Bảy Năm - Nguyện Lạc

Chương 8: Một lần nữa bắt đầu (1)




Sáu rưỡi sáng, Lâm Tử Mạch tự nhiên tỉnh lại. Hơi mơ hồ đi vào phòng tắm rửa mặt, máy móc ngồi trước gương của bàn trang điểm, mặc quần áo, sau đó cho đến khi cô ra khỏi phòng chuẩn bị làm bữa sáng, mới nhớ tới mình đang ở nơi nào. Đang đi về phía cửa phòng lại quay người lại, cô nhẹ nhàng đến bên giường, ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông đang nằm trên sô pha đối diện mình.Khuôn mặt Âu Dương Thành lúc im lặng ngủ luôn mang theo một tia u buồn, cô thường thường sẽ nhìn kỹ anh lúc anh đang ngủ. Lông mày hơi nhíu lại, sống mũi cao thẳng, môi khẽ nhếch lên, bộ dáng anh ngủ vừa khiến cô động tâm lại vừa làm cô đau lòng. Cô muốn vuốt lên hàng lông mày đang nhíu lại kia, muốn anh chỉ có hạnh phúc, nhưng cô chưa thể làm được. Nếu chuyện gì cô cũng không thể làm được, vậy tại sao lại làm cho cô trở về năm 2000 này; nếu cô đến năm 2000, sẽ có năng lực làm cái gì đây, chẳng lẽ cứ duy trì tất cả mọi chuyện như nguyên trạng sao? Có lẽ… Lâm Tử Mạch hầu như không dám nghĩ như vậy. Có lẽ trở về nơi đây, là vì làm cho cô có thể thay đổi tất cả? Cô chỉ chậm một bước so với Trình Tử thôi, nếu cô gặp được Âu Dương sớm hơn Trình Tử, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không giống như vậy.(Tiểu Dương: Lâm Tử Mạch hay gọi Âu Dương Thành là Âu Dương.)Huống hồ, ngày 4 tháng 7 năm 2000 còn chưa tới, chỉ cần ngày nào đó, Âu Dương và cô còn ở bên nhau, không cùng Trình Tử xảy ra chuyện gì, như vậy, có lẽ cô sẽ không nhớ kỹ Âu Dương suốt bảy năm, còn muốn chờ anh trở lại như thế. Có lẽ làm cho cô trở về vì muốn cô cố gắng, cố gắng xoay chuyển kết cục, cố gắng làm cho Âu Dương yêu thương chính mình ư?Những tia nắng mặt trời đột nhiên xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt Âu Dương Thành, khiến bóng của hàng lông mi dày rậm của anh kéo dài ra, hơi hơi rung động. Lâm Tử Mạch cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, gần như quên mất thời gian. Ngay tại giờ phút này cô đã hạ quyết tâm. Hai tay giao nắm, cô nhắm mắt chân thành nói lên tâm nguyện của mình trước ánh mặt trời kia, tâm nguyện của cô là làm cho tất cả có thể một lần nữa bắt đầu.“Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ, Với máu thịt chúng ta, hãy cùng nhau xây dựng Trường Thành mới…” Bài quốc ca làm tiếng chuông báo thức trong di động đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí sáng sớm yên tĩnh
data-ad-slot="8346126209">