Chờ hắn xử lý xong việc ở Võ Minh đã là hai ngày sau, hắn quay trở về Thiên Hải.
Trong biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, xin lỗi trở về ăn sinh nhật dì.”
in lỗi, Sở Sở, anh không thể cùng em
“Không sao, em biết anh có chuyện cần xử lý.” Đường Sở Sở gật đầu, sau đó nói: “Nhưng lần này mẹ em thấy anh không đến tham gia sinh nhật bà ấy nên vô cùng tức giận, luôn miệng nói muốn tìm bạn trai mới cho em.”
“Sở Sở, hiện tại chúng ta đi nhà họ Đường.”
Đột nhiên Diệp Phàm nói.
“Đi nhà họ Đường?”
Đường Sở Sở sửng sốt, nói: “Anh Tiểu Phàm, mẹ em vẫn còn chưa nguôi giận, anh vẫn nên đừng đi.”
“Dù thế nào mẹ em cũng là mẹ vợ của anh, anh vắng họp sinh nhật của mẹ vợ, cần phải đền bù lại.”
“Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ làm mẹ em vui vẻ.” Diệp Phàm tự tin nói.
Sau đó bọn họ đi đến nhà họ Đường, nhưng sau khi đi vào bọn họ mới biết được Dương Ngọc Lan không ở đây mà đang đi đánh bài với các chị em.
Lúc này ở phòng trà nào đó, Dương Lan Ngọc đang đánh bài với các chị em, một người trong đó lên tiếng: “Ngọc Lan, nghe nói con gái cô tìm một người bạn trai, hôm trước sinh nhật cô, sao không thấy cậu ta đến.”
“Đúng vậy, mẹ vợ sinh nhật, sao con rể có thể không đến chứ?”
“Cô nhìn vòng ngọc phỉ thúy này của tôi xem, con rể tôi cố ý tặng lúc sinh nhật tôi đó.”
Một người chị em khác giơ vòng ngọc phỉ thủy khoe ra trước mặt Dương Ngọc Lan.
“Đây là Phật bạch ngọc mà con rể mua cho tôi, nghe nói mấy chục vạn đó.”
Lại có người cầm ngọc phật đeo trước ngực khoe ra
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vài người chị em của Dương Ngọc Lan đều cố ý vô tình khoe ra món quà mà con rể tặng cho mình, sắc mặt của Dương Ngọc Lan cực kỳ khó coi, trong lòng càng thêm ghét bỏ Diệp Phàm.
“Mẹ!”
Lúc này Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm đi vào đây.
Dương Ngọc Lan nhìn thấy Diệp Phàm thì mắng chửi: “Tên khốn này, cậu còn có mặt mũi đến gặp tôi? Nhanh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
“Mẹ, lúc trước anh Tiểu Phàm thật sự có việc, không phải cố ý không đến dự tiệc sinh nhật của mẹ, hôm nay anh Tiểu Phàm vừa trở về đã nói đền bù sinh nhật cho mẹ.”
Đường Sở Sở vội vàng giải thích.
“Hừ, nói thì hay lắm, tưởng tôi sẽ tin sao?”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Dì, hai ngày trước tôi vắng họp là tôi sai, hôm nay tôi cố ý chuẩn bị mấy món quà, hy vọng dì thích.”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Chỉ bằng cậu có thể chuẩn bị quà gì? Nhanh cút đi, đừng đừng mất mặt ở chỗ này.” Dương Ngọc Lan tức giận nói.
Vừa rồi vài người chị em này của bà ta đều khoe ra các loại quà đắt tiền, nếu lúc này Diệp Phàm lấy ra quà sinh nhật bình thường càng thêm vả vào mặt bà ta,
với hiểu biết của bà về Diệp Phàm, đối phương không lấy ra được quà gì quý cả.
“Tại hạ là quận thủ quận Giang Nam, đến tặng một chuỗi vòng cổ mã não. trăm văn, chúc Đường phu nhân sinh nhật vui vẻ.
Lúc này một người đi vào, tay cầm chuỗi vòng cổ mã não, nói với Dương Ngọc Lan.
Người này chính là Tô Lâm, quận thủ quận Giang Nam. “Quận... Quận thủ đại nhân.”
Dương Ngọc Lan và vài người chị em của bà ta thấy quận thủ đột nhiên xuất hiện thì vô cùng khiếp sợ.
“Đường phu nhân, bà còn vừa lòng với món quà sinh nhật này chứ?” Tô Lâm khiêm tốn nói.
“Này...”
Dương Ngọc Lan kinh sợ không nói lên lời.
Bà ta không ngờ quận thủ lại tự đến tặng quà sinh nhật cho bà ta, thực sự vượt quá sức tưởng tượng.
Vài người chị em của bà ta cũng dại ra. Quận thủ tự đến tặng quà, cũng quá phô trương rồi đi? Tất cả còn chưa xong.
Tiếp theo, cảnh tượng càng thêm khiếp sợ đã xảy ra.