Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt - Chương 18: Thích khách




Buổi sáng hôm ấy, Tề Thuỷ Mặc thượng triều trong tình trạng không hề thoải mái, toàn thân hắn đều nhớ đến cảm giác cực khoái do bàn tay nhỏ bé của ai kia mang đến. Vì vậy hắn đã cắt giảm phân nửa thời gian của buổi chầu, vừa xong hắn lập tức cho người đi tìm nàng để nàng xoa bóp cho hắn.



Vừa vào đến Thượng điện, nàng thấy hắn đã nằm úp trên giường đợi nàng, nhếch môi cười, nàng nhanh chóng tiến đến, tháo giày, cởi mũ, nới lỏng y phục, ngồi lên người hắn, mắt long chợt mở, khí áp trầm xuống, hắn như con cự long bị đánh thức, rống to:



" Cút xuống. "



Nàng lại như một con lười trầm tĩnh, tay bắt đầu xoa bóp bả vai của hắn, nhẹ giọng nói:



" Hoàng thượng, người không muốn xoa bóp nữa sao? "



" Ai cho ngươi ngồi lên người trẫm? " Hắn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của nàng cách một tầng vải, cơn giận cũng hạ xuống mấy bậc, khàn giọng hỏi.



" A, nô tài không ngồi thì làm sao giúp hoàng thượng xoa bóp đây?" Nàng không có ý trả lời hắn mà hỏi ngược lại, tay cố ý tăng thêm mấy phần sức lực.





Hắn cũng mặc kệ nàng, quay đầu úp mặt xuống dưới, hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của nàng, bỗng nàng nhướn người, xoay đầu hắn nghiêng lại rồi tiếp tục như không có gì xảy ra, tay đấm xuống phần eo, ấn vào huyệt đạo, chăm chú làm việc để mặc cơn giận dữ của hắn.



" Ngươi làm gì thế hả? " Hắn nghiêng đầu hỏi nàng.




" Đừng úp mặt xuống dưới, không thở được đâu." Nàng lặng im giải thích, tay vẫn đều đặn xoa bóp, vô tình nàng trượt tay qua vùng xương cụt của hắn, thân thể hắn khẽ run lên, trong mắt nàng loé lên một tia nguy hiểm, tay lại tiếp tục xoa xoa điểm G đó.



Hắn phát hiện ra chỗ mẫn cảm của mình bị người ta sờ mó, không nhịn được quát một tiếng, lần này nàng ngoan ngoãn thu tay lại, không tiếp tục sờ mó chỗ đó nữa chỉ có điều lực đạo lại tăng thêm một chút, hắn lúc này thẹn quá bắt đầu làm khó nàng, lúc thù bắt nàng nhẹ một xíu, lúc thì lại kêu tăng thêm lực, còn chê bai nàng đủ kiểu, máu nóng trên đầu nàng lại sôi lên, con lười trầm tĩnh cũng bị cự long chọc giận, nàng điên tiết ấn mạnh vào điểm G của hắn, thân thể hắn thật nhanh mềm nhũn, mà gậy dài ở phía dưới hình như cũng có chút phản ứng.



Lúc này thấy hắn im bặt nàng mới hài lòng dời tay qua chỗ khác, nàng tinh ý phát hiện ra lỗ tai hắn không biết từ lúc nào đã đổi thành màu hồng, trong lòng bỗng dưng thấy buồn cười, hắn vì kinh sợ với phản ứng của thân thể liền vùi đầu xuống giả vờ ngủ, bởi vì nàng xoa bóp qua êm ái cho nên hắn từ giả ngủ liền thành ngủ thật, mà nàng phát hiện hắn đã ngủ thì đứng dậy, nhảy xuống giường, sửa lại thế ngủ cho hắn, vừa cuối đầu xuống định vụng trộm hôn thì....



Bùm, một tên hắc y nhân từ mái nhà nhảy xuống, nàng vội nhấn huyệt ngủ của hắn, giúp hắn an giấc, còn mình thì đi ra ngoài sân tìm tên hắc y nhân kia.




Vừa nhìn nàng đã phát hiện ra người này chẳng ai xa lạ chính là Nhất Lương. Nàng trầm mặt nhìn thanh đao hắn mang theo rồi lại nhìn về hai bàn tay trống của mình. Nàng ngẩng đầu lên, hỏi hắn:



" Ngươi đến đây làm gì?"



" Chủ nhân ngươi đừng cản ta, hôm nay ta nhất định phải giết chết cái tên yêu nghiệt kia, trả thù cho dòng họ nhà chúng ta." Nhất Lương hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng nói.



" Vậy thì bước qua xác ta trước đã." Tô Phá Nguyệt nghiêm túc nói, vẻ mặt của nàng khác xa với vẻ đùa nháo ngày thường.




Bất chợt nàng lao thật nhanh đến trước mặt Nhất Lương, đá cây đao trong tay hắn đi, chờ tới khi Nhất Lương phản ứng lại thì Tô Phá Nguyệt đã bóp chặt cổ hắn, nàng lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng cảnh cáo:



" Nhất Lương, ngươi đừng mãi u mê như thế, bây giờ hoặc là ngươi đi hoặc là ta bóp chết ngươi."




Hắn tĩnh lặng nhìn nàng, trầm ngâm không nói gì, nàng vừa nghĩ hắn đã hết hy vọng thì đột nhiên hắn vặn tay nàng, lùi ra xa, không còn nhìn nàng bằng ánh mắt quen thuộc mà thay vào đó lại là sự xa lạ khó lường.



" Nếu ngươi muốn, vậy đấu với ta một trận, ngươi thắng mạng sống ta tuỳ ngươi quyết định, ta thắng phải để cho ta giết hắn." Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, mặt không cảm xúc nói.



" Được. " Nàng dứt khoát đồng ý, nàng không tin là hắn không còn bất kỳ tình cảm gì với cỗ thân thể này.



Hắn quăng cây đao cho nàng, bản thân lấy ra một đoản đao khác, hắn và nàng cũng lúc lao vào nhau, cả hai chém chém giết giết không nương tình. Mười năm trước, hắn là do nàng thu nhận, nhưng võ công thì lại là cùng học chung một thầy, hắn không có thiên phú nhưng lại cần cù bù thông minh, còn nàng thiên phú trời ban cộng thêm nỗi hận thấu trời xanh cho nên luận về võ công, hắn thua là cái chắc.



Đúng như nàng dự đoán, hắn rất nhanh đã bại trận, tuy nhiên trước khi ngã xuống hắn cũng đã chém được nàng một vết, rách cả ống tay áo, bởi vì giao tình giữa hắn và Bích Hoa cho nên nàng không ra sát chiêu, chỉ lạnh lùng cảnh cáo hắn rồi đi về phía Dược phòng, vết thương của nàng không bị nặng, không cần tìm ngự y, bản thân cũng có thể tự lo được.