Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 379




Một tay khởi động xe, tay còn lại vẫn nắm lấy bàn tay bị thương của Tô Hoàng Quyên không chịu buông ra, như thể lo lắng cô ta sẽ lại làm gì đó tổn thương chính mình.

Sau một lúc lâu…

Sau khi Tô Hoàng Quyên hít một hơi thật sâu, cảm xúc của ta dần dần bình tĩnh lại. Cô ta ngả người ra ghế, khuôn mặt tái nhợt và không còn chút máu được thay thế bằng sự mệt mỏi nặng nề.

Cô ta nhìn nghiêng rồi liếc nhìn Kiều Quốc Thiên bên cạnh.

Sau khi nhìn xuống và thấy Kiều Quốc Thiên đang giữ chặt tay mình, ánh mắt cô ta lại càng thêm phức tạp. Cô ta không nói gì, chỉ lặng lẽ rút tay về.

Kiều Quốc Thiên hơi giật mình, nhưng anh ta không nhìn sang nữa mà đặt tay còn lại trên vô lăng.

“Nếu không phải vì muốn mượn sức mạnh của nhà họ Tô, anh có cưới tôi không?”

Tô Hoàng Quyên lên tiếng đột ngột.

Cô ngả đầu trên cửa sổ bằng kính lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa sổ.

Đêm giao thừa rực rỡ và sống động, đường phố tràn ngập ánh đèn đỏ rực, người ra kẻ vào, nhưng… trong mắt cô ta, chỉ có sự trống trải…

Kiều Quốc Thiên không ngạc nhiên về câu hỏi của Tô Hoàng Quyên.

Anh ta không trả lời mà hỏi lại: “Nếu không phải vì muốn trả thù Kiều Phong Khang, cô có lấy tôi không?”

Cô ấy ta khịt mũi rồi cười, đáp án đã không cần thiết nữa rồi.

“Hai chúng ta đúng là trời sinh một đôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không chiếm giữ vị trí này quá lâu đâu. Khi nào lừa được sự ủng hộ của cha tôi, khiến Kiều Phong Khang sụp đổ xong, tôi sẽ cùng anh lên ủy ban.”

Kiều Quốc Thiên không nói nhiều, anh ta chỉ nói “Ừm” rất nhỏ, coi như đáp án.

Ngoài cửa sổ, đèn đường vụt qua.

Đường phố nhộn nhịp và sôi động, không ngừng chạy lùi về phía sau.

Hai người trên xe chìm trong bóng tối mù mịt…

Xe lái nhanh về phía trước, tiếp tục đi…

Như thể lao vào vực thẳm…

Vốn là bữa tối giao thừa đoàn tụ và vui vẻ. Kết quả là hết con sóng này đến con sóng khác khiến mọi người chia tay không vui vẻ gì.

Nhà Kiều Vân Nhưng đã về hết.

Nhà Kiều Nam Thành cũng đã ra về.

Kiều Phong Khang dẫn Du Ánh Tuyết bước ra ngoài. Du Ánh Tuyết vừa lên xe, người giúp việc liền đi theo ra ngoài: “Cậu ba, ông chủ nói muốn cậu lại một lát, ông muốn nói chuyện riêng với cậu.”

Kiều Phong Khang cau mày, lo lắng nhìn Du Ánh Tuyết.

Du Ánh Tuyết biết anh đang nghĩ gì: “Anh yên tâm, em sẽ không sao đâu. Anh đi nhanh lên, em ngồi trong xe chơi điện thoại, đợi anh.”

Kiều Phong Khang cân nhắc, gật đầu nói: “Chỉ cần đợi trong xe, em không được phép đi đâu, nếu có việc gì lập tức kêu anh, anh có thể nghe thấy, biết không?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”

Kiều Phong Khang đóng cửa xe lại, mới yên tâm đi lên tầng.

Du Ánh Tuyết ngồi trong xe, chán nản nhìn căn nhà, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả.

Đã nhiều năm như vậy, bên trong và bên ngoài ngôi nhà không có gì thay đổi, vẫn như xưa. Tuy nhiên, cảm giác mà nó mang lại cho cô hoàn toàn khác.

Lạnh hơn rồi… Con người cũng đã thay đổi…

Cô từng thích đến đây lắm. Cô mong chờ bữa tối gia đình mỗi tuần một lần. Mỗi khi đi học về, cô mang cặp sách trên lưng đi thẳng đến đây. Cô thích ăn đồ ăn vặt do chính tay bà cụ nấu, cùng bà trò chuyện, cười đùa với bà, thỉnh thoảng tâm sự chuyện học hành. Bà cụ luôn lắng nghe và khi cô gặp khó khăn bà cụ sẽ ở bên cạnh và đưa ra lời khuyên.

Nhưng… Cô cũng biết rằng quá khứ không thể quay lại..

Đang suy nghĩ miên man, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.