Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 372




Dù sao cô cũng không thể lay chuyển được anh. Thế thì cứ nghe những gì anh nói là được rồi!

Đến chiều tối, tất cả người giúp việc về nghỉ Tết. Dì Lý cũng dẫn cháu về.

Chẳng bao lâu sau, cả căn biệt thự chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vào một ngày đặc biệt như hôm nay, ngoài đường mọi người cười nói rộn ràng, nhưng trong phòng có vẻ hơi vắng vẻ.

May mắn thay, hai người họ không cảm thấy cô đơn chút nào. Hiếm khi hai người được thoải mái bên nhau thế này, thật sự rất thích, họ ôm nhau ngồi trên sô pha xem Chương trình hội xuân.

Chương trình vui vẻ, sống động và cũng rất thú vị.

“Sắp đến giờ rồi”

Kiều Phong Khang nhìn đồng hồ trên tay, thì thầm vào tai Du Ánh Tuyết.

Du Ánh Tuyết ngơ ngác đừn” một tiếng, mắt vẫn dán lên màn hình tivi.

Dù sao vẫn là một đứa trẻ. Cô vẫn rất thích thú xem những chương trình Tết.

“Buổi tối, chúng ta đi cùng nhau đi. Đi cùng anh được không?” Giọng điệu của anh ta không độc đoán như mọi khi, mà chỉ nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Như thế này thì làm sao mà Du Ánh Tuyết có thể từ chối được?

Bà cụ dù sao cũng là mẹ của anh…

Đêm giao thừa, cô không muốn anh phải hối hận.

Vì vậy, cô không nói nhiều, chỉ gật đầu, “Em lên thay quần áo luôn đây”

Kiều Phong Khang khá ngạc nhiên. Anh tưởng mình sẽ bị từ chối, thậm chí anh đã định đêm nay sẽ ở lại bên cô nhưng không ngờ cô lại vui vẻ đón nhận như vậy.

Mãi đến khi cô chạy lên cầu thang, Kiều Phong Khang mới định thần lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn từ phía sau, anh nói: “Mặc thêm đi, nhà bên mẹ anh lạnh hơn bên này”.

“Em biết rồi”

Cô đáp cao giọng đáp lại và đóng cửa phòng ngủ.

Nếu nói cô không căng thẳng thì nhất định là nói dối.

Suốt đường đi, tay Du Ánh Tuyết cứ bám chặt lấy hai đầu gối.

Lần trước, bà cụ Kiều có thể sắp xếp như vậy trong nhà hàng, điều này cho thấy bà ta không chỉ biết cô đã trở lại, mà còn không đồng ý họ ở bên nhau.

Lát nữa, trong nhà sẽ xuất hiện những cảnh tượng gì, bà cụ sẽ đối xử với cô như thế nào, người khác sẽ nhìn cô như thế nào, cô hoàn toàn không đoán trước được.

Cô hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Cô nghĩ, chỉ cần anh ở đó, cho dù chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ xử lý được.

“Có sợ không?”

Kiều Phong Khang hỏi. Giữ vô lăng bằng một tay, còn tay kia nah đặt lên đầu gối cô.

Du Ánh Tuyết không nói gì, nhưng thở dài thườn thượt.

“Đừng quá nặng nề, cũng đừng sợ hãi. Lát nữa, chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, thì cứ trốn vào trong vòng tay anh, biết không? Lúc nào em cảm thấy không muốn ở đó nữa cứ nói với anh, anh sẽ lập tức đưa em đi.”

Du Ánh Tuyết miễn cưỡng cười: “Anh đừng lo lắng, em không sợ. Bà ấy không thể ăn thịt em được.”

Một số người, mặc dù không ăn thịt người ta, nhưng họ có thể khiến người ta kinh hoàng hơn cả bị ăn thịt.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước ngôi nhà.

Khi họ đến nơi, đã có một số ô tô đậu trước nhà. Nhìn thấy xe của Kiều Minh Đức, Du Ánh Tuyết cảm thấy thư thái hơn.

Mặc kệ những người còn lại trong nhà họ Kiều nghĩ gì về cô, lúc này Kiều Minh Đức nhất định phải đứng về phía cô.

Tốt xấu gì cô và chú ba cũng có thêm một đồng minh. Cũng có thêm sự hỗ trợ khi họ bị làm khó.

Tiếng ô tô vang lên, người giúp việc vội vàng ra đón. Khi nhìn thấy xe của Kiều Phong Khang, người đó không khỏi reo lên: “Bà chủ, bà chủ, cậu ba về rồi!”