Đào Kỳ mới chỉ là sinh viên trong trường kiến trúc, Chu Dư Đông đã trở thành một thầy giáo làm bao nữ sinh mê luyến, một tổng tài cai quản công ti lớn khiến ai cũng phải ngước nhìn. Nhưng mà, những vật to lớn thì luôn chú ý đến những vật nhỏ bé xinh xinh. Đào Kỳ là một vật nhỏ như thế, Chu Dư Đông cũng chính là cái loại vật lớn kia. Cho nên khi Đào Ký va phải anh trong thang máy, Chu Dư Đông liền cảm thấy cô rất thú vị, hơn nữa lại dễ thương.
Sau này Đào Kỳ được Chu Dư Đông đưa về nhà, được nhận vào công ti của anh thực tập... Nhưng nói thế không có nghĩa là Đào Kỳ yếu đuối. Chuyện gia đình của cô rất phức tạp, vì thế đã sớm luyện thành tính cách nhẫn những lúc cần nhẫn, phản kháng khi cần phản kháng, kể cả nuốt nước mắt vào trong.
Mặc dù sau này, có lúc Đào Kỳ thực sự sẽ phải rời xa Chu Dư Đông, nhưng cô vẫn có thể tự mình vượt qua giai đoạn khó khăn và đau đớn nhất. Dù sau này chị họ Đào Kỳ tìm cách chia rẽ cô và Chu Dư Đông, thì cuối cùng Chu Dư Đông vẫn đi tìm Đào Kỳ, hóa giải hiểm lầm.