nhỏ nữa đâu "Vậy Lam cho phép anh chiếm một chút giường của em nha."

"Dạ."

Âu Nhật Kỷ thấy bạn nhỏ ngoan ngoãn dạ vâng như vậy thì vui lắm. Lái xe một quãng đường dài rồi nên anh hiện giờ mà nói thì khá là mệt, cơ thể có chút đau nhức rồi đây này. Nằm trong căn phòng của bạn nhỏ, được phenomenon hương sữa bao quanh rất nhanh anh liền say giấc ngủ.

Nhìn anh người yêu ây giấc nồng sau một quãng đường dài như vậy Hạ Tinh Lam có chút đau lòng “Anh mệt lắm rồi…”

…----------------…

Để chào đón người bạn trai của cháu trai mình thì ngay chiều hôm ấy cậu Hạ Bân và mợ Uyển Linh đã bắt tay vào chuẩn bị rất rất nhiều món ngon để chiêu đãi.

Âu Nhật Kỷ ngủ hơn một tiếng lúc dậy đã là 14 giờ chiều rồi. Sau khi dậy anh đã liền ra sau nhà sắn tay áo lên giúp cậu Hạ Bân thịt gà thịt vịt.

Cứ nghĩ dân thành phố sẽ không động tay động chân đến mấy cái việc như này nhưng khi nhìn thấy thao tác của anh, cậu Hạ Bân đã không khỏi ngạc nhiên. Cứ thế, cả hai mỗi người một lời, nói từ chiều đến tối mãi vẫn không hết câu chuyện.

Mợ Uyển Linh đứng ở xa với cậu, nhìn thấy cái cảnh này cũng ngạc nhiên không kém. Bà ngạc nhiên về khả năng vào bếp của anh, cũng ngạc nhiên khi thấy hai người họ có thể hòa đồng, một câu cậu, hai câu cháu như vậy.



Làm xong bữa cơm tối mới là 17 giờ, vì là mùng ba Tết nên sau khi làm xong mọi người liền lập tức bày ra bàn rồi dùng bữa luôn, để sau khi ăn xong cậu mợ lại dẫn hai em đi công chuyện tiếp.

Không khí bữa ăn hôm nay có phần sôi nổi hơn thường ngày, hai đứa nhóc Hạ Bảo Phúc và Hạ Bảo An thường ngày sôi nổi hoạt bát bao nhiêu nhưng giờ gặp phải vị anh rể này rồi còn bị mẹ mình doạ nạt này kia liền ngoan ngoãn luôn.

Âu Nhật Kỷ thấy cậu mợ dơ ngón like khi thấy mình trừng trị hai đứa nhóc liền âm thầm mà thở dài. Anh không ngờ cậu mợ cũng trẻ con vậy luôn, trẻ con đến mức trong bữa ăn còn đi tranh giành một cái còng vịt (đùi vịt) với con mình, rồi lại sẵn sàng show ân ái mà không thèm để ý đến người cháu rể vừa mới ra mắt cách đây không lâu này luôn.

Ăn uống rửa bát đũa xong cậu mợ lại phải loay hoay với hai thằng con của mình, đến khi xong việc thì đã là gần 20 giờ rồi “Tiểu Kỷ với tiểu Lam nếu mệt thì cứ đi ngủ trước đi nha, cậu mợ khả năng đêm nay sẽ không về được nên các con không cần để cửa đâu.” Mợ Uyển Linh một tay đội mũ cho thằng con lớn, tay kia lại phải giữ thằng con nhỏ đang muốn chạy đến bốc thêm hai nắm kẹo nữa.

“Mau chào hai anh đi.” Cậu Hạ Bân không ngần ngại mà cho hai thằng con nghịch ngợm của mình một cú đánh vào đầu. Bị ba đánh hai đứa nhóc liền ngoan hơn hẳn, mau chóng khoang tay dạ thưa chào hai người.

“Cậu mợ và hai em đi cẩn thận ạ.” Âu Nhật Kỷ và Hạ Tinh Lam lễ phép chào gia đình nhỏ này, đến khi bọn họ đi xa cả hai mới quay người vào trong.

“Bé à em còn uống thuốc sao?” Thấy bạn nhỏ mình lại lấy thuốc ức chế ra Âu Nhật Kỷ liền thắc mắc mà hỏi. Rõ ràng đã có anh ở đây mà bạn nhỏ này vẫn lại dùng thuốc, thật đáng đánh đòn mà.

Hạ Tinh Lam nghe anh nói vậy liền ngoan ngoãn dạ vâng, nhưng giây sau liền nhận ra gì đấy mà ngại ngùng đỏ mặt "Anh biến thái ><"

"Chụt… Alpha giúp Omega của mình trong kỳ phát t.ì.nh là điều hiển nhiên cơ mà. Nào, mau đi."

"Anh ức hiếp em."

"Đâu có đâu, là đang giúp em mà."

“><”

Vậy là sau đấy, Hạ Tinh Lam và anh người yêu đã cùng nhau có một đêm đầy nhiệt huyết.