Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 56: Động tâm




Subo

Trương đạo sĩ làm việc khiến cho Kỷ Hành rất hài lòng, hắn quyết định thưởng lớn cho tên lỗ mũi trâu (1) này nhưng không muốn làm quá rùm beng, sợ Thái hậu hoài nghi, thế là hắn âm thầm sai Điền Thất ra cung đi tới Tam Thanh quan đưa tiền.

[1]Lỗ mũi trâu là biệt danh của đạo sĩ, mang hàm ý châm chọc.

Đương nhiên, phái Điền Thất đi cũng là có dụng ý khác, Kỷ Hành hy vọng Điền Thất có thể hiểu rõ được dụng tâm lương khổ của hắn.

Điền Thất ôm thật nhiều tiền trong lòng, cực kỳ không muốn móc chúng nó ra, bởi vậy nàng không cần gấp gáp hoàn thành nhiệm vụ, mà đứng trong quan thắp nhang.

Trong kinh, người tin Trương Đạo Thành không ít, nên hương khói trong Tam Thanh quan vô cùng thịnh vượng. Điền Thất thắp nhang xong, thấy có người cầu bùa, nàng cũng muốn đi theo cầu một cái bùa bình an. Không phải cầu cho mình, mà là cho Như Ý. Gần đây Như Ý ăn trúng đồ bậy bạ nên bị đau bụng, bộ dạng thằng bé nước mắt lưng tròng ôm bụng kêu đau quá đáng thương.

Một cái bùa bình an một trăm đồng tiền nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải ở trước tượng Tam Thanh Thiên Tôn dập đầu đủ hai trăm cái, mới có tư cách bỏ ra một trăm đồng tiên mua bùa. Nếu như ngại giá tiền mắc quá cũng không sao, dập đầu một trăm cái thì bớt mười phần trăm, dập hơn một ngàn lần, lá bùa này liền tặng không cho ngươi.

Trương Đạo Thành làm việc thật sự đoạn tuyệt, chuyên môn phái bốn tiểu đạo sĩ tới giám sát khách hành hương dập đầu, còn một năm một mười giúp mọi người đếm.

Điền Thất cụng đủ hai trăm lần, đầu choáng choáng váng váng mới mua được bùa bình an, song lại nghĩ, cuộc thi vào Thái y viện của Vương Mạnh cũng sắp bắt đầu, không bằng kiếm cho hắn cái bùa thi đậu; lại nghĩ nghĩ tiếp, Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn không phải là sắp thi sao, cũng cần bùa thi đậu. Ngay sau đó nhớ tới sư phụ của nàng, kiếm cho ông ta cái bùa đào hoa vậy; bản thân nàng cũng phải tìm cái bùa chiêu tài nha…

Nếu không lại kiếm cho Hoàng thượng cái bùa hộ mệnh nữa, lần trước không phải còn bị thương sao…

Điền Thất đếm đếm ngón tay tính một cái, nàng muốn lấy tất cả những lá bùa này tới tay, tính sơ sơ cũng phải dập hơn một ngàn hai trăm cái đầu, lúc đó đầu của nàng bảo đảm dập ra cái miệng. Thế là Điền Thất hỏi tiểu đạo sĩ phát bùa: “Một cái dập đầu cũng không muốn dập, làm sao bây giờ?”

Tiểu đạo sĩ rất là xem thường trợn trắng mắt: “Không muốn dập đầu thì xài tiền, một lượng bạc một lá bùa.”

Điền Thất không khỏi cắn răng mắng thầm, lão lỗ mũi trâu này thực là biết làm tiền. Nàng lấy mấy khối bạc vụn ra, muốn mua sáu lá bùa, nàng cùng tiểu đạo sĩ trả giá nửa ngày, tiểu đạo sĩ sống chết cũng không chịu giảm, thế là Điền Thất kêu hắn tặng thêm cho nàng một cái, tiểu đạo sĩ sắp bị phiền chết, rốt cuộc lại cho Điền Thất thêm một lá bùa hộ mệnh.

Điền Thất hài lòng thỏa dạ, ôm một đống bùa định đi, tiểu đạo sĩ lại gọi nàng lại: “Khoan đi, xài trên năm lượng bạc có thể rút thưởng.”

“Hả???” Điền Thất cảm thấy rất lạ kỳ: “Là có ý gì?”

Tiểu đạo sĩ giải thích đơn giản cho nàng một chút, Điền Thất vừa nghe liền hiểu. Đây căn bản là thủ đoạn nham hiểm mà Trương Đạo Thành bày ra để xúc tiến mọi người xài tiền. Lão tiểu tử này biết đoán chữ nhưng mà một ngày chỉ đoán ba chữ, đã vậy ba chữ này còn là thông qua phương thức rút thưởng mà sinh ra, khách hành hương xài từ năm lượng bạc trở lên liền có tư cách tham gia rút thưởng.

Điền Thất cảm thấy ánh mắt của quần chúng nhất định là sáng như tuyết, nhất định sẽ không bị lão già lỗ mũi trâu này che đậy nhưng mà rất nhanh nàng liền phát hiện, người cam tâm tình nguyện bị che mắt có rất nhiều. Nhiều người đến nỗi ngay cả cái chỗ để nàng ngồi cũng không có, chỉ phải bóc cái thẻ trúc rồi đứng dưới bóng cây, chờ bóc thưởng.

Bốc thưởng do Trương Đạo Thành tự mình bóc, mỗi ngày hắn đều xuất hiện đúng giờ đúng chỗ ở đây ba lần, mỗi lần chỉ bóc một cái. Ý của hắn là, cho dù đoán chữ, cũng phải cần giảng cứu duyên phận.

Điền Thất nghe liền ngứa răng, “Duyên phận” là thuyết pháp của Phật gia, lão đạo sĩ này thật là không biết ngượng mà lấy ra dùng.

Nàng đứng phía dưới bóng cây, không chút đếm xỉa quăng cái thẻ lên không trung chơi đùa, ném hai cái không tiếp được, thẻ trúc rơi trên mặt đất, thẻ trúc mới tinh màu vàng nằm ngửa, phía trên có ba cái chữ màu đen cực nhỏ được viết bằng bút lông: Sáu mươi tám.

Lúc này, một vị tiểu đạo sĩ trong lều giơ thẻ trúc hô lớn: “Sư phụ rút được số sáu mươi tám, vị thí chủ nào có thẻ trúc số sáu mươi tám, xin mời theo ta đi vào.”

Điền Thất nhặt thẻ trúc lên, ngơ ngơ ngác ngác đi theo sát tiểu đạo sĩ đi vào phòng tiếp khách của Trương Đạo Thành.

Trương Đạo Thành nhìn thấy Điền Thất, cười ha ha sờ râu mép nói: “Thì ra là Điền công công, ta cùng ngươi quả nhiên có duyên.” Nói xong liền cùng Điền Thất hàn huyên một trận.

“Hôm nay Điền công công muốn hỏi người, hay là hỏi việc?”

Trương Đạo Thành đưa giấy bút cho nàng: “Trước tiên viết một chữ đi.”

Trong lòng Điền Thất đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ, thế là viết một chữ “Quý” (季) trên tờ giấy trắng: “Ta hỏi người.”

Trương Đạo Thành đem chữ kia lấy đến trước mặt xem một hồi, nói: “‘Tử’ (子) đại biểu người, ‘Mộc’ (木) đại biểu sinh cơ nhưng mà trên sinh cơ lại nhiều ra một nét, liền giống như một cây đao, chặt đứt sinh khí. Điền công công, ta nói ngươi chớ trách, người ngươi muốn hỏi, sợ là đã không còn trên nhân thế.”

Điền Thất kinh ngạc nhìn Trương Đạo Thành.

Trương Đạo Thành lại sờ sờ ria mép: “Thế nào, bị ta nói trúng?”

Điền Thất không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà nói: “Ngươi lại giúp ta đoán thêm một chữ.”

Trương Đạo Thành lắc đầu: “Một lần ta chỉ có thể đoán một chữ, nếu lại đoán, e là không chuẩn.”

Điền Thất lại không chịu: “Vậy thì vẫn là đoán cái chữ này đi, ta muốn hỏi một chuyện khác.”

“Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Hỏi một vật. Nếu ngươi quả thực là thần toán, nhất định có thể đoán ra ta muốn hỏi là cái gì.”

Trương Đạo Thành đành phải xem lại con chữ kia, trầm ngâm nửa buổi, nói: “‘Mạ’ (木) mọc trên đất, ‘Tử’ (子) ở dưới ‘Mạ’, cũng là dưới đất, này thuyết minh thứ mà ngươi muốn hỏi cũng ở dưới đất… Ngươi sẽ không là muốn tìm một bộ xương khô hả?”

Điền Thất bị kinh ngã ngồi trên ghế: “Ngươi, ngươi làm sao mà biết được?”

Trương Đạo Thành liền bày ra một bộ cao thâm khó lường, điểm điểm tờ giấy kia: “Là ngươi nói với ta.”

Điền Thất không biết làm sao than thở: “Ta muốn tìm không phải là một bộ xương khô, mà là ba bộ xương khô.”

“Bá trọng thúc quý[2], ‘Quý’ trong xếp hạng trên đại biểu ‘Tứ’, ngươi nói muốn tìm hài cốt của ba người, tính cả ngươi vừa lúc là một nhà bốn miệng. Bọn họ, có phải là thân nhân của ngươi không?”

[2]Bá trọng thúc quý: thứ tự xếp hạn của anh em trai: cả, hai, ba, tư.

Mắt Điền Thất đỏ ngầu, thanh âm mang một ít nghẹn ngào: “Vậy ngươi có thể tính ra bọn họ hiện tại xương bị chôn nơi nào không?”

Trương Đạo Thành thấy mình đoán trúng, cũng có chút thương cảm, lắc đầu thở dài: “Ta tính không ra. Nhưng nếu ngươi đã không biết bọn họ hiện ở nơi nào, vậy chắc hẳn bọn họ gặp phải tai bay vạ gió, đã là tai bay vạ gió, thì có lẽ là chết ở đâu, thì chôn ở đó thôi.”

Điền Thất nhịn không được khóc ra tiếng: “Ta đã đi tìm, tìm không được!”

Trương Đạo Thành đành phải trấn an Điền Thất một hồi, còn nói thêm: “ Trước tiên Ngươi không cần nghĩ đến chuyện này, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, đại khái là sắp tới sẽ gặp xui, nhớ mà cẩn thận làm việc.”

Điền Thất dần dần ngưng tiếng khóc, hỏi: “Ta đã đủ gặp xui… Lần này lại gặp cái gì nữa đây, có thể phá giải không?”

“Có thể là có thể nhưng lần này phá giải, lần sau khẳng định càng xui hơn, ta khuyên ngươi cứ phó thác cho trời đi.”

Thế là Điền Thất cũng không để trong lòng, nàng nhớ đến chuyện chính mình đến, thế là lấy tiền ra đưa cho Trương Đạo Thành, trước khi rời đi dặn dò Trương Đạo Thành, không được tiết lộ việc hôm nay ra ngoài.

Trương Đạo Thành đương nhiên là không tiết lộ chuyện riêng tư của khách hành, chút đạo đức nghề nghiệp này hắn vẫn có.

Từ Tam Thanh quan đi ra, Điền Thất đến Bát Phương Thực Khách. Trịnh Thiếu Phong lo âu trước thi cử, nên rất nhớ mong Điền Thất và Kỷ Chinh, nên liền tụ tập kinh thành tứ công tử cùng một chỗ. Lúc Điền Thất đến, ba người khác đang chờ nàng. Hiện tại tâm tình của nàng đã bình tĩnh trở lại, thấy Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn thì liền lấy mấy lá bùa mà vừa rồi cầu ra, cho hai cái bùa thi đậu bọn hắn.

Trịnh Thiếu Phong rất vui, vội vàng đeo ở trên cổ, nhét gói bùa vào trong cổ áo, sát vào lồng ngực. Càng là người học hành không tốt, thì tới gần cuộc thi càng thiếu cảm giác an toàn, cũng càng cần thông qua một vài cách để tìm kiếm an ủi.

Đường Thiên Viễn cảm ơn, vốn định đặt bùa trong tay áo nhưng mà thấy được Trịnh Thiếu Phong đối đãi trịnh trọng như thế, hắn cũng ngại ngùng qua loa lấy lệ, nên đeo bùa ở trên cổ. Từ khi biết Điền Thất là tên thái giám, mỗi lần Đường Thiên Viễn đối mặt nàng thì luôn cảm thấy đồng tình và đáng tiếc, rồi lại sợ trong lúc vô tình ngôn hành cử chí của mình sẽ chạm đến chỗ thương tâm của đối phương, bởi vậy hắn vô cùng cẩn thận.

Hơn nữa, Đường Nhược Linh cha hắn cũng dặn bảo hắn, phải đối đãi với cùng Điền Thất thật tốt. Hai ngày trước Đường Nhược Linh nghe theo kiến nghị của Điền Thất, chỉ huy tiểu đệ dưới tay viết một vài tấu chương, nói quan viên trong triều đối với Ninh vương gia không đủ tôn kính, mượn việc này trực tiếp triển khai phê bình với Tôn Tòng Thụy cùng những tiểu đệ dưới trướng hắn. Nói thật, Tôn Tòng Thụy quả thật là không đủ tôn kính với Ninh vương, cũng bởi vì những chuyện từng xảy ra kia, mọi người đều cho rằng Hoàng thượng chán ghét và kiêng kỵ Ninh vương, vì thế cũng không ai tiếp cận Ninh vương quá nhiều. Trong tay Ninh vương lại không có quyền hành, tính cách cũng nguội lạnh, văn võ đại thần tuy ở mặt ngoài không vênh váo với hắn nhưng tóm lại sẽ không cẩn thận tuân theo lễ pháp nghiêm chỉnh để mà đối đãi với hắn. Tôn Tòng Thụy vốn là người mua danh cầu lợi, nên càng không thể lấy lòng Ninh vương, lại còn hy vọng thông qua việc đối xử khinh bỉ với Ninh vương mà thu được cái mỹ danh “Không sợ quyền quý”. Cùng lúc đó được Hoàng thường ngợi khen, thật là sách lược có biết bao nhiêu vẹn toàn.

Nhưng lần này Tôn Tòng Thụy không sờ đúng mạch của Hoàng thượng, đã vậy còn thông minh quá. Tuy rằng thủ túc tương tàn ở nhà đế vương rất thường thấy nhưng dưới tình huống đảm bảo vững chắc địa vị của mình không bị uy hiếp, thì làm Hoàng đế vẫn rất chú trọng thân tình. Cho dù Ninh vương gia không tốt đi nữa, cũng là đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng, ngươi đám đối với đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng vô lễ, tới cùng là có ý gì? Còn nữa, Hoàng thượng cũng là người thích thể diện, cũng thích nghe người ta nói anh em thân thiết gia đình hòa thuận, làm gương cho thiên hạ, vân vân... Từ điểm xuất phát này, chút bất hòa trong quá khứ của hắn và huynh đệ lại càng phải che dấu, mà không phải phóng đại lên. Tên quan nào đó làm trái, giẫm lên quan hệ của hai người để kiếm lấy tiền đồ chính trị cho bản thân, việc này chẳng khác nào ly gián huynh đệ bọn hắn, ngươi nói, Hoàng thượng có thể vui được hay sao?

Hoàng thượng không vui, rất không vui, nắm lấy mấy tên điển hình làm trái ý hắn, biếm quan đến Vân Nam. Tôn Tòng Thụy thân là Lễ bộ thượng thư, bản thân hắn lại không quan tâm lễ pháp, cũng bị Hoàng thượng trách mắng.

Đường Nhược Linh liền thông qua cách như vậy đánh trúng trái tim của Hoàng thượng, vừa bảo toàn thể diện của Hoàng thượng, vừa đồng thời kết giao với Ninh vương gia, nhất cử lưỡng tiện, rất hay rất diệu.

Cũng bắt đầu từ lúc này, Đường Nhược Linh hạ quyết tâm cột Điền Thất vào thuyền của hắn. Rất lâu sau đó Đường Nhược Linh biết được thân phận thật sự của Điền Thất, thì không nhịn được cảm khái, cảm thán vận mệnh thần kỳ không thể tả.

Lời thừa khoan nói, mà nói trước mắt. Kỷ Chinh thấy được Điền Thất lấy ra rất nhiều bùa, hai người kia đều có, mà hắn không có, liền có chút thất lạc, tha thiết mong chờ nhìn Điền Thất đang đem một đống bùa kia cất đi.

Ánh mắt của Kỷ Chinh khiến cho Điền Thất rất không lời. Thứ này cũng không phải là thứ đáng giá gì, hắn làm gì phải vắng vẻ và khát vọng như thế. Tuy nghĩ vậy, Điền Thất vẫn là lấy một lá bùa hộ mệnh trong đống bùa ra, cho Kỷ Chinh.

Kỷ Chinh giống như là thu được chí bảo, vội vàng đeo lên cổ. Mấy người ngồi ăn cơm tán gẫu, Kỷ Chinh nhìn ra Điền Thất khó chịu, trong lòng đương nhiên biết là vì sao nhưng mà mặt ngoài lại tỉnh bơ, thậm chí giả bộ mang theo nghi ngờ, cuối cùng quyết định kêu Điền Thất ra bên ngoài, yêu cầu nàng “Nói chuyện rõ ràng.”

Điền Thất có chút khó chịu: “Bản thân ngươi làm cái gì, ngươi không biết sao?”

Tuy Kỷ Chinh tuổi không lớn nhưng mà kỹ xảo biểu diễn vô cùng thâm hậu, hắn mờ mịt lại mang ủy khuất nhìn Điền Thất: “Cuối cùng ta làm cái gì mà ngươi tránh ta như rắn rết vậy, không thôi ngươi cứ nói thẳng, để ta có chết cũng có thể chết được rõ ràng.”

Xem ra hắn thực là không nhớ được, Điền Thất nghĩ trong lòng, liền đáp: “Lần đó ngươi uống say, nói chút lời điên, làm chút… chuyện không tốt.” Nhớ đến lần đó Kỷ Chinh uống say xong cợt nhả, Điền Thất nhịn không được liền đỏ mặt.

Kỷ Chinh thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhiễm lên một tầng đỏ ửng, giống như là một quả đào ngon miệng, hắn có chút động tâm, vô cùng muốn xoa bóp hoặc là dứt khoát cắn một cái, đương nhiên, mặt ngoài còn phải giả vờ trấn định: “Thì ra là ta say rượu lỡ lời thất đức, thực là đáng chết. Ta tạ tội với ngươi, hi vọng Điền huynh đệ đại nhân đại lượng không chấp lỗi tiểu nhân, chớ có cùng tên túy quỷ là ta chấp nhất.” Nói xong ôm quyền bái một cái thật sâu với Điền Thất.

Hắn đã nói đến mức này, Điền Thất cũng ngại ngùng già mồm thêm nữa, dù sao hắn cũng uống say, không phải cố ý khinh bạc nàng. Thế là Điền Thất đỡ hắn lên: “Đừng như vậy, ta thật là đảm đương không nổi.”

Kỷ Chinh đứng thẳng: “Vậy về sau ngươi không cần trốn tránh ta, được không?”

Điền Thất khẽ gật đầu.

Hai người nói chuyện thẳng thắn xong, liền quay về bàn cơm. Điền Thất giải toả khúc mắc trong lòng, nên một bữa cơm này ăn xem như vui vẻ. Ở mặt ngoài Kỷ Chinh cùng mọi người nói nói cười cười, trong lòng lại đang tính toán, làm cách nào an toàn và hữu hiệu nhất để đưa Điền Thất rời khỏi cung.

Hắn thật sự nhịn không nổi nữa rồi.

.....

Điền Thất trở lại Càn Thanh cung, vừa lúc Như Ý cũng ở đây, nhóc con đang ở trong Thư Phòng của phụ hoàng nó chơi đùa. Ngày hôm qua nó đau bụng, hôm nay đỡ chút, liền không chịu uống thuốc. Nhũ mẫu bỏ thật nhiều đường trong thuốc, dỗ nó uống, kết quả là nó uống một ngụm phun một ngụm. Nhũ mẫu không có biện pháp, đành phải lôi Điền Thất ra: “Điền Thất nói, nếu ngươi không ngoan uống thuốc, hắn liền không cùng ngươi chơi.”

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Như Ý thành thành thật thật uống thuốc, quay đầu liền tới Càn Thanh cung tìm Điền Thất tranh công.

Đáng tiếc là Điền Thất vậy mà không có ở đây, Như Ý ngồi ở trong Thư Phòng của phụ hoàng nó, lật một quyển tranh vẽ, cách một hồi liền hỏi một lần: “Điền Thất đâu?”

Kỷ Hành bị thằng bé làm cho phiền chịu không nổi. Ghê tởm nhất là, hắn cũng có chút nhớ nhung tiểu biến thái kia, thực là, mới cách nhau có một ngày mà thôi.

“Con muốn Điền Thất?” Kỷ Hành hỏi con trai.

Như Ý gật gật đầu.

“Trẫm cũng muốn hắn.” Kỷ Hành than thở.

Như Ý có chút khó hiểu: “Ngài muốn hắn làm cái gì, hắn lại không bồi ngài chơi.”

Kỷ Hành nghĩ trong bụng, hắn đương nhiên chơi với ta chứ, hắn chơi với đồ vật của ta, nói ra dọa chết ngươi. Thế là hắn ở trước mặt con trai thậm chí có chút cảm giác về sự ưu việt rất không biết xấu hổ: Ngươi cho rằng Điền Thất tốt với ngươi, kỳ thật là hắn tốt với ta nhất… (=.=!)

Khi Điền Thất tới tìm Hoàng thượng phục mệnh, hai cha con còn đang lặp đi lặp lại loại đối thoại không hề dinh dưỡng này. Như Ý vừa thấy Điền Thất đi tới, liền cao hứng nói: “Điền Thất, ta uống thuốc rồi nha!”

Điền Thất cười nói: “Thật sao? Điện hạ không hổ là điện hạ, thật là lợi hại.”

Như Ý nghiêm túc gật gật đầu: “Đó là đương nhiên. Ta là một người đại khí beo béo (bàn bàn) nha.”

Cha nó không nể tình chen lời nói: “Con đã đủ béo.”

Điền Thất biết Như Ý nói có ý gì, bởi vì cái từ kia vẫn là do nàng dạy cho Như Ý: “Điện hạ, đó không phải là beo béo, mà là hào hùng (bàng bạc) — đại khí hào hùng (đại khí bàng bạc.)”

Như Ý có chút ngại ngùng: “Vâng.”

Kỷ Hành thích nhìn Điền Thất và Như Ý cùng nhau nói chuyện. Tuy rằng hai tên nhóc đần độn này ở chung một chỗ nói những lời hơn phân nửa là không có tiêu chuẩn gì cả nhưng lại cứ như là giống một ngọn gió xuân vậy. Cho dù trong lòng Kỷ Hành bao phủ ưu tư gì đi nữa, đều có thể bị cơn gió xuân đó thổi tan. Lúc này thấy con trai phạm sai, hắn còn rất không phúc hậu đạp thêm một đạp: “Thực đần.”

Như Ý mím miệng, rất không phục: “Ta không ngu ngốc, ta bốn tuổi cũng không đái dầm.” Từ khi phụ hoàng nghiêm lệnh cấm chỉ nó nói chuyện này, nó liền tự hành lĩnh ngộ một loại phương thức biểu đạt khác. Loại phương thức này, chúng ta thông thường xưng là phản phúng.

Điền Thất thấy Hoàng thượng muốn nổi giận, vội vàng rẽ đề tài, lấy đống bùa kia ra, từ bên trong lấy bùa bình an ra đưa cho Như Ý: “Mang cái này vào sẽ không đái dầm… Không phải, sẽ không đau bụng.” Điền Thất nói sai, gấp đến độ thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi của chính mình.

Như Ý cầm lấy, kêu Điền Thất giúp nó mang.

Điền Thất mang cho Như Ý, liếc trộm thấy được sắc mặt của Hoàng thượng không tốt, thế là nàng lại lấy một cái bùa hộ mệnh ra, hai tay dâng cho Kỷ Hành: “Hoàng thượng, đây là do nô tài đi Tam Thanh quan cầu tới cho ngài, có thể phù hộ thân thể ngài khỏe mạnh, nếu ngài không ghét bỏ, thì vui lòng nhận cho.”

Kỷ Hành làm sao có thể ghét bỏ. Hắn cảm thấy trong lòng ấm áp ngọt ngào, cầm lấy bùa hộ mệnh, đôi mắt lại nhìn Điền Thất chằm chặp.

Như Ý ngồi nghiêng ở phía sau Điền Thất, nhìn không ra phụ hoàng nó đang làm cái gì.

Điền Thất bị Kỷ Hành nhìn, mặt mũi đều khô nóng bất an. Nàng buông tay, định lui xuống, nào ngờ Hoàng thượng lại đột ngột nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhéo một chút.

Điền Thất khẩn trương muốn chết.

Kỷ Hành dán lá bùa hộ mệnh kia ở trên môi nhẹ nhàng hôn, ánh mắt thì vẫn không rời khỏi mặt của Điền Thất, cho đến khi nhìn tiểu biến thái nóng hết cả mặt, hắn mới buông tay, hạ giọng nói: “Buổi tối tới đây.”

Điền Thất đương nhiên rõ ràng ý tứ lời nói này.

Thói quen là một thứ gì đó rất kỳ diệu, mấy ngày nay Điền Thất giúp Hoàng thượng sờ chim nhỏ nên đã quen, nên cũng không còn gánh nặng tâm lý. Điền công công lập chí muốn làm một nô tài tốt, thế là tại lúc hầu hạ chủ tử thì đặc biệt tận tâm tận lực, chuyên tâm nghiên cứu làm sao mò chim nhỏ của Hoàng thượng càng khiến hắn vừa lòng. Mò chỗ nào, bóp ở đâu, vân vê câu chọn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm chọc…

Mỗi lần Kỷ Hành liền bị một đôi búp măng mềm mại linh hoạt như vậy hầu hạ muốn chết muốn sống. Hắn cảm thấy mình thực là không có tiền đồ, còn chưa đi đến một bước cuối cùng, chỉ mới dùng tay, quần áo cũng không cởi, hắn đã như vậy. Quả thực giống như một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chưa trải việc gối chăn.

Nhưng mà, quá sảng khoái…

Hôm nay Điền Thất học được bóp cái đầu tròn tròn của đồ vật xấu xí nhẹ nhàng theo vòng tròn. Bóp hai vòng, cảm giác được đồ xấu xí phun ra rất nhiều nước, Điền Thất cho rằng đây là một trong những tiêu chuẩn xác định Hoàng thượng có thư thái hay không. Thế là nàng vừa nắm nó trượt lên trượt xuống, vừa hỏi Kỷ Hành: “Thoải mái không?”

Thoải mái muốn chết…

Lúc này Kỷ Hành nằm ngửa ở trên giường, miệng hé mở, thở gấp nặng nề, híp mắt nhìn Điền Thất.

Điền Thất đang quỳ ở trên giường chăm sóc hắn, nàng cảm thấy rất kỳ diệu, mỗi lần Hoàng thượng xuất hiện biểu cảm như vậy, đều khiến cho nàng cảm giác không giống như là Hoàng thượng. Hoàng thượng phải nên cao cao tại thượng, giống như là thần tiên ngồi ở trên đám mây vậy, mà không phải giống lúc này nằm ở trên giường, tùy nàng xoa nắn chơi đùa, còn mang theo vẻ mặt hưng phấn và khát vọng.

Nhưng mà Hoàng thượng như thế này lại khiến cho nàng cảm thấy càng chân thật, càng giống như là chân chính Hoàng thượng.

Điền Thất thấy Hoàng thượng như vậy, trong lòng nàng có một loại cảm giác thành tựu và cảm giác thỏa mãn rất khác thường. Nàng cầm chắc cảm xúc của hắn, cầm chắc yêu ghét của hắn, một động tác của nàng, liền có thể khiến hắn thư thái muốn bay lên trời. Nàng nắm tiểu huynh đệ của hắn, giống như là lập tức kéo hắn từ chân trời xa xôi tới gần hơn.

Loại cảm giác vi diệu này thật sự không thể nói với người ngoài. Bình thường chúng nó ẩn dưới đáy lòng nàng không phát hiện ra, chỉ có đến lúc này, mới lại nhảy ra, từng chút từng chút nện đập trái tim nàng. Nàng không thể rõ ràng nói ra được là cuối cùng nàng thích hay là chán ghét loại cảm giác này nhưng mà nàng biết. Tóm lại nàng bị loại cảm giác này thúc giục bừng tỉnh ra một loại ảo giác: Bọn họ bình đẳng, nàng cách hắn rất gần, gần đến mức có thể sờ có thể chạm, có thể muốn làm gì thì làm đó. Giống như là ở trong mộng giẫm lên một cái thang treo, cuối cùng có thể đụng chạm đến ngôi sao treo ở trên trời. Loại cảm giác hạnh phúc như giẫm băng mỏng kia, loại cảm giác thỏa mãn dè dặt mà cẩn thận kia, khiến trái tim nàng nhảy lên thình thịch, lại không dám nhảy quá nhanh, sợ lập tức đánh nát sự yếu ớt trước mắt này.

Điền Thất đột nhiên cúi đầu, từng chút từng chút mổ lên làn môi của Kỷ Hành: “Thoải mái không?”

“Ưm…” Kỷ Hành vươn lưỡi ra câu liếm làn môi của nàng, đáp lại nàng.

“Thoải mái thì kêu ra đi, ta muốn nghe.” Điền Thất đánh bạo nói.

Kỷ Hành: “…”

Vì sao sẽ có một loại ảo giác bản thân mình đang bị Điền Thất chơi đùa thế này…

Muốn mạng chính là, hắn lại muốn nghĩ tới chuyện lột sạch quần áo mặc cho tiểu biến thái này chơi đùa vân vê…

Kỷ Hành không cách nào kêu gào giống như nữ nhân ở trên giường nhưng hắn nguyện ý cống hiến thân thể của mình. Hắn cởi bỏ áo lót, lộ ra bộ ngực, bắt lấy một cái tay khác của Điền Thất phủ lên lồng ngực của hắn: “Hôn nơi này của ta được không…”

Điền Thất quả nhiên chuyển qua trước ngực hắn, cúi đầu ở lồng ngực hắn hôn một cái, vừa lòng nghe được hắn hưng phấn thở gấp, Điền Thất lần này không cần thầy dạy cũng biết, cúi đầu hôn hạt đậu đỏ trước ngực hắn, nhẹ nhàng liếm, thật mạnh hấp. Kỷ Hành thoải mái đến mức linh hồn cơ hồ muốn tách ra, thực sự muốn cứ như vậy mà chết ở một khắc này.

Điền Thất càng thêm càn rỡ. Tất cả chuyện này với nàng mà nói như là một cơn mộng cảnh, đã hoảng loạn mà lại có chút ướt át, nàng không dám tham vọng quá đáng vĩnh viễn lưu lại giấc mộng này nhưng mà đã đi tới, thì sẽ không bỏ xuống tất cả, vui vẻ mà hưởng thụ cảm giác thỏa mãn kỳ lạ mà giấc mộng này mang tới cho nàng.