Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1260: Đây là loại quái vật gì vậy




Long Cấm!

Đúng lúc này Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết đã xuất hiện ở đây.

Vừa bước vào nơi này, bọn họ liền nhận ra trong không khí tràn ngập linh khí nồng đậm, xen lẫn một chút tà khí.

Nhìn thoáng qua, trên mặt đất được phủ đầy cát vàng, còn có rất nhiều xương cốt và vũ khí.

Phần lớn những vũ khí này đều đã hỏng, hơn nữa vẫn còn vết máu, cầm lên còn có thể ngửi thấy mùi máu nồng đậm, đã lâu như vậy mà chưa thể tiêu tán, chứng tỏ trận chiến lúc đó ác liệt đến mức nào!

“Xem ra nơi này chính là một chiến trường cổ”

Diệp Phàm nhìn cảnh tượng xung quanh rồi nhẹ giọng nói.

“Chiến trường cổ? Chẳng lẽ là chiến trường của thời thượng cổ sao? Vậy thì nơi này đã tồn tại rất lâu rồi!" Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh nhạt nói.

“Ngươi cũng biết về thượng cổ?” Diệp Phàm có chút kinh ngạo, hỏi Nữ hoàng

Trước đây hắn từng nghe mấy vị sư phụ nói về thời thượng cổ, thời đại đó đã tồn tại cách đây ít nhất cũng phải mấy vạn năm lịch sử!

Vào thời đại đó, linh lực trên trái đất ở trong thời kỳ hoàng kim, không hề cạn kiệt như bây giờ. Cường giả cũng xuất hiện không ngừng, tất cả đều có thể hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, thậm chí còn sản sinh ra rất nhiều tiên nhân!

Lúc đó không có pháp luật, không có trật tự, mọi thứ đều thuộc về kề mạnh!

Ở thời đại đó, chúng ta bây giờ còn không đáng để nhắc đến!

Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, linh khí trời đất bỗng nhiên cạn kiệt, khiến tu hành giá không thế nào tu luyện được nữa, rất nhiều người đã cố gắng rời bỏ trái đất này, hoặc chết vì già; còn có một số người đã sử dụng những công pháp bí mật để phong ấn bản 'thân, chờ đợi đến thời điểm thích hợp.

Những người này được gọi là người thượng cổ, Thiên Chiếu Đại Thần và Lang Thần đều thuộc về thời đại đó, cho nên bọn họ cũng là người thượng cổ!

“Ta nhận được truyền thừa của tổ tiên Băng Tuyết Thần Quốc, đương nhiên biết về thượng cố. Thời đại này, Băng Tuyết Thần Quốc là bá chủ của một phương với hàng triệu người!" Nữ hoàng kiêu ngạo đáp.

“Anh Tiểu Phàm, chiến trường cổ này trông có vẻ rất lớn, e rằng chúng ta không thể dễ dàng tìm được hai vị sư phụ!" Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.

“Không dễ dàng cũng phải tìm, chúng ta phải đảm bảo hai sư phụ bình an vô sự mới có thể yên tâm được!” Diệp Phàm lên tiếng.

Soạt, soạt, soạt!!!

Trên mặt đất đột nhiên truyền đến những tiếng xào xạc, khiến sắc mặt của đám người Diệp Phàm chợt thay đối.

“Cẩn thận!" Diệp Phàm hét lên.

Giây tiếp theo, những con thú có hình dáng kỳ lạ lao ra từ bãi cát vàng rồi tấn công bọn họ.

Những con quái thú này đều tỏa ra tà khí nồng đậm, tốc độ tấn công rất nhanh và lực tấn công cũng rất mạnh!

Đám người Diệp Phàm vội vàng ra tay, chiến đấu quyết liệt với đám quái thú này.

Đùng đùng đùng đùng!!!

Sau một trận chiến khốc liệt, đám quái thú đều bị ba người giết sạch.

“Đây là loại quái vật gì vậy?” Nữ hoàng Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng.

“Chiến trường cổ không đơn giản, không biết còn có nguy hiểm gì nữa, nên hãy cẩn thận!” Diệp Phàm nhắc nhở.

Sau đó ba người đi sâu vào trong, dọc đường gặp đủ loại xương cốt và vũ khí hư hỏng, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy rất nhiều Ngọc Giản, bên trong những Ngọc Giản này đều ấn chứa một công pháp tuyệt kỹ nào đó; đương nhiên là do những cường giá trong trận chiến năm đó để lại. Phần lớn Ngọc Giản đã bị hư hỏng, những cái còn nguyên vẹn đều được Diệp Phàm cất đi; chờ khi nào hẳn có được lĩnh thức thì sẽ kiểm ra từng cái một!

“Đó là gì vậy?"

Đột nhiên Nữ hoàng Băng Tuyết chỉ về phía trước rồi hét lên.

Diệp Phàm và Đường Sở Sở nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi.

Một đám mây màu máu chợt xuất hiện, hơn nữa đám mây này còn đang bay về phía họ.