Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 11: Sau khi đánh nhau




Edit: Grey

Beta: Mò Mẫm

Kỷ Chinh là đệ đệ của Kỷ Hành, năm nay mười sáu tuổi, đã được phong Ninh Vương, qua năm nay là được ra ngoài cung lập phủ. Tiên đế chỉ có hai người con trai, Kỷ Chinh là con út, lại do sủng phi hạ sinh nên khó tránh khỏi được Tiên đế yêu thương nhiều hơn một chút, bằng không năm đó cũng sẽ không xuất hiện nguy cơ phế Thái tử.

Thế nhưng “yêu hắn cũng chính là hại hắn”, sự yêu thương của Tiên đế dành cho tiểu nhi tử này dần dần đã trở thành sự ngăn cách giữa hai huynh đệ. Hai người không bao giờ có thể huynh hữu đệ cung[1] được, sau khi Kỷ Hành lên ngôi không làm khó người em trai này, đã là nhân từ lắm rồi. Dù sao, đó cũng từng là kẻ thiếu chút nữa đã cướp mất ngôi vị Hoàng đế của mình.

[1] Huynh hữu đệ cung: Anh trai đối với em trai yêu thương, em trai đối với anh trai cung kính.

Thật sự mà nói Kỷ Chinh cảm thấy mình vô cùng oan uổng. Năm đó khi ngọn gió lớn mang tên Thái tử nháo nhào khắp nơi, hắn mới nhiêu tuổi? Cả ngày chỉ suy nghĩ xem “Không chăm đọc sách phụ hoàng có quở trách không?” “Hôm nay có trò gì vui làm sao len lén chơi mà không bị phát hiện?” thế giới xung quanh hắn ngây ngô như vậy, đào đâu ra cái khái niệm cướp ngôi vị Hoàng đế chứ, mà cũng chẳng có hứng thú để đi cướp. Thế nhưng mẫu thân Quý phi kia của hắn lại có chí hướng vô cùng cao xa, lại mắc chứng vọng tưởng bị hại, luôn cho rằng con trai mình mà không làm Hoàng đế thì sau này Thái tử đăng cơ sẽ không cho mẹ con họ đường sống, vì vậy rất tích cực dấn thân vào cuộc tranh chấp.

Cứ như vậy, hôn quân, sủng phi, hoạn quan chung tay lập lên một hội phế Thái tử, trong đó hôn quân cứ trái phải đong đưa, ý chí không đủ kiên định.

Đương nhiên, cái hội này cuối cùng cũng bị tan rã, Thái tử vẫn hoàn Thái tử, làm sao dễ dàng bị lay chuyển được. Đôi khi vấn đề lập Thái tử, triều thần còn có quyền quyết định hơn cả Hoàng đế, dưới sự bảo vệ của văn võ toàn triều, cho dù vị trí Thái tử đã trải qua mấy lần bị lung lay nhưng cuối cùng vẫn cứ an toàn.

Bởi vì hành vi bất lương của mình trong quá khứ, sau khi Kỷ Hành lên ngôi, Quý phi nương nương ngày ngày đều sống trong hốt hoảng lo sợ, sợ mình và con bị bức hại. Cộng thêm trong lòng không cam và tức giận khó nén, dần dần dẫn tới tâm bệnh, sau một năm liền xuống bồi Tiên đế.

Khi đó Kỷ Chinh mới mười tuổi, trẻ nhỏ trong hoàng cung đều trưởng thành sớm, bấy giờ rốt cuộc cũng hiểu được một số chuyện. Hắn biết mình càng không tiến tới thì càng an toàn, thế là bắt đầu ăn chơi lêu lổng, Thái hậu và Kỷ Hành cũng yên tâm hắn hơn, không làm khó gì cả.

Kỷ Chinh cảm thấy mấy người bọn họ đúng là suy nghĩ quá nhiều, một thứ tử không có người chống lưng, phải đổ bao nhiêu nước vào đầu mới dám to gan lớn mật đi tạo phản cướp ngôi vị Hoàng đế chứ?

Hắn ngoan ngoãn làm một hoàng thân quốc thích, không thiếu ăn không thiếu uống, muốn chơi cái gì có cái ấy, còn sung sướng hơn Hoàng đế gấp vạn lần.

Chính vì thế, chủ nghĩa ăn chơi hưởng lạc lập tức trở thành nhân sinh quan cơ bản của Kỷ Chinh.

Khuôn mặt Kỷ Chinh tương đối giống mẹ hắn, đúng chất tiểu bạch kiểm. Môi hồng răng trắng, ngũ quan đẹp không góc chết; khuôn mặt là sự kết hợp giữa bé trai và nam nhân trưởng thành, tướng mạo đã dần dần sắc nét nhưng vẫn còn chút gì đó ngây ngô và đáng yêu của bé trai.

Hắn không có việc gì đi dạo ngoài phố, qua tới chỗ nào liền bị vây lại chỗ ấy. Ánh mắt các cô nương và thiếu phụ đều phóng tới chỗ hắn, bị nhiều rồi cũng thành quen, hắn cũng không để ý.

Hôm nay hắn lại bị vây lại xem nhưng cái khác chính là, lần này không phải bị đám nữ nhân vây lại, mà là một đám thái giám.



Chuyện là thế này, lúc đó hắn đang đi dạo ở cửa phía bắc của Tử Cấm thành, bỗng cảm thấy có một vật thể lạ đang lao từ phía xa lại gần. Hắn xoay đầu nhìn, liền phát hiện vật thể kia đang quay cuồng bay về phía hắn, Kỷ Chinh theo bản năng tránh ra.

Đáng ra là hắn có thể tránh được rồi đấy.

Nhưng mà đột nhiên lại nhảy ra một bóng người xông lại, hô to một tiếng: “Vương gia cẩn thận!”

Kỷ Chinh trong chớp mắt liền đứng ngây ra như phỗng. Ngay trong khoảng khắc đờ người ra ấy, bóng dáng kia đã bay về phía hắn, bởi vì xung lượng quá lớn, hắn phải lui lại hai bước, thế mà cũng không đứng vững được, nên ôm luôn người nọ ngã nhào xuống đất.

Hôm nay Kỷ Chinh ra ngoài không mang theo hộ vệ, chỉ có mấy gia đinh đi theo. Bọn gia đinh phản ứng chậm chạp, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn Vương gia nhà mình bị một tiểu thái giám nhào xuống đất.

Lúc này, vật thể lạ cũng vừa lúc rơi xuống, nhằm thẳng hướng đầu hai người. Kỷ Chinh phất tay gạt vật kia sang một bên.

Cái ghế bị một chưởng quay vòng trên đất nhưng lúc bị gạt đi, chân ghế vẫn sượt một cái qua trán Điền Thất.

Kỷ Chinh ôm eo Điền Thất, hắn chỉ cảm thấy thân thể trong ngực vô cùng mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn. Người này chắc khi nãy chạy nhanh quá, lúc này thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, phun hết khí nóng lên mặt hắn.

Vành tai hắn lập tức đỏ bừng lên.

Tiểu vương gia lần đầu tiên trong đời bị đè xuống đất, cứ như vậy hiến dâng cho một tên thái giám.

Kỷ Chinh có phần ngượng ngùng, hơi nghiêng mặt tránh đi nhưng tầm mắt đột nhiên bị một mảng màu hồng chắn mất, từ rõ ràng chuyển sang mờ nhạt. Ngay sau đó, con mắt trái của hắn vì bị vật lạ tiếp xúc mà đau xót khó chịu, chớp mắt mấy cái, xung quanh chỉ toàn một màu máu mờ nhạt.

Điền Thất vội ôm trán, quay sang bọn gia đinh đang đứng ngơ ngác hô to: “Người đâu mau tới đây, Vương gia bị máu nhỏ vào mắt rồi.”

Vương gia, mắt, máu, mấy từ đó ghép lại một chỗ thật khiến người ta phẫn nộ, đám gia đinh vội vã tách hai người ra, đám người xúm xít quanh Kỷ Chinh vừa lau vừa thổi mắt hắn, cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ.

Bấy giờ Tôn Đại Lực cũng đuổi tới, đi theo còn có mấy thái giám hóng chuyện, nhìn thấy Kỷ Chinh, liền nhao nhao quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Kỷ Chinh xoa xoa mắt trái bị đỏ lên: “Đứng lên đi.”

Bọn thái giám nhao nhao đứng dậy. Điền Thất đứng bên cạnh Kỷ Chinh, chỉ vào Tôn Đại Lực quát: “Ngươi thật to gan, ném đồ lung tung, vừa rồi làm vương gia bị thương!”

Tôn Đại Lực sợ hãi quỳ sụp xuống: “Vương Vương Vương Vương gia tha mạng!”

Kỷ Chinh nửa cười nửa không liếc nhìn Điền Thất, nghĩ thầm làm ta bị thương rõ ràng là ngươi. Nhưng mà... Thái giám này vừa rồi cứu hắn cũng là có ý tốt. Kỷ Chinh không để ý tới Tôn Đại Lực, mà quay sang nói với Điền Thất: ”Vết thương của ngươi đang chảy máu.”

Điền Thất ôm trán đáp: “Tạ vương gia quan tâm, nô tài không có việc gì.”

Vương Mãnh vội lấy khăn tay che miệng vết thương cho Điền Thất, lau lau vài cái, liền dứt khoát lấy khăn tay cầm máu.

Kỷ Chinh nhìn màu máu đỏ tươi trên khăn tay trắng, cau mày nói: “Đi tìm thái y xem một chút đi.”

Điền Thất vừa nghe đến từ thái y liền thấy nhức đầu: “Ý tốt của vương gia nô tài khắc ghi trong lòng nhưng nếu làm kinh động tới thái y, bên trên hỏi tới, nô tài sợ sẽ không giải thích rõ ràng được.”

Kỷ Chinh ngẫm lại thấy cũng đúng, loại chuyện đánh đấm ẩu đả này tốt nhất không nên rêu rao. Hắn lấy một thỏi vàng trong hà bao ra, đưa cho Điền Thất: “Như vậy, ngươi cầm lấy tìm một thái y tốt mà xem. Hôm nay ngươi cứu ta, đây coi như là báo đáp.”

“Nô tài làm sao xứng được vương gia tạ ơn chứ, ngài cứ coi như thưởng cho nô tài là được!” Điền Thất vừa nói, vừa vội vàng nhận lấy thỏi vàng ôm vào trong ngực.

Kỷ Chinh sợ làm chậm trễ việc chữa trị vết thương của hắn, cũng không nhiều lời nữa nhưng trước khi đi có liếc sang Tôn Đại Lực đang quỳ trên đất: “Còn dám sinh sự nữa, bản vương trở về bẩm báo hoàng huynh, đổi hết các ngươi đi, đuổi tới Sơn Tây đào than đá.”



Tôn Đại Lực vội vàng cười tươi: “Nô tài không dám, không dám.”

Sau khi trở về Thập Tam sở, Vương Mãnh cẩn thận băng bó vết thương lại cho Điền Thất. Vừa hay hắn mới lấy kim sang dược trong An Nhạc Đường, bây giờ đã có đất dụng võ.

Xử lý vết thương xong, Điền Thất cùng Vương Mãnh đếm lại số tiền mới đoạt về từ chỗ Tôn Đại Lực, tổng cộng hơn một trăm bốn mươi lượng, trừ đi một trăm lượng bị cướp mất, còn kiếm được hơn bốn mươi lượng.

Điền Thất nắm tiền trong tay cảm thán, đúng là lời to mà.

Tôn Đại Lực bị tiểu vương gia dọa một cái, chắc là không dám tìm bọn họ gây sự nữa đâu.

Vương Mãnh đẩy hết số tiền về phía Điền Thất.

Điền Thất lại đẩy trở lại: “Anh cầm lấy đi! Làm mất nữa là tôi không quản nữa đâu. Sau này mạnh mẽ lên, đừng có ngồi chờ người khác tới cứu mình. Ở trong hoàng cung này lăn lộn, không có thủ đoạn trong tay, thì cứ ngồi đấy chờ ngưới khác giẫm lên đầu đi! Cho dù anh không thể động tay, thì vẫn còn cái đầu đó biết chưa?”

Vương Mãnh ngập ngừng một hồi: “Tôi ngốc lắm!”

“Cũng đúng.” Điền Thất gật đầu: “Không phải anh biết y thuật sao? Có biết làm thuốc độc không? Làm ít thuốc độc phòng thân cũng được đấy.”

Vương Mãnh gật đầu.

Điền Thất lại dặn dò: “Làm xong để lại cho tôi một ít nhé.”

..................

Ngày thứ hai đi trực, Điền Thất lại đứng ở trong điện Dưỡng Tâm.

Kỷ Hành nhìn phía dưới vành vũ Điền Thất có quấn vài vòng trắng, thấy rất tò mò. Hắn xuống chỗ nàng khẽ gỡ cái mũ ra, thấy trên trán nàng quấn một vòng lụa trắng.

“Ngươi đang để tang ai vậy?” Kỷ Hành hỏi, úp cái mũ trở lại cho nàng.

Điền Thất chỉnh cái mũ lại, đáp: “Bẩm hoàng thượng, hôm qua nô tài đập phải khung cửa, nên bị thương nhẹ ạ.”

Kỷ Hành đánh giá chiều cao của Điền Thất, nói: “Thật thú vị, ngươi cao thế này, cái khung cửa phải thấp được cỡ nào mới đập trúng đầu ngươi thế?”

Điềm Thất thầm trợn trắng mắt, hôm nay Hoàng thượng rảnh rỗi lắm nhỉ, rảnh rỗi tới mức đi đùa nhảm với nô tài ta đây nữa.

Thấy Điền Thất không đáp, Kỷ Hành lại nói: “Chẳng lẽ là chuồng chó hả?”

Da mặt Điền Thất giật giật: “Hoàng thượng ngài đừng lo.”

“Điền Thất tội khi quân không phải nói đùa đâu.”

Nàng khẽ cắn môi, đành phải ăn ngay nói thật, đương nhiên phải điểm thêm chút bút pháp xuân thu, giấu nhẹm đi một số tình tiết. Chỉ kể chuyện mình nhìn thấy có người chơi ăn gian, nàng lắm miệng nói một câu, liền bị người ta đuổi đánh, thế là biến thành như vậy.

Kỷ Hành từ trong câu chuyện hoa mỹ của nàng tổng kết chính xác ra cái chuyện tốt nàng làm, “bài bạc đánh lộn” hả, hắn híp mắt không vui nói: “Cả ngày ngươi chỉ làm mấy chuyện này thôi hả?”

Điền Thất vội vàng đáp: “Hoàng thượng, nô tài cả ngày đều toàn tâm toàn ý hầu hạ cho ngài. Những thứ khác chỉ đều giết thời gian thôi.”



Kỷ Hành gõ nhẹ vào trán nàng mấy cái: “Đúng là miệng lưỡi trơn tru.”

Điền Thất cười cười le lưỡi.

Cái vẻ mặt này ở trước mặt Hoàng thượng có thể quy đến tội thất nghi nhưng mà Kỷ Hành cảm thấy rất đáng yêu, cho nên cũng không nói gì. Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Tên thái giám đánh ngươi là ai?”

“Bẩm hoàng thượng, là Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám.”

Kỷ Hành âm thầm nhớ tên này trong đầu muốn chỉnh đốn một phen. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, người ở ngự tiền ai cũng có thể đánh được sao? Nhưng tội danh thì hơi khó tìm một chút, nếu nói là đánh bạc, nhưng gã ta cũng đâu đánh ở trong cung; còn đánh nhau, nếu phạt thì phải phạt cả hai bên; mà nếu nói chơi ăn gian, lại càng xa vời hơn...

Kỷ Hành vừa nâng mắt, liền thấy một bộ không biết hối cải của Điền Thất. Hắn lắc đầu, thôi quên đi, sau này nói sau vậy! Lần này để tên biến thái này chịu thiệt một chút cũng tốt.

Có điều mặt mũi tên này tốt như vậy, để lại sẹo thì tiếc biết bao. Kỷ Hành lại nói thêm: “Ngươi tới Ngự Dược Phòng lĩnh ít cao ngọc tuyết sinh cơ đi. Lần sau còn dám đánh lộn nữa, trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu.”

“Nô tài tạ chủ long ân.”

Hết giờ trực, Điền Thất ăn cơm bất chấp, đi tới Ngự Dược Phòng trước. Nàng chỉ nói Hoàng thượng bị thương kêu tới lĩnh thuốc, cũng không nói lĩnh thuốc gì, thái giám đang trực thấy vậy, gói mấy loại thuốc lại cho nàng, đều là loại thuốc hảo hạng, trong đó có cả cao ngọc tuyết sinh cơ.

Lại một lần nữa lừa đảo thành công, Điền Thất vô cùng vui vẻ trở về.

Phía bên này Kỷ Hành rốt cuộc vẫn phải tìm tới Thịnh An Hoài tìm hiểu mọi chuyện. Thịnh An Hoài đã sớm nghe ngóng thực hư mọi chuyện ngày hôm đó, lúc này cứ sự thật mà thông báo. Dĩ nhiên, ông ta đã ngầm che Điền Thất dưới vây cánh của mình, cho nên khi bẩm báo cũng nghiêng về phía Điền Thất hơn. Đám nô tài sau thời gian làm việc thường chơi bài bạc để giải trí, điều này có thể lý giải được; Điền Thất trông thấy Vương gia gặp nạn, quên mình xông tới cứu giúp, điểm này thì càng phải nhấn mạnh.

Nào ai biết, Hoàng đế bệ hạ sau khi nghe ông ta xong, hừ lạnh nói: “Cái gì mà anh dũng hộ chủ, ai mới là chủ tử của hắn chứ?”

Thịnh An Hoài thầm kêu hỏng bét, ông ta lại quên mất một điểm chết người: Hoàng thượng và Vương gia từng có một quá khứ kinh khủng chứ. Nếu như thái giám ở bên cạnh Hoàng thượng có qua lại với Vương gia,... Tóm lại đây vẫn không phải là chuyện tốt. Còn vấn đề chủ tử này, chủ tử của Điền Thất đương nhiên chỉ có thể là Hoàng thượng rồi, nếu nói Vương gia là chủ tử của hắn, vậy chẳng phải nói Vương gia có tham vọng...

Thịnh An Hoài mới chỉ nghĩ đến đây đã thấy hồn lìa khỏi xác, lập tức vội vàng nói: “Hoàng thượng nói đúng lắm, Điền Thất có lẽ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy không nên liên lụy người vô tội thôi.”

Kỷ Hành nghĩ thầm, tên tiểu biến thái kia tám phần mười cảm thấy A Chinh đẹp trai mới xông tới cứu hắn ấy.

Nghĩ tới đây, hắn lại hừ lạnh một cái.