Sáng hôm sau khi mà Tống Nhược An đang loay hoay sắp xếp lại đồ đạc mà đêm hôm qua ông bà Đàm đã sai người làm mang đến viện.
Khi cô vẫn đang bận rộn tay thì bống cánh của phòng bệnh mở ra những tưởng là ông bà Đàm đến đây thăm
Đàm Tôn Diễn sớm, Tống Nhược An liền lên tiếng: "Cha mẹ tới sớm thế ạ?"
"Anh ấy vẫn còn đang ngủ... cha mẹ..." Tống Nhược An xoay người nhìn ra phía cửa lời nói bỗng chóc khựng lại khi nhìn thấy người bước vào không phải là ông bà Đàm mà là Ồn Như Ngọc, ngày hôm nay không ngờ cô ta lại đến đây.
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chóc trở nên căng thẳng khi Ôn Như Ngọc bước vào. Cứ như là không nghe thấy lời vừa rồi của Tống Nhược An, cô ta nhìn quanh một lượt đầy đánh giá, rồi cuối cùng ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên Tống Nhược An: "'Sao? Không định chào hỏi nhau à?"
"Cô đến đây có việc gì?"
"Tất nhiên là không đến tìm cô!" Ôn Như Ngọc đầy thách thức mà nói.
Đàm Tôn Diễn đang ngủ bồng bị đánh thức bởi tiếng nói trong căn phòng, ánh mắt vẫn mơ màng vừa tỉnh dậy anh nhìn vào Tổng Nhược An như một thói quen thường lệ với sự chăm chú, không hề nhận ra Ồn Như Ngọc đã
dung do ti เลิน.
Ôn Như Ngọc hít một hơi thật sâu, bước đến cạnh Đàm Tôn Diễn đầy quan tâm: "A Diễn anh dậy rồi sao?"
Nhìn Ôn Như Ngọc chín phần giống hệt Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn ngay lập tức chau mày đầy khó hiểu mà nhìn về phía Tống Nhược An: "An An, đây là ai vậy?"
"Tại sao lại giống em đến thế?"
Tổng Nhược An lặng người trước câu hỏi của Đàm Tôn Diễn không biết mình nên trả lời như thế nào là mới phải mà lắp bắp: "Người này..."
Chặn lời Tống Nhược An, Ôn Như Ngọc: "A Diễn, anh quên rồi sao?"
"Anh thật sự đến em còn không nhớ nữa sao?"
Đàm Tôn Diễn chớp mắt, như thể cố gắng hiểu những gì Ôn Như Ngọc vừa nói, nhưng vẫn không thể gợi lại bất kỳ ký ức nào về cô ta.
Tống Nhược An đứng bên cạnh nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng không dám lên tiếng, vì cô hiểu rõ hơn ai hết dù gì đối với Đàm Tôn Diễn thì Ôn Như Ngọc cũng là người anh thương mà.
Ôn Như Ngọc lại không kiên nhẫn thêm nữa, cô ta quay sang Tống Nhược An, ánh mắt sắc như dao cắt: "Sao cô không nói cho anh ấy biết tôi là ai đi!"
"Cô dựa vào khuôn mặt giống tôi mà dám chiếm lấy vị trí của tôi trong lòng A Diễn!"
Tống Nhược An ngẩng đầu lên, cố gắng giữ sự bình tĩnh trong giọng nói, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một nỗi bất an không nói thành lời: "Tôi không lợi dụng anh ấy"
"Tôi chỉ là đang chăm sóc anh ấy, vì anh ấy cần tôi mà thôi"
"Đừng có vờ vịt!" Ôn Như Ngọc cười khẩy.
"Cô nghĩ cô là ai mà lại có thể nói những lời này? Đàm Tôn Diễn không thể nhớ được quá khứ, nhưng tôi là người đã ở bên anh ấy trước khi cô xuất hiện"
"Tôi mới là người quan trọng trong cuộc đời anh ấy, còn cô chỉ là lợi dụng lúc anh ấy mấy trí nhớ mà chiếm lấy vị trí của tôi mà thôi"
Tống Nhược An cảm thấy như một con dao cắm vào trái tim mình. Những lời của Ôn Như Ngọc như những nhát búa đập mạnh vào lý trí cô. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thay thế Ôn Như Ngọc trong quá khứ, ngày hôm nay có mặt ở đây bên cạnh Đàm Tôn Diễn cũng chỉ đơn giản là cô được không bà Đàm nhờ vả, thật lòng hơn là muốn chăm sóc anh mà thôi.
"Tôi không có ý tranh giành với cô" Tống Nhược An nói, giọng điểm tĩnh nhưng không thiếu sự kiên quyết.
"Tôi đang ở đây là vì anh ấy cần tôi, muốn tôi ở lại bên cạnh mà thôi"
Ôn Như Ngọc nhếch mép, cười nhạt: "'Cô là ai mà dám nói những lời này?"
"Cô có biết không, tôi mới là người mà A Diễn yêu, là người anh ấy thật sự cần"
"Còn cô chỉ là một người thay thế, lợi dụng tình trạng mất trí nhớ của anh ấy để chiếm lấy vị trí của tôi mà thôi"
Đàm Tôn Diễn cuối cùng cũng nhận ra sự căng thẳng trong không khí, anh ngẩng đầu lên nhìn Ôn Như Ngọc, đôi mắt mơ hồ. "Cô là... người tôi yêu?"
Ôn Như Ngọc bước đến gần anh, ánh mắt đầy nỗi đau và sự kiên quyết: "Đúng!"
"A Diễn em mới là người anh yêu. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm tháng, chia sẻ bao nhiêu kỷ niệm đẹp"
"Anh đừng để cô ta làm anh quên đi tất cả"
Những lời này vang lên trong không gian tĩnh mịch của phòng bệnh, như một làn sóng vô hình xô đến Tống Nhược An, khiến cô khế rùng mình. Đàm Tôn Diễn vẫn nhìn cô ta, ánh mắt không thể hiện rõ sự hiểu biết, chỉ có chút mơ hồ và lúng túng.
Tống Nhược An biết, mọi điều trong quá khứ của Đàm Tôn Diễn đều có lý do để Ôn Như Ngọc khẳng định như vậy. Cô không thể phủ nhận sự thật rằng Ôn Như Ngọc là một phần quan trọng trong ký ức của anh trước đây.
Tống Nhược An không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn Đàm Tôn Diễn, cảm giác trong lòng cô chỉ là một nỗi buồn mơ hồ. Cô không muốn tranh giành hay phản bác lời Ôn Như Ngọc. Cô chỉ muốn anh hạnh phúc, dù rằng cô biết, có thể sự hạnh phúc đó không hoàn toàn thuộc về mình.
"Tôi không tranh giành gì với cô cả" Tống Nhược An nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô thanh thoát nhưng cũng đầy
รน quyet doan.
Đàm Tôn Diễn cuối cùng cũng cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người phụ nữ trong phòng. Anh nhìn Tống Nhược An, ánh mắt anh mơ hồ, như thể có điều gì đó anh chưa thể hiểu được, nhưng cảm giác về sự hiện diện của Tống Nhược An lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh không nhớ rõ cô là ai, nhưng anh biết rằng mỗi lần cô gần anh, anh cảm thấy an toàn hơn, cảm thấy có một lý do để tiếp tục sống: "An An, tôi cần em hơn!"
Lời này của Đàm Tôn Diễn liền làm cho khuôn mặt của Ôn Như Ngọc tối sầm lại, vẫn không cam tâm, cô ta bước tới gần Đàm Tôn Diễn hơn, nắm lấy tay anh một cách mạnh mẽ, như thể muốn khẳng định quyền sở hữu của mình: "A Diễn anh không nhớ em, nhưng quá khứ chúng ta rõ ràng từng yêu nhau rất nhiều mà. Cô ta chỉ là người giống em thôi là người thay thế thế em thôi"
"Anh không thể như vậy được đâu"
Đàm Tôn Diễn hấy cánh tay của Ôn Như Ngọc ra khỏi người mình mà lạnh giọng: "Tôi không quan tâm"
"Tôi chỉ cần An An thôi"
"Mời cô về cho!"
Trước lời của Đàm Tôn Diễn, cuối cùng, Ôn Như Ngọc quay người bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng khuôn mặt cô ta lại mang đầy phẫn nộ, như thể muốn nói rằng mình sẽ không bỏ cuộc.