Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt - Chương 7: Trêu đùa





Ba ngày sau, trời hanh khô, mát mẻ, nàng rốt cuộc cũng có thể bước chân ra khỏi phòng. Chậm rãi dạo quanh ngôi chùa, nàng đứng sau một góc rừng trúc, lén nhìn ai đó luyện tập dưới thác nước đổ.


Thân hình cường tráng của Phạn La thoắt ẩn thoắt hiện sau dòng nước từ trên cao đổ xuống, hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh đá, một tay lần chũi, một tay giơ lên niệm kinh. Hai mắt nhắm lại, giữ sự thanh cao và nghiêm bằng đến bật nhất.


Thường ngày nha hoàn Phi Phi vẫn luôn theo sát bên cạnh nàng nay đã xuống núi, về phủ Tướng Quân để thu dọn ít đồ đạc mang lên cho nàng. Bởi vì trên người Nhữ Thiến đang có thương tích nặng, nên việc nàng ở lại chùa Phật Tâm lâu dài cũng không bị mọi người phản đối, ngược lại thân nhân của Nhữ Thiến còn có chút ủng hộ, bởi vì tính tình của Nhữ Thiến trước đây rất náo động, ham chơi, nay có thể ở lại chùa để tu tâm dưỡng quả cũng là chuyện đáng mừng.


Hơn nửa canh giờ sau, rốt cuộc Phạn La cũng chịu về chùa. Hắn đứng dậy, dùng khinh công đạp lên mặt nước để về bờ trúc bên này. Hắn chậm rãi tới chỗ cây trúc gần nhất, tay vừa cầm lấy sư y, mắt đã thấy bóng dáng của người nào đó lại gần.


Lập tức cầm áo che nửa thân trên lại, Phạn La mặt không biểu tình, chắp tay, cẩn trọng nói với nàng:


" Nhữ thí chủ, thỉnh thí chủ quay lưng lại."


Nàng cười gian manh, nghiên đầu nhìn hắn, mắt như vô ý lướt qua thân thể cường tráng phía sau tấm áo nâu sọc, miệng ngọt ngào nói:


" A, được thôi, nếu huynh đã nói vậy, ta đây cũng không làm khó huynh nữa."


Nói xong, nàng lập tức xoay lưng lại, Phạn La còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Tô Phá Nguyệt đã xoay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn.


Hắn trơ mắt nhìn nàng làm bậy, sau đó vội vàng nhíu mày, nói:


" Thí chủ, xin hãy quay đầu lại. "


Lần này, Tô Phá Nguyệt không nói gì, chỉ cười một cái rồi lập tức xoay đầu, nhưng mà là xoay đầu sang bên kia. Rốt cuộc Phạn La cũng không chịu nổi, mặt tối lại, vừa định nói chuyện thì đã bị nàng cướp mất lời:


" A Phạn, chi bằng để ta mặc áo giúp huynh?"




Hắn nghiến răng nén giận, dùng sức nói:


" Bần tăng không nhọc đến cô."


A a, xem ra lần này hắn giận thật rồi, ngay cả thí chủ cũng không thèm nói nữa, hắc hắc hắc. Tô Phá Nguyệt trộm nghĩ.


Phạn La nhanh chóng mặc áo vào, thân thể hắn còn đang ướt, vừa khoác áo vào liền bị dính ướt cả áo. Đang khi hắn cuối xuống thắt dây lưng, Tô Phá Nguyệt nhanh chóng tiến tới, lấy tay áo làm khăn, không nhanh không chậm thấm nước đọng trên khuôn mặt tuấn tú kia.


Phạn La bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị trước, thấy trên mặt có người chạm vào liền ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải khuôn mặt thanh tú của nàng. Hai lỗ tai hắn bỗng chốc ửng đỏ, đến khi phản ứng được thì chân đã nhanh chóng chạy mất.


Tô Phá Nguyệt đứng đó, nghiêng đầu nhìn chăm chú hai cái vành tai đỏ bừng bực, miệng không nhịn được mà cười ha hả.


Nàng không vội về phòng mà dạo quanh thác nước vài vòng, tâm trạng hiện tại của nàng đang rất tốt, có điều nếu muốn hắn lao vào vòng tay của nàng chắc là phải hơi lâu một tí mới được.


Nàng vừa dạo vừa nghĩ kế dụ hoặc hắn, cho đến khi nàng nhìn lại thì cũng đã tới giờ cơm trưa. Mọi ngày Phi Phi sẽ đem bữa trưa tới cho nàng, nhưng hôm nay, Phi Phi đã xuống núi rồi, đợi đến khi nàng ấy lên chắc nàng chết đói mất.


Nàng quyết định đến nhà ăn của chùa ăn chực một bữa, theo như những gì nàng biết, cả chùa chỉ có một phòng ăn duy nhất cho nên thường ngày sẽ có rất nhiều sư thầy và khách ghé thăm chùa đến ăn, tất nhiên sẽ có vài sư có quyền ăn trong phòng, ví dụ như Phạn La, hay sư trụ trì và mấy già tăng khác trong chùa.


Nàng bước vào nhà ăn, nhìn xung quanh mới thấy, nhà ăn mặc dù có hơi đơn sơ nhưng rất sạch sẽ và rộng rãi, các sư cũng chưa tới nhiều, chỉ có lác đác vài người. Nàng tự lấy đồ ăn cho mình rồi kiếm một bàn trống gần cửa ngồi.


Ăn vào miệng mới biết, mặc dù là đồ chay nhưng rất ngon, thậm chí còn có vài phần ngon hơn cả đồ mặn nàng hay ăn. Trên khay là một bát cơm nhỏ, thêm một nhúm rau luộc và vài miếng đậu hũ thơm, mềm. Hương vị đúng thật là không thể chê được.


Nàng cũng không biết là cái bộ dạng thưởng thức mỹ vị của nàng đã lọt vào tầm ngắm của ai đó. Hắn tay bưng khay cơm, thỉnh thoảng gật gật đầu chào những sư môn khác, mắt không biết vô tình hay cố ý mà cứ liếc về phía nàng.


Nhưng mà chưa nhìn được bao lâu hắn bỗng nhìn thấy một tên nam nhân ngồi vào bàn của nàng. Bên này, nàng từ từ dời ánh mắt đang ở trên chén cơm qua thẳng khuôn mặt của người đối diện.


Vừa nhìn thấy bộ dạng của tên kia, nàng ngay lập tức khẳng định tên này chính là hoa hoa công tử chính hiệu, bởi vì vừa nhìn nàng đã thấy ngay một màu mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.


Nàng lạnh mặt, không nể tình phun ra đúng một chữ:


" Cút. "


Gã cười như hoa, tay chống cằm đặt lên bàn, bộ dáng trêu ghẹo con gái nhà lành không sai chút nào, đùa giỡn nói:


" Cô nương, nàng tên gọi là gì, nhà ở đâu, gia họ Lam tên một chữ Dực. "


" Tên? Ngươi có tư cách để biết tên ta sao?" Nàng cười lạnh nhìn hắn, tay bưng khay cơm lên, không lưu tình đứng dậy, bước ra ngoài.


Gã thấy mĩ nữ vô tình, lướt ngang qua mặt, quay đầu lại, cho tên hầu một cái ám hiệu sau đó anh tuấn đứng lên, tung vạt áo, đi ra khỏi nhà ăn.


Bên kia Phạn La nheo mắt, nhìn kỹ một cảnh này rồi cũng bưng khay cơm lên, đi mất. Hắn cũng không hiểu tại sao khi thấy nàng bị khi dễ, hắn cũng không còn tâm trạng để ăn cơm nữa.


Tô Phá Nguyệt đi dạo trong hậu viện, lòng còn đang bực mình vì cái tên đăng đồ tử họ Lam kia thì bỗng thấy bóng dáng của Phạn La lướt ngang qua, nhìn theo hướng hắn đi hình như là tới chỗ thác nước thì phải.


Nàng nghĩ cũng thấy lạ, mặc dù hiện tại trời không nắng, còn có chút râm mát nhưng mà không phải buổi sáng hắn mới vừa tu luyện dưới thác nước hay sao, sao bây lại còn đi nữa? Nàng càng nghĩ lại càng thấy nhức đầu nên nàng quyết định đi theo hắn xem thử, biết đâu lại còn gặp được hắn.


Nàng đâu hay biết rằng lúc nàng đang vụng trộm đi theo nam nhân thì sau bụi cây cũng có một tên đăng đồ tử đang rình rập theo nàng.



Về phần Phạn La, hắn càng ngày càng không hiểu nổi mình cho nên hắn muốn tới thác La Uyển tĩnh tâm một chút, mấy ngày nay hắn đã động quá nhiều tâm tư, hắn không thể lại tiếp tục phạm phải sai lầm nữa.


Chân đang bước về phía thác La Uyển bỗng ngừng lại, hắn lắng tai nghe tiếng động đậy sau bụi cây, nhíu mày nghĩ gì đó sau lại vận khí công bay đi mất. Tô Phá Nguyệt đứng lấp ló sau bụi cây thấy người bỗng dưng biến mất, lòng chợt khó chịu, mặt không cam lòng nhìn về phía hắn vừa bay đi. Nàng thở dài, xoay người thì chợt thấy một nam nhân đã đứng đằng sau mình từ nãy tới giờ.


Là Lam Dực, nàng nhíu chặt mày nhìn gã, bất chợt có cảm giác không tốt, nàng lách qua người gã muốn đi về phía chùa thì bỗng dưng bị một lực lớn kéo lại, gã xoay người nàng, bóp chặt cằm, ép nàng phải nhìn gã. Lam Dực cười lưu manh thưởng thức vẻ đẹp của nàng, gã âu yếm nói:


" Tiểu mỹ nhân, gia còn chưa nói câu nào, em đã dám chạy. Xem ra không trừng phạt thì em không biết tội của mình rồi."


Gã cúi xuống, tay luồng qua tóc nàng rồi giữ chặt ót, miệng bẩn hôn lên gò má nàng từng chút một, đang khi định chiếm giữ lấy đôi môi xinh xắn thì đã bị nàng thúc cho một gối vào hạ bộ. Gã ôm theo đau đớn buông nàng ra. Đôi mắt gã đỏ ngầu, hung dữ mắng:


" Tiện nhân."


Gã nén đau, nhào vào nàng khiến nàng ngã xuống đất, hai tay hai chân ghìm chặt tứ chi của nàng, vừa cúi người xuống thì đã bị nàng nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt. Gã điên lên hung hăng tát nàng một bạt tai, chưa kịp nắm tóc nàng thì đã bị một lực đá từ ngang hông bay thẳng vào vách đá.


Nàng đang cố sức chống trả thì bỗng thấy người mình nhẹ hẳn, ngước lên thì thấy dáng mạo của người kia, đang khi ngây người nàng bỗng nhận được một mảnh vải lớn, phủ lên người nàng, nhìn kỹ mới phát hiện thứ này là áo ngoài của hắn.


Nàng vội lấy áo hắn quấn lên người thật chặt, dùng sức đứng lên, như con chim nhỏ nấp ra sau lưng hắn. Phạn La từ xưa đến giờ vốn là người trầm tĩnh, gặp chuyện hắn chỉ dùng mặt lạnh mà đối phó cho nên không ai biết được bộ dạng khi hắn tức giận ra sao, Tô Phá Nguyệt là người đầu tiên vinh dự được tận mắt chứng kiến lúc hắn điên lên, mà cái tên Lam Dực đang sống dở chết dở ở đằng kia lại là người đầu tiên thành công chọc điên hắn.


Phạn La hai mắt đầy tia máu, tay nắm lại nổi hết gân xanh lên, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi lại quay sang nhìn thẳng vào gã, đột nhiên từ trong bụi rậm phóng ra bốn gã lưu manh, thân hình to lớn, Phạn La lạnh mặt liếc mắt nhìn bốn gã, chợt hắn mở to mắt lao tới phía trước, dùng lực ra sức đánh cho bốn tên kia ngã ngửa, hắn càng đánh lại càng hăng, không còn bóng dáng của một đại sư tâm tĩnh, chỉ còn lại một hình ảnh điên cuồng trước mắt.


Tô Phá Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, chưa kịp phản ứng đột nhiên nàng thấy trời đất quay cuồng, khung cảnh trước mắt nhoà đi, hình như vết thương trên đầu nàng lại tái phát, nàng say xẩm mặt mày, lạng choạng đi vài bước rồi ầm một tiếng, nàng ngã nhào xuống suối sâu.


Hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, bất chợt hắn chạy thật nhanh, lao đầu xuống suối, tìm kiếm bóng dáng nàng, ngay từ lúc nàng ngã xuống, con tim hắn như ngừng đập, cả thế giới của hắn chỉ còn lại mình nàng.