Subo
Đêm ba mươi, Tống Hải chạy về Kinh thành. Ngay cả nhà hắn cũng không kịp về, mà trực tiếp vào cung gặp Hoàng thượng. Bởi vì cuối năm nên đã ngừng triều, Kỷ Hành cũng không còn xử lý chính sự nữa, suốt cả năm dài cũng chỉ có mấy ngày này là hắn được thoải mái một chút. Tống Hải vẫn nhanh chóng được Hoàng thượng truyền gặp.
Tống Hải đưa đến tin tức tốt, hài cốt của Quý tiên sinh và phu nhân của ông ấy quả thật đã tìm được. Trên hài cốt có mang theo gông xiềng, một nam một nữ, chết vì đao thương, hẳn là vợ chồng Quý tiên sinh không thể nghi ngờ. Cùng tìm được còn có mấy tên cao thủ của Trực ngôn tư, xem ra đêm đó chỉ có một mình Phương Tuấn sống sót dưới nanh vuốt của Trần Vô Dung. Bởi vì không có ý chỉ của Hoàng thượng, nên Tống Hải vẫn chưa đụng chạm vào những hài cốt kia, mà chỉ để hai người lại đó trông coi.
Nơi dã ngoại hoang vu trời lạnh giá đất đóng băng, ngồi canh một đống xương khô ăn Tết, chắc hẳn năm này hai người kia trôi qua được vô cùng khắc cốt ghi tâm.
Tia may mắn cuối cùng mà Kỷ Hành lưu giữ trong lòng cũng bị sự thật này dụi tắt. Bởi vì trong lòng giấu việc, nên tạm thời hắn không dám để cho Quý Chiêu biết hài cốt của phụ mẫu đã tìm được, nếu không khó nói Quý Chiêu không hoài nghi hắn.
Xem ra vẫn phải dẫn đường để Quý Chiêu tự mình phát hiện ra vậy. Kỷ Hành lắc lắc đầu, căn dặn Tống Hải: “Từ giờ trở đi, dốc hết toàn lực của Trực ngôn tư đuổi giết những người tham dự ám sát năm đó, một nhân chứng sống cũng không lưu.”
“Tuân chỉ. Hoàng thượng, võ công của Phương Tuấn cao cường, hiện tại thân thể cũng đã cơ bản khôi phục, có phải nên để hắn trở về Trực Ngôn tư?” Tống Hải cũng không có biện pháp, những người bọn họ muốn truy giết đều là cao thủ trong cao thủ, nếu như có Phương Tuấn tương trợ, nhất định có thể giảm bớt không ít khí lực.
Kỷ Hành biết Tống Hải nghĩ gì, hắn cũng hi vọng sớm diệt khẩu tất cả bọn người kia, thế là gật đầu nói: “Cũng tốt. Chỉ là chuyện này nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối, không thể để cho bất kỳ ai biết. Nhất là Quý Chiêu.”
“Vâng.”
..............
Năm nay Ninh vương phủ ăn Tết có chút quạnh quẽ, trừ có khách tới nhà chúc Tết mang theo chút náo nhiệt ra, thì những lúc khác cái vương phủ to thế này lại trông rất là tịch liêu. Tòa nhà lớn đến thế, chủ tử chỉ có một người, đã vậy còn là người thích thanh tĩnh.
Lão quản gia nói, chờ lấy Vương phi sẽ náo nhiệt. Kỷ Chinh cũng không biết nghĩ đến cái gì, nhếch miệng cười, trong ý cười có chút ôn nhu.
Ăn Tết, người của Kỷ Chinh lưu ở Liêu Đông trở về vài người, nói với hắn một cái tin tức quan trọng.
“Nói như vậy, Hoàng thượng cũng phát hiện?” Kỷ Chinh nghe người tới báo lại, cảm thấy rất là kỳ quái: “Bọn hắn làm cách nào tìm được? Nơi đó rất khó tìm, lúc trước bản vương cũng là đánh bậy đánh bạ mới thấy, hơn nữa ta vô cùng xác định, người theo dõi ta sớm bị ta trừ rồi.”
“Bẩm Vương gia, những người kia không có tìm kiếm gì hết, mà trực tiếp chạy tới đó.”
“Hoàng thượng nhất định biết cái gì, nhưng mà…” Kỷ Chinh càng nghi ngời: “Sau khi hắn tìm được hài cốt của Quý Thanh Vân, vì sao không trở về để tranh công trước mặt A Thất chứ? Sao còn muốn để người lại đó trông coi? Đây là có ý gì?”
“Đây cũng chính là chỗ mà thuộc hạ không hiểu.”
“Dù sao đi nữa, kế hoạch nguyên bản của chúng ta không biến. Chờ khai xuân, Điền Thất sẽ đi Liêu Đông, đến lúc đó các ngươi cần phải theo sát, tùy thời làm việc.”
“Vậy hai người kia…?”
“Giết.”
.........
Năm này nhà của Quý Chiêu trôi qua còn lạnh lẽo hơn cả Ninh vương phủ. Gia tộc của nàng mấy đời chỉ là con một, trừ gia tộc của mẫu thân còn có mấy nhà thân thích ra thì không còn nơi nào lui tới. Tuy vậy mấy nhà thân thích này cũng đều ở Cô Tô, Quý Chiêu là cô nương, không thể ngàn dặm xa xôi tới cửa chúc Tết, chỉ đành phải phái quản gia mang theo lễ vật đến bái phỏng.
Đầu năm ăn Tết là lúc Kỷ Hành bãi triều, cả năm hắn cũng chỉ thoải mái được mấy ngày này. Ba ngày hai bữa hắn lại chạy đến nhà của Quý Chiêu, tuy Thái hậu cảm thấy một đại nam nhân lại cứ luôn đến nhà cô nương chưa xuất giá thì không ra thể thống gì, nhưng con trai đều đã điên thành như vậy rồi, lão bà bà đây cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, không nói gì nữa.
Đảo mắt liền đến Tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng, buổi tối ngày này các nam nữ thanh niên đều ra phố dạo quanh, có những đôi tình lữ to gan còn dám nắm tay nhau đi. Kỷ Hành vốn định cùng Quý Chiêu ra ngoài hẹn hò nhưng Như Ý cũng muốn đi cùng. Kỷ Hành đành phải quyết định mang Như Ý theo, thế mà Thái hậu lại sống chết không chịu cho Như Ý đi cùng. Kỷ Hành liền nói với Thái hậu: “Hay là ngài cũng cùng chúng ta đi đi.”
“Ta đi có thích hợp không?” Bà hỏi.
“Nếu như ngài không muốn đi —–”
“Nếu ngươi đã không muốn cho ta đi, ta càng phải đi.” Bà không chờ hắn nói xong, đã cắt ngang lời hắn.
Kỷ Hành cứ thế mang theo nương và con trai cùng đi ra ngoài tìm Quý Chiêu. Thái hậu đưa cho Như Ý cầm hai cái hoa đăng xinh đẹp, trên đường thấy được cái gì dễ thương, hoặc là Như Ý muốn, đều mua vài thứ. Tay trái Như Ý cầm một cái bát bảo hoa sen, tay phải thì xách cái khỉ vàng ngắm trăng, dưới mông là một cái cửu ngũ chí tôn, có thể nói là ngồi thật cao nhìn được thật xa, quá chừng uy vũ bá khí.
Quý Chiêu biết Thái hậu muốn tới, nên nàng đã sớm ra cửa đứng chờ bọn họ. Mắt thấy Kỷ Hành công kênh Như Ý bước ra từ trong đám người, Thái hậu đi ở bên cạnh còn cầm lấy một cái hoa đăng, một đống hoa đăng tụm cùng một chỗ, rất giống như một cái lẵng hoa khổng lồ. Trong đống hoa đăng cái mà dễ thấy nhất là một con heo mập trắng béo to đùng, so với các hoa đăng khác đều lớn hơn một số, cũng càng sáng hơn một ít, rất có một loại ý tứ ngạo thị quần hùng, xứng cùng với cái biểu tình mặt than đồng dạng ngạo thị quần hùng của Thái hậu, cái hiệu quả này rõ là… Quý Chiêu có chút 囧 mà tiến lên.
Thái hậu cũng không phải ghét bỏ gì Quý Chiêu —— cái mà bà ghét nhất ở Quý Chiêu chính là cái cô nương này khiến người ta không thể nào ghét được, quả thật là quá ghét đi mà. Lúc này Quý Chiêu chủ động thỉnh an với bà, tiếp lấy hoa đăng trong tay bà giúp bà cầm, còn cười hỏi ân cần, Thái hậu nương nương cũng ngại tiếp tục trưng cái mặt than ra nữa, mà cùng nàng nói vài câu.
Hai chân của Như Ý đều tê, Kỷ Hành liền thả nó xuống để tự nó đi đường. Như Ý dùng tay trái nắm lấy Quý Chiêu, tay phải thì nắm Hoàng tổ mẫu của nó, trực tiếp coi thường phụ hoàng, nó bước cái chân nhỏ chậm rì rì mà đi. Hiện tại Kỷ Hành liền nhận lấy trọng trách hộ giá. Tuy cũng có thị vệ ẩn ở trong đám người nhưng trước mắt đều người không là người, đụng tới đụng lui, thị vệ cách khá xa không thể kịp bảo vệ.
Lời nói giữa nữ nhân và nữ nhân luôn vĩnh viễn nhiều hơn so với nữ nhân và nam nhân, hơn nữa là giữa hai nữ nhân này còn có một đứa bé, vậy thì càng có chuyện để mà nói. Thế là Kỷ Hành tản bộ một hồi, đột nhiên phát hiện ba người kia chơi đùa thật sự khoái trá, hoàn toàn coi thường hắn. Nhìn ba người quan trọng nhất trong cuộc đời mình vui vẻ hòa thuận, người bị bỏ quên đi là hắn lại tỏ vẻ rất vui mừng.
Lúc Quý Chiêu mang Như Ý đi mua pháo hoa thì Thái hậu nương nương rốt cuộc nhớ đến con trai của mình. Bà hỏi: “Ngày đại hôn của hai đứa đã chọn xong chưa?”
Kỷ Hành đáp: “Còn chưa, A Chiêu muốn đi Liêu Đông tìm kiếm hài cốt của Quý tiên sinh trước.”
“Lại là đứa bé hiếu thuận. Nhưng mà loại chuyện này làm sao có thể đồng ý được, các ngươi vẫn phải sớm xử lý đại hôn.”
Kỷ Hành khẽ gật đầu, “Cũng phải phải thử một lần trước đã.”
.............
Qua mười lăm tháng giêng, Quý Chiêu muốn khởi hành đi Liêu Đông. Kỷ Hành vốn rất muốn cùng đi với nàng nhưng mà xuất phát từ loại tâm lý trốn tránh nào đó, cuối cùng hắn không đi, mà phái đầy đủ người theo bảo vệ Quý Chiêu. Hắn đã sớm phái người đi Liêu Đông, chờ đợi dẫn Quý Chiêu đến nơi chôn xương của Quý tiên sinh.
Phương Tuấn là hướng đạo của chuyến đi này. Trịnh Thiếu Phong cũng bị Kỷ Hành trưng dụng.
Quý Chiêu đầu tiên đi tới chỗ dốc núi mà năm đó bọn Phương Tuấn rớt xuống, địa thế nơi này hơi thấp, dưới đất hình như còn có dòng nước ấm chảy qua, bởi vậy tuy thời tiết ở Liêu Đông lạnh lẽo, tuyết ở đây lại tan đi rất nhiều, lộ ra từng mảng từng mảng thổ địa màu nâu.
Bọn họ rà soát một vòng dưới dốc núi, chỉ tìm được hai cỗ xương cốt của dã thú, vẫn chưa tìm được bất kỳ hài cốt của ai. Không có trực tiếp được tin người chết, ít ra thì cũng xem như là tin tức tốt.
Quý Chiêu phân công tất cả nhân thủ đều đến các thôn phụ cận mà nghe ngóng. Chính nàng đứng ở dưới dốc núi, ngửa đầu nhìn những sợi dây mây khô quắt trên vách đá lạnh lẽo mà trầm tư.
Đột nhiên Trịnh Thiếu Phong cả kinh nói: “Kia là cái gì?!”
“Người.” Phương Tuấn trả lời.
Quý Chiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy hai người bọn họ đã chạy đến phía dưới vách đá đối diện sườn dốc, trên mặt đất hình như có một người nằm, vừa rồi người này không bị phát hiện, hẳn là vừa mới lăn từ sườn dốc xuống.
Nàng cũng đi qua, nhìn thấy trên người người này có mấy vết đao, máu loãng trộn với nước tuyết chảy xuống, tẩy đi bùn đất dính trên miệng vết thương, nhìn mà thấy ghê người.
Phương Tuấn ngồi xổm xuống xem xét thương thế của hắn một lát, không nhịn được nhíu mày.
Trên mặt người kia cũng dính khá nhiều nước bùn, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt. Làn môi của hắn khô nứt, há mồm thều thào nói: “Ta bị kẻ thù truy giết, mệnh không xong rồi, mấy vị đại hiệp không cần quản ta, chớ để vì ta mà liên lụy các ngươi.”
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, tuy nói chuyện giang hồ báo thù giết nhau bọn họ không cần tham dự vào nhưng mà bình thường đều sẽ không thấy chết mà không cứu. Quý Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi hắn: “Vì sao kẻ thù của ngươi đuổi giết ngươi?” Nàng thầm nghĩ, nếu như hắn làm chuyện tội ác tày trời gì đó, thì bọn họ cũng chỉ có thể thấy chết không cứu.
“Bởi vì ta biết bí mật không nên biết.” Giọng của hắn càng lúc càng nhỏ.
Phương Tuấn và Trịnh Thiếu Phong không tự giác nhìn về phía Quý Chiêu. Quý Chiêu nói: “Trước tiên cứ cứu người đi.”
Người kia cũng là cố chấp: “Đừng quản ta, lai lịch kẻ thù của ta rất lớn.”
“Có thể lớn đến bao nhiêu.” Trịnh Thiếu Phong tỏ vẻ khinh thường, hắn giúp người kia lau một cái vết thương, ra hiệu Phương Tuấn đưa chút kim sang dược.
“Là… Đương kim Hoàng thượng.”
Ba người đồng thời sửng sốt. Phương Tuấn nhìn người trên mặt đất, rồi nhìn Quý Chiêu, thần sắc đầy nghi ngờ. Hắn cầm cái bình đựng kim sang dược, chưa đổ thuốc bột ra, hắn hỏi thăm nhìn Quý Chiêu một cái.
Trên mặt Quý Chiêu không có biểu cảm gì: “Cứu người trước.”