Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 34




Trần Việt cảm thấy ngày đó mình đáp ứng điều kiện của Cảnh Nhiên, quả thực chính là sọ não hỏng rồi, không nói trước mình là một đồng tính luyến ái, chỉ riêng nghĩ đến một tuần lễ phải gặp hắn hai lần, còn phải lên giường hai lần, cô đã cảm thấy mình thật là điên mất rồi.



Nghĩ đến cử chỉ khác thường của mẹ ngày đó, càng nghĩ càng không đúng, nhưng trong lòng lại an ủi mình, dù nói thế nào mẹ là của mình, sẽ không vì người ngoài xếp đặt cô như thế a.



Những năm này mẹ biểu hiện ra là bỏ mặc không để ý tới đối với hành vi của cô, kỳ thật lo lắng thay cô không ít, đối với tình trạng này, mình cũng bất lực.



Chẳng lẽ Cảnh Nhiên xuất hiện, thật sự sẽ có bất đồng sao? Cô kỳ thật cũng rất mê hoặc.



“Trần Việt? Trần Việt?” Mỹ nữ phất phất tay trước mắt cô, cố gắng khiến cho cô chú ý, sau khi cố gắng mấy lần, mới kéo cô như đi vào cõi thần tiên về thực tế.



Mỹ nữ bỉu môi oán trách cô không chuyên tâm: “Là anh hẹn người ta ra đây, lại chỉ chú ý tâm sự của mình, đem em gạt ở một bên nửa giờ, anh có ý tứ gì đây!”



Cô gái nhỏ trang điểm đáng yêu làm nũng, làm cho người bên ngoài có loại cảm giác tê dại nhập tâm, nếu là dĩ vãng, Trần Việt chắc chắn rất chịu đựng mà kéo cô vào trong ngực đùa giỡn một trăm lần.



Nhưng lúc này cô lại không nói nổi tâm tư, đột nhiên nhớ tới Cảnh Mân, tuy cô cũng rất đáng yêu, nhưng hai người cùng một chỗ thì cũng rất ít làm nũng trước mặt cô, có lẽ là nguyên nhân bối cảnh gia đình a, Cảnh Mân tuy nghịch ngợm, thực sự nhiều hơn một phần thành thục mà người cùng tuổi không sở hữu, có lẽ chính là bởi vì Cảnh Mân có loại khí chất đặc biệt này, mới khiến cho mình nhớ mãi cô không quên a.



Nhớ tới Cảnh Mân, liền đương nhiên nghĩ đến Cảnh Nhiên, cái này đối với cô mà nói, vốn nên là người qua đường Giáp, lại thành người xuất hiện nhiều lần nhất trong sinh hoạt của cô gần đây, rốt cuộc là phạm sai lầm ở đâu? Khiến cô cảm thấy, thời gi¬an trôi qua như một đoàn đay rối.



Giương mắt nhìn tiểu mỹ nữ sắp tức nổ trước mắt, Trần Việt rốt cục ý thức được chính mình lại rất không có lễ phép thất thần một lần nữa.



Xin lỗi hướng cô cười cười, “Chờ một chút muốn đi đâu ăn cơm trưa?”



Cảm thấy gần đây buồn bực không ngưng, liền hẹn một tiểu nữ sinh quen ở quán bar đi ra chơi, không nghĩ tới mình vẫn đang thất thần, thật sự là gặp quỷ!



Nghe được đề nghị của cô, tiểu mỹ nữ lập tức mặt mày hớn hở: “Đi một nhà hàng Tây mới mở ở đường dành riêng cho người đi bộ gần đây ăn đi, ăn xong thuận tiện có thể đi dạo phố, người ta đều không có quần áo đẹp mặc ra đường, anh mua choem được không.”



Trần Việt cong khóe miệng nhẹ gật đầu, “Có thể.” Trong nội tâm lại cười nhạo không thôi, đây là khác nhau a, trước tặng quà cho Cảnh Mân, đều phải tìm một ít cớ tặng quà, Cảnh Mân mới có thể vui vẻ nhận lấy, người này trước mắt tốt hơn, cứ mặt không đỏ hơi thở không gấp đề nghị, cũng không nghĩ, các cô chỉ mới gặp mặt lần thứ hai !



Kết giao có tính chất quá mạnh như vậy, làm cho cô có điểm không thoải mái.



Sau đó nghe tiểu mỹ nữ thao thao bất tuyệt trò chuyện phục sức lưu hành mùa này, các loại hàng hiệu đồ trang điểm, khiến cô nghe buồn ngủ, loại chủ đề này trước kia cô cảm thấy còn miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng bây giờ làm cho cô rất là phản cảm, cô rốt cuộc là làm sao vậy.



Tại cô thiếu chút nữa muốn chạy trối chết, điện thoại hợp thời vang lên, cô xin lỗi hướng mỹ nữ cười cười, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, giữa lông mày tức thì quấn quýt thành đoàn.



Mấp máy miệng mới không tình nguyện nhận, “Có chuyện gì?” Người có thể làm hình tượng phong độ nhẹ nhàng của cô rạn nứt, ngoại trừ Cảnh Nhiên ra không còn ai.



“Em ở đâu?” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại cười thật cởi mở, cô chán ghét loại tiếng nói đàn ông đặc biệt trầm thấp này, cứ như hiển lộ rõ ràng sức quyến rũ của hắn.



“Anh hỏi cái này làm cái gì?” Trong giọng nói Trần Việt mang theo phòng bị, còn có chút tố chất thần kinh hướng cửa ra vào quán cà phê quan sát, chỗ tầm mắt có thể đạt được, ánh mặt trời sáng quắc, có điểm chướng mắt.



“Hôm nay anh nhàn rỗi, nấu cháo cá cho em, cảm mạo xong rồi ăn cái này không tồi.” Giống như nghe không ra lạnh nhạt trong lời nói của cô, giọng đàn ông ấm áp giống như ánh nắng sáng quắc bên ngoài, có loại cảm giác bị phỏng tai.



“Không cần, chút nữa chúng tôi muốn đi ra ngoài ăn.”



“A, nếu như em đang ở công ty…, ra lấy liền đi, có thể bỏ tủ lạnh lưu đến xế chiều đã đói bụng mới ăn.” Cảnh Nhiên đầu bên kia điện thoại vẫn không thuận không buông tha nói.




Trần Việt hít một hơi thật sâu, nhìn nhìn tiểu mỹ nữ cau mày bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bị Cảnh Nhiên trộn lẫn như vậy, mình cũng không tâm tình ước hẹn với tiểu mỹ nữ.



“Tôi xuống.”



Cúp điện thoại, cô hướng tiểu mỹ nữ nói ra: “Có chút việc anh phải đi xử lý, chúng ta hôm nào lại hẹn nha.”



Tiểu mỹ nữ thất vọng nhếch miệng, không quá tình nguyện, “Được rồi, có rảnh phải nhớ hẹn em.” Tiểu cô nương biết rõ, Trần Việt mặc dù nói hôm nào lại hẹn, bất quá từ trong tươi cười xa cách của cô, có thể lang có điều đơn giản nhìn ra, Trần Việt sẽ không hẹn cô nữa.



Quán cà phê ngay tại toà nhà bên cạnh công ty cô, cho nên Trần Việt đi ra quán cà phê, chỉ tốn vài giây, đã tìm được Cảnh Nhiên đưa cháo đến, hắn lại ngu ngốc đứng ở cửa ra vào, tuy không có đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng nhiệt độ giữa trưa như vậy, chỉ cần là chỗ không có điều hoà, cũng sẽ oi bức dị thường.



Trần Việt không vui đi nhanh vài bước, đi đến bên người Cảnh Nhiên thì cũng không thốt một tiếng, dắt lấy cánh tay của hắn liền đi đến trong hành lang, “Anh là tên ngốc sao, nơi này có điều hòa không đứng, lại đứng ở bên ngoài!”



Cảnh Nhiên đột nhiên bị túm, sợ hãi kêu lên một tiếng, khi nhìn rõ ràng người túm hắn là Trần Việt, liền lộ ra tươi cười mang theo thật thà phúc hậu quen thuộc, “Anh sợ đứng bên trong em không nhìn thấy anh.”



Trần Việt tức giận mắt trắng không còn chút máu, cái nhìn này, cô đột nhiên có cảm giác choáng váng, người đàn ông đứng ở trước mặt cô đưa lưng về phía cửa thủy tinh rộng rãi, phía sau là ánh mặt trời chói mắt sáng lạn, ở tường thuỷ tinh làm nổi bật, quanh thân của hắn giống như tản ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt, đẹp mắt đến không chân thực.



“Cái này cho em nè.” Không có để ý tới cô sững sờ, Cảnh Nhiên vẫn cười đến ấm áp, đưa cho cô bình giữ ấm nhỏ cầm trên tay, “Khi muốn ăn hâm lại là được, công ty của em hẳn là có lò vi sóng chứ.”



Trần Việt tiếp nhận đồ, còn chưa từ trong trạng thái ngây ngốc giải thoát, chỉ nghe được câu: “Muốn vào trong công ty ngồi một chút không?”



Sau đó phát hiện đôi mắt Cảnh Nhiên hưng phấn đến độ sắp phun ra lửa, cô mới ý thức tới hình như mình nói sai, bất quá, quên đi, dẫn hắn nhìn công ty một chút cũng sẽ không như thế nào.




Kết quả về sau chứng minh, cách nghĩ này của cô đúng là quá ngây thơ rồi.



Lần đầu tiên Cảnh Nhiên bước vào công ty Trần Việt, ôm trong lòng một trái tim tò mò, nhìn chung quanh, hắn có nghe qua lão thái thái nhắc tới công ty Trần Việt, nói là làm buôn bán, nhìn biểu lộ khó nén đắc ý của lão thái thái, trong lòng của hắn vẫn không tin tưởng lắm, nghĩ một phụ nữ, có thể làm công ty quy mô bao nhiêu? Hôm nay tận mắt nhìn thấy, hắn mới không thể không bội phục, Trần Việt thật sự có tài cán.



Bất quá, nhìn một vòng rồi, trái tim tò mò kia bị bịt kín một tầng nghi hoặc, theo Trần Việt đi vào phòng làm việc của cô, hắn rốt cục không thể nhẫn nại: “Trần Việt em lại lấy việc công làm việc tư!”



Trần Việt ngồi ở trên ghế sa lon, động thủ mở bình giữ ấm, nghe lời nói không giải thích được này của hắn…, không vui trừng mắt liếc hắn một cái: “Có ý tứ gì?”



Cảnh Nhiên nhìn cô mở không được, liền ngồi xổm một bên khác tiếp nhận công việc của cô, vặn mở cái nắp, lấy ra chén nhỏ và cái thìa, lấy bình ra đổ một ít cháo vào chén nhỏ, một cổ mùi cá nồng đậm đổ ra, làm cho người ta chỉ ngửi hương vị, liền muốn ăn, Trần Việt có chút không thể chờ đợi được cầm lấy chén nhỏ nhấp nhẹ một ngụm.



“Vừa rồi anh nhìn một vòng, nhân viên của công ty em có 90% nữ, như vậy còn không xem như lấy việc công làm việc tư.” Cảnh Nhiên ở hốc tối bên cạnh bình giữ ấm rút ra một đôi đũa, lấy ra một ít cá đặt ở trên cái nắp đã mở, tỉ mỉ lựa xương cá, rồi đem cá đã lấy hết xương ra bỏ vào trong chén Trần Việt.



Thời điểm hắn làm những chuyện này, biểu lộ tự nhiên, động tác trôi chảy, tựu như hắn đang làm một chuyện đã tập mãi thành thói quen, tựu như bọn họ đã là vợ chồng già ăn ý mười phần.



Trần Việt bị ý nghĩ hiện lên trong đầu mình làm sợ hãi, cô lại nghĩ đến cái từ vợ chồng già này!! Cái này cũng quá kinh khủng a.



Nhưng cô không cách nào phủ nhận, Cảnh Nhiên dùng giọng điệu trầm thấp nói chuyện như vậy, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn thật sự rất dịu dàng.



Trong lòng nhất thời như xương cá đâm, có điểm đau đớn, có điểm ngứa.



“Tôi là bà chủ, muốn tuyển hạng người gì, ai quản được!” Cô cũng không phủ nhận khi mình tuyển nhân viên thì xác thực là lấy việc công làm việc tư.




Sau đó, người bên ngoài xuất hiện cắt đứt một lát yên tĩnh giữa bọn họ.



“Bà chủ, có một văn kiện phiền toái chị ký tên.” Một nữ sinh nhìn liền biết là phần tử tinh anh cầm cặp văn kiện màu lam nhạt đi đến.



Mặc dù cô nhếch môi mỏng biểu hiện rất nghiêm túc, nhưng Cảnh Nhiên đơn giản có thể cảm giác được ánh mắt của cô đang kiệt lực nhìn xem hắn.



Xem ra người tò mò không phải một mình hắn,, nghĩ như thế, hắn lựa xương càng dùng sức hơn.



Trần Việt tiếp nhận văn kiện lật xem qua, nhíu nhíu mày, “Dư trợ lý, có phải em cầm nhầm văn kiện hay không? Cái này ngày hôm qua chị đã phê xong.”



“A, vậy sao, vậy chắc là em nhầm!” Dư trợ lý mặt không đổi sắc cầm về cặp văn kiện, xoay người thì không hề dùng ánh mắt ngắm hắn, mà là quang minh chánh đại nhìn Cảnh Nhiên hai giây, liền bước nhanh đi ra.



Cảnh Nhiên có chút phát mộng, “Đây là? . . .” Cảm thấy thủ hạ của Trần Việt thật đúng là rất quái dị.



“Không có việc gì, cô ấy chỉ là đại biểu một ít người tò mò tới thăm anh một chút.” Trần Việt bỏ một miếng thịt cá vào miệng, mới không cho là đúng giải thích.



Quả nhiên, sau khi Dư trợ lý rời khỏi đây không lâu, cửa ra vào liền thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô trầm thấp, còn có chút còn nhỏ giọng hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó như thế nào? . . . .”



Hai người trong văn phòng, mặt mũi đều tràn đầy hắc tuyến.



Bất quá khác với Trần Việt không thoải mái, trong nội tâm Cảnh Nhiên ngược lại vui mừng lật trời, hắn yêu mến loại cảm giác từng chút thẩm thấu vào cuộc sống của Trần Việt, chỉ cần hắn có kiên nhẫn, chuyện công thành đoạt đất sớm muộn là dễ như trở bàn tay.



Buổi tối Trần Việt không có xã gi¬ao, liền đúng giờ tan sở về nhà cùng mẹ, nào biết vừa mở cửa liền nhìn đến Cảnh Nhiên đưa cháo cá cho cô vào giữa trưa, cô lập tức nghĩ đến từ âm hồn không tan, nói chính là loại người như hắn.



“Sao anh ở nhà của tôi?”



“Giữa trưa anh đưa cháo xong liền trực tiếp đến nhà em nha, bác gái nói muốn ăn hải sản, lại không biết rõ, cho nên bảo anh làm.” Cảnh Nhiên cười trả lời cô.



Liếc mắt, cô ném cặp công văn liền tìm mẹ khắp nhà, sau đó tìm được lão thái thái ở sân thượng.



Trần nương nương nhìn đến con gái xuất hiện, liền mặt mày hớn hở nói: “Cháo cá giữa trưa ăn ngon không! Tài nấu ăn của tiểu Nhiên tốt đến không phản đối a.”



Trần Việt hít sâu, tức giận nói ra: “Mẹ, con xem như suy nghĩ kỹ, mẹ thế này căn bản là “lấy tay bắt cá” a, giúp đỡ Cảnh Nhiên tính toán!”



“Cái gì cái gì a! Cánh tay của mẹ rất tốt, làm sao có thể bắt loạn!” Trần nương nương cười ha hả giả bộ hồ đồ, con gái thông minh như vậy, sớm muộn cũng nhìn ra bà đang hát tuồng, cho nên đối mặt chất vấn của cô, lão thái thái chính là nửa điểm cũng không hoảng loạn.



“Ít đến, ngày đó náo chuyện trong phòng náo con, con liền cảm thấy không đúng, hiện tại mẹ còn lấy cớ cho Cảnh Nhiên xuất hiện ở trước mắt con, lần này mẹ làm quá rõ ràng a.”



“Rõ ràng thế nào, nếu như không phải nhìn con cũng có ý tứ với hắn, mẹ mới chẳng muốn làm nước chảy qua hồ (ý chỉ làm mai)!”



“Con có ý với hắn?” Trần Việt hoảng sợ trừng lớn hai mắt, đầu lưỡi lập tức thắt lại.