Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1002: Muốn chết à?





Hắc Uyên và Quân Đao đồng thanh nói.

"Ngày mai đến Thiên Hải một chuyến!"

Long Chiến Thiên nói thẳng.

Trong Sở Giám Sát, Sở trưởng Sở Giám sát, Viên Thiên Giám, đang ngồi trên xe lăn, tay cầm hai hạt châu, trong mắt lóe lên một tia sáng thần bí.

"Long mạch cuối cùng cũng lộ diện, chúng ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi!"

Viên Thiên Giám tự lẩm bẩm, trên môi nở nụ cười tàn ác. "Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"

Đột nhiên Viên Thiên Giám nói.

"Thưa chủ nhân, mọi chuyện đã sắp xếp xong!”

Lúc này, một bóng người quỷ dị xuất hiện sau lưng Viên Thiên Giám, quỳ xuống nói.

"Rất tốt, bây giờ là lúc tôi biểu diễn!"

Trong mắt Viên Thiên Giám hiện lên một tia lạnh lùng, nụ cười trên mặt khiến người ta rùng mình!

Tại một nơi bí ẩn ở Long Quốc, có một cung điện vàng nguy nga rộng lớn.

Một giọng nói khàn khàn từ trong cung điện truyền ra: "Sau một nghìn năm, long mạch cuối cùng đã xuất hiện trở lại, nơi đó nhất định sẽ lại được mở ra, lập tức báo cho Bất Bại, chuẩn bị hành động!

Vào lúc này, không chỉ tất cả các thế lực trong Long Quốc đều đang để mắt tới núi Côn Lôn mà nhiều thế lực ngoại quốc cũng nhận được tin tức, bắt đầu lần

lượt hành động!

Long mạch không chỉ có sức hấp dẫn cường đại đối với người dân Long Quốc. mà còn là báu vật mà mọi thế lực ngoại quốc đều muốn có được!

"Long mạch xuất hiện, Đế Tỉnh giáng thế!” "Ngày này cuối cùng cũng đến!"

Vào lúc này, trên núi Cửu Long, Nhị sư phụ Cổ Tam Thông của Diệp Phàm nhìn bầu trời đêm và lẩm bẩm.

"Ông phải xuống núi thôi, phải đảm bảo an toàn cho hắn, nếu hắn mất một sợi tóc nào, ông sẽ phải chết!"

Lúc này, một tiếng hét lạnh lùng tàn nhẫn vang vọng bên tai Cổ Tam Thông khiến trái tim ông run lên.

Ánh mắt Cổ Tam Thông hiện lên vẻ kinh ngạc, ông nói thầm: "Không ngờ thực lực của tôi đã đạt đến trình độ này nhưng lại không cảm nhận được khí tức của bà, bà mạnh đến vậy à?"

"Nhưng tình cảm của bà dành cho thằng nhóc đó thực sự rất khác biệt!"

Cổ Tam Thông âm thầm đoán rồi thở dài: "Thằng nhóc này đã dẫm phải phân chó gì mà may mắn đến thế!"

"Nếu còn dám đoán nữa, chết!"

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng và tàn nhãn lại vang lên bên tai Cố Tam Thông, khiến ông sợ đến mức vội vã gạt bỏ mọi suy nghĩ trong lòng, đi thẳng xuống núi!

Chớp mắt một ngày mới đã đến!

Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh.

Diệp Phàm vừa tỉnh lại đã phát hiện bên ngoài biệt thự có rất nhiều người đang tụ tập, Đại Hổ và Nhị Hổ đang chiến đấu kịch liệt với bọn họ.

Trên người những người này phát ra ma khí đáng sợ, hiển nhiên đều là người của Thiên Ma Tông.

"Thiên Ma Tông tới nhanh thật!" Diệp Phàm bước ra ngoài nhìn thấy cảnh này thì thở dài.

"Điều này chứng tỏ bọn họ rất quan tâm đến viên xá lợi đó, nhất định có âm mưu gì đó!"

Dương Nhược Ảnh đi tới, hừ lạnh nói.

"Là cô, mau đưa xá lợi ra đây!"

Lúc này, một cường giả của Thiên Ma Tông chú ý đến Dương Nhược Ảnh, trực tiếp hét lên.

"Nằm mơ đi!" Dương Nhược Ảnh hét lên.

Ngay lập tức, tên cường giả này lao về phía Dương Nhược Ảnh một cách quỷ dị, dùng bàn tay tóm lấy đối phương!

Ầm!!!

Diệp Phàm đột nhiên ra tay đánh bay người này ra ngoài. Thực lực của người này đã đạt đến Tôn Cảnh tầng bảy. "Cậu là aï?"

Cường giả Thiên Ma Tông bị đánh lui, sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Diệp Phàm tiến lên một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt đối phương, hắn vung tay lên, tóm lấy cổ đối phương, lạnh lùng hét lên: "Nói, bây giờ hang ổ của Thiên Ma Tông ở đâu?"

"Tôi không thể nói cho cậu biết được!”

Cường giả này trực tiếp hét lên.

"Muốn chết à?"

Diệp Phàm hừ lạnh, hắn nằm lấy cổ đối phương không ngừng dùng sức, khiến hắn ta có cảm giác ngạt thở mãnh liệt!

Nhưng người này vẫn không nói gì. Răng rắc!

Diệp Phàm bóp nát cổ hắn ta!

"A Di Đà Phật!"

Đúng lúc này, một âm thanh của nhà Phật vang vọng bên tai Diệp Phàm, khiến linh hồn hắn chấn động, toàn bộ lực lượng trong cơ thể đều bị tê liệt!

Diệp Phàm nhíu mày, trực tiếp nhìn sang!