Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 48: Trở về ngự tiền




Beta: Subo

Điền Thất chạy một mạch về sở Thập Tam.

Lúc đến sở Thập Tam, lòng nàng vẫn còn rối như mớ bòng bong như cũ, nàng nằm bò xuống giường thở le lưỡi. Người cùng phòng còn chưa biết chuyện Điền Thất nhiễm bệnh, nên bây giờ thấy nàng hốt ha hốt hoảng thất hồn lạc phách như thế thì còn cho là tên ác quỷ mặc đồ đỏ lúc trước quay lại tìm Điền Thất lấy mạng, vì thế không tránh khỏi có chút đồng tình, theo đó lại càng thêm kính sợ tên ác quỷ kia. Từ nay về sau lời đồn một truyền mười, mười truyền một trăm, trong ngoài cung dần dần lưu truyền truyền thuyết về ác quỷ áo đỏ.

Điền Thất thở gấp xong, leo lên cái giường mà nàng tự chế, buông màn giường xuống, tự mình đem màn giường ngăn cách ra một cái không gian nho nhỏ, nỗi lòng của Điền Thất mới dần dần có chút bình tĩnh, hồi tưởng lại một màn mới nãy, luôn cảm thấy sợ hãi và khó có thể tin.

Làm sao bây giờ, Hoàng thượng lại hôn nàng. Lần này không phải thổi hơi, mà là hôn thật! Nếu như người khác làm chuyện cợt nhả với nàng như thế, nàng hoàn toàn có thể dùng một bàn tay cho vài cái tát nhưng kia là Hoàng thượng. Hoàng thượng giết người cũng không tính là phạm pháp, càng huống chi là hôn một tên tiểu thái giám.

… Khoan đã, nàng là tên thái giám, Hoàng thượng vì sao lại đi hôn một tên thái giám chứ?!

Chẳng lẽ đã phát hiện ra nàng là nữ nhân?

Không thể nào, nếu thực sự phát hiện rồi, thì nàng đã sớm mất mạng.

Nhưng hắn vì sao lại hạ miệng với một thái giám, hắn làm sao mà hạ được miệng vậy…

Chẳng lẽ Hoàng thượng đoạn tụ?

Cũng không đúng, Hoàng thượng chán ghét đoạn tụ lắm mà, hơn nữa, cũng không có nghe nói qua hắn chạm vào nam nhân hoặc là thái giám nào cả…

Lại nói, thái giám không phải đều là bất nam bất nữ hay sao, nếu Hoàng thượng thực sự cùng thái giám có cái gì kia, vậy thì hắn tới cùng có được tính là đoạn tụ không? Nếu như hắn là đoạn tụ, vậy phải chăng hắn sẽ cảm thấy hứng thú với thái giám?

Thật sự là rất kỳ quái…

Ta tới cùng đang nghĩ cái gì vậy trời!

Điền Thất kêu một tiếng liền kéo mền trùm đầu, nàng cách mền ôm đầu, thống khổ cuộn tròn thân thể lại. Những chuyện hôm nay phát sinh đều không chân thật chút nào, không chân thật đến mức cho dù nàng nằm mơ nàng cũng không mơ được loại giấc mơ này. Bên tai tựa hồ lại vang lên lời nói tràn đầy ác ý của Hoàng thượng: “Không phải ngươi đã sớm muốn phi lễ trẫm sao, bây giờ đạt được ước muốn, còn giả vờ giả vịt cái gì?”

… Hoàng thượng hắn thật là một tên đại biến thái, bị bệnh thần kinh không hạn chế suy nghĩ không hạn chế hành động đến mức siêu phàm thoát tục!

Đúng vậy, Hoàng thượng có bệnh thần kinh!

Điền Thất nằm trong chăn mền tối đen lại phảng phất đột nhiên nhìn thấy một đường ánh sáng, nàng cảm thấy nàng đã phát hiện ra chân lý. Bệnh thần kinh thật là một loại bệnh vạn năng, tất cả những hành động làm cho không ai có thể lý giải của Hoàng thượng, một khi bị chụp cho cái mũ bệnh thần kinh thì liền có thể làm cho người ta thoải mái hoàn toàn.

Thẳng thắn mà nói, Điền Thất không phải ngu ngốc. Có chút chuyện không phải nàng không nghĩ đến, mà là không dám nghĩ, thật sự là cái chuyện có vẻ như là chân tướng kia quá mức đáng sợ, liền giống như là thỏi vàng đang được bao bọc trong liệt hỏa, chỉ cần hơi chút đụng tới điểm giáp ranh, liền bị bỏng đến mức lập tức rút tay về. Vì thế thỏi vàng kia cho dù có bao nhiêu hấp dẫn người ta, thì cũng chỉ có thể khiến người vừa thấy đã khiếp sợ, chỉ dám nhìn mà không dám gần gũi.

Con người chính là kỳ quái như vậy, một khi tiềm thức không muốn tin tưởng gì đó. Vậy thì thứ đó sẽ trở thành giả trong mắt họ, chỉ cần họ không chủ động nghĩ tới, thì nó lập tức có thể trở thành thứ không tồn tại.

Cuối cùng Điền Thất cũng thuyết phục xong bản thân, nàng đột ngột xốc chăn ngồi dậy, lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc nàng và hắn hôn nhau, nhất thời lại xấu hổ đến mức khô nóng hết cả mặt, một lần nữa lại kéo chăn trùm kín đầu.

Tuy rằng bị một tên bệnh thần kinh hôn, nhưng cũng là hôn!

...........

Cả đêm Điền Thất đều ngủ không ngon giấc. Sớm hôm sau tỉnh lại thì xuất hiện hai cái quầng thâm đen thùi, giống như là bị quỷ hút khô tinh khí rồi. Người cùng phòng càng nhìn càng cảm thấy đồng tình cùng đáng sợ.

Hôm nay Điền Thất quyết định không vào cung, thế là chỉ nhờ đồng bạn giúp đi đến tiệm Bảo Hòa xin phép nghỉ. Dù sao nàng cũng không có chuyện đặc biệt gì phải làm ở tiệm Bảo Hòa trong cung, mỗi ngày đi chỉ là để lộ cái mặt cho có. Nàng tự mình ngột ngạt ở trong phòng thì lại càng cảm thấy không vui, đáng sợ nhất là luôn mãi nghĩ ngợi lung tung, thế là nàng dứt khoát ra khỏi cửa, tìm bọn Kỷ Chinh chơi.

Hôm nay, Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn cũng ra ngoài, tứ công tử lại tụ cùng một chỗ nhưng mà từng người đều có chút không bình thường. Điền Thất thì khỏi cần nói, Trịnh Thiếu Phong thì vì cuộc thi tới gần nên tâm tình buồn bực, Đường Thiên Viễn cũng do cuộc thi, chẳng qua hắn rất hưng phấn. Hai người này gom cùng một nơi khó tránh sẽ chọc chút rắc rối, Điền Thất nghe nói hai ngày trước bọn hắn cưỡi ngựa treo đèn lồng ở Quốc Tử Giám bắn rớt hết xuống, hơn nữa cũng không phải bắn đèn lồng, mà là bắn vào cái dây thừng treo đèn rất mỏng manh kia, nàng nhất thời cảm thán vì sao bệnh thần kinh trên đời này đều để cho nàng gặp được.

Kỷ Chinh ở mặt ngoài nhìn không ra khác thường gì. Hắn nghe nói lưỡi của Điền Thất bị bỏng, nên lúc kêu món ăn đều không gọi món có vị quá kích thích hoặc là quá cứng, nước trà cũng là để trong tay mình hong đến lúc nguội mới đưa cho Điền Thất. Đường Thiên Viễn là người có tâm tư tinh tế, thấy Kỷ Chinh như thế thì thật lòng khâm phục nói: “Vương gia quả thật là săn sóc tỉ mỉ.”

Kỷ Chinh cúi đầu cười cười. Khi một người để một người khác ở trong lòng thì đôi mắt sẽ luôn luôn tùy theo người kia mà chuyển, săn sóc trở thành tự nhiên mà có thể biểu lộ ra ngoài. Thường thường ngay cả hắn còn chưa kịp phát giác, đã làm việc ấy ra. Kỷ Chinh được người hầu hạ quen, thế nhưng làm những chuyện này lại vô cùng thuần thục, một chút đột ngột và không thích cũng không có, suy nghĩ lại thấy rất kỳ diệu.

Nghĩ lung tung như thế, Kỷ Chinh quay mặt nhìn thoáng qua Điền Thất, thấy nàng đang cùng Trịnh Thiếu Phong hớn ha hớn hở tán dóc. Bởi vì cái lưỡi không tiện, nên một câu nói của Điền Thất thường phải nói hai lần Trịnh Thiếu Phong mới nghe rõ ràng. Sau đó nàng dứt khoát vừa nói vừa khoa tay múa chân, hai người giao lưu rất khoái trá.

Kỷ Chinh nhàn nhạt than thở, Kỳ thật hắn có tâm sự. Điền Thất vốn nói muốn nghĩ cách rời khỏi Hoàng cung nhưng mà hôm nay gặp mặt lại sửa miệng, cũng không biết tới cùng phát sinh cái gì.

Hắn có chút lo lắng nhưng ở trước mặt hai người khác lại không tiện hỏi, chờ mãi đến khi Trịnh Thiếu Phong cùng Điền Thất lưu luyến chia tay, Kỷ Chinh mới tìm được cơ hội, hắn hỏi: “Không phải ngươi nói hai ngày này liền có thể rời đi Hoàng cung sao?”

Điền Thất lớn miệng nói: “Kế hoạch có biến.”

“Vậy tới cùng là lúc nào?” Kỷ Chinh truy hỏi.

“Ta cũng không biết, Hoàng thượng hắn quá thông minh.” Điền Thất có chút uể oải.

“Hay là, ta giúp ngươi đi.”

Điền Thất lắc đầu: “Không cần.”

Kỷ Chinh có chút buồn bực: “Nếu ngươi thực sự muốn rời khỏi Hoàng cung, tốm lại là có thể đi khỏi. Ngươi tới cùng có muốn rời khỏi hay không?”

Điền Thất có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Vương gia, ngươi tức giận hả?”

“Gọi ta là A Chinh.”

“A Chinh… Ngươi tức giận sao?”

Kỷ Chinh lắc lắc đầu: “Ta chỉ là lo lắng cho ngươi.”

Điền Thất có chút cảm động: “Cảm ơn ngươi, ta không sao, chỉ là nhất thời thất thủ, tạm thời không có biện pháp khác. Ta không phải là cùng ngươi xa lạ, nên không để cho ngươi giúp đỡ, thật sự là Hoàng thượng kiêng kỵ cái gì ngươi cũng rõ ràng, nếu như ta và ngươi đi lại quá gần, để cho Hoàng thượng biết, chỉ sợ lại muốn phán cho ta cái tội mị hoặc hoàng thân. Cho nên ý tốt của ngươi ta nhận, ta vẫn là tự mình nghĩ nghĩ biện pháp đi.”

Nàng há lớn miệng nói thiệt nhiều lời như vậy, Kỷ Chinh cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ rầu rĩ ừ một tiếng, sau lại không tự giác thở dài.

Lúc trở lại sở Thập Tam, Điền Thất vừa vặn gặp được Thịnh An Hoài tiến đến truyền chỉ. Thịnh An Hoài nói với nàng một tin tức đáng sợ: Hoàng thượng quyết định triệu nàng về Ngự tiền!

Điền Thất bị dọa đến nỗi tóc cũng muốn dựng thẳng lên, từ chủ tử đến nô tài của Càn Thanh cung đều bị bệnh thần kinh. Nàng là một thiếu niên tốt có nội tâm tràn ngập ánh mặt trời luôn tích cực hướng lên trên thật sự là không thích hợp loại địa phương đó. Nhưng mà có biện pháp nào chứ, đây là thánh chỉ. Dám kháng chỉ không tuân? Xách đầu tới gặp đi!

Trong phút chốc, Điền Thất thực sự muốn quay đầu bỏ chạy, có thể chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Nàng thậm chí muốn dứt khoát chạy ra khỏi Hoàng cung nhưng mà trực tiếp trốn đi thực sự là kế sách hỏng bét nhất. Một khi bị phát hiện bắt trở về, vậy thì chỉ có thể là chém đầu không thương lượng.

Hết cách, nàng đành phải quyết định trước tiên xem thời cơ mà làm việc.

Tối đó, Điền Thất lại mất ngủ, ngày kế mang theo hai cái quầng mắt thâm đen đi Càn Thanh cung.

Thịnh An Hoài lại xách nàng đến trong Dưỡng Tâm điện hầu.

Điền Thất gục đầu, lo sợ bất an.

Kỷ Hành không có phê tấu chương. Một tay hắn chống cằm, vẫn đang nhìn Điền Thất, thấy tiểu biến thái cứ gục đầu, không giống như ngày xưa luôn thời thời khắc khắc đưa ánh mắt nhìn hắn, thế là Kỷ Hành có chút không cao hứng: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

Điền Thất đành phải ngẩng đầu nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hai người thấy lẫn nhau, đều có chút ngoài ý muốn. Kỷ Hành thấy được vẻ tiều tụy trên mặt Điền Thất, còn Điền Thất thì thấy được trên trán Hoàng thượng bầm tím.

“Đêm qua ngủ không ngon?” Kỷ Hành mang theo vết bầm tím kia, ung dung bình thản hỏi.

“A? A.” Điền Thất có chút ngây ngốc, đáp ứng hai tiếng, lại lắc lắc đầu.

Không phải là bị hôn một chút thôi sao, có cần phải dọa thành như vậy không. Kỷ Hành bình tĩnh thưởng thức biểu tình ngu ngơ quẫn bách của Điền Thất, bất giác thấy buồn cười, nhất thời lại nghĩ tới, tiểu biến thái này bị dọa thành như vậy. Đương nhiên là vì chưa cùng người nào hôn qua, hắn nhất thời có chút cảm giác hưng phấn và cảm giác thành tựu không thể giải thích được.

Thế là Kỷ Hành cong khóe miệng cười cười, hỏi: “Không ngủ được, phải chăng là do nhớ đến người nào?”

“…” Điền Thất nhìn cái ánh mắt kia của Hoàng thượng, cảm thấy cái đáp án này rất khả năng chỉ có một, không cho phép nàng tự do phát huy. Nhưng mà cái con chữ kia cho dù ra sao nàng cũng nói không nên lời, thế là nàng khẩn trương nuốt nuốt miếng, ngốc ngốc nhìn Kỷ Hành.

Kỷ Hành và Điền Thất đối diện, trên mặt hắn mang theo biểu tình “Đáp không đúng ngươi liền biết tay”, chờ đợi nàng trả lời.

Hai người đối diện thật lâu sau, ai cũng không phát tiếng. Kỷ Hành trải qua một thời gian dài bạo lộ dưới ánh mắt của Điền Thất, thì dần dần lòng có chút ngưa ngứa, cổ họng phát khô, hắn hắng giọng một cái, thấp giọng nói: “Ngươi tới đây.”

Điền Thất không dám đi qua.

Đang do dự giằng co không xong, Như Ý lại tới đây giúp nàng giải vây.

Điền Thất thật sự muốn ôm Như Ý hung hăng hôn nó một cái.

Như Ý thấy Điền Thất cũng rất cao hứng, nó cùng nàng nói mấy câu nói liền phát giác có gì đó không đúng: “Lưỡi của ngươi bị đau sao?”

Điền Thất đáp: “Điện hạ, lưỡi của nô tài bị chút vết thương nhỏ, nhưng mà không sao đâu.”

Như Ý nhìn nhìn Điền Thất, lại nhìn phụ hoàng, nó cảm thấy rất có hứng thú: “Điền Thất và phụ hoàng đều bị thương.”

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý, hai người đối với thương của bản thân là như thế nào thì chỉ có mình biết rõ, lúc này bị một tên nhóc vạch trần ra, khó tránh có chút không thoải mái.

Kỷ Hành ho một tiếng, trách mắng: “Ngày mai ngươi được bốn tuổi, cũng là một đứa bé lớn xác, đừng cả ngày chỉ lo đi vòng vòng rồi nói bậy nói bạ.”

Có Điền Thất ở đây, không hiểu sao gan của Như Ý cũng lớn hơn không ít, nó phản bác: “Bốn tuổi thì sao, lúc bốn tuổi ngài còn…”

“Câm miệng!” Kỷ Hành biết Như Ý định nói cái gì, bèn vội vàng cắt lời nó, rồi lén lút nhìn thoáng qua Điền Thất.

Điền Thất cũng biết Như Ý muốn nói cái gì, chẳng qua nàng liều mạng giả bộ ra một bộ biểu tình khó hiểu.

Như Ý ngoan ngoãn câm miệng.

Điền Thất thấy nhóc con mang theo bộ mặt ủy khuất, liền hỏi han: “Điện hạ, ngày mai là sinh nhật rồi, ngài muốn cái gì nè?”

Như Ý giang tay ra muốn Điền Thất ôm, nó cười hì hì nói: “Ta muốn ngươi chơi với ta nha.”

Kỷ Hành nhớ tới lúc trước thằng nhóc con này đều cùng người làm cha là hắn đây muốn tùm lum tùm la thì vô cùng bất mãn, thấy Điền Thất muốn ôm Như Ý lên, mặt hắn lập tức trầm xuống: “Ngươi đi xuống cho ta, người đã lớn còn muốn người khác ôm.”

Điền Thất không biết vì sao Hoàng thượng lại tức giận, nàng để Như Ý xuống, rồi dốc hết toàn lực tìm đề tài mới: “Hoàng thượng, nô tài nghe nói bữa sinh nhật của điện hạ sẽ mời gánh hát, y theo ngu kiến của nô tài, dân gian có chút ảo thuật, xiếc khỉ linh tinh, mấy đứa trẻ đều thích xem, chắc hẳn điện hạ cũng sẽ thích.”

Sắc mặt Kỷ Hành quả nhiên hòa hoãn xuống dưới: “Vậy theo ý ngươi đi.”

Như Ý lại kéo Điền Thất nói chuyện, Kỷ Hành ngại bọn họ ồn ào, làm chậm trễ chính sự của hắn, thế là đem bọn họ đuổi ra ngoài. Điền Thất và Như Ý cầu còn không được, tay nắm tay đi ra ngoài.

Sau khi hai người đi ra, Kỷ Hành cũng không làm chính sự. Hắn nhìn chòng chọc ngự án mà phát ngốc, nghĩ đến Điền Thất, trong ngực lại ấm áp.

Nói thật, nếu như hắn muốn có được người nọ, thật sự là vô cùng dễ dàng. Người trong Hoàng cung đều là của hắn, nếu như hắn muốn sủng hạnh ai, cũng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay mà thôi.

Nhưng mà Điền Thất không giống thế. Vì sao không giống đâu? Hắn không nói lên được, chính là không giống thôi. Hắn theo bản năng không muốn đối đãi với Điền Thất giống như là đối đãi với những nữ nhân trong hậu cung. Hắn để Điền Thất ở một cái vị trí đặc biệt, một cái vị trí mà từ trước đến giờ không có bất kỳ một người đụng chạm vào.

Có chút tâm tình luôn là càng nghĩ càng loạn, hắn không quá rõ ràng vì sao chính hắn luôn có nhiều kiên nhẫn để đối đãi với Điền Thất như thế nhưng hắn rất rõ ràng hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, vậy liền đủ. Nếu như hắn đã vâng theo dục vọng của chính mình, mang tâm lý bình nứt không sợ bể, vậy liền không cần để ý, mà chỉ cần tiếp tục muốn làm gì thì làm đó.

Rất lâu sau đó, khi hắn và người kia cuối cùng cũng trải qua cuộc sống “tế thủy trường lưu”. Một lần nữa quay đầu nhìn lại con đường truy thê mà bản thân hắn cũng không muốn nhớ lại thì hắn mới đột nhiên giật mình. Hắn ở ngay lúc vừa mới bắt đầu, cái hắn muốn từ trước đến giờ đều không phải là con người nàng, mà là trái tim của nàng. Hắn muốn cùng nàng như keo như sơn, ân ái không cách, đầu bạc đến già, đến chết không chia lìa.

Hắn đạp lên một mảnh phù hoa, sớm sớm quét ra một vị trí bên cạnh mình, chỉ vì chờ nàng đứng đó.

Người đời đều nói nam nhân là loài phong lưu bạc tình nhưng trên đời này đại khái là sẽ có một nữ nhân như thế, có thể để cho ngươi vì nàng mà rời bỏ tất cả những thứ trước mắt. Những nữ nhân đứng sau nàng đều mất đi nhan sắc, mất đi mùi vị, biến thành tượng gỗ. Ngươi chỉ muốn móc tim ra cho nàng, cũng muốn có được lòng nàng. Ngươi muốn dắt tay nàng, vẫn đi đến tận cùng nhân sinh.

Một nữ nhân như vậy, ngươi có thể gặp được, cũng có thể không gặp được.

Sau khi gặp được có thể sẽ có được, cũng có thể không có được.

Cho nên khi đó Kỷ Hành vô cùng vui mừng, hắn gặp được, cũng có được.

Bên trên, chính là một đoạn thở dài của một người nam nhân đã trải qua rất nhiều chuyện trong cuộc sống, còn giờ phút này, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta còn chưa có loại giác ngộ này. Hắn chỉ là cảm thấy, Điền Thất dù sớm hay muộn cũng là đồ ăn trong chén của hắn, cho nên với bọn họ thì —

“Tương lai còn dài.” Hắn nhẹ nhàng gõ gõ ngự án, mỉm cười nói.