Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 72: Hoàng thượng ưu sầu




Subo

Điền Thất lại nằm mơ, mơ thấy mình trở lại những ngày trước đây, buổi tối tết Nguyên Tiêu cả nhà cùng ra ngoài dạo phố, đứng cạnh sông Đào xem pháo hoa, ngàn vạn pháo hoa cùng bắn lên trời, thắp sáng nửa bầu trời đêm. Phụ thân và mẫu thân nắm tay nhau, tay còn lại thì dắt nàng và đệ đệ, bọn họ nương theo bờ sông đứng thành một hàng, lúc ấy nàng nghĩ tới cái gì nhỉ? À, đúng rồi, pháo hoa thật xinh đẹp, hi vọng vĩnh viễn đều có thể thấy được. Năm nào pháo hoa cũng bắn lên bầu trời, con người thì không phải lúc nào cũng đoàn viên.

Đêm nay Điền Thất ngủ không yên, sáng sớm hôm sau tỉnh lại thì thấy trên gối đầu đầy nước mắt. Nàng có chút thẫn thờ, cẩn thận nhớ lại giấc mộng đêm qua, sớm đã quên hơn phân nửa, chỉ nhớ mang máng mấy mảnh vụn, tóm lại là không phải hồi ức tốt gì cho lắm.

Nàng chống đầu, nhẹ nhàng ấn ấn huyệt Thái Dương. Nàng chẳng phải là người không biết tự kềm chế, chỉ biết sống thống khổ trong quá khứ. Lúc còn sống phụ thân đã từng nói, người đã chết thì vĩnh viễn sẽ không sống lại, người còn sống thì cuối cùng cũng phải chết đi. Cho nên người còn sống nên an bình mà sống, không nên sống trong thế giới của người chết. Lúc đó chính là lúc bà ngoại nàng qua đời, mẫu thân quá mức bi thương, phụ thân khuyên giải an ủi nương như vậy.

Đương nhiên, thù hận vĩnh viễn không thể tiêu trừ. Mục tiêu sống lớn nhất để Điền Thất chính là để báo thù, chẳng qua nàng không ngờ rằng, nàng vừa tiến cung chưa đến đến hai năm, còn chưa có cơ hội ra tay, thì Trần Vô Dung đã bị tân Hoàng đế xử lý. Điền Thất biết phụ thân của mình là cấp dưới của tân hoàng, nàng cũng từng nghĩ qua sẽ tỏ rõ thân phận vì phụ giải oan nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng không cách nào chứng minh thân phận của mình, cũng không cách nào chứng minh oan tình của phụ thân — hài cốt tìm không ra. Chính nàng thân là con gái lại đi làm thái giám, thân phận lúng túng, đến lúc đó nếu như Hoàng thượng không tin, trái lại còn thêm nàng vào án, oan án của phụ thân sợ là không còn ngày rửa sạch.

Chuyện này cứ như thế vẫn kéo dài, ngay từ lần đầu Điền Thất quyết định ở lại Hoàng cung để dành tiền thêm mấy năm. Sau đó xuất cung đi tìm hài cốt của người nhà, hoặc là tìm những người năm đó tham dự mưu sát, để làm nhân chứng. Nhưng bây giờ việc xuất cung lại bị kéo rồi lại kéo nhưng may là sát thủ năm đó đã có manh mối. Tuy rằng hiện tại Phương Tuấn mất trí nhớ nhưng tóm lại là còn một đường hi vọng, thật sự không được thì lại kêu Vương Mạnh đâm thêm cho hắn mấy kim, có lẽ sẽ có thể hồi phục.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Điền Thất vội vàng rửa mặt xong xuôi, rồi đi thỉnh an Hoàng thượng.

Hoàng thượng hiển nhiên cũng ngủ không ngon, lúc Điền Thất đi tới phòng khởi cư (1) thì thấy hắn đang ngáp. Chẳng qua thấy Điền Thất thì Kỷ Hành lại tràn đầy sức sống, ánh mắt ý vị thâm trường, tùy theo bóng dáng nàng mà di chuyển.

(1) phòng khởi cư: đây là gian phòng dùng để thay quần áo, rửa mặt, vệ sinh cá nhân v..v..

Điền Thất cúi đầu không dám nhìn hắn, thỉnh an xong liền rời khỏi. Ngày hôm qua Thịnh An Hoài bị đánh, hôm nay không thể tới, mọi người đều cho rằng công việc đi theo hầu hạ bên người Hoàng thượng sẽ rơi vào đầu vị sếp thứ hai là Điền Thất nhưng Điền Thất lại cứ giả vờ cái gì cũng không biết, theo đám người rời đi. Kỷ Hành tức đến mức cái mũi méo xẹo, tiểu biến thái này tuyệt đối là cố ý, thực là quá to gan.

Điền Thất lại cảm thấy chuyện này không liên quan đến chuyện gan nhỏ hay lớn. Nàng không phải người rảnh rỗi, vốn dĩ người thay thế Thịnh An Hoài phải do Hoàng thượng định đoạt, Hoàng thượng không nói nàng, nàng sẽ không chủ động sáp tới gần. Theo như hôm qua Hoàng thượng nói những lời kia, nàng rất không muốn thấy hắn, trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Hoàng thượng đen mặt lên triều. Hắn vừa mới đi, Thịnh An Hoài liền ôm mông lén lút đi tới phòng của Điền Thất. Tuy rằng ông ta bị đánh không mạnh cho lắm nhưng cũng bị thương, đi đường khập khà khập khiễng. Điền Thất thấy Thịnh An Hoài tới, nhớ đến chuyện hôm qua mình nhất thời lỡ lời hại ông ta bị đánh, thế là áy náy nhận lỗi.

Thịnh An Hoài muốn nghe không phải là lời xin lỗi, mà ông ấy chỉ có chút không rõ: “Ngươi nói thật với ta, cuối cùng vì sao mà Hoàng thượng đánh ta?”

Điền Thất liền ăn ngay nói thật.

Thịnh An Hoài cảm thấy mình cực kỳ oan ức, lúc ông nói những lời kia thì chính bản thân cũng rất ghê tởm có được không. Chẳng qua vì giúp Hoàng thượng, nên ông mới bất cứ giá nào không biết xấu hổ mà nói, thế mà trái lại, Hoàng thượng căn bản không cảm kích, còn đánh một trận. Thịnh An Hoài không dám oán hận Hoàng thượng, liền nhịn không được nói với Điền Thất: “Ta không phải nói với ngươi rồi sao, chuyện này không thể nói với người khác.”

Điền Thất hỏi: “Vậy Hoàng thượng tới cùng có hay không… Uhm?”

Thịnh An Hoài biết ý tứ lúc này của Hoàng thượng, liền quyết đoán lắc đầu: “Tuyệt đối không có.”

Điền Thất thấy kỳ: “Vậy vì sao ông lại nói những lời đó với ta?”

“Ta nói chơi thôi ah.”

Điền Thất: “…”

Thịnh An Hoài không chờ Điền Thất hỏi thêm gì nữa, đã xoay người bỏ đi, chỉ lưu lại một cái bóng lưng cao thâm khó lường mang chút ưu thương.

Đi ra khỏi phòng Điền Thất, Thịnh An Hoài vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng ông phát hiện một cái vấn đề chết người: Hoàng thượng tám phần là muốn chơi thật. Bằng không cùng là thái giám, Điền Thất sờ hắn liền vui vẻ, còn người khác nói một câu có chút lăng mạ thì lại đập cho một trận. Đây rõ ràng cho thấy đang cùng Điền Thất biểu lộ chân tình. Thịnh An Hoài có chút lo lắng, nếu Hoàng thượng chỉ muốn chơi đùa Điền Thất một chút thì cũng chấp nhận được đi nhưng một Hoàng đế lại động chân tình với thái giám, chuyện này nhìn thế nào cũng cảm thấy tiền đồ hung hiểm. Không nói người khác, chỉ tính riêng cửa ải của Thái hậu cũng không qua được. Điền Thất cũng đã không biết đẻ trứng, lại còn chiếm giường rồng, nữ nhân hậu cung có ai có thể chịu được?

Tóm lại tình cảnh của Điền Thất càng lúc càng nguy hiểm, nếu Hoàng thượng có thể bảo vệ hắn còn đỡ. Chẳng qua Hoàng thượng lại không thể bảo vệ hắn một đời một kiếp, lại nói, Hoàng thượng phải chăng có thể hao hết tâm tư đi giữ gìn một tên thái giám, việc này cũng nói không chuẩn.

Nghĩ nghĩ, Thịnh An Hoài không nhịn được vì Điền Thất mà đổ một trận nước mắt đồng tình, từ nay về sau đối với Điền Thất càng thêm hòa nhã dễ gần, ôn hòa ân cần đến mức khiến cho Điền Thất cảm thấy trong lòng chíp bông, tóm lại cho rằng Thịnh An Hoàn đang tích lũy khí lực để trừng phạt nàng. Mà Hoàng thượng cũng phát giác đến dị thường của Thịnh An Hoài, nhất thời cảnh giác lên, cảm thấy Thịnh An Hoài rất có khả năng mới là chân chính đại biến thái cuối cùng, trúng ý tiểu Điền Thất ngon miệng của hắn, thế là ánh mắt của Hoàng thượng nhìn Thịnh An Hoài luôn có chút không có hảo ý, hận không được dùng một bàn tay đem ông ta đập bay đến ngoài bầu trời luôn. Sau này Thịnh An Hoài hiểu rõ ra ý đồ của Hoàng thượng, kinh sợ đến nỗi đổ một thân mồ hôi lạnh.

Đây là nói sau, tạm thời không nói rõ chỉ nói trước mắt, Điền Thất không ngốc, Thịnh An Hoài đi rồi, nàng cũng nghĩ rõ ràng, cảm thấy Thịnh An Hoài nói bậy nói bạ, hẳn là bị Hoàng thượng sai khiến, mục đích là có thể khiến nàng yên dạ yên lòng đi mò chim nhỏ của hắn. Nàng có một loại cảm giác bị trêu cợt.

Thôi được, tuy rằng bị trêu cợt nhưng mà nàng chỉ biết giận mà không dám nói gì.

Hiện tại Điền Thất lại phải đi Dưỡng Tâm điện, nàng không biết phải đối mặt với người nam nhân trong Dưỡng Tâm điện kia như thế nào. Nàng không thể không thừa nhận, tuy rằng nàng không muốn gặp hắn, cũng có một chút nhớ đến hắn.

Thật là chẳng hiểu ra làm sao, vì sao nàng lại thích hắn, Điền Thất không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình cảm thán cái vấn đề này.

Kỷ Hành đã sớm đi Dưỡng Tâm điện, so với thời gian bình thường sớm hơn rất nhiều, Điền Thất còn không tới, thế là hắn ngồi ở trên ghế rồng nghiêm chỉnh chờ Điền Thất. Tối hôm qua hắn ngủ không ngon, bởi vì cuối cùng Điền Thất cũng không có nói thật với hắn bất kỳ chuyện gì. Kỷ Hành cảm thấy giữa hắn và Điền Thất không phải là như bây giờ, có điều giấu giếm, có điều ngờ vực, có điều phòng bị. Bọn hắn phải thẳng thắn thành khẩn với nhau, không có gì giấu nhau.

Nhưng mà bây giờ, hắn móc trái tim của hắn ra dâng cho Điền Thất, thì Điền Thất căn bản cũng không cần...

Kỷ Hành ngột ngạt giận một trận, hắn từ trên ghế rồng đứng lên, đi đến chỗ mà Điền Thất thường xuyên đứng dừng lại, chắp tay sau lưng trầm tư.

Điền Thất đi vào thư phòng Dưỡng Tâm điện, thấy Hoàng thượng đã chiếm lấy vị trí của nàng, nàng…

Chỗ thái giám đứng hầu đều rất cố định, cho dù là im lặng mà đứng, cũng có vị trí cố định. Khối gạch vuông vắn kia là địa bàn của nàng, cả cái thư phòng lớn như vậy chỉ có cái chỗ một thước vuông (~30cm2) kia là độc thuộc về nàng, bây giờ Hoàng thượng còn chiếm lấy, thực là không thể nói nổi. Nàng đi qua, thỉnh an với Hoàng thượng, hai người đứng kề nhau trên mảnh sàn đó, cùng nhau mặt đối mặt. Hai người dựa gần vào, lỗ mũi của Điền Thất gần như đụng tới lồng ngực của Hoàng thượng, nàng rũ mắt, thấy được bộ ngực của hắn vì hô hấp lúc lên lúc xuống, nàng không cẩn thận liền nhớ đến hình ảnh Hoàng thượng nằm trên giường lộ ra bộ ngực tùy ý nàng chà đạp…

“Khụ khụ.” Điền Thất đỏ mặt, chột dạ khẽ ho.

Kỷ Hành không biết nàng đang nghĩ cái gì, nếu như biết thì có lẽ hắn sẽ đương trường biểu diễn một trận cho nàng xem, cam đoan cho nàng xem tận hứng mò cho đủ. Lúc này hắn thấy cái bộ dạng dầu muối không ăn của Điền Thất thì có chút tức, thế là hắn nắm cằm nàng nâng lên, bức bách nàng đối mặt cùng hắn.

Mặt Điền Thất vẫn đỏ, nàng chớp chớp mắt, nhìn hắn. Thực là kỳ quái, Điền Thất phát hiện, từ khi thích hắn, gan của nàng liền trở nên rất lớn, rất nhiều khi nàng nên sợ hắn, lại chẳng hề thật sợ hắn. Ví dụ như hiện tại, nàng liền như vậy trong sáng vô tư cùng hắn đối mặt, muốn nhìn xem bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì.

Rất nhanh nàng biết đáp án. Hoàng thượng cho nàng một cái hôn sâu.

Cái hôn này, ngay từ đầu một chút cũng không ôn nhu, mà giống như là đang cố ý phát tiết phẫn nộ nhưng lúc này Điền Thất chủ động đưa lưỡi đuổi theo Kỷ Hành thì, hắn rốt cuộc vẫn là ôm nàng, thả nhẹ động tác cùng nàng triền miên.

Vừa hôn xong, Kỷ Hàn dán trán vào trán Điền Thất, thấp giọng hỏi: “Vì sao không tin tưởng trẫm?”

“Ta không có…”

“Nói dối, muốn phạt.” Kỷ Hành cúi đầu cắn lên môi nàng một chút, tiếp theo hỏi: “Hiện tại nói với trẫm, cuối cùng nàng là ai?”

Điền Thất ôm eo Kỷ Hành, dán mặt lên trên ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nàng thở dài nói: “Hoàng thượng, hay là ngài đừng hỏi nữa, chờ thời cơ đến, ta tự nhiên sẽ nói rõ ràng với ngài.”

Lập tức Kỷ Hành có chút thất vọng: “Nàng vẫn là không tin tưởng trẫm, trẫm ở trong mắt nàng tới cùng tính cái gì chứ?”

Mũi Điền Thất có chút chua xót, lưng nàng cõng được quá nhiều, người nàng thích lại muốn dùng lý do này chất vấn cảm tình của nàng. Nàng cảm thấy hốc mắt phát sáp, đáp: “Ta rất thích ngươi.” Nói xong con chữ cuối cùng thì thanh âm có chút nghẹn ngào.

Kỷ Hành được nghe thổ lộ bất thình lình này đánh bại, hắn triệt để mềm lòng, hắn cúi đầu nhìn Điền Thất, trên khuôn mặt trắng ngần không tỳ vết của nàng lại có nước mắt trượt ra. Thế là hắn đau lòng, vừa giúp Điền Thất lau nước mắt, vừa nói: “Ngoan, đừng khóc, trẫm không hỏi là được.”

Điền Thất “Ưm” một tiếng, cũng tự mình lấy khăn tay ra lau mặt.

Kỷ Hành lại chọn chút chuyện vui nói với Điền Thất: “Gần đây lá phong trên Hương Sơn đã đỏ hồng, hay là chúng ta đi tới đó du ngoạn một phen, cho thoải mái trong lòng?” Hắn cảm thấy cảm xúc dạo này của hai người đều có chút không ổn định, lên lên xuống xuống, quả thật cần ra ngoài cho lòng nhẹ nhõm.

Điền Thất khẽ gật đầu.

Kỷ Hành lập tức vui vẻ trở lại, sai người xuống chuẩn bị. Thịnh An Hoài rất thần kỳ tiếp lấy cái việc này, ông ta vừa mới bị Hoàng thượng đánh, quá cần biểu hiện cho tốt một phen, lấy đó xây lại lòng tin của Hoàng thượng với bản thân. Hơn nữa, chuyện này khiến ông ta xử lý cũng là tin cậy nhất, bởi vì chỉ có ông khắc sâu hiểu rõ gian tình giữa Hoàng thượng và Điền Thất.

Sự thật sau này tỏ rõ, công việc lần này Thịnh An Hoài làm rất tốt, phi thường tốt, vô cùng tốt.

Phía trên là đánh giá chủ quan mà Hoàng thượng đưa ra sau khi căn cứ vào trạng huống thỏa mãn nhu cầu của mình.

Còn một đương sự khác thì cho Thịnh An Hoài cái đánh giá cực kém.