24
“Đi gõ cửa phòng anh ấy, bảo anh ấy nghe điện thoại của tôi.” Tôi không biết có phải do máu đã chảy quá nhiều hay không, nhưng răng của tôi đang va vào nhau, cơ thể cảm thấy rất lạnh. Thẩm Kỳ cởi áo khoác cho tôi và ngồi xổm xuống: “Chị Thất, đừng náo loạn nữa. Chúng ta có thể đến bệnh viện trước được không?”
Bên kia điện thoại tôi nghe thấy tiếng bước chân của Lê Thu, theo sau đó là tiếng gõ cửa. Đã gõ rất lâu nhưng không ai trả lời. Tôi uể oải cúp điện thoại và cố chịu đựng cơn đau. Khi đi tới cửa, Thẩm Kỳ bước nhanh đến và bế tôi lên mặc kệ tôi phản kháng.
Tới bệnh viện, sau khi bôi thuốc tê và khâu được một nửa thì tôi bị dị ứng với thuốc gây mê. Vẫn chưa khâu xong nên tôi cần dùng loại thuốc gây mê khác. Tôi nghiến răng yêu cầu bác sĩ trực tiếp khâu cho tôi.
Khi đã hoàn thành mũi khâu cuối cùng, người tôi đổ mồ hôi như vừa được vớt lên từ dưới nước.
Thẩm Kỳ thì thầm nói: “Chị Thất! Chị khóc cũng không sao cả.”
Tôi nhìn cậu ta, khóe miệng giật giật, chỉ có thể nặn ra nụ cười nhợt nhạt như ma nữ.
Thẩm Kỳ: “...”
25
Đợi khi tôi tỉnh lại, Cận Lan đã ở bên cạnh.
Tầng hai của quán bar có một phòng nghỉ. Tôi sẽ ngủ ở đó những lúc quán đóng cửa muộn hay lúc tôi uống quá nhiều, lười về nhà.
Bởi vì đôi khi tôi về, Cận Lan cũng không ở nhà. Hắn không phải ở công ty thì cũng đang trên đường đi công tác.
Chiếc giường trong phòng nghỉ rất nhỏ, chỉ đủ cho một người. Ánh nắng buổi sáng lọt vào từ sau tấm rèm. Khi tôi tỉnh lại, tôi cảm thấy có ai đó ôm eo tôi từ phía sau. Giọng Cận Lan khàn khàn đầy mệt mỏi: “Xin lỗi.”
Ngày thứ hai, Cận Lan không tới công ty. Thay vào đó, hắn ở lại quán bar với tôi cả ngày. Đến tối, bạn bè của hắn mang gã thanh niên hôm qua đập phá tới quán.
Cận Lan bôi thuốc cho tôi xong thì chậm rãi buông ống tay áo xắn trên khuỷu tay xuống. Hắn lấy một chai rượu rồi đập vỡ và đưa cho người đó. Giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy tàn nhẫn nói: “Vào đồn công an lưu lại án tích hay là chai rượu này… Mày tự chọn đi.”
26
Cuối cùng khi người đó tự rạch một vết thương tương tự trên chân, Cận Lan mới đồng ý để hắn đi.
“Anh giữ người như vây không sợ sau này hắn sẽ làm phiền sao?”
Cận Lan ôm tôi vào lòng, hôn lên tóc tôi và nhẹ nhàng cười nói: “Hắn không dám. Camera giám sát ghi lại cảnh hắn làm tổn thương em ngày hôm qua vẫn còn. Nếu hắn muốn gây rắc rối thì anh sẽ tống vào tù, tìm người dạy hắn cách ngoan ngoãn im miệng.’’
Cận Lan không nói đùa, nhà hắn có bối cảnh rất lớn. Bố mẹ kinh doanh, tất cả anh chị em đều từ nước ngoài trở về, là du học sinh, bác sĩ, luật sư.
Gia cảnh của chúng tôi rất khác nhau. Ngay cả khi kết hôn, chúng tôi cũng phải bí mật lấy giấy chứng nhận. Cận Lan đã không liên lạc với bố mẹ gần một năm. Tôi lo lắng, tất nhiên tôi sẽ không cho rằng tôi xứng đáng với hắn ta. Thậm chí có nhiều lúc tôi còn nghi ngờ liệu Cận Lan có chọn nhầm người hay không.
Tôi có một gia đình bẩn thỉu. Ngay cả bản thân tôi cũng là người tầm thường.
27
Cận Lan ở lại với tôi vài ngày, buổi tối hắn ngồi ở góc quầy bar và nhìn thấy Thẩm Kỳ.
Hắn gạt tàn thuốc: “Hôm đó cậu ta đứng ở trước phòng nghỉ của em đến khi trời sáng.”
“Thích em phải không?”
Vết thương ở chân tôi kết vảy rất ngứa, ngứa đến mức tôi thấy bất lực, bèn bực bội nói: “Không phải Lê Thu cũng thích anh sao? Thế nào? Em không thể được người khác thích à?” Càng nói tôi càng tức giận, nghiêng người rời khỏi vòng tay hắn. Nhưng Cận Lan ấn tay vào bụng dưới của tôi, không cho tôi cử động. Hắn nhếch mép: “ Lâm Thất Thất, em muốn cặp kè với người đàn ông khác hả? Mơ đi.”
28
Ngay đêm đó đã phát sinh một chuyện tồi tệ...
Sau này, tôi nhìn thấy Lê Thu nhận chuyển phát nhanh và trở vào nhà một cách rất tự nhiên. Cho đến khi trời tối cũng không có ai bước ra nữa.
Chúng tôi mới ly hôn được một tháng mà hắn đã chấp nhận người khác nhanh đến vậy. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, chỉ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
Trong hai tháng tiếp theo, tôi bị buồn nôn, nôn mửa và ợ chua khi nhìn thấy thức ăn. Đến tháng thứ ba, bạn tôi – Trương Mật nói rằng bụng của tôi hình như lớn hơn.
Đến bệnh viện tôi mới biết mình thực sự mang thai rồi.
29
Chuyện này khiến tôi sốc nặng đến nỗi không thể ngủ được trong nhiều ngày. Hạt đậu nhỏ trên tấm phiếu siêu âm đó…lại là một đứa trẻ.
Trương Mật hỏi tôi: “Là của Thẩm Kỳ?”
Tôi im lặng, vẫn đắm chìm trong tin tức mình đang mang thai. Trương Mật không biết sự thật nên tiếp tục mắng: “ , tên đàn ông này lâu vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu, có ý gì đây?”
“Không trách cậu ta, do mình đã đuổi cậu ta đi.’’
Trương Mật khuyên tôi: “Nếu cậu không muốn ở bên Thẩm Kỳ thì phá nó đi! Một mình cậu không thể nuôi con đâu.”
Tôi cảm thấy đau đầu, quay người lại vùi mình trong chăn: “Đừng nói nữa.”
“Được rồi, vẫn may Cận Lan tốt bụng để lại căn nhà này và rất nhiều tiền. Nếu cậu bận quá thì có thể tìm người giữ trẻ.”
Tôi ho khan: “Chuyện này đừng nói cho Cận Lan biết, tớ cũng cần mặt mũi.”
Trương Mật lắc đầu thở dài rồi rời đi. Tôi chạm vào chỗ nhô ra ở bụng dưới của mình. Vốn dĩ tôi không thích trẻ con, tại sao lại không hề có ý định phá bỏ nó?
Điều này thực sự quá đáng sợ rồi.
30
Trong ba tháng đầu, tôi không hề được ăn một bữa đàng hoàng., chỉ uống nước thôi cũng khiến tôi nôn mửa.
Khi Trương Mật đến thăm và nhìn thấy mặt tôi gầy gò xanh sao, cô ấy chỉ vào bụng tôi mắng: “Tiểu quỷ! Mẹ con đã vất vả lắm rồi, con có thể ngoan ngoãn một chút không hả?”
Ngạc nhiên thay, ngày hôm sau cơn ốm nghén thực sự đã đỡ hơn rất nhiều. Có vẻ như thằng bé thực sự nghe hiểu.
Ngày nước ối vỡ, tôi bình tĩnh mặc tã người lớn, xách túi dự sinh rồi gọi xe tới bệnh viện. Trên đường đi, tôi vẫn còn tâm trạng đùa giỡn với tài xế.
Tài xế: “Nhìn cái bụng này chắc chắn là con trai rồi. Cô gái, người nhà của cháu đâu?”
Tôi cười nói: “Cháu không có người nhà.”
Chú ấy thở dài: “Một mình nuôi con vất vả lắm...”
31
Sau đó Trương Mật đến, trước lúc vào phòng sinh tôi vẫn còn làm mặt quỷ với cô ấy. Chưa đầy năm phút, tiếng hét của tôi đã vang khắp phòng sinh nở. Chỉ vài phút sau, tôi đã không còn sức la hét nữa.
Đau quá. Tôi đau đến nỗi răng run lập cập, tay nắm chặt thành giường, tựa như giây tiếp theo có thể dùng tay không bóp vỡ lan can sắt.
Giọng nói dịu dàng từ chồng của những bà mẹ khác vang lên: "Em yêu, em vất vả rồi, em có muốn ăn sô cô la để tiếp sức không?"
Tôi nhớ ra buổi tối tôi còn không có thời gian để ăn, may sao trong túi nhỏ còn có hai gói sô cô la. Tôi run rẩy với lấy nó.
Cô y tá đến kiểm tra tình hình, nhân tiện mở sô cô la cho tôi. Tôi cắn một miếng, khóe mắt ầng ậc nước.
Y tá vỗ vai tôi: “Em có muốn gọi bạn vào không?”
“Không cần.’’ Tôi lắc đầu, sợ rằng dáng vẻ này của mình sẽ làm Trương Mật sợ hãi mất. Bởi vì năm nay cô ấy mới kết hôn, cũng sắp chuẩn bị sinh con rồi.
Cơn đau ập tới từng đợt, không cho tôi cơ hội kịp thở dốc. Khi sắp bất tỉnh vì đau đớn thì tôi vô thức với lấy điện thoại di động, muốn gọi cho Cận Lan.
“Xin lỗi người nhận đang có cuộc gọi khác.”
À, hình như hắn kéo tôi vào danh sách đen từ rất lâu rồi.
32
Đa Đa lớn rất nhanh, từ một đứa trẻ nhăn nheo, bây giờ đã nhanh chóng biết đi rồi.
Đột nhiên một ngày Đa Đa ngã bệnh, là xơ gan. Tôi không biết bằng cách nào mà mình có thể sống sót được trong khoảng thời gian đó khi bị lừa hết tiền và cả căn nhà của mình.
Ban đêm trong khu điều trị nhi nội trú, tôi ôm Đa Đa và lang thang trên hành lang như một bóng ma.
Tôi buồn ngủ quá. Tôi thực sự muốn nhảy ra khỏi cửa sổ và có một giấc ngủ dài trọn vẹn.
Tôi đã tìm đến một số khoản vay trực tuyến, cộng với số tiền Trương Mật vay mượn được từ những người bạn khác, ít nhất thì tôi cũng có đủ chi phí để phẫu thuật.
Trương Mịch: "Thất Thất, chúng ta hãy tìm Cận Lan đi. Chắc chắn hắn sẽ cho cậu vay tiền."
Cận Lan đã có bạn gái mới rồi, tôi thà chết còn hơn là tìm đến hắn. Hơn nữa hắn còn nghĩ đây là con của người khác, sao có thể cho tôi mượn tiền được chứ?
33
Một phần gan của tôi đã được cấy ghép thành công cho Đa Đa. Thằng bé sống sót như ngọn cỏ ngoan cường đang lớn lên từng ngày. Giống như Cận Lan, nó chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi.
Trong thời gian trầm cảm, tôi thường giận dỗi, la mắng và thậm chí còn đánh thằng bé. Nhưng tôi yêu thằng bé rất nhiều. Tiếng ‘mẹ’ đầu tiên của Đa Đa khiến tôi hào hứng ghi hình lại và muốn chia sẻ với mọi người. Nhưng tìm một hồi, tôi không tìm thấy bất cứ ai để chia sẻ. Trương Mật đã ra nước ngoài, tôi thì không còn nhiều bạn bè nữa.
Hôm đó, một người bạn đã chặn tôi. Nhưng trước khi chặn, cô ta còn mắng tôi là nỗi sỉ nhục của phụ nữ hiện đại. Cô ta mắng nếu đứa trẻ không có bố thì tại sao lại sinh nó ra? Đến bây giờ tôi thậm chí còn không có một nơi ở ổn định. Cô ấy không nghĩ rằng tôi làm vậy là tốt cho đứa trẻ.
Tôi biết mình sai nhưng không hề hối hận. Nếu không phải do căn bệnh đó, nếu tôi không phải do bệnh nên mất cảnh giác rồi bị người khác lừa, thì hiện giờ Đa Đa và tôi đã có thể sống rất tốt.
Tuy nhiên, không có “nếu như”. Vận may của tôi không tốt.
34
Bây giờ, Đa Đa và tôi được trở về ngôi nhà trước đây.
Tôi và Cận Lan ngồi trên ghế sofa đến tận nửa đêm. Hắn ta đã uống một ít rượu nhưng vẫn bình tĩnh thở dài: "Làm sao em có thể vượt qua một mình vậy?"
Tôi dang hai tay ra và giả vờ như không có chuyện gì to tát: “Thì cứ vậy mà sống sót thôi, thằng bé rất ngoan ngoãn. Anh không cần lo lắng nhiều như vậy, bởi vì anh không có tư cách."
Tôi cố tình khiêu khích hắn ta. Cận Lan đặt ly rượu xuống, lấy ra một chồng tài liệu và bắt đầu giở giọng điệu công việc: “Muốn tiền phải không? Ra giá đi rồi anh sẽ cho em."
Tôi nhìn vào mắt hắn, thực sự rất thất vọng. Hoá ra trong mắt hắn ta, tôi không chỉ dễ dàng lên giường với người khác mà còn là một người phụ nữ hám tiền. Tôi cười trào phúng: “Được, vậy thì đưa tôi một nửa tổng giá trị tài sản ròng của anh đi."
Cận Lan gọi một cuộc điện thoại, chưa đầy nửa giờ sau thư ký đã gửi hợp đồng đến. Hắn ký tên vào hợp đồng nhượng quyền tài sản. Tôi nhận lấy và mỉm cười hài lòng: “Xin lỗi, tôi vẫn không muốn giao con trai mình cho anh.”