Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 459




“Mọi người đều đứng lên cả đi!” Diệp Phàm nhìn binh sĩ quân Thiên Sách rồi nói.

Lập tức, toàn bộ binh lính quân Thiên Sách đều đứng lên, ánh mắt cung kính nhìn Diệp Phàm.

“Có lẽ mọi người đều biết thân phận của tôi rồi!”

“Lục sư phụ của tôi là chiến thần Thiên Sách!”

“Mấy năm nay, lục sư phụ của tôi không ở trong quân Thiên Sách, điều này đã khiến mọi người chịu nhiều chế giễu, vậy nên thành thật xin lỗi mọi người.”

Diệp Phàm trực tiếp cúi đầu trước binh sĩ quân Thiên Sách đang có mặt ở đấy.

“Thiếu quân chủ, đừng làm vậy!”

“Mặc dù quân chủ đã rời đi rất nhiều năm như vậy, nhưng các chiến sĩ của quân Thiên Sách chưa từng trách cứ quân chủ điều gì cải!”

“Nếu không có quân chủ, chỉ sợ Long Quốc đã sớm bị diệt rồi, chúng tôi cũng không thể sống sót!”

“Quân chủ chính là đại anh hùng của Long Quốc, đồng thời cũng là đại anh hùng trong lòng của chúng tôi

“Những năm này chúng tôi đã luôn chờ đợi quân chủ trở về, chúng tôi tin tưởng quân chủ sẽ không từ bỏ quân Thiên Sách!”


Lúc này, một người lính kỳ cựu của quân Thiên Sách hào hứng nói.

“Đừng lo lắng, chiến thần Thiên Sách sẽ không bao. giờ từ bỏ quân Thiên Sách!”

“Mặc dù bây giờ lục sư phụ của tôi vẫn chưa quay trở lại, nhưng tôi sẽ thay ông bảo vệ quân Thiên Sách thật tốt, hơn nữa còn dẫn dắt quân Thiên Sách giành lại sự vinh quang của trước đây!”

“Quân Thiên Sách sẽ luôn là quân đoàn số một Long quốc và không ai có thể thay đổi được!”

“Tôi không những đưa quân Thiên Sách giành lại vị trí quân đoàn số một Long Quốc mà còn muốn đưa quân Thiên Sách trở thành quân đoàn số một thế giới, trở thành một quân đoàn mà bất cứ quốc gia nào nghe thấy cũng phải khiếp sợi”

Diệp Phàm mạnh mẽ hô vang từng chữ một!

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

Tất cả binh lính của quân Thiên Sách đều hét lên phấn khích.

Tiếng hô vang của họ dường như muốn vang dội cả đất trời!

Lập tức, Diệp Phàm theo mấy vị quân đoàn trưởng đi vào doanh trại.

“Thiếu quân chủ thật lợi hại. Chỉ vài câu nói đã khơi dậy được động lực và tinh thần chiến đấu của toàn quân Thiên Sách!” Đoàn Đao nhìn Diệp Phàm mỉm cười.

“Đây chính là khí thế mà quân Thiên Sách phải có!” Diệp Phàm đáp.

“Thiếu quân chủ, mấy lời cậu nói vừa nãy là thật sao?” Thiên Khuyết nhìn Diệp Phàm, hỏi.

“Đương nhiên!”

“Quân Thiên Sách không những phải lấy lại vinh quang trước đây mà còn phải trở nên mạnh mẽ hơn năm đó và trở thành quân đoàn số một trên thế giới!” Diệp Phàm nói thẳng.


“Số một thế giới..

Các quân đoàn trưởng lẩm bẩm, có người không thể tin được!

Cho dù là quân Thiên Sách hơn mười năm trước vẫn còn kém xa quân đội số một thế giới chứ đừng nói đến quân đoàn hiện tại!

“Yên tâm đi, tôi nói được sẽ làm được?” Diệp Phàm tự tin nói.

“Đúng rồi, thiếu quân chủ, chuyện tai nạn máy bay là sao vậy?” Mộ Bạch hỏi.

Soạt!

Nhắc tới đây, sắc mặt Diệp Phàm liền trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Chính mấy lão già trong Nội Các đã làm việc đó!” Diệp Phàm lạnh lùng đáp.

Hôm qua, vài giây trước khi tên lửa bắn trúng máy bay của Diệp Phàm, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm, vào thời khắc mấu chốt hắn đã nhanh chóng huy động toàn bộ sức mạnh để chống lại uy lực của tên lửa, vậy nên không bị nổ tung tại chỗ!

Cuối cùng, mấy người Diệp Phàm và Tô Nhược Tuyết đều rơi xuống biển.

Mặc dù Diệp Phàm đã dốc toàn bộ sức lực để cứu bản thân mình và một số người khác, nhưng hắn và bọn họ đều bị thương nặng.

Đặc biệt là Diệp Phàm, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nào hoàn toàn bình phục!

Sở dĩ hắn biết chuyện này do các trưởng lão trong Nội Các làm là do Lott - tộc trưởng gia tộc Rockfit đã nói cho hắn biết.


Sau khi Lott biết máy bay bị tấn công bởi tên lửa của vương quốc Anh, ông ta ngay lập tức chất vấn thủ tướng vương quốc Anh, dưới sự áp lực của gia tộc Rockfitt thủ tướng đã kể lại mọi chuyện cho ông ta.

Sau đó, Rockfit đã cử một đội tìm kiếm đi tìm Diệp Phàm và những người khác, rồi đích thân kể lại chuyện này!

Chính vì điều này mà hắn mới kiêu ngạo như vậy trong doanh trại ở chiến khu Trung Bộ, không chỉ giết chết phó tổ trưởng tổ Long và hai quân chủ mà còn nói ra những lời nói ngông cuồng đó chỉ để cảnh cáo đám lão già đó!

Diệp Phàm không muốn Long Quốc rơi vào loạn lạc, nếu không hắn sớm giết tới Đế Đô rồi.

Suy cho cùng, quy tắc của hắn chính là người không động vào hắn thì hắn không động vào người, còn nếu kẻ nào không biết điều thì đừng trách hắn không khách khít

“Đám người trong Nội Các thật vô liêm sỉ!”

“Bọn họ năm đó đối với quân chủ như thế nào, thế mà bây giờ lại đối xử với thiếu quân chủ và quân Thiên Sách như vậy, thật đê tiện!”

Sau khi Đồ Phu, Mục Kình Thiên và Đoàn Đao biết chuyện đã vô cùng tức giận.

“Bọn họ đã làm gì lục sư phụ?” Diệp Phàm tò mò hỏi.

Hắn thật sự không hề biết chuyện này!