Beta: Subo
Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuấn, không phải vào triều nhưng Kỷ Hành vẫn dậy thật sớm, hôm nay hắn có chuyện phải làm.
Trước mắt vừa qua trung thu, thời tiết cuối thu quang đãng dễ chịu này thì đi điểm binh là thích hợp nhất. Ba đại doanh phòng thủ kinh đô đóng quân ở ngoại ô cách kinh thành năm mươi dặm, đây là tất cả bộ đội tinh nhuệ nhất của Đại Tề. Mùa thu hàng năm Hoàng đế bệ hạ đều đi ba đại doanh này duyệt binh, đây đã là lệ thường, nếu bình thường chợt có hứng thì tùy lúc cũng có thể đi.
Tùy tiện ăn chút điểm tâm, thay đổi giáp trụ chuyên dụng của Hoàng đế xong, Kỷ Hành đeo cung vác kiếm ra khỏi cửa. Dáng người hắn cao ngất, hai chân thon dài, một khi cởi long bào ra, thay đổi thành khôi giáp, thì cũng rất có một loại chính khí hiên ngang lẫm liệt, xứng với gương mặt tuấn tú kia, vừa nhìn chính là một thiếu niên tướng quân huyết khí tràn đầy, một lòng vì nước. Ngay cả Điền Thất cũng bị cái bề ngoài này của hắn lừa bịp, nàng đứng ở ngưỡng cửa Càn Thanh cung nhìn theo hắn rời đi, trong bụng thì thở dài, quả nhiên người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cũng ngàn vạn không được tin sự ngụy trang của người ta…
Sớm có người của Ngự mã giám dắt một con ngựa cao to toàn thân trắng như tuyết đến, Kỷ Hành đứng bên cạnh ngựa, quay đầu nhìn một cái, tầm mắt lướt qua đám người, rồi dừng ở trên người Điền Thất một chút, nhìn về phía nàng cười cười, sau đó nhanh chóng quay đầu lại. Hắn biết Điền Thất cũng đang nhìn hắn, ánh mắt rất là triền miên, giống như là thê tử đang đưa tiễn phu quân rời nhà… Nhất thời Kỷ Hành nghĩ được có chút xa, khi hắn sải bước lên ngựa thì có chút tư tưởng không tập trung, nên cũng không có cảm giác đến chỗ nào đó trên người có tình trạng dị thường.
Hôm nay hắn đi duyệt binh, vốn muốn dẫn Điền Thất theo, tiếc là Điền Thất không biết cưỡi ngựa, hai người lại không thể ở trước công chúng cùng cưỡi một con ngựa. Thịnh An Hoài biết cưỡi ngựa, vì thế cùng đi chung.
Thịnh An Hoài và chúng thị vệ giống nhau, chờ đến ra cung mới có tư cách lên ngựa, đoàn người ngựa này không thể chạy quá nhanh trong kinh thành, ra khỏi thành mới ra roi thúc ngựa chạy thẳng đến ba đại doanh.
Đến bên ngoài ba đại doanh, các tướng lĩnh có danh ra nghênh đón, quân thần chào xong. Kỷ Hành mới xuống ngựa, theo người dẫn đường đi đến ba đại doanh.
Tuy rằng hiện nay không có chiến sự, mọi người không cần mặc nguyên bộ khôi giáp nhưng Hoàng thượng duyệt binh, thì cũng cần trịnh trọng đối đãi, vì vậy không thiếu người mặc khôi giáp nặng nề.
Tại một mảnh tiếng ma sát ào ào của sắt thép trên những bộ giáp trầm trọng, Kỷ Hành mẫn tuệ nghe được một tiếng chuông rất nhỏ.
Hắn dừng lại dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, thì tiếng chuông liền biến mất; hắn nhúc nhích, tiếng chuông lại vang lên.
Ở giữa sân lúc này, người có thính lực tốt như hắn rất ít, chỉ có tổng binh của ba đại doanh là Tống tướng quân có chút thấy kỳ: “Hoàng thượng có nghe được một hồi tiếng chuông không?”
Kỷ Hành: “…”
Hắn đột nhiên biết đó là cái gì.
Sau này Kỷ Hành nhớ lại trận duyệt binh mà hắn luôn không dám nhớ tới này, rồi cẩn thận phân tích những khả năng nào khiến cho một người có thể đeo chuông trên chim nhỏ để đi duyệt binh, hắn phát hiện người nọ nhất định phải đồng thời thỏa mãn những điều kiện dưới đây:
Đầu tiên, nhất định phải có một tên biến thái buộc chuông lên chim nhỏ của hắn vào lúc tối ngày hôm trước. Không thể buộc quá lỏng cũng không thể buộc quá chặt, quá lỏng dễ rơi xuống, quá chặt không thoải mái. Thôi được, kỳ thật thì lỏng hay chặt hắn đều không thoải mái.
Tiếp theo, hắn nhất định là mang cái chuông này ngủ một đêm, vì thế hắn thích ứng chuông nhỏ tồn tại, cho nên hôm sau thức dậy cũng sẽ không phát hiện ra.
Tiếp theo đó, hắn nhất định là buổi tối hôm đó rất thỏa mãn ở trên giường, cho nên ngày hôm sau hắn không xuất hiện trạng thái chào cờ, đã vậy điểm này cũng là hên xui, không có giá trị tuyệt đối. Sự thật chứng minh, số của hắn thật không tốt… Lại thêm một điều kiện khác, buổi tối hôm trước hắn không uống nước, như vậy sáng hôm sau hắn không có đi ngoài, điều này cũng là hên xui, số hắn vẫn là xui…
Cuối cùng, cái chuông kia còn nhất định phải kẹt ở giữa quần lót của hắn — đừng hỏi hắn nó kẹt kiểu gì, hắn thực sự nói không rõ ràng — nhờ đó khiến cho từ lúc hắn rời giường đến tận lúc đi ra ngoài, thì cái chuông này đều không có vang lên… Mãi đến khi thân thể hắn xóc nảy, cái chuông mới lệch vị trí, lúc xuống ngựa thì tiếng ma tiếng quỷ đó vang lên.
Nhìn lại những điều kiện bên trên, trừ điểm thứ ba ra, ba điểm còn lại một cái so với một cái đều khó có khả năng, một cái so với một cái giống như nằm mơ nhưng mà, hắn, toàn bộ đều có được…
Thế là hắn xuất hiện ra kỳ tích như bây giờ: Treo một vòng chuông trên tiểu huynh đệ rồi đi duyệt binh…
Thân là Hoàng đế, da mặt của Kỳ Hành kỳ thật cũng xem như là dày, có thể dày đến trình độ khiến người ta nhìn thế cũng là đủ rồi. Mà bây giờ, đối mặt với loại tình huống quỷ dị đến mức không thể tưởng tượng nổi này, hắn lại xấu hổ và căm phẫn hiếm thấy.
Chúng võ tướng đều là người mau mồm mau miệng, bấy giờ thấy Hoàng thượng không vui, liền nhao nhao thỉnh tội, bọn họ còn cho rằng tâm tình Hoàng thượng đột nhiên trở nên kém là vì lời nói của Tống Tướng quân, vì thế người này nhìn người khác, người khác nhìn người kia, những người có mặt ở hiện trường thương lượng, hỏi trên người ai có mang chuông thì nhanh chóng tháo ra. Hoàng thượng duyệt binh mà các ngươi mang chuông theo, giống cái gì.
Toàn bộ hành trình Kỷ Hành đều đưa cái mặt liệt mà bàng quan nhìn bọn họ thương nghị, đương nhiên, trước khi thương lượng ra kết quả hắn liền cắt ngang. Vị quân chủ nhân từ và khoan hậu của chúng ta tỏ vẻ không so đo chuyện này, mấy người tiếp tục đi tới. Kỷ Hành cố ý khiến bước chân của hắn đi cùng lúc với bước chân của mọi người, như vậy thì không ai có thể phát hiện ra tiếng chuông xuất phát từ trên người của hắn…
Đến doanh địa, Kỷ Hành tỏ vẻ muốn tìm cái phòng trống nghỉ ngơi một chút, không cho phép người khác đi theo. Mọi người đương nhiên là tích cực làm hài lòng hắn.
Vào doanh phòng, Kỷ Hành vội vàng muốn cởi quần áo để lấy thứ kia xuống. Tiếc là không biết vì sao, bộ quần áo hôm nay cũng muốn gây trở ngại cho hắn, thắt lưng bị buộc thành một cái bánh quai chèo, tháo sao cũng không tháo ra được, hơn nữa, càng gấp gáp thì càng tháo không xong. Hoàng đế bệ hạ trước giờ luôn trấn định lúc này cuống cuồng ra một đống mồ hôi trán, cuối cùng hắn dứt khoát cắn răng một cái, rút ra đoản đao trên eo.
Thắt lưng không thể làm đứt, đứt rồi hắn không cách nào giải thích vì sao muốn cắt đứt thắt lưng… Thế là hắn quyết định mở một cái miệng nhỏ ở trên quần, cách quần cắt sợi dây buộc chuông đi, sau đó rung rung mấy cái thì chuông liền theo ống quần rớt xuống.
Nhìn xem, hắn thông minh bao nhiêu.
Thế là Kỷ Hành kéo quần, giơ đoản đao lên.
Lúc này Thịnh An Hoài đột nhiên đi vào — ông ta chỉ là tới hỏi xem Hoàng thượng có cần nước trà hay không. Nhưng mà ông vừa đi vào thì liền thấy Hoàng thượng đang giơ đao hướng về giữa háng của mình, hai mắt tỏa sáng.
Thịnh An Hoài: “!!!”
Cái hình ảnh này là tình cảnh đáng sợ nhất mà cả đời này ông mới gặp qua, không có cái nào hơn được. Ông lảo đảo, một bước thành ba bước nhảy vọt tới trước mặt Kỷ Hành, quỳ xuống vươn tay đỡ lấy bàn tay cầm đao của Kỷ Hành, gắt gao cầm lấy, tràn đầy bi thống mà hô hoán: “Hoàng! Thượng!”
Bởi vì lực chú ý của Kỷ Hành đều ở trên cái chuông, không có phát hiện ra Thịnh An Hoài đi tới, giờ phút này bị ông ta ngăn lại, Kỷ Hành lập tức có chút không vui: “Tránh ra.”
Thịnh An Hoài dù cho có chết cũng sẽ không tránh ra: “Hoàng thượng, long thể của ngài quan hệ đến xã tắc muôn dân, xin ngài cẩn thận mà đối đãi!”
Tuy đối phương tuy quá mức đường đột nhưng tốt xấu cũng là do quan tâm hắn, Kỷ Hành bèn an ủi: “Không sao, trẫm xuống tay rất chuẩn.”
“!!!”
Thịnh An Hoài rơi lệ đầy mặt: “Hoàng thượng, nếu như ngài có cái gì không vui, đánh người mắng người, hoặc là giết người, tóm lại là làm sao có thể hết giận thì làm cái đó nhưng ngài không thể tự sát! Nếu như ngài muốn chặt đứt long căn, không bằng chém đầu của lão nô xuống trước đi.”
Kỷ Hành: “…” Thì ra tên ngu này cho rằng hắn muốn tự cung…
Loại chuyện đeo chuông duyệt binh này không so với tự cung thêm được chút mặt mũi nào, Kỷ Hành thật là không có cách giải thích, thế là ném đao xuống đất: “Cút.”
Thịnh An Hoài vội vàng nhặt đao lên, sự quan tâm đối với Hoàng thượng cho hắn dũng khí vô hạn, có chút chuyện dù cho là sẽ chết, hắn cũng muốn làm. Thế là Thịnh An Hoài chỉ chỉ bội kiếm của Hoàng thượng: “Không bằng cái này cũng để nô tài giúp ngài lấy đi?”
Thấy Hoàng thượng không quan tâm hắn, Thịnh An Hoài liền chủ động cởi xuống bội kiếm của Thánh thượng, còn thuận tiện đem mũi tên trong bao đựng tên lấy đi, kiểm tra toàn doanh phòng không có vật sắt nhọn, thế này mới vừa lòng rời đi.
Lưu lại Kỷ Hành ủ rũ vịn trán, từng chút từng chút kéo thắt lưng. Rốt cuộc, hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, thế là lại đem Thịnh An Hoài kêu vào: “Trẫm muốn đi vệ sinh.”
Thịnh An Hoài nhanh chóng tìm ra một cái bô mới tinh, Kỷ Hành lấy lý do này khiến Thịnh An Hoài cởi thắt lưng giúp hắn, sau đó lập tức đem Thịnh An Hoài đá ra.
Rốt cuộc giải quyết xong phiền toái. Kỷ Hành nhìn cái vòng chuông kia, mắt lộ ra hung quang: “Tên tiểu biến thái, đi về xem ta làm sao thu thập ngươi.” Cái chuông trong tay này được làm rất tinh xảo, sợi tơ nhất thời nhìn không ra chất liệu nhưng màu sắc sáng rỡ, tính chất dẻo dai, phải là thượng phẩm. Trên chuông bạc có khắc đồ án, đồ án này có chút quen mắt, nhất thời nửa khắc hắn cũng không nhớ ra được từng thấy ở nơi nào, luôn có cảm giác giống như là ký ức rất xa xôi.
Tuy rằng Kỷ Hành hận nhưng cũng không ném cái chuông đi, mà cất vào trong ngực.
......
Khi Kỷ Hành toàn lực giải quyết cái chuông thì Điền Thất đang ở tiệm Bảo Hòa tán dóc với một bầy thái giám, không có chút nào tiếp thu đến oán niệm của Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng ra ngoài, nàng cũng không cần ở lại Càn Thanh cung nên liền chạy ra ngoài. Con dấu lần trước Hoàng thượng trả lại cho nàng, hôm nay vừa ra tay liền bán được tám mươi lượng bạc, sang tay như thế liền kiếm được ba mươi lượng. Nàng ôm tiền rất hưng phấn, nhất thời lại không biết dấu ở đâu mới tốt, sợ Hoàng thượng phát hiện lại trộm đi.
Bầy tiểu thái giám theo thường lệ khen Điền Thất một trận, nói nói liền bắt đầu đào ra lịch sử chói lọi của tiệm Bảo Hòa, sau đó liền nói đến Trần Vô Dung. Tuy rằng Trần Vô Dung là một tên khốn nạn tội ác tày trời (quan phương bình phẩm thế) nhưng mà hắn đầu cơ trục lợi đồ cổ quả thật là có một tay, ánh mắt còn rất độc, tuy mọi người dè bỉu nhân phẩm của hắn nhưng nói đến chuyện này đều không thể không khâm phục mà giơ thẳng ngón cái. Công tích vĩ đại của Trần Vô Dung rất có đầu câu chuyện, mấy người vây quanh một chỗ bô lô ba la nói, Điền Thất không muốn phát biểu, nên chỉ cúi đầu uống trà.
Đang lúc bọn hắn tán dóc được sôi nổi, thì Phương Tuấn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Mắc quá…” (着急 /zháo jí/: trứ cấp = gấp gáp, dịch thoát cho khớp nghĩa ở bên dưới.)
Người khác không phản ứng đến hắn, hắn lại lặp lại lần nữa: “Mắc quá…” Dùng vẫn là khẩu âm Hà Nam.
Một tên tiểu thái giám liền đẩy hắn mà nói: “Mắc quá thì đi nhà vệ sinh, ngươi ở chỗ này nói một câu thì hết mắc hay sao?”
Hai tay của Phương Tuấn ấn huyệt thái dương, liên tiếp lắc đầu: “Mắc quá, mắc quá,… Mắc…” Vẫn là nói giọng Hà Nam.
“Ngươi mắc chết luôn đi!” Mọi người liền muốn đem hắn đánh ra ngoài.
Điền Thất vội vàng ngăn bọn họ lại, ngược lại hỏi Phương Tuấn, “Ngươi muốn nói là tìm, quý, đúng không?” (zhăo 找: tìm ; jì 季: quý)
Phương Tuấn gật gật đầu: “Quý… Quý…”
Điền Thất vội vàng kéo hắn vào trong góc, kéo cổ áo hắn nói: “Quý Thanh Vân?”
Mắt Phương Tuấn sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Tìm Quý Thanh Vân!”
Bàn tay đang nắm cổ áo hắn của Điền Thất đột ngột nắm thật chặt, nàng trừng trừng nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng hỏi: “Là Trần Vô Dung, sai ngươi đi tìm Quý Thanh Vân?”
Phương Tuấn lại gật đầu: “Vâng.”
“Hắn kêu ngươi đi giết Quý Thanh Vân, đúng không?” Điền Thất nói tới đây, giọng đã bị tức đến run lên, nàng kiệt lực khắc chế chính mình không có ra tay đập tên khốn này.
Phương Tuấn lắc đầu, cau mày nói: “Không phải giết, là bắt. Trần công công sai ta… Bắt Quý Thanh Vân.”
Bắt gì chứ, căn bản là giết, hơn nữa là giết cả nhà!
Điền Thất tức giận đến mức trắng hết cả mặt, nàng quay đầu tìm tìm, quơ lấy một cái ghế dài cách nàng gần nhất, giơ hai tay nâng lên đập Phương Tuấn một trận, vừa đánh vừa mắng, mắng hai câu liền bắt đầu khóc, một bên khóc một bên đánh.
Phương Tuấn ôm đầu ngồi ở trong góc, không dám đánh lại.
Mấy người đang tán dóc cách đó không xa nghe được tiếng động, nhanh chóng chạy tới kéo bọn họ ra, đám người chỉ cho là hai người sinh tranh cãi, liền ấn Điền Thất xuống trên ghế rồi cực kỳ khuyên nhủ nàng, Điền Thất ngồi ở trên ghế, ai cũng không thèm để ý, hai mắt nàng như đao mà nhìn chằm chằm Phương Tuấn.
Phương Tuấn vẫn ngồi dưới đất như cũ, không ai quan tâm hắn. Hắn ngẩng đầu, trên trán bị đánh vỡ, máu chảy xuống, chảy qua bên mặt hắn, rồi nhỏ xuống đất. Hắn không có để ý miệng vết thương, mà là nâng đôi mắt mờ mịt nhìn Điền Thất, thấy được Điền Thất oán hận trừng hắn, tuy là hắn không biết vì sao nhưng trong lòng đột nhiên lại dâng lên một nỗi chật vật.
Điền Thất nhìn ánh mắt mờ mịt mà nhát sợ của Phương Tuấn, nàng bỗng nhiên liền cảm thấy rất bi ai. Kẻ thù đang mặt đối mặt nhưng đối phương lại quên hết tất cả, chỉ mình nàng giống như người điên.
Nàng nghỉ một lát, bất thình lình lại kêu Phương Tuấn vào phòng tiếp khách cách vách. Vết thương trên đầu Phương Tuấn đã đọng máu lại, không còn chảy máu, vệt máu trên mặt hết sức rõ ràng, nhìn qua có chút đáng sợ. Tuy là hắn quên mất chuyện cũ nhưng không đại biểu hắn trở thành kẻ ngốc, thấy phản ứng của Điền Thất như vậy, hắn đã đoán ra đại khái: “Ta… Có phải ta đã làm chuyện gì sai sao?”
Điền Thất nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi thật sự nghĩ không ra?”
Phương Tuấn cúi đầu: “Thật xin lỗi.”
“Nếu như ngươi cảm thấy thật có lỗi, thì nhanh chóng nghĩ đi, ta muốn biết trừ ngươi ra còn có ai.”
Phương Tuấn khẽ gật đầu, lại hỏi: “Ta… Cuối cùng ta đã làm qua cái gì?”
Điền Thất tức giận nói: “Tự ngươi nghĩ đi.”
.........
Lúc Kỷ Hành hùng hổ trở về Càn Thanh cung thì Điền Thất còn chưa trở lại. Hắn ở trong Thư Phòng đứng ngồi không yên, trong đầu óc suy diễn ra các loại phương pháp trừng phạt Điền Thất, tiếp theo lại bài trừ từng cái. Không nhẫn tâm mắng, càng không thể đánh được, biện pháp duy nhất hữu hiệu có lẽ cũng chỉ có tịch thu tiền của hắn. Chẳng qua tiểu biến thái lúc này cũng đã không có bao nhiêu tiền, như vậy xem ra chỉ có thể trước tiên khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn, Kỷ Hành tính toán trong lòng.
Nghĩ nghĩ, ý nghĩ của hắn có chút lệch đi, nhớ đến tối hôm qua hai người tình chàng ý thiếp cùng nhau. Sau đó nhớ đến cái chỗ thần kỳ kia của Điền Thất, bị cắt sạch sẽ bóng loáng.
Kỷ Hành có chút không hiểu, trứng trứng bị cắt, có thể lý giải nhưng mà chim nhỏ cũng bị cắt, vậy hắn làm sao để đi tiểu đây? Chẳng lẽ giống như nữ nhân? Vậy thì khác biệt so với nữ nhân cũng không lớn…
Hắn càng nghĩ càng tò mò, thấy Thịnh An Hoài ở bên cạnh, hắn liền hỏi: “Thái giám các ngươi, tịnh thân như thế nào?”
Lúc này Thịnh An Hoài đang ở vào trạng thái đề phòng cao nhất, nghe Hoàng thượng nói thế, thì lập tức như lâm đại địch, cảnh giác lên. Thì ra Hoàng thượng còn nhớ chuyện tự cung… Ông ta bi ai mà nghĩ.
Kỷ Hành thấy Thịnh An Hoài sững sờ hai mắt mà không hồi đáp, liền nén tính tình hỏi lại lần nữa: “Trả lời trẫm, thái giám tới cùng là tịnh thân như thế nào?”
“Hoàng! Thượng!” Thịnh An Hoài lại lẻn đến trước mặt Kỷ Hành, quỳ xuống mà ôm đầu gối hắn khóc đau khóc đớn: “Cho dù ngài không vì mình nghĩ, cũng xin vì Thái hậu suy nghĩ một chút đi! Bà ấy trông sao trông mong ngài thêm một chút con cháu, ngài không thể làm ra chuyện tự đoạn gốc rễ a…”
Mẹ nó! Đồ ngu!
Kỷ Hành giận được đau cả lồng ngực, dùng hết sức đá văng ông ta ra: “Cút!”
Thịnh An Hoài biết lời thật của mình sẽ khó nghe, thế là rất thuận theo cút thì cút, trước khi cút còn tự chủ trương lấy đi một đôi bảo kiếm treo trên vách Thư Phòng.
Ông ta hiện tại là vì gốc rễ của Hoàng thượng mà nghĩ nát tâm, lại không dám rêu rao, sợ bức Hoàng thượng gấp gáp, quýnh lên làm ra chuyện chung thân hối hận. Ông giấu bảo kiếm kỹ xong, liền tản bộ qua lại ngoài hành lang Càn Thanh cung, không biết làm sao khuyên khuyên Hoàng thượng. Quan trọng nhất là, ông không biết vì sao Hoàng thượng lại một lòng một dạ muốn làm thái giám…
Ngay tại lúc như kiến bò trên chảo nóng loạn chuyển, thì Thịnh An Hoài ngẩng đầu, vừa lúc, Điền Thất trở về. Ông nhanh chóng vẫy tay đem Điền Thất kêu lại.
Điền Thất vốn mang tâm sự nặng nề, thấy được Thịnh An Hoài kêu nàng, nàng liền đi qua, hỏi: “Thịnh gia gia, ngài có gì phân phó?”
Thịnh An Hoài kéo Điền Thất, khóc lóc nỉ non đem chuyện Hoàng thượng muốn tự cung nói một lần. Điền Thất nghe xong cũng giật nảy mình: “Vì sao Hoàng thượng muốn tự cung?”
“Ta làm sao mà biết.” Thịnh An Hoài dùng một cái khăn tay lau nước mắt: “Nếu như ngươi cũng không biết, thì càng không có ai biết. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, Hoàng thượng hắn tới cùng có khả năng vì cái gì mà lẩn quẩn trong lòng?”
Điền Thất cong ngón trỏ gãi gãi hai cái ở dưới cằm, nói: “Ta nói thật với ông vậy, Hoàng thượng hắn vốn chính là bị bệnh thần kinh, nghĩ đến cái gì là làm cái đó.”
Thịnh An Hoài có chút bệnh gấp loạn tìm y, lúc này thậm chí có chút tin: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Hay là… Tìm Vương Mạnh đâm mấy kim?” Điền Thất có một lòai tin phục mù quáng với Vương Mạnh.
Thịnh An Hoài cũng học theo Điền Thất mà gãi cằm: “Hay là ngươi khuyên nhủ hắn trước đã, khuyên không được lại nghĩ cách khác?”
Điền Thất có chút khó xử nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi, ta trước thử xem nhưng không cam đoan có hiệu quả.”
Tuy nói như vậy, cũng đã khiến cho Thịnh An Hoài kích động hết sức.
Thế là Điền Thất đi vào Càn Thanh cing, tại thư phòng tìm Hoàng thượng.