Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 9




Edit: Anh Đào

Beta: Mò Mẫm

Thịnh An Hoài cảm thấy Điền Thất rất có tiền đồ.

Khoan nói đến tiểu tử này da mặt dày cùng có tài nịnh hót, chỉ nói hắn trong ngự tiền làm bao chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu đặt trên người thái giám bình thường thì đã sớm chết cả vạn lần rồi. Thế mà Điền Thất vẫn sống sờ sờ, còn nhiều lần chuyển nguy thành an, toàn thân trở ra, còn làm cho Hoàng thượng cười vui vẻ với hắn. Phần bản lĩnh này, người bình thường làm sao có thể có được.

Thịnh An Hoài thật không hiểu. Mặc dù thoạt nhìn Hoàng thượng ấm áp như gió xuân nhưng thật ra không phải là trái hồng mềm tốt tính, đánh chết một tên nô tài, ngay cả mí mắt của hắn cũng không giật một cái. Vậy mà đến phiên Điền Thất thì sự kiên nhẫn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, thậm chí còn có xu hướng lớn mạnh hơn?

Không hiểu kệ không hiểu, thân là đại thái giám đứng đầu trong ngự tiền, việc cần dùng đến ánh mắt thì không thể thiếu. Vì vậy thái độ Thịnh An Hoài đối với Điền Thất cũng tốt hơn chút ít, không đặt nàng ở phòng chờ nữa, mà trực tiếp đặt ngay trong tầm mắt của Kỷ Hành.

Kỷ Hành ở điện Dưỡng Tâm phê duyệt tấu chương, Điền Thất đứng ở dưới điện, chỉ vểnh lỗ tai, còn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chờ sai bảo. Công việc này nhìn thì nhàn nhã nhưng thực ra mệt mỏi vô cùng, bởi vì lúc nào cũng phải tập trung tinh thần, buông lỏng một chút cũng không được. Thịnh An Hoài lớn tuổi rồi, tinh thần không bằng trước được, cho nên không thể lúc nào cũng trong tình trạng thần kinh căng thẳng như thế, ông ta sợ bản thân mình mệt mỏi quá độ mà làm ra chuyện gì sai lầm, mất nhiều hơn được. Thế nên liền hào phóng chia việc này cho Điền Thất, vừa tiết kiệm chút sức lực, lại vừa có thể bán chút mặt mũi cho Điền Thất, vẹn cả đôi đường.

Kỷ Hành phê duyệt tấu chương một lúc, ngẩng đầu liếc xuống dưới một cái, thả lỏng hai mắt một chút. Kỷ Hành rất hài lòng với cách xử lý này của Thịnh An Hoài, đặt tiểu thái giám Điền Thất ở đây là rất đúng. Tuy rằng không dùng hắn vào việc gì được nhưng dáng người dễ nhìn, cứ đứng im ở đó, an an tĩnh tĩnh, vừa nhã nhặn vừa lịch sự, rất là cảnh đẹp ý vui. Dáng người đẹp đúng là chiếm nhiều ưu thế, Kỷ Hành cảm thấy mình hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho Điền Thất, chắc chắn có liên quan đến vẻ ngoài của hắn. Thử hình dung một người có vẻ ngoài tầm thường rót nước mưa vào trong cổ hắn xem, người này chắc chắn không có cơ hội bước chân ra khỏi Hoàng lăng, chỉ còn ngửa đầu chờ chết hóa thành phân bón bồi bổ cho hàng cây dương trong Hoàng lăng thôi!

Kỷ Hành đột nhiên hơi lý giải được tại sao Điền Thất lại thích đàn ông. Tên này lớn lên đã như vậy, nếu không phải vì một đao kia, nhất định sẽ trở thành một tiểu tướng công rất xinh đẹp. Không anh tuấn tiêu sái như Hoàng thượng hắn đây, mà chính là cái loại bất phân thắng bại với nữ nhân. Nam nhân như vậy rất thích hợp chơi cái trò đồng bóng kia, rơi vào tay nữ nhân, chắc chả ngóc lên nổi... (Mọi người chắc ai cũng hiểu "ngóc lên nổi" là cái gì rồi nhé:))

Nghĩ ngợi một hồi, Kỷ Hành phát hiện mình hơi bỉ ổi. Hắn ho nhẹ một cái, giấu nhẹm đi xấu hổ trong lòng.



Điền Thất một mực nghe ngóng động tĩnh của Kỷ Hành, nghe thấy hắn ho khan, nàng cho rằng hắn muốn nói gì đó, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bị Điền Thất nhìn như vậy, Kỷ Hành càng cảm thấy khó chịu, không vui lườm nàng một cái.

Điền Thất: "..."

Bảo sao nhiều người nói gần vua như gần hổ, tính tình vị Hoàng thượng này đúng là âm tình bất định, chả có chuyện gì, cũng tức giận. Điền Thất bức bối cúi đầu, trong lòng nghĩ thầm chuyện này chả liên quan đến mình.

Đúng lúc này, có hai thái giám dâng trà đi tới, một người bưng khay trà tới trước bàn Kỷ Hành, một người khác thì dâng chén trà trong khay lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cẩn thận thưa: "Hoàng thượng mời dùng trà."

Kỳ Hành khẽ gật đầu, hai người kia liền lui xuống.

Điền Thất rướn cổ len lén nhìn về phía tách trà kia. Chỉ thấy Kỷ Hành bưng tách lên, nhấc nắp trà thổi thổi hai cái, hơi nóng mỏng manh có màu trắng nhạt từ trong tách trà bốc lên, lượn lờ bay lên, lan ra khắp không trung, hòa tan trong không khí.

Điền Thất hít một hơi thật sâu, hít thấy mùi trà tươi mát trong không khí, cùng với mùi thuốc nhàn nhạt. Nàng híp mắt, vẻ mặt say mê, trong lòng nghĩ, cơ hội kiếm tiền tới rồi, lần này nhất định không được bỏ qua.

Trà thuốc này chắc là của Thái hậu nương nương sai người đặc biệt pha chế đưa tới.

Hoàng đế ăn cái gì, uống cái gì, các chủ tử hậu cung ai cũng đặc biệt chú ý. Ăn bao lâu, lúc ăn vẻ mặt thế nào, có thích hay không, thích bao nhiêu, mấy cái này có thể đi bẩm báo lại cho các chủ tử, đây chính là cách để bọn ngự tiền thái giám kiếm tiền.

Bây giờ Điền Thất tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng uống tách trà thái hậu đưa tới, chỉ cần hắn không tỏ ra quá chán, Điền Thất tự có cách đứng trước mặt thái hậu khen trà một phen. Cho dù Hoàng thượng không thích uống, nàng cũng có thể nói thành: "Tuy vị thuốc đông y hơi nồng nhưng Hoàng thượng cảm động trước tình mẫu tử của Thái hậu nương nương, cho nên đã uống hết tách trà." Nói chung miệng người hai mặt, chỉ cần bất cứ giá nào cũng mặt dày, khoản tiền thưởng này nhất định sẽ rơi vào lòng bàn tay của nàng. Thái hậu nương nương hào phóng như vậy, tiền thưởng chắc chắn không ít.

Bên này Kỷ Hành vừa nhấp xong một ngụm trà, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Điền Thất đang say sưa hít hà, còn cười ngây ngô, hắn liền hỏi: "Ngươi biết về trà?"

Điền Thất phục hồi tinh thần lại,:"Bẩm hoàng thượng, nô tài không biết, chẳng qua thấy mùi hương này thanh nhã, nghĩ thầm chắc là cực phẩm ạ."

Kỷ Hành nghe mấy lời này, liền đẩy tách trà về phía trước: "Nếu đã vậy, thưởng cho ngươi."

Điền Thất: "..."



Chủ tử thỉnh thoảng cũng sẽ thưởng đồ ăn cho bọn hạ nhân, nhiều khi còn thưởng cả đồ ăn còn dư của mình xuống. Có nô tài coi chuyện này là vẻ vang, thế nhưng Điền Thất thật sự không chịu nổi cái loại vẻ vang này. Nàng yêu sạch sẽ, cái gì người khác chạm miệng qua nàng không bao giờ muốn đụng tới. Hoàng thượng thì sao, Hoàng thượng cũng có một cái miệng, trà đã uống qua còn kêu nàng uống, đương nhiên nàng sẽ chán ghét rồi.

Nhưng mà mấy lời "chán ghét" này nàng không dám nói ra, ngay cả vẻ mặt cũng không dám để lộ ra ngoài, lại còn phải giả bộ vô cùng biết ơn nữa. Điền Thất cảm động bước tới, hai tay bưng tách trà kia lên, hạ quyết tâm nửa ngày, cuối cùng vẫn không muốn uống. Vì thế nàng cười cười nịnh nọt: "Hoàng thượng, ngài thưởng cho nô tài trà tốt quá, nô tài không sao uống cạn được, mà định bưng trở về cung, mỗi ngày đốt một nén nhang, lấy đó bày tỏ cảm động và nhớ nhung hoàng ân cuồn cuộn."

Nàng nói dối không chớp mắt, người bình thường hẳn nhìn không ra nhưng Kỷ Hành không phải là người bình thường. Một tia lúng túng kia chợt lóe lên trên mặt nàng làm sao có thể qua nổi mắt hắn.

Thể là Kỷ Hành hơi tức giận, tên thái giám này đúng là không biết điều, lại dám chê hắn. Nghĩ nghĩ lại nảy ra ý định khác, người càng không muốn uống, ta càng ép ngươi uống đấy. Vì vậy Kỷ Hành nói: "Cái này có là gì. Chén trà này ngươi cứ uống trước đi, nếu như muốn thắp hương, thì trẫm sẽ thưởng cho ngươi chén trà khác là được." Nói xong, quả nhiên sai người bưng lên một chén trà nữa.

Dưới cái nhìn chăm chú cặn kẽ của Kỷ Hành, Điền Thất thật không có cách nào từ chối, đành phải gắng gượng uống một ngụm.

"Thế nào?" Kỷ Hành cố ý hỏi.

"Thật sự là trà ngon, hôm nay nô tài đúng là may mắn." Điền Thất đau khổ đáp.

Kỷ Hành nhìn vẻ mặt chán chường của hắn, rất là hài lòng, cho nên híp mắt cười nói: "Trà ngon hả, vậy ngươi uống hết đi!"

Điền Thất bất lực ôm chén trà ngửa cổ lên, một ngụm sầu bi.

Ánh mắt Kỷ Hành vừa lúc dừng lại trên cổ nàng. Cần cổ thon dài, làn da trắng mịn mềm mại lại tinh tế, lại thơm mát trong suốt như ngọc, lúc này theo nước trà đi xuống, chỗ cổ họng nàng hơi động, tựa như thiên nga tao nhã ngửa cổ ca hát.

"Khụ khụ." Kỷ Hành hơi mất tự nhiên: "Được rồi được rồi, chưa thấy ai uống trà như ngươi, đúng là trâu gặm mẫu đơn."

Điền Thất uống sạch chén trà, nàng đặt cái chén xuống, nước trà vẫn còn vương trên môi, hồng nhuận bóng loáng.

Kỷ Hành dời ánh mắt, cũng bưng một tách trà khác lên uống, vừa uống vừa lảng sang chuyện khác: "Tại sao ngươi lại vào cung làm thái giám vậy?"

"Bẩm hoàng thượng, từ nhỏ nô tài đã muốn làm thái giám rồi ạ!"



"Phụt-" Kỷ Hành không nhịn được, không cẩn thận phun luôn trà trong miệng. Toàn bộ nước trà phun hết lên đống tấu chương trước bàn, hắn đen mặt nhìn đống tấu chương ướt nhẹp kia: "Nói bậy chính là tội khi quân."

Điền Thất vội lấy khăn lau vạt áo dính nước của Kỷ Hành, đáp: "Nô tài không dám nói bậy."

"Làm gì có ai từ nhỏ đã muốn làm thái giám?"

"Hoàng thượng có điều không biết, hồi bé nô tài rất yếu ớt, mẹ nô tài nói cho dù nô tài có sống sót cũng không lớn lên được, mà có lớn lên được thì cũng không sống sót nổi..."

"Lời này sao nghe lại vô lý như vậy."

"...Ý của mẹ nô tài là, nhà nô tài rất nghèo, không có tiền nuôi người nhàn rỗi. Sau này khi nô tài lớn lên không thể tự lực cánh sinh, thì cũng chỉ còn đường chết đói thôi, cho nên từ lúc nô tài còn rất nhỏ đã bắt đầu tính toán đến sau này mình sẽ làm nghề gì. Cơ thể nô tài không bằng nam nhân bình thường, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng chỉ có nghề thái giám này là kiếm ra tiền thôi, dù sao cũng chẳng có cô nương nào nguyện ý gả cho nô tài." Điền Thất vô cùng bội phục bản thân mình ở điểm này, há mồm ra nói vớ nói vẩn, ba xạo như vậy mà mặt không đổi sắc tim không lỗi nhịp.

Kỷ Hành nghe vẫn nửa ngờ nửa tin: "Thế sao ngươi không đọc sách đi thi?"

"Hoàng thượng nói đùa, nô tài ngay cả cơm còn không có mà ăn, thì đào đâu ra tiền để đọc sách." Nàng cất cái khăn đi: "Hoàng thượng quần áo của ngài bị nước trà làm bẩn rồi, nô tài đi gọi người tới thay quần áo cho ngài." Nói xong, liền xoay người chạy ra ngoài gọi người.

Kỷ hành ngồi trên ghế, có chút sững sờ. Hắn vì "cuộc sống bi thảm" của Điền Thất mà cảm thấy thương xót cùng cảm thông. Đứa bé này thực ra cũng có chút hiểu biết, nếu như đọc sách, cuộc sống sẽ không tệ chút nào.

Lúc này Điền Thất đã sớm vứt câu chuyện vừa rồi ra sau đầu, đã hết giờ trực, nàng hí ha hí hửng chạy tới Từ Ninh cung kiếm tiền.