Lăng Ái Xuyên hẹn mình đi đến bàn 25, nhưng cô ấy và bà cụ lại cố ý ngồi ở bàn bên cạnh, cô ấy muốn làm gì?
“Lần trước chúng ta cùng nhau ăn. cơm là khi cháu trở về từ Hà Cảng. Gần đây lại bận rộn sao? Trông cháu gầy đi rồi”
Đang suy nghĩ miên man thì bên cạnh có giọng nói của bà cụ lọt vào tai.
Rõ ràng là tràn đầy tình yêu dành cho Lăng Ái Xuyên.
“Cháu có gầy không?” Lăng Ái Xuyên cười, “Gần đây cháu ăn rất nhiều, hẳn là ảo giác của bác rồi”
“Bác hy vọng cháu sẽ tăng cân một chút. Mà này, gần đây cháu không gặp Phong Khang sao?”
Bà cụ nhắc đến Phong Khang, đến đây, hơi thở của Du Ánh Tuyết đột nhiên thắt lại.
Mọi suy nghĩ đều tập trung vào nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người họ. Cô không quan tâm nếu bây giờ cô đang nghe trộm.
“Phong Khang… cháu và Phong Khang gần đây rất bận, cho nên không có đi ăn cùng nhau nhiều. Nhưng mà, hôm qua chúng cháu vừa cùng nhau ăn cơm tối. Bác gái, bác tìm anh ấy có việc gì ạ?”
“Cháu biết đấy, bây giờ bác không dễ nhìn thấy nó!” Khi bà cụ nói lời này, giọng điệu có chút trầm xuống. “Bác tìm nó đúng là có việc, có điều nói với cháu hay nói với nó mà chẳng như nhau.”
“Vậy bác cứ nói, có việc gì bác cứ tìm cháu là được rồi.”
“Vậy thì bác nói thẳng nhé!” Bà cụ nói: “Cháu và Phong Khang đều đã gần đến thời điểm kết hôn, nhất là Phong Khang đã ngoài 30. Cháu nhìn anh nó, mới ngoài ba mươi mấy mà Minh Đức đã được mấy tuổi rồi”.
Lăng Ái Xuyên sững sờ một chút. Ý của bà cụ là gì?
Thúc giục kết hôn? Nhưng…
“Hai người đã bên nhau gần 4 năm rồi. Bác nhìn hai đứa vài năm qua, mối quan hệ của hai đứa đang phát triển thuận lợi. Vì vậy, bác đang nghĩ… Nếu hai người thực sự có ý định kết hôn, tốt hơn là nên kết hôn sớm hơn. Hãy để hai bên gia đình bàn bạc dần đi, tránh khỏi đêm dài lắm mộng, cháu thấy có đúng không?”
Lời bà cụ vừa dứt, ở bàn bên, tay Du Ánh Tuyết đã rung lên, chiếc cốc rơi trên bàn.
Nước sôi nóng chảy ra bàn làm bỏng tay cô, tay cô lập tức đỏ bừng.
“Cô không sao chứ?” Người phục vụ đi tới ngay lập tức và nâng cốc lên.
Quần áo trên người Du Ánh Tuyết ướt đẫm nước, cô lúng túng đứng lên, cố bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”
Người phục vụ thu dọn bàn, và Du Ánh Tuyết ngồi thẳng lưng ở đó trước khi cô rời đi.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói của Lăng Ái Xuyên vọng lại: “Bác ơi… chuyện… hôn nhân, thật ra chúng cháu thật sự chưa nghĩ tới.”
Giọng điệu của Lăng Ái Xuyên không được tự nhiên.
“Cháu chưa từng nghĩ tới, thì bây giờ bắt đầu nghĩ đi. Bác không cho phép cháu nghĩ lung tung nữa. Thời gian không ngắn đâu. Bốn năm không phải là ngắn.” . Ngôn Tình Hài
Du Ánh Tuyết không biết Lăng Ái Xuyên đang nghĩ gì, cô ấy im lặng một lúc.
Một lúc sau, Lăng Ái Xuyên nói: “Bác à, thế này vậy, cháu sẽ nói lại với Phong Khang mong muốn của bác.
Đến lúc đó, Phong Khang sẽ tới nói chuyện với bác.”
“Ừ. Nhưng cháu phải thuyết phục nó đấy. Cháu là con gái, nếu càng kéo dài sẽ càng thiệt thòi cho cháu.”
“Bác đừng lo lắng, cháu sẽ khuyên anh ấy”
Sau đó, nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người họ đã xoay quanh Kiều Phong Khang từ lúc nào không hay.
Đều là những câu chuyện trong bốn năm mà Du Ánh Tuyết vắng bóng…
Ví dụ, bà cụ nói: “Phong Khang trong khoảng thời gian đó ngủ không ngon. Nó chỉ có thể ngủ ngon khi ở bên cháu. Tại sao bây giờ cháu không ở cùng nó nữa?”
Bà cụ cũng nói: “Lúc nó buồn bã nhất, chỉ có cháu ở bên cạnh mới khiến nó vơi đi nỗi buồn. Cháu là người duy nhất có thể khiến nó bình tĩnh và thoải mái hơn một chút.”
Một câu nói cứa vào tim Du Ánh Tuyết như những mũi kim.
Cô muốn tin anh, rằng giữa anh và Lăng Ái Xuyên thực sự không có chuyện gì xảy ra.