Bảy Năm - Nguyện Lạc

Chương 6: Gặp lại trong quá khứ (3)




Lâm Tử Mạch từng nhìn thấy bức ảnh gia đình của Âu Dương Thành, nên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là mẹ của Âu Dương Thành. Ông ngoại của Âu Dương Thành từng là tướng quân giỏi, bà ngoại lại là tiểu thư khuê các của dòng họ danh giá, trên người mẹ Âu Dương Thành có khí chất giỏi giang tướng môn hổ nữ, lại có đủ u nhã phong độ của người trí thức, hai loại khí chất này hoàn mỹ dung hợp trên người bà, bà đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng thoạt nhìn thì thấy còn chưa đến bốn mươi tuổi. Mà lúc này, so với ảnh chụp vài năm sau, lại càng trẻ hơn. Âu Dương Thành ngây người một lát, nói: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây, không phải con đã nói là có Trình Tử chăm sóc con rồi, mẹ cứ ở lại Bắc Kinh chăm sóc bố con sao?"Mẹ Âu Dương giận Âu Dương Thành liếc anh một cái, đi tới giữ chặt tay anh, trong mắt đã có chút ướt át, nhưng vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, làm sao mẹ có thể yên tâm chứ."Âu Dương Thành thuận theo mẹ mình lôi kéo ngồi xuống ghế sô pha, mẹ Âu Dương cẩn thận kiểm tra anh từ trên xuống dưới, ôn nhu nói chuyện: "Tim của bố con không tốt, mẹ không dám nói cho ông ấy, mẹ chỉ nói là nhớ con nên muốn về đây thăm con. Con nói đi, con như thế này mẹ sao có thể yên tâm được chứ. Đến đây rồi mẹ mới biết, trong nhà không có một người hộ lý nào, cũng chỉ có cô Vương vừa rồi chạy tới giúp con chuẩn bị bữa tối. Cái gì cô ấy cũng nói cho mẹ biết rồi, mẹ gọi điện thoại cho con mà con lại lừa mẹ!"Lâm Tử Mạch buông Tiểu Cáp ra, nhẹ nhàng đi đến đó, đứng ở một bên."Mẹ!" Âu Dương Thành nói chuyện với mẹ không giống như nói với Lâm Tử Mạch, anh vỗ nhè nhẹ lên vai mẹ mình, dùng giọng điệu nhu hòa nói: "Mẹ vẫn nên trở về sớm để chăm sóc bố con đi ạ, con đã có Trình Tử rồi.""Trình Tử?" Bấy giờ mẹ Âu Dương mới nhớ tới Trình Tử, bà nhìn về phía Lâm Tử Mạch đang đứng bên cạnh.Lại đứng lên kéo Lâm Tử Mạch ngồi xuống, mẹ Âu Dương đánh giá Lâm Tử Mạch, ánh mắt đối diện với cô nói: "Cháu chính là A Tử à!""Là cháu ạ, cháu chào bác gái." Lâm Tử Mạch cười yếu ớt, tự nhiên hào phóng trả lời."Ừ, tốt." Mẹ Âu Dương là một người tao nhã, khi nói chuyện hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười hòa khí, ngay cả cách búi tóc cũng thanh lịch gọn gàng: "Thì ra cháu thật sự đã trở lại, vừa rồi cô Vương còn nói A Thành chỉ ở nhà một mình thôi!"Lâm Tử Mạch lặng lẽ nhìn Âu Dương Thành, thấy anh không có ý muốn trả lời, liền tự đáp lại theo ý mình: "Cháu cũng vừa về bác ạ, anh ấy cố ý đi đón cháu đó.""Ồ, vừa mới sao?" Mẹ Âu Dương nghi ngờ nhìn sang Âu Dương Thành, đã thấy anh vừa mới cau mày, tươi cười trên mặt liền phai nhạt vài phần. Lâm Tử Mạch vô cùng buồn bực, tới mức gần như không thể nhịn được muốn mở miệng xem người này vì sao lại không hợp theo chứ. Mẹ Âu Dương đảo mắt nhìn Tiểu Cáp bên cạnh, cuối cùng rốt cục nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Mạch, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo cả uy nghiêm đặt câu hỏi: "Vậy sao cháu không mang chút hành lý nào, còn dẫn theo một con chó nhỏ?" Mẹ Âu Dương quả nhiên không phải là người dễ đánh lừa, trong sự ôn hòa khách khí của bà còn mang theo cả sự bất hòa nữa
data-ad-slot="8346126209">