Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 1




Beta: Mò Mẫm

Cảnh Long năm thứ tư, ngày mùng ba tháng hai, là một ngày vô cùng đặc biệt trong con đường sự nghiệp của Điền Thất.

Vì hôm nay là ngày tròn bảy năm nàng trở thành thái giám.

Chính ngày này vào bảy năm trước, nàng chỉ mới mười một tuổi, vì một nguyên nhân không thể cho kẻ khác biết, nàng lợi dụng sự sơ hở trong quản lý của Tử Cấm Thành, tiến cung làm một gã thái giám. Qua hai năm, Tiên đế băng hà, kim thượng lên ngôi, đến năm sau thì đổi niên hiệu thành Cảnh Long, cứ thế cho tới tận bây giờ.

Điền Thất còn nhớ rất rõ ngày Tiên đế băng hà, khắp nơi đều tưng bừng náo nhiệt. Khi đó nàng vẫn chỉ là một tên thái giám vô danh tiểu tốt, liên tục mấy ngày phải mặc đồ tang, còn bị tổng quản lôi tới trước quan tài của Tiên đế gào khóc thảm thiết, làm ra cái dáng vẻ vô cùng bi thương.

Bây giờ thì, nàng vẫn là một tên vô danh tiểu tốt, nàng vẫn còn đang mặc đồ tang và nàng vẫn đang rất bi thương.

Nhưng mà là bi thương thật, đau đớn thật, đau đến chết đi ấy chứ!

Người chết trước mắt này là Tống Chiêu nghi, có tình chủ tớ với Điền Thất chỉ có nửa tháng. Nửa tháng trước, Điền Thất tìm được một cái cột vững chắc để bám, mất bao nhiêu nước bọt và tiền bạc mới được tới hầu hạ bên người Tống Chiêu nghi.

Chớ coi thường Tống Chiêu nghi chỉ là một Chiêu nghi tứ phẩm, coi vậy chứ tiền đồ tương lai rất có triển vọng. Trước kia, nàng ta chỉ là một Tài nhân nho nhỏ, tiến cung chưa tới nửa năm đã nhanh chóng được Hoàng thượng sủng ái. Sau này lại mang long chủng, Hoàng thượng vui vẻ, thăng chức thành Chiêu nghi, chỉ cần nàng ta hạ sinh hoàng tự thành công, mặc kệ là nam hay nữ, thăng cấp là lẽ đương nhiên, kém nhất cũng phải là Tiệp dư.

Làm người thì đều biết đun bếp khi còn nóng, vì vậy, vị trí nô tài bên người Tống Chiêu nghi rất quý hiếm. Lúc trước, Điền Thất làm trong Nội Quan Giám, là một tên lục phẩm Trường tùy*, nàng tốn hơn phân nửa tiền bạc đã chắt cóp bấy lâu mới mua được cái chức Giam thừa* ở lãnh nha môn. Chức Giam thừa này là chính ngũ phẩm, có cái mũ chính ngũ phẩm nên khi nàng tới Thiên Hương lâu thì đủ quy cách làm người hầu hạ bên người Chiêu nghi chủ tử. Mà nàng cũng đến đúng lúc thái giám bên người Tống Chiêu nghi giở trò mờ ám, bị Chiêu nghi phát hiện. Thế là, không cần nói cũng biết, trên đầu Điền Giam thừa lập tức được bao nhiêu ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị phóng tới.

* Đều là các chức quan của thái giám.

Dáng người Điền Giam thừa trông nhỏ nhắn xinh xắn, miệng lại dẻo quẹo, đầu óc cũng thông minh lanh lợi, rất được lòng Chiêu nghi chủ tử. Sau không quá nửa tháng, một chủ một tớ đã rất thân thiết, Chiêu nghi chủ tử còn ngầm coi Điền Thất là tâm phúc.

Mắt thấy tiền đồ tương lai vô cùng sáng lạng, lại chẳng thể ngờ tới, Tống Chiêu nghi trong lúc chuyển dạ vì khó sinh mà chết. Không chỉ mẹ, ngay cả đứa nhỏ cũng không giữ được. Tiểu Hoàng tử tội nghiệp, tay chân nhỏ nhắn cơ thể khỏe mạnh lành lặn béo mập như vậy, khi bị ôm ra thì đã sớm ngừng thở rồi.

Điền Thất gào khóc thê thảm, ruột gan như bị đứt từng khúc. Trời ơi! Hơn hai trăm lượng bạc, cầu ông nội lạy bà nội, còn đốt hết bao nhiêu là hương, ông trời à, ông đang chơi tôi hả?

Đương nhiên, đau lòng cho Chiêu nghi chủ tử cũng có, dù gì thì vị chủ nhân này đối với nàng không tệ chút nào.

Vừa nghĩ tới vị chủ tử này, Điền Thất lại bất giác nhớ tới hai vị chủ tử trước của mình. Trước kia nàng có hầu hạ qua hai người. Một là Mỹ nhân còn một là Tài nhân, cả hai người đều là loại mỹ nhân có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng. Đáng tiếc hai vị chủ tử này sau khi Điền Thất tới nhận việc cũng không ngoại lệ trong vòng một tháng bỏ nàng mà đi.

Lại nhìn người chết trước mắt.

... Mụ nội nó!

Thiên Hương lâu là nơi ở khi còn sống của Tống Chiêu nghi, sau khi nàng ta chết, linh cữu cũng đặt ở nơi này. Tống Chiêu nghi thời trẻ không lưu lại huyết mạch, chỉ có đứa con duy nhất đang nằm trong ngực, vì vậy buổi tối không có giống nam nào túc trục bên cạnh linh cữu. Địa vị của nàng ta lại thấp, nên cũng không thể được Hoàng tử nào tới trông coi.

Vì cái lí do đó mà chuyện này chỉ có thể do thái giám tới thay thế.

Điền Thất đứng lên nhận việc, chủ động đảm nhận nhiệm vụ túc trực bên linh cữu. Dù sao cấp bậc của nàng cũng cao nhất trong Thiên Hương lâu, lại được Chiêu nghi chủ tử yêu thích, bây giờ trông coi linh cữu cho chủ tử cũng là bổn phận.

Ban đêm, tiết trời mùa xuân có hơi lành lạnh, một thân một mình trông coi một chiếc quan tài, thật cũng chẳng sung sướng gì. Có lẽ ông trời cũng cảm thấy Chiêu nghi chủ tử chết rất đáng thương, nên khí trời mới đột nhiên lạnh xuống, rét đến nỗi đầu ngón tay trở nên tê cứng. Bây giờ đã là đầu xuân, chậu than đã tắt ngấm từ bao giờ, Điền Thất lại lười kêu người mang thêm chậu than tới, mà chậu than đốt vàng mã trước mắt lại không đủ để sưởi ấm. Nàng quỳ trên mặt đất đành nắm chặt hai tay nhét một chỗ, gió bên ngoài thổi tới, rét lạnh khiến nàng rụt cổ lại.

Muốn khóc quá!

Tất cả tiền bạc trong bảy năm của nàng, con mẹ nó đều ném hết lên đầu người khác. Vậy mà, mọi thứ chu toàn như vậy rồi thì người này chết người kia chết, hết người kia đến người nọ... Mệt mỏi lắm rồi! Thật đau khổ! Thật muốn gục gã!

Điền Thất có cảm giác vận mệnh đang chơi nàng một cách triệt để!

Chính vì thế, nàng lại khóc, nước mắt giàn giụa, tầm mắt bây giờ chỉ một màn mông lung mờ mịt. Nàng nhắm chặt hai mắt mà gào rống lên khóc, đằng nào thì ở đây cũng chỉ có một mình nàng, cần gì phải lo lắng dạng vẻ làm cái gì.

Mà nếu như có người chất vấn, nàng có thể nói là do mình quá bi thương, không kiềm chế được.

Gào khóc được một lúc, nàng đưa tay sờ soạng trên mặt đất, vớ lấy một cái khăn tay, cầm lên lau khô nước mắt, lại ném khăn tay về chỗ cũ.

Rồi khóc tiếp.

Trong linh đường trống trải vắng tanh, khắp nơi treo cờ trắng, cửa mở lớn, gió ào ào thổi tới khiến cờ trắng cũng theo gió mà bay phấp phới. Ánh nến sáng trắng bị gió thổi không ngừng nhảy nhót, tựa như đang nghênh đón người chết quy hồn.

Bên trong linh đường có một bóng người đang quỳ, bóng hình hết sức nhỏ bé, bóng lưng yếu đuối suy sụp, bờ vai rũ xuống từng hồi run rẩy.

Cả căn phòng chỉ quẩn quanh tiếng gào khóc của người nọ: “Chủ tử...Tại sao người lại chết, chủ tử...” Rồi dừng lại một lát, người nọ hít hít mũi, lại tiếp tục khóc: ”Người chết rồi thì nô tài phải làm sao bây giờ... hu...hu”

Đây chính là cảnh tượng Kỷ Hành chứng kiến khi bước chân vào trong linh đường.

Nghe tiếng người kia gào khóc, sắc mặt Kỷ Hành tối sầm lại. Hôm qua là ngày mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu*, là ngày vô cùng tốt đẹp, hắn đột nhiên nghe tin Tống Chiêu nghi sinh con, vốn tưởng rằng sẽ là song hỷ lâm môn, thế mà bây giờ lại thành một xác hai mạng. Hắn đứng ngoài phòng sinh chờ một ngày, chờ suốt từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, lại nghe tin cả mẹ lẫn con đều không giữ được, nhất thời không dám tin, lúc đứng lên thân thể còn lảo đảo một cái, được đám người hầu dìu về Càn Thanh cung.

* Là một tập tục truyền thống của Trung Quốc.

Rốt cuộc, vẫn không thể gặp được Tống Chiêu nghi lần cuối cùng.

Ban ngày Kỷ Hành đã tới xem Tống Chiêu nghi một lần. Đêm hôm nay, hắn chẳng có lòng dạ nào mà triệu hạnh ai cả, Càn Thanh cung vắng ngắt, hắn chậm rãi ra ngoài đi dạo, thế nào lại đi tới trước Thiên Hương Lâu. Thái giám trực đêm bên ngoài trông thấy hắn, vừa muốn mở miệng hô, lại bị hắn ngăn lại.

Tốt nhất không nên quấy nhiễu hương hồn người đã khuất làm gì!

Thế là Kỷ Hành rảo bước tiến vào trong linh đường, đập vào mắt là bóng lưng gầy yếu lẻ loi của Điền Thất, tiếng gào khóc cùng những lời nói vớ vẩn lọt vào tai, có chút thảm thiết, có chút thê lương, cũng có chút... Nhức não!

Ban ngày hắn tới linh đường có chứng kiến rất nhiều người đang khóc nhưng có mấy ai khóc thật tình, bao nhiêu người giả ý, tất cả đều không biết. Bây giờ ở nơi vắng vẻ không người, tên này còn khóc thảm thương như vậy, xem ra là thực sự đau khổ.

Kỷ Hành im lặng thở dài, thật sự không nghĩ tới sau khi Tống Chiêu nghi chết còn có người đau buồn đến thế này. Nàng ta ở trên trời có linh thiêng có lẽ cũng được an ủi vài phần!

Một tên nô tài trung thành, tận tâm!

Tổng quản thái giám Thịnh An Hoài đi theo sau lưng Kỷ Hành. Lúc này thấy người kia quỳ lạy khóc lóc đến quên trời quên đất, thì muốn mở miệng nhắc nhở Điền Thất tiếp giá nhưng hắn vừa định mở miệng, sau lưng Kỷ Hành như mọc thêm một con mắt, âm thầm ra hiệu ngăn hắn lại.

Kỷ Hành nhấc chân đi tới. Hắn đứng bên cạnh Điền Thất, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn linh cữu, nên không để ý dưới chân.

Bên dưới đế của đôi giày gấm viền vàng, là nửa chiếc khăn tay ướt sũng đang nằm ngon lành. Và hắn, vẫn không hề hay biết.

Thịnh An Hoài thì thấy được nhưng có thấy thì cũng nên làm như không thấy, chỉ có kẻ ngu mới nhắc Hoàng thượng đang giẫm lên đồ của người khác.

Kỷ Hành đứng được một lúc, trong lòng rất xúc động, rất nhiều lời muốn nói dồn nén trong lòng, đến cùng tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài bi ai.

Tiếng thở dài này bị tiếng khóc vang dội của Điền Thất át đi, cho nên Điền Thất không phát hiện. Lúc này nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, nước mắt như mưa, vì vậy nàng vươn tay, mò mẫm về phía chiếc khăn bên cạnh.

Tay còn chưa chạm đất, thì đã đụng thấy một miếng vải. Điền Thất khóc lóc đến choáng váng đầu óc, chả suy nghĩ gì nhiều, vớ lấy miếng vải cầm lên tùy tiện lau mặt mấy cái.

Thịnh An Hoài đứng ở phía sau, nhìn một màn mà trợn mắt há hốc mồm.

Lực công kích của hình ảnh này quá lớn cho nên vị thái giám có hơn ba mươi năm kinh nghiệm làm việc trong nhất thời quên lên tiếng ngăn cản, mặt đơ như cục đá đứng nguyên tại chỗ, hai con ngươi chỉ trực rớt xuống.

Điền Thất lau xong nước mắt, vẫn thấy chưa đã, vừa thút thít vừa đưa miếng vải xuống, đặt trước mũi.

Kỷ Hành xúc động trong chốc lát, định lên tiếng an ủi tên thái giám đau đớn vật vã này vài câu, nhân tiện ban thưởng cho một ít, xem như là phần thưởng cho nô tài trung thành.

Hắn cúi đầu, chứng kiến tên thái giám thống khổ đau đớn kia đang kéo góc áo của hắn, lau nước mũi.