Bé Chanh Siêu Chua

Chương 36: Mời Cơm




Không biết vì sao, sau khi Cố Ninh nghe được mấy lời đó của Nhậm Linh, tâm trạng hiện tại của cô lúc đối mặt với Trần Tùng dường như có chút thay đổi, nhưng lại không biết là xảy ra thay đổi chỗ nào.
Nói chung cô hơi loạn.
Thực ra nói đến cùng cô vẫn nghi ngờ lời của Nhậm Linh nói, bởi vì lúc trước Cố Ninh thật sự không hề cảm nhận được Trần Tùng thích mình.
Lúc học cấp ba, Cố Ninh từng hỏi Trần Tùng vì sao muốn cưới mình, anh cũng nói muốn hoàn thành tâm nguyện của bà nội, thế nên mới vào lúc bà nội vẫn còn sống cùng cô mở tiệc.
Còn về Cố Ninh, lúc mới đầu tất nhiên cũng là vì thực hiện lời hứa hôn ước của ba mẹ nên mới đồng ý mở tiệc với Trần Tùng, không hề có cơ sở tình cảm nào.
Từ lúc mở tiệc hồi cấp ba cho đến bây giờ năm nhất đại học, bọn họ đã chung sống với nhau hơn 1 năm rồi.
Cố Ninh không thể không thừa nhận, Trần Tùng đối xử với cô rất tốt, tuy rằng bình thường anh thích nói mấy lời thô tục, cũng sẽ cãi nhau với cô, đặc biệt là…đặc biệt là dục vọng còn vô cùng lớn.
Nhưng ngoại trừ mấy cái này ra, hình như không có vấn đề gì.
Nếu như có người hỏi bây giờ Cố Ninh có cảm giác gì với Trần Tùng, có khả năng cô sẽ không thể nói ra được.
Tình cảm chắc chắn là có, nhưng không chắc chắn là có cảm giác thích đó, suy cho cùng sống chung với con chó con mèo lâu cũng sẽ có tình cảm nữa là, Cố Ninh cũng đối với Trần Tùng như vậy.
Trong đầu đang nghĩ mấy chuyện này, đi theo hướng dẫn chỉ đường cũng đi sai luôn, cuối cùng là Trần Tùng bóp tay nhỏ của cô, Cố Ninh mới tỉnh táo lại.
“Vợ đang nghĩ gì thế?”
Cố Ninh cúi đầu che giấu vẻ hoảng loạn của mình: “Không có gì, chỉ đang nhớ đến mấy chuyện trong trường thôi, vừa mới khai giảng, có rất nhiều chuyện nhỏ vụn vặt phải làm.”
Trần Tùng “ồ” một tiếng, ngón tay thô ráp xoa xoa phần thịt mềm trong lòng bàn tay của cô.
Lần này đi theo hướng dẫn chỉ đường, không bao lâu đã đến nhà hàng tây, Cố Ninh đi vào cùng Trần Tùng, trang trí bên trong vô cùng đẹp, vị trí là một đối một, ghế ngồi như ngồi trên xích đu.
Bọn họ vừa ngồi xuống, phục vụ đi qua hỏi muốn ăn cái gì, Cố Ninh hỏi Trần Tùng muốn ăn gì.
Trần Tùng không quen ngồi trên ghế xích đu kiểu này, mất một lúc mới ngồi vững được, liếc nhìn chữ trên menu, nói với cô: “Gọi giống em là được rồi.”
Cố Ninh gật đầu, đóng menu lại: “Phiền anh cho chúng tôi suất A, đều là bò bít-tết, chín bảy phần.”
Phục vụ mỉm cười nói: “Vâng.”
Đợi phục vụ đi rồi, Cố Ninh nhìn Trần Tùng bên đối diện, tay để bên dưới điều chỉnh vạt váy, khẽ nói: “Bữa hôm nay, em mời ăn anh nhé.”
Trần Tùng nhướng mày, nửa đùa nói: “Vợ mời anh ăn cơm? Sao đột nhiên lại vậy? Ý là đang muốn bao nuôi ông đây à?”
Cố Ninh lười anh một cái: “Nói cái gì mà bao nuôi chứ…mời anh ăn một bữa cơm mà thôi.”
Mặc dù Trần Tùng không được thoải mái khi ngồi trong một nhà hàng kiểu lãng mạng, khá là cao cấp như ở đây, nhưng nhìn vào sự ngoan ngoãn như thế này của vợ anh hôm nay, thì lại cảm thấy không đến mức không thể chịu nổi như thế.
Một lát sau, bò bít tết chín bảy phần đã được mang lên, thịt mọng nước có màu hơi hồng.
Trần Tùng nhìn dao nĩa trên bàn, anh không biết sử dụng cái này lắm, lúc trước chỗ anh cùng các ông chủ bàn chuyện làm ăn, nếu không phải là hộp đêm thì cũng là quán rượu…
Cũng chẳng phải không có tiền đến nhà hàng tây ăn bò bít tết.
Người bàn chuyện làm ăn đều biết, giá một chai rượu xịn ở hộp đêm hay là quán rượu cũng đủ ăn mười mấy bữa bò bít tết rồi.
Tuy rằng ba mẹ của Cố Ninh không thích mấy đồ ăn của người nước ngoài này lắm, nhưng bọn họ vẫn quen gọi tất cả mấy đồ ăn của người nước ngoài.
Nhưng họ lại tuân theo chuyện tạo điều kiện vật chất tốt cho con gái, phải thấy được nhiều thứ trên thế giới.
Cộng thêm ba của Cố Ninh là hiệu trưởng một trường, trong nhà cũng không thiếu tiền, tuy bọn họ không thích ăn mấy món thịt bò bít tết gì đó, dù vậy đồ cho Cố Ninh nhất định phải ngon.
Bắt đầu từ khi học cấp hai, chỉ cần có buổi tụ tập của các bạn học, chuyện đầu tiên và chắc chắn họ làm là cho cô số tiền nhiều gấp đôi, nói bạn họ ăn cái gì, cô cứ ăn, không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Dần dần, nuôi thành Cố Ninh ở phương diện đời sống vật chất hình như không có thói quen thiếu thốn gì.
Nói chung là được nuông chiều mà trưởng thành.
Cố Ninh thấy Trần Tùng nhìn dao nĩa trên bàn không động đậy, hình như lúc này mới ý thức được cái gì đó, hơi ngại ngùng, lại sợ không biết anh có hiểu nhầm gì đó không: “Để em cắt giúp anh nhé.”
Trần Tùng nhướng mày, nhìn tay nhỏ của Cố Ninh cầm dao lên, cắt từng miếng từng miếng thịt bò bít tết, lại đặt đĩa thịt bò đã được cắt xong xuống trước mặt anh.
Hiếm khi được hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của vợ, tâm trạng của Trần Tùng vô cùng vui vẻ.
Ăn đến cuối, Trần Tùng bảo cô dùng nĩa của cô xiên một miếng bò bít tết đút cho anh. Còn không biết xấu hổ há miệng, hướng về phía cô, giống như nếu Cố Ninh không làm thì anh cứ để vậy.
Cố Ninh chỉ có thể kìm nén sự xấu hổ mà làm theo.
Đợi khi ăn xong bò bít tết, Trần Tùng trực tiếp đứng bên đường vẫy xe taxi, cùng nhau quay về phòng thuê của bọn họ.
Sau một tiếng.
Bọn họ vừa vào cửa phòng cho thuê, Cố Ninh đã bị Trần Tùng đè lên cánh cửa hôn.
Đầu gối anh chống xuống dưới, tách hai chân cô, côn th*t bên dưới cũng không biết từ lúc nào đã cứng lên rồi, đâm vào giữa hai chân cô một cách nguy hiểm, giống như muốn đâm thủng lớp váy mỏng, đâm vào huyệt nhỏ.