Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 19-2: (tiếp theo)






"Đây là Câu lạc bộ Shilling," anh nói. "Chúng ta chơi bằng đồng shilling, nhưng mỗi đồng tượng trưng cho một trăm bảng lận."

"Một trăm bảng? Mỗi đồng?" Cô cảm thấy muốn xỉu. Cô ấn một tay lên trán. "Nhưng sao ta có..."

"Không đâu." Anh cởi áo gi-lê ra và đặt qua một bên. "Tôi luôn thua, tôi chẳng bao giờ trả. Họ biết sau này chắc chắn tôi sẽ trả hết."

"Nhưng vậy thì lại thua làm gì? Tôi có thể thấy được các lá bài của ngài ở ván cuối cùng. Chúng tốt hơn quân bài của công tước chứ. Ngài đã để ngài ấy thắng."

Anh kéo giật cà vạt ra và vắt lên lưng một chiếc ghế. "Phải, thì... mọi người đều yêu thích một kẻ thua cuộc lịch thiệp. Đó là lí do tôi luôn được chào đón ở bất kể bàn chơi bài nào vào bất cứ buổi tối nào, ở đây hoặc ở London. Tôi không thiếu bạn bè."

"Bạn bè." Cô càu nhàu từ đó. "Điều gì biến mấy người như thế thành bạn của ngài thế? Vì họ cho phép ngài ngồi vào bàn của họ và thua mấy chồng tiền à? Điều đó khó mà khớp với định nghĩa về tình bạn nào mà tôi biết."

Anh không đáp. Chỉ lẳng lặng ngồi lên mép giường để tháo ủng ra.

"Họ chẳng tôn trọng ngài, Colin. Sao họ có thể chứ? Họ chẳng hề hiểu ngài. Con người thật của ngài."

"Và điều gì biến em thành chuyên gia về con người thật của tôi?"

"Tôi cho là không. Thậm chí tôi còn không chắc ngài biết ngài là ai nữa. Ngài có thể trở thành bất kì ai khi tình huống đòi hỏi."

Anh đá đôi ủng qua một bên và lặng thinh đi vào phòng thông với nhau. Chắc là khu vực thay quần áo hoặc để tắm. Cô nghe tiếng nước phun vào bồn.

Cô cao giọng. "Ý tôi là tôi bắt đầu nhận ra khuôn mẫu. Tất cả chiêu bài của ngài đều là biến thể từ cùng một chủ đề. Tên đểu giả quyến rũ, vô tư lự với niềm đau được giấu không kỹ lắm. Rõ ràng là nó thành công tốt đẹp với ngài. Nhưng ngài không thấy phát mệt với nó à?"

"Phát mệt thật." Anh thong thả quay lại phòng với mái tóc ẩm ướt, áo sơ mi bung ra và cổ tay áo xắn lên đến cùi chỏ. "Min à, xin em. Tôi hơi say và kiệt sức vô cùng. Chúng ta có thể để dành phần mổ xẻ tính cách còn lại cho sáng mai được không?"

Cô thở dài một hơi. "Đành vậy."

"Vậy thì vào giường đi. Tôi mệt quá rồi."

Hơi nhăn mặt, cô xoay xở cởi các móc phía sau áo. Cô kéo chiếc áo lụa tả tơi, bị rượu vấy bẩn qua hông và ném nó lên chiếc ghế dài kế bên. Ý nghĩ về ngày mai cô không có cái gì khác để mặc thực sự đáng sợ. Thôi thì sáng mai, chí ít cô có thể rung chuông nhờ chuẩn bị một bồn tắm đàng hoàng. Còn giờ thì cô gắng hết sức làm sạch với chậu rửa và xà phòng.

Sau khi cài lại cúc áo lót, cô nằm xuống giường bên cạnh anh, nhìn đăm đăm lên trần nhà.

Một vài phút trôi qua.

"Ngài vẫn chưa ngủ," cô nói.

"Em cũng vậy."

Cô cắn môi. Có một điều cứ luẩn quẩn trong đầu và cô chẳng có ai khác để tâm sự. "Ngài ấy cũng không biết tôi."

Câu trả lời của anh đượm vẻ uể oải. "Ai cơ?"

"Ngài Alisdair Kent." Khi nhắc đến tên ông ta, cô cảm nhận sự căng thẳng bất chợt bên chỗ Colin. "Ý tôi là, ngài ấy biết về khám phá khoa học của tôi và ngài ấy thán phục trí tuệ của tôi. Nhưng ngài ấy không biết con người thật của tôi. Tôi đã thực hiện toàn bộ công việc của Hội qua thư từ và tôi luôn ký tên là M.R. Highwood. Cho nên Ngài Alisdair... ờ, ngài ấy tưởng tôi là đàn ông."

Vài giây trôi qua.

"Ông ta sẽ kinh ngạc lắm đây."

Cô cười khúc khích vào trần nhà. "Quả là vậy." Dù đó là điều kinh ngạc dễ chịu hay khó chịu thì cô cũng không dám phỏng đoán.

"Nhưng lạ nhỉ," anh nói. "Trong bức thư đó chứa đựng tình cảm chân thành."

"Tôi chắc chắn chỉ là sự quan tâm bạn bè đơn thuần thôi."

"Tôi không nghĩ vậy đâu. Không chừng ông ta yêu em mất rồi."

Tim cô chợt xốn xang lạ thường. Không phải do ý câu nói vừa rồi, mà do âm thanh của từ ngữ phát ra từ môi anh: yêu.

"Sao có thể được?" Cô xoay người lăn qua một bên, gập khuỷu tay lại và gác đầu lên bàn tay. "Ngài không nghe tôi vừa nói gì sao? Ngài Alisdair tưởng tôi là đàn ông."

"Ồ, tôi có nghe." Cặp mắt tinh quái quay sang gặp mắt cô. "Có thể ông ta tưởng em là đàn ông và ông ta yêu em. Nếu đúng vậy thì ông bạn tội nghiệp sắp đau lòng rồi."

Cô cau mày, không chắc anh ngụ ý gì.

Anh khẽ cười. "Đừng nghe tôi nói, cưng à. Tinh hoàn của tôi đang bị đau, còn niềm kiêu hãnh của tôi đang bị tổn thương nặng nề. Tôi đang hoang mang và đêm nay tôi đang cảm thấy rất bức bối. Nếu em biết điều nào tốt nhất cho mình thì hãy phớt lờ tôi và ngủ đi."

"Tại sao tinh hoàn của ngài lại đau?" Cô ngồi dậy. "Ngài bị thương à? Có phải do tên cướp không?"

Kêu rên, anh thòng cổ tay xuống che mắt. "Cô bé thân mến, em có thể là một nhà địa chất lỗi lạc, nhưng khả năng thấu hiểu sinh học của em đúng là gà mờ."

Cô đưa ánh mắt xuống phía trước quần ống túm của anh. Chúng như chiếc lều hùng vĩ.

"Ngủ đi, M."

"Không, tôi không nghĩ mình sẽ ngủ. Chưa đâu." Với lòng quyết tâm bất chợt, cô giật mạnh những chiếc nút của miếng đáp. Cô tháo hết một bên trước khi anh gắng sức tìm cách nâng người dậy bằng khuỷu tay.

"Em đang làm gì vậy?"

"Thỏa mãn tính tò mò của tôi." Cô luồn tay xuống dưới miếng vải, anh nao núng. Một sức mạnh hăng say bỗng trào dâng trong người cô. Loại rượu cô đã uống dưới lầu đang phát huy tác dụng, làm tan biến những bẽn lẽn bên trong. Cô muốn biết, nhìn thấy và chạm vào nó - phần chân thật, thực sự này của anh.

Cái này không nói dối.

Cô nói, "Tôi đã làm như ngài bảo và đóng vai nhân tình của ngài dưới lầu và tôi xứng đáng được điều này. Tôi muốn nhìn thấy và chạm vào nó đàng hoàng. Trước đó tôi chưa hề có cơ hội."

"Mẹ k..."

"Cứ bình tĩnh. Ngài đã bảo tôi gì nhỉ? Hãy xem nó như là một... một cuộc khai quật." Mỉm cười, cô nói thêm. "Đây là nhân danh khoa học đấy nhé."

Đây là nhân danh khoa học đấy nhé.

Hah. Đó là câu nói hạng nhất, đúng thế. Được xếp cùng với, "Em có thể cứu rỗi đời anh đêm nay," và "Cưng à, hãy dạy anh cách yêu đi." Colin chú thích lại trong đầu để ghi nhớ câu đó cho tương lai.

"Lạy Chúa," anh nghe bản thân đang lẩm bẩm. Chuyện này thật nguy hiểm. Anh đã ngà ngà say mà cứ như thế này chắc anh khó kiềm chế được mình.

Nguyên tắc, anh nhắc nhở bản thân. Anh có nguyên tắc.

Nhưng lạ thay, chẳng có cái nào có liên quan đến trinh nữ vuốt ve nhân danh khoa học cả. Anh giao phó cho Minerva Highwood việc biến đổi chuyện giường chiếu thành một câu chuyện khoa học hoàn toàn mới.

Anh ngả đầu xuống gối trở lại, cam chịu. Anh chẳng biết cách nào để ngăn chặn cuộc thăm dò khoa học này, mà thực sự là - dù gì anh cũng không muốn làm thế. Anh giúp cô bằng cách nhấc hông lên và hất cái quần ra ngay khi cô kéo nó xuống đầu gối anh.

"Ơ, sao lại dừng ở đó," anh lẩm bẩm, dùng cả hai tay dồn áo sơ mi lại và kéo nó qua đầu trước khi nằm phịch xuống nệm trở lại. "Rồi đó. Giờ thì em có vật mẫu còn sống đây. Nghiên cứu tùy ý."

Và cô làm thật. Cô khám phá cơ thể anh - từng ngóc ngách - với tốc độ nhàn nhã khiến anh muốn phát điên lên vì khao khát. Anh bắt đầu hối hận vì đã đưa mình ra làm đối tượng thí nghiệm. Lúc cô nhẹ nhàng kéo lê tay xuống giữa ngực anh, một con ốc chết tiệt cũng có thể đua với đầu ngón tay cô.

Quá mệt mỏi và quá say để làm được gì khác, Colin chỉ nằm đó và chịu đựng. Chịu đựng sự thám hiểm chậm rãi, ngọt ngào trên cánh tay, ngực, thân mình anh. Anh thốt ra âm thanh mà anh e là không nam tính lắm khi cô lướt qua anh. "Nếu em định tra tấn tôi," anh nghiến răng nói, "thì em đang làm rất xuất sắc đấy."

"Vậy à?" Ngón tay cô bỏ qua xương đòn của anh. Giờ thì cô đang cố tình trêu đùa anh đây mà, cô gái tinh ranh này.

Chửi thề một tiếng, anh tóm lấy tay cô và kéo nó đến nơi cả hai người đều muốn. Tức thì anh cảm thấy nhẹ nhõm dữ dội. Nhưng còn lâu mới đủ.

"Trời ơi." Cô thốt ra với tông giọng khiếp sợ và hết sức thích thú khiến anh tự hỏi tại sao mình không cám dỗ các trinh nữ thường xuyên hơn.

Không thể kìm được, anh quấn tay mình lên tay cô và lặng lẽ thúc giục cô, chỉ cho cô cách thức.

"Ngài gọi nó là gì?" Cô hỏi. "Tôi biết nó có nhiều tên khác nhau."

"Tên? Như Peter, Belvedere, ngài Charles Grandison hả?" Hơi thở anh run run.

Ôi, lạy Chúa lòng lành. Cô khiến anh phát rồ khi cô nói kiểu đó.

"Tôi rất thích những thứ giống như đá."

Anh bật cười. Cười giọng kiểu, ha, ha, ha, chắc tôi chết vì vụ này. "Ờ. Cả hai ta đều biết em yêu thích mấy cục đá thế nào mà."

"Đúng là tôi rất thích đá." Một nụ cười khêu gợi len lỏi trong giọng cô. "Tôi thấy chúng cực kì lôi cuốn. Tôi thường cầm chúng trong tay khám phá từng đường nét của chúng."

"Em có muốn nghe sự thật rất thẳng thừng, rất phàm tục, hoàn toàn mang tính khoa học không?" Anh gắng chống khuỷu tay nâng người, với một tay đến khuôn mặt cô. Anh ôm bầu má của cô, dùng ngón cái quét theo làn môi hé mở. "Em," giọng anh khàn, thủ thỉ, "có cái miệng đáng yêu nhất mà tôi từng được thấy. Đôi môi đầy đặn, xinh xắn này khiến tôi phát điên. Thật khó khi nhìn em mà không... không thắc mắc việc đó sẽ như thế nào."

Mắt cô mở to. "Ngài đã thắc mắc."

Anh gật đầu. "Phải đấy."

"Ng-ngài thực sự đã dành thời gian..."

"Nhiều tiếng đồng hồ, chắc vậy, nếu em tính tổng thời gian."

"Nghĩ về..."

"Việc này." Anh lướt ngón cái giữa cặp môi hoảng hốt của cô. "Phải."

Họ nhìn nhau trân trân, bất động. Sau một lúc chần chừ kéo dài không thể chịu nổi, cô khép môi hôn lên ngón tay của anh.

"Chúa ơi, em thông minh khôn tả, Min à. Và vô cùng... vô cùng đáng yêu."

"Lạy Chúa lòng lành," anh lẩm bẩm, nằm sụp xuống nệm. "Em giết tôi mất."

"Tại sao không? Ngài muốn vậy mà, đúng không?"

"Với từng huyết cầu trong người, tin tôi đi. Nhưng tôi không thể đòi hỏi điều này. Và em không nên dâng hiến. Việc đó sẽ... nó sẽ khiến mọi chuyện khó xử vào sáng hôm sau."

Cô cười ngất. "Chúng ta không thể bị như vậy đâu. Bởi vì tới giờ chúng ta đã phối hợp với nhau rất trôi chảy mà."

Với một cái hất đầu, cô tung mái tóc sẫm màu, dài và rậm dợn sóng ra sau vai. Cô gái này, cô quả đúng là một nhà khoa học thích phiêu lưu mạo hiểm.

Nguyên tắc.

Anh phải lập ra nguyên tắc nào đó chống lại việc này. Dẫu cho anh không có một nguyên tắc hiện hành nhưng quy tắc đó chắc cần được suy tính lại.

Nhưng rồi nụ hôn ngọt ngào của cô ở trên anh. Đêm nay sẽ chẳng suy tính thêm được gì.

"Ôi," anh rên lên khi hơi ấm của cô bao bọc lấy anh. "Ôi, Minerva."

Anh là tên đểu cáng. Anh là quái vật. Anh sắp sửa bị thiêu đốt dưới ngọn lửa địa ngục.

Nhưng cũng đáng.

"Đúng rồi," anh bảo cô, "Min, thật tuyệt. Em thật tuyệt."

"Colin," cô kêu thốt ra.

Rốt cuộc, khi anh dồn hết can đảm để ngẩng đầu lên và phán đoán phản ứng của cô, anh thấy cô đang đeo kính lại. Nét mặt cô không thể hiện sự căm ghét hay ghê tởm, mà là...

Hứng thú với khoa học. Đương nhiên rồi.

"Ôi, Colin." Cô chấm chấm nhẹ một đầu ngón tay lên phần bụng của anh, rồi chà các ngón tay lại với nhau, cứ như đang kiểm tra chất lượng của anh. "Chuyện đó thật lôi cuốn."

- Hết chương 19 -