Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 31: Thủ đoạn




Beta: Subo

Kỷ Hành lại mơ thấy Điền Thất.

Có lẽ là vì ban ngày đụng chạm qua thân thể của hắn, cho nên mộng cảnh lần này so với lần trước còn rõ ràng cụ thể hơn nhiều. Trong mộng, hai người ngồi ở trên giường, thân thể đè lên nhau, hai chân Điền Thất vòng lấy eo của Kỷ Hành, một tay của Kỷ Hành giữ lấy eo nàng, một tay kia thì đỡ lấy cặp mông nàng, hắn ở trong cơ thể nàng kịch liệt va chạm.

Hai má Điền Thất đỏ bừng như kê huyết thạch [1], đôi mắt đẹp như tơ, tùy theo động tác của Kỷ Hành mà đôi mày ngài chau khẽ, sung sướng ngâm nga thở gấp.

[1] Loại đá có vân màu đỏ như máu gà, tên tiếng Anh là “blood-stone”.

Không thể tưởng tượng nhất là, Kỷ Hành rõ ràng thấy được mặt của Điền Thất lại không bừng tỉnh, từ đầu làm được tới cuối.

Uyển Tần nằm ở bên cạnh Kỷ Hành, bởi vì quá hưng phấn mà không ngủ được, đột nhiên nghe được hô hấp của Hoàng thượng tăng dần, nàng có chút ngoài ý muốn nhìn lại bên cạnh. Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, nàng thấy được hai mắt Hoàng thượng nhắm nghiền, mặt hiện má hồng, thân thể tản mát bừng bừng nhiệt lượng. Uyển Tần cho rằng Hoàng thượng phát sốt, vừa định đứng dậy, ánh mắt lại hướng phía dưới quét qua, lại thấy được chăn mền dưới thân hắn nổi lên một khối, đột ngột giống như ngọn núi giữa bình nguyên.

Hoàng thượng đang nằm thẳng, từ vị trí kia mà thấy, không cần nghĩ cũng biết ngọn núi này là cái gì.

Uyển Tần nhất thời xấu hổ đến mức dùng chăn che khuất mặt, sau đó, lại nhô đầu ra lén lút xem. Hoàng thượng còn không tỉnh, hắn chuyển người lại đối mặt với nàng, đè chăn mền nhẹ nhàng vuốt ve. Uyển Tần biết hắn đang làm cái gì, muốn duỗi tay giúp hắn thư giải, lại thấy làm như vậy thật không thận trọng, thế là chỉ nắm chặt chăn thâm tình nhìn hắn.

Lúc Uyển Tần nghĩ tới, Hoàng thượng sở dĩ như vậy là bởi vì nằm ở bên cạnh nàng nhưng lại không thể cùng nàng lật mây đổ mưa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Uyển Tần lăn qua một trận ngọt ngào, nàng nhô đầu ra hôn Kỷ Hành một cái, hôn xong, nghe hắn thấp giọng nói một chữ “Ngọt”[2].

([2] Kỷ Hành nói “Điềm = ngọt”, nhưng chữ “Điềm” và chữ “Điền” đồng âm. Ở Uyển Tần nghe thấy thì nghe ra chữ “Điềm”, nhưng ta thì ta nghĩ là chữ “Điền” trong tên “Điền Thất”.)

Uyển Tần che mặt cười duyên, không hổ là Hoàng thượng, nằm mộng mà còn có thể tán tỉnh như thế.

Kỷ Hành làm xong mộng xuân cũng không tỉnh lại, một đêm này hắn ngủ vô cùng mê say sung sướng. Lúc thức dậy thì hắn một lần nữa phát hiện quần lót của mình lại ướt, nhớ lại mộng cảnh đêm qua, tựa như trước mắt. Trên tay tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm mại mịn màng của mông eo người trong mộng.

Rõ là… Haizzz.

Uyển Tần định giúp Kỷ Hành thay quần lót, Kỷ Hành vốn được hầu hạ quen nhưng lần này trong lòng xấu hổ, liền đẩy Uyển Tần ra rồi tự mình thay đổi. Uyển Tần chỉ xem là thánh thượng thông cảm nàng, tự nhiên là vui mừng.

Kỷ Hành khó chịu vặt vẹo qua một ngày này. Hắn nghĩ, nguyên nhân làm cho hắn nằm mơ lần này nhất định là do ban ngày hai người quá mức thân mật. Hắn bị Điền Thất dụ dỗ, nên buổi tối mới lại hoang đường đi vào trong mộng.

Tuy rằng tự mình giải thích như thế nhưng trong lòng tóm lại là không quá kiên định, vì thế khi thấy được Điền Thất thì cũng không có cho Điền Thất sắc mặt tốt.

Điền Thất không biết mình phạm sai lầm gì, chỉ mặc niệm, Hoàng thượng à, bệnh thần kinh của ngài lại tới rồi à.

Tối đó Kỷ Hành cũng không có tâm tình triệu hạnh, mà tiếp tục ở lại trong cung của Uyển Tần, lần này không có mộng mơ kỳ quái gì, hắn rất vừa lòng.

Uyển Tần tĩnh dưỡng mấy ngày, thai khí dần ổn, Hoàng thượng liền ân chuẩn cho nữ quyến nhà mẹ đẻ của nàng tiến cung thăm hỏi. Mẫu thân của Uyển Tần đi ra từ tiểu môn hộ, nên tính cách có chút yếu đuối cũng không có chủ kiến, ngược lại cô ruột của nàng có chút cường thế. Người cô này, chính là mẫu thân của Tôn Phiền.

Lần này vào cung thăm, trừ nữ quyến trong nhà của Uyển Tần ra, cô của nàng cũng cùng đi theo.

Cô của Uyển Tần có tính toán của bản thân mình. Nhà mẹ đẻ của bà ở trước mặt Tôn gia chỉ có thể xem là tiểu môn hộ, có thể làm được đương gia chủ mẫu của Tôn phủ vốn là do may mắn. Vị chủ mẫu này ở Tôn gia tóm lại cũng cảm thấy cái lưng của mình không đủ cứng nhưng trên mặt lại càng phải giả bộ dạng kiên cường, vì vậy cũng có chút ngoài mạnh trong yếu. Nhà mẹ đẻ không đủ đắc thế, chỉ dựa vào nhà chồng mà thở, đây là một khối tâm bệnh của bà. Hiện tại, cháu gái nhà mẹ đẻ hoài long chủng, cách phi vị chỉ có một bước, thậm chí cách Quý phi vị cũng không tính là xa, bà ở trước mặt mấy người nhà chồng tự nhiên là đắc ý, nói chuyện cũng càng thêm có sức lực.

Vừa vặn, con trai của bà lại ở trong cung bị tên hoạn quan thúi tính toán, bà đang muốn dựa vào vị cháu gái chuẩn Quý phi này kiếm lại một trận mặt mũi. Bởi vậy bà trước tiên là tìm đến em dâu, khẳng khái nói một hồi. Em dâu chẳng hề biết nội tình, cho rằng xảy ra đại sự lớn lao gì đó, nên cũng mang theo chị chồng vào cung thăm hỏi nữ nhi, định thương lượng một chút.

Con trai của cô bị hại, tự nhiên muốn hướng chuyện lớn mà nói. Có gã thái giám nhìn Tôn gia không thuận mắt, có ý nghĩ xấu xa muốn hãm hại con trai và phu quân của mình trước sau bị trúng kế vân vân... Nhà mẹ đẻ của Uyển Tần thật sự là nhận lấy quá nhiều nhân tình của Tôn gia, nên cũng xem lời cô nói là một chuyện lớn. Nghe được Điền Thất hung tàn như thế, cộng thêm nhớ lại thái độ lãnh đạm lúc trước của hắn đối với nàng, thế là Uyển Tần liền dần dần đưa tên thái giám này vào phe đối địch.

Cô của nàng còn nói: “Đám thái giám đều là thứ mặt hàng đê tiện chuyên phủng cao đạp thấp, nói câu không xuôi tai, trước kia nương nương ngài thất ý qua, bọn hắn tất nhiên là không để ngài vào mắt. Bây giờ lưng của ngài cứng, bọn hắn khẳng định là sẽ tới nịnh hót lấy lòng. Theo ta thấy, tóm lại phải làm vài chuyện, cho bọn nô tài không có mắt kia nhìn một chút, ai mới là chân long thật phượng.”

Hai chữ cuối cùng quá hợp tâm ý của Uyển Tần. Vị trí Hoàng hậu trống không, là người có chút chí khí lại có ai không muốn vươn lên vị trí đó đâu. Cô lại nói một trận, nói cho Uyển Tần động tâm tư, muốn sửa trị một hai tên nô tài, lập uy thế.

Đương nhiên, nàng cũng không hề đần độn, cho dù coi Điền Thất như địch nhân đi nữa, cũng không thể tùy tiện động vào, tốt xấu cũng là người ở ngự tiền, giáo huấn hắn chính là đánh vào mặt mũi của Hoàng thượng.

Song, gã thái giám này thật sự là không biết điều, lúc biết được nàng có thai, ngay cả Thịnh An Hoài thấy nàng cũng đều đưa ra khuôn mặt tươi tắn đón chào. Chỉ có Điền Thất vẫn hờ hững đối với nàng như cũ, không có xu nịnh lấy lòng như trong dự liệu.

Thật là há có thể như thế, há có thể như thế!

Một mặt Uyển Tần cảm thấy Điền Thất coi khinh nàng, một mặt khác lại cảm thấy Điền Thất ghen ghét nàng. Đúng thế, tên thái giám này dùng mọi phương pháp tìm Tôn gia gây phiền toái, phàm là Tôn gia có cái gì không tốt, thì nàng sao có thể được cái gì tốt chứ!

Thay vì ngồi chờ hắn giở trò xấu, không bằng xử lý thứ mắt chó nhìn người thấp này, cũng ở trước mặt nhà mẹ đẻ cùng Tôn gia biểu hiện một chút thủ đoạn của bản thân, khiến cho người khác không dám lại khinh thường nàng.

Tuy rằng ngự tiền thái giám không dễ động, nhưng chỉ cần làm tốt, một kích tất trúng thì ai lại có thể nói ra được cái gì?

Nghĩ đến đây, Uyển Tần nghiến răng cười lạnh, trên khuôn mặt mềm mại dịu dàng hiện lên một tia hung ác cùng khoái ý.

.........

Điền Thất không hề hay biết có người đang muốn nàng ngột ngạt. Nàng chỉ lo tận tâm tận lực làm một nô tài tốt của Hoàng thượng, chẳng qua Hoàng thượng không quá nể mặt nàng, mấy ngày nay tính tình của Hoàng thượng thật là tâm tình bất định vô cùng, khi thì cười với nàng như gió xuân tháng ba, khi lại quăng cho nàng sắc mặt như sương giá tháng chín, đã vậy hai loại phương thức này hắn lại luôn tùy thời tùy chỗ tự do thay đổi mà không hề có áp lực chút nào. Điền Thất chỉ phải yên lặng thầm oán thán, làm sao bệnh thần kinh Hoàng thượng lại phát tác, hắn căn bản là tinh thần thác loạn rồi.

Vị Hoàng thượng có tinh thần thác loạn nào đó ngẫu nhiên sẽ phân ra một chút tâm tư quan tâm Uyển Tần. Tỷ như sai ngự thiện phòng làm nước canh bổ cho nàng ta, còn sai mấy người có chút mặt mũi bên cạnh hắn đưa canh đến, lấy đó bày tỏ coi trọng nàng ta.

Chức trách đưa canh này nhiều là Thịnh An Hoài hoặc là Điền Thất.

Điền Thất thật sự là không thích gặp Uyển Tần, hơn nữa nàng cảm thấy đại khái là Uyển Tần cũng không muốn thấy nàng. Cho nên mỗi lần Điền Thất đi đưa đồ hoặc là truyền lời đến trong cung của Uyển Tần, thì luôn một bộ giải quyết việc chung, một câu nói cũng không nhiều lời. Đương nhiên, cũng không dám lãnh đạm.

Canh lần này Điền Thất phải đưa đi là canh ngân nhĩ măng nấm hạt sen. Nàng mang theo hai tiểu thái giám của Càn Thanh cung đi Ngự Thiện phòng, để cho hai tên hầu nhỏ này luân phiên xách hộp đồ ăn, bản thân nàng đi tay không.

Làm như vậy không hề là vì trộm lười. Điền Thất ở trong hoàng cung này lăn lộn hơn bảy năm, đã sớm lăn thành yêu quái. Gặp phải phi tần mang thai, là rất dễ dàng gặp phảo chuyện ngoài ý muốn nhất, lỡ như xảy ra chuyện gì, nàng và hai tên tiểu thái giám này đều có thể làm chứng cho nhau.

Không chỉ như thế, lúc đi lấy canh nàng còn dẫn theo Vương Mạnh.

Vương Mạnh có cái tuyệt kỹ, không cần nếm qua dược liệu mà chỉ cần ngửi một cái liền biết bên trong có những gì. Mỗi lần Điền Thất đưa thức ăn cho Uyển Tần, nhất định phải để Vương Mạnh ngửi một cái trước, bảo đảm chắc chắn bên trong không có thứ bậy bạ gì. Nàng không muốn trở thành bia đỡ đạn cho sự tranh đấu chốn cung đình, loại chuyện bị người ta dùng làm đao này, trải qua một lần là quá đủ.

Lần này cũng giống như trước đây, Điền Thất đi đến cung của Uyển Tần, sai người để đồ ăn xuống, rồi cùng cung nữ nói hai câu khách khí liền rời đi.

Không nghĩ đến, nàng mới vừa về tới Dưỡng Tâm điện, chân còn chưa có đứng vững, liền có thái giám trong cung Uyển Tần tới báo. Nói rằng Uyển Tần nương nương đột nhiên đau bụng, đã truyền thái y tới khám.

Trong lòng Điền Thất lộp bộp.

Kỷ Hành nhìn Điền Thất một cái, không nói cái gì, mà mang hắn đi lầu Ba Tiêu nơi Uyển tần ở. (Ba tiêu: chuối tây).

Trong sân lầu Ba Tiêu trồng rất nhiều cây chuối tây, phiến lá dài rộng phấp phới như cây dù. Nếu gặp ngày mưa, mưa đánh vào lá chuối tây thành những giọt rèm châu xanh ngắt cũng rất là cảnh đẹp ý vui. Hiện tại thời tiết nắng ráo, lá chuối dầy rậm rạp đan xen vào nhau, giống như là bức tường xanh biếc. Cây cối quá mức xanh um, ngược lại làm cho mảnh sân có chút tịch liêu.

Điền Thất đi theo Kỷ Hành, vòng qua một mảnh tường xanh, vào trong lầu các.

Bởi vì lầu Ba Tiêu ở một chỗ khuất trong nội cung, cách Dưỡng Tâm điện có chút xa, nên khi Kỷ Hành tới thì không ngờ rằng Thái hậu đã có mặt tại lầu Ba Tiêu, cũng như đến còn có ba vị phi Đức, Thuận, Khang. Do có Thái hậu trấn thủ nên người trong lầu tuy nhiều nhưng chẳng hề rối loạn.

Kỷ Hành thấy Thái hậu, lông mày hơi hơi nhăn một chút, nói: “Trời rất nóng, đứa nô tài nào không biết phân biệt, lại làm phiền mẫu hậu tới đây.”

Thái hậu giận dữ nói: “Nếu ai gia không tới đây, cháu gái ngoan của ta sợ là muốn đi làm oan quỷ.”

Mấy phi tần khác thấy Thái hậu nói thế, đều nhao nhao lộ ra biểu tình bi thống, còn tâm tình tới cùng thế nào, vậy thì không biết được rồi.

Kỷ Hành nghe Thái hậu nói như vậy, biết sự tình nhất định có kỳ quặc, thế là ngồi xuống nhìn thái y đứng ở một bên, hỏi: “Tới cùng là chuyện gì thế này?”

Thái y đáp: “Hồi hoàng thượng, Uyển Tần nương nương bởi vì ăn lầm hồng hoa[1], nên động thai khí, cũng may là ăn không nhiều, hiện tại đã không còn đáng ngại, cần cực kỳ an dưỡng.”

Chú thích:

[1] Hồng hoa: Còn gọi là hoa rum. Là một loại hoa thuộc họ cúc. Có màu vàng, cam hoặc đỏ. Là 1 vị thuốc đông y, có tác dụng lưu thông máu huyết, thông kinh, trợ sẩy thai, điều trị các bệnh phụ khoa. Phụ nữ có thai không được dùng. Ngoài làm thuốc, hồng hoa còn được dùng để nhuộm màu hoặc chiết xuất tinh dầu.

Hồng hoa đối với thai phụ mà nói chính là thuốc độc, Kỷ Hành trách mắng: “Người hầu hạ đều chết sao? Làm sao lại để cho chủ tử ăn lầm hồng hoa?”

Đại cung nữ Thúy Châu bên cạnh Uyển Tần vội vàng quỳ xuống trả lời: “Xin hoàng thượng bớt giận, chúng nô tì vẫn tận tâm tận lực hầu hạ chủ tủ, không dám có nửa điểm lười biếng. Chỉ vì canh ngân nhĩ măng nấm hạt sen kia là do Hoàng thượng ban thưởng đến, trong lòng Uyển Tần nương nương cảm động và nhớ nhung thánh ân, vì thế không chịu để người khác ăn thử, tự mình ăn vài miếng, sau đó liền…” Nói xong, lại nhìn thái y bên cạnh một cái.

Thái y hiểu ý giải thích nói: “Hoàng thượng, vi thần đã nghiệm qua, chén canh ngân nhĩ măng nấm hạt sen kia quả thật có trộn hồng hoa.”

Thái hậu đột nhiên hỏi: “Canh kia là người phương nào đưa tới?”

Thúy Châu đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn phía Điền Thất. Kỷ Hành cũng nhìn Điền Thất, ánh mắt tối âm trầm.

Người khác đều hiểu ý, canh này tất nhiên là do Điền Thất đưa tới, bởi vậy đều nhao nhao đem ánh mắt nhìn về hướng Điền Thất.

Trong nhất thời bị vạn chúng nhìn chằm chằm như thế, Điền Thất chỉ thấy một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân bừng lên, rồi theo sau lưng đánh thẳng lên trán.