Subo
Tôn Tòng Thụy điều khiển dư luận vốn là rất tài. Ví dụ như ngay từ đầu chỉ là khuyên nhủ Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng không trực tiếp đáp lại lời đồn, thì dần dần đem chuyện này nói chân thực vô cùng, rất nhiều quan viên không rõ chân tướng cũng bị làm cho tin tưởng chuyện này, một mặt cảm thán thánh thượng bị mê hoặc, một mặt lại chỉ chỉ trỏ trỏ Điền Thất, nói Điền Thất hại nước hại dân. Lại còn có người đưa Trần Vô Dung ra so sánh, cho rằng tội của Điền Thất so với Trần Vô Dung càng nặng hơn. Bên cạnh đế vương thường có hai loại trứng thúi, một là thái giám, hai là nữ nhân. Trần Vô Dung chính là phát huy uy lực bại hoại của thái giám, còn Điền Thất thì kiêm luôn bản lãnh thổi gió bên tai, quả thật là quá đáng sợ.
Rất nhiều khi, giáp mặt đối diện với một sự kiện thì một cá nhân có thể sẽ tỉnh táo lắm nhưng nếu là một nhóm người thì lại dễ dàng biến thành đoàn quân ô hợp. Bọn họ sẽ mù quáng kèm thêm hưng phấn, tùy ý để cho người có ý đồ riêng điều khiển và dẫn đường tiết tấu cũng như là phương hướng của tất cả sự kiện, ngay tại lúc chính bọn họ cũng không có ý thức được tình huống thì đã đem bản thân trở thành đao thương, trở thành một loại binh khí không thấy máu, lại còn có thể khiến cho người ta vạn kiếp bất phục.
Tôn Tòng Thụy cẩn thận thao tác, tất cả đều tiến hành theo đúng kế hoạch của lão.
Trừ Kỷ Hành ra, Đường Nhược Linh là người ý thức được âm mưu của Tôn Tòng Thụy sớm nhất. Chiêu này quá độc ác, Hoàng thượng vì danh tiết của mình nên rất có thể sẽ đem Điền Thất ra làm bia đỡ đạn. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lỡ như Hoàng thượng thiên vị Điền Thất thì Tôn Tòng Thụy tất nhiên sẽ không có trái ngọt mà ăn. Lại nói, cho dù Tôn Tòng Thụy bức Hoàng thượng xử tử Điền Thất rồi, vậy thì sau đó Hoàng thượng sẽ cho Tôn Tòng Thụy yên sao? Hoàng thượng cũng không phải kẻ bất lực, mà còn rất ư là thù dai, hắn bị người ta bức đến mức này, thì không thể nào lại đi trọng dụng Tôn Tòng Thụy.
Đường Nhược Linh vì Điền Thất mà toát mồ hôi dầm dề. Con trai Đường Thiên Viễn của ông thì càng sốt ruột hơn nữa, quả thật giống như là con bọ chó đói điên vì ba ngày chưa được uống máu, không yên tĩnh được giây phút nào. Trước giờ Đường Nhược Linh chưa từng thấy con trai mình nóng nảy đến vậy, ông hận không thể trói Đường Thiên Viễn lại.
Lúc này ngay cả sách Đường Thiên Viễn cũng đọc không nổi nữa, hắn luôn mãi cầu Đường Nhược Linh làm sao cũng phải cứu Điền Thất một mạng, loại chuyện này Đường Nhược Linh đâu dám vỗ ngực nói nhất định sẽ bảo vệ được Điền Thất, bảo được hay không ông phải nhìn ý của Hoàng thượng. Đường Thiên Viễn đương nhiên là hiểu cái đạo lý này, sau đó hắn lại đi tìm mấy võ lâm cao thủ trên giang hồ, quyết định nếu thật sự không xong thì sẽ vào cung cướp người. Đường Nhược Linh phát hiện con trai mình còn rất là có tình nghĩa, ông ta vui mừng rất nhiều nhưng cũng rất lo lắng, vì thế nhân cơ hội này tiến hành một phen giáo dục với con trai, tư tưởng trung tâm chính là luận tầm quan trọng của thực lực, thuận tiện phổ cập khoa học về cách quản lý điều lệ của Hoàng cung đại nội.
Từ đó Đường Thiên Viễn đã bước đầu xác định mục tiêu quyền khuynh triều dã của cuộc đời mình.
.......
Điền Thất biết bên ngoài đã loan truyền đến điên rồi, nàng cũng biết đây là quỷ kế của Tôn Tòng Thụy, chẳng qua nàng không thể làm được cái gì cả. Cho dù nàng chính là một trong hai nhân vật chính của vụ bê bối này nhưng nàng chỉ là một tên thái giám quèn mà thôi, không có bất kỳ quyền nói chuyện nào. Nàng không dám ra cung, sợ bị người ta ném rau quả thúi, càng sợ bị các quan viên điên cuồng chặn đường vây đuổi. Những quan viên gian khổ học tập là thành phần chán ghét thái giám nhất, một đám người đánh một tên thái giám, đánh chết vẫn là đánh không đã tay.
Cho dù ở lại trong Hoàng cung này, Điền Thất cũng thu được không ít ánh mắt khác thường. Đối với loại người dùng cái mặt để bò lên trên thì hơn phân nửa đám người đều sẽ khinh bỉ. Chỉ là Điền Thất cũng không để ý sự khinh bỉ của người khác dành cho nàng, dù gì bọn họ cũng không dám đánh nàng. Ngược lại là Thịnh An Hoài, ông ấy nghe được mấy tên thái giám lén lút nghị luận ồn ào, thế là không chút lưu tình sai người kéo xuống đánh cho một trận.
Điền Thất lo lắng nhất là Hoàng thượng sẽ xử lý chuyện này ra sao. Nàng tin tưởng hắn sẽ bảo vệ nàng, nàng phát hiện chính mình bây giờ lại có thể không hề áp lực mà đem sinh mệnh của nàng giao vào tay hắn. Sự tín nhiệm của nàng đối với hắn trong thời gian này, đã phát sinh sự biến hóa mà ngay cả chính nàng cũng phải kinh ngạc than thở.
Nếu Hoàng thượng muốn bảo vệ nàng chu đáo, vậy thì tất nhiên sẽ trí hắn vào tình cảnh lưỡng nan. Điền Thất hết đường xoay xở.
Ngày này, lúc lên triều Kỷ Hành mang Điền Thất theo, để nàng thay thế vị trí của Thịnh An Hoài. Điền Thất không biết vì sao vào loại thời điểm này mà Hoàng thượng lại an bài như thế, hỏi hắn, hắn lại cười mà không đáp.
Chúng văn võ bá quan đều chờ ở điện Kim Loan. Vụ bê bối của Hoàng thượng vốn đã bị làm ầm ĩ ồn ào lên, mỗi ngày mọi người đều cầm chuyện này ra cãi cọ, ai ai cũng cảm thấy Điền Thất đứng ở nơi đầu sóng đầu gió nhưng hôm nay thái giám này vậy mà còn dám vác mặt tới điện Kim Loan, rất nhiều người nhất thời bị thọc trúng điểm mẫn cảm, nên cũng không tấu chuyện gì khác, mà bày ra tư thái khuyên nhủ thánh thượng, lôi Điền Thất ra mắng một trận.
Đường Nhược Linh cùng các tiểu đệ của ông ấy quyết đoán bước ra khỏi hàng, giúp Hoàng thượng mắng trở về, nói những người kia “Không có bằng chứng, ăn ốc nói mò, rắp tâm bất lương, phỉ báng triều đình.”
Đối phương mắng lại, nói phe Đường Nhược Linh là “Nịnh hót hoạn quan, không có cốt khí, thị phi không phân, gian tà nịnh nọt.”
Mọi người đều là phần tử trí thức, mực nước trong bụng rất nhiều, ngay cả mắng chửi người cũng đều rất là cao nhã, toàn là dùng bốn chữ bốn từ bắn ra ngoài, đã vậy còn không hề lặp lại. Điền Thất nghe mà trợn mắt há mồm, vô cùng thán phục.
“Đừng ầm ĩ!” Kỷ Hành nổi giận gầm lên một tiếng.
Song phương quả nhiên im bặt, đồng loạt nhìn về phía Hoàng thượng.
“Chuyện này ồn ào lâu như vậy, cũng nên có cái kết thúc.” Kỷ Hành nói rồi nhìn về phía Điền Thất: “Điền Thất.”
“Có nô tài.”
Kỷ Hành cũng không biết từ chỗ nào biến ra một miếng vải gấm màu vàng, đưa cho Điền Thất: “Đem cái này tuyên đọc đi.”
Điền Thất mở vải gấm ra, cao giọng đọc: “Phù Tùng Niên, một bản; Mộc Quan, nhất bản; Chương Thượng, tam bản; Tiết Vô Dung, hai bản…”
Mảnh gấm này thể hiện đầy đủ năng lực thống kê xuất sắc của Hoàng thượng. Ban đầu Điền Thất đọc mà không hiểu ra sao, người phía dưới cũng nghe được không hiểu ra sao. Nhưng đọc được một nửa, mọi người mới dần dần phát hiện ra đây hình như là một bảng thống kê tấu chương. Những người gần đây từng dâng tấu chương cho Hoàng thượng làm một bài toán trong lòng, lập tức có chút rõ ràng: Phần danh sách thống kê tấu chương này, hình như toàn là có liên quan đến vụ bê bối của Hoàng thượng…
Chờ Điền Thất đọc xong, Kỷ Hành nói: “Trẫm đăng cơ đã hơn năm năm, trước giờ chăm chỉ chính sự, chưa dám có nửa điểm lười biếng, trên không phụ trời, dưới không phụ lê dân; rộng đường ngôn luận, nạp gián như lưu (1). Tuy rằng thiên tư ngu dốt, nhưng cũng không thẹn với sự anh dũng của tổ tiên.” Sau khi bình tĩnh dán một lớp vàng lên mặt mình xong, ánh mắt hắn hướng về quần thần đảo qua, lại chuyển đầu đề nói: “Từ xưa trung thần thẳng thắn can gián, can gián chuyện xã tắc chính sự cũng thế, trông chừng nhất cử nhất động tu thân cũng vậy, toàn bộ đều có chứng cứ vô cùng xác thực, có một nói một, có hai nói hai. Các ngươi lại hay lắm, cũng không biết từ đâu nghe đến mấy câu hư vô mờ mịt, liền ăn ốc nói mò, nghe nhìn lẫn lộn, tóm người vô tội mà đòi đánh đòi giết, uổng cho các ngươi tự xưng là trung thần nhưng làm như thế lại có gì khác biệt với ngu dân?!” Nói tới đây, ngữ khí đã trở nên vô cùng trầm lãnh.
(1) Tạo điều kiện để mọi người phát biểu ý kiến, tiếp thu can gián như nước chảy.
Chúng thần bên dưới thấy Hoàng thượng nổi nóng, liền nhao nhao cúi đầu không nói.
Điền Thất cũng là có chút lo lắng.
Hoàng thượng nói như thế tuy là không tính quá phận nhưng mà cứ như vậy chết không thừa nhận lại còn táp ngược lại, thì đám đại thần kia há có thể khoan dung? Từ xưa đến nay làm Hoàng đế kỳ thật đều có chút bực tức, nhất là những người muốn làm Hoàng đế tốt. Đường Thái Tông muốn chơi đùa với con chim sẻ, nhưng cũng bị Ngụy Chinh giáo huấn cho một trận, đã vậy còn cố ý làm con chim sẻ đó chết ngạt. Đường Thái Tông quay lưng nhiều lắm mắng một câu “Hai lúa” ra, cũng không dám đem Ngụy Chinh làm gì.
Về mặt dư luận, Hoàng đế chịu nhiều sự kiềm chế của quan viên. Chúng quan viên — nhất là đám quan do sách thánh hiền bồi dưỡng ra, là không sợ Hoàng đế. Cái gọi là “Văn tử gián, võ tử chiến” (2), những văn thần này tự xưng là trung hiền, nên cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám mắng, cảm thấy Hoàng thượng sẽ không làm cái gì bọn họ, nếu như đem bọn họ làm gì, thì đó chính là hôn quân, là sẽ bị quan chép sử viết lại. Dù cho bọn họ thật sự bị xử lý, vậy thì cũng nói rõ là “Tử gián”, đó là vinh dự, sử sách sẽ vì bọn họ chính danh.
(2) Văn tử gián, võ tử chiến: Quan văn chết vì can gián vua là vinh dự nhất. Quan võ chết vì sa trường chiến trận cũng là vinh dự nhất => cả hai trường hợp đều lưu truyền sách sử. Văn có giỏi cỡ nào, võ có chiến cỡ nào mà không ngủm củ tỏi vì nó thì cũng sẽ không lưu danh gì cho lắm.
Chuyện này cơ hồ trở thành một loại tín ngưỡng, Tôn Tòng Thụy chính là lợi dụng điểm này mới yên tâm to gan kích động mọi người dâng sớ lên Hoàng thượng. Người càng nhiều, Hoàng thượng càng sẽ không đem bọn họ làm gì. Hắn vì thanh danh, chỉ có thể thỏa hiệp.
Cho nên trước mắt nghe đến Hoàng thượng nói như vậy, Điền Thất đột nhiên vì hắn mà đổ hết cả mồ hôi. Hắn là vị Hoàng đế tốt, nàng không hi vọng hắn vì chuyện này mà bị sử sách bêu danh, bị hậu nhân chỉ trích là ngu đần háo sắc linh tinh.
Những quan viên bị phê bình bên dưới không hề có chút hổ thẹn nào. Bọn họ quyết định cùng Hoàng thượng không qua được.
Lúc này, Kỷ Hành lại nói: “Bất trung không hiền, ép buột thánh ý, tội không thể dung thứ. Phần danh sách vừa rồi chính là thống kế các tấu chương mà các ngươi thượng tấu về chuyện này, người ít nhất có một bản, người nhiều nhất có năm bản. Người tới —- đem tất cả người có trên danh sách kéo ra ngoài Ngọ Môn trượng hình. Một tấu chương hai mươi trượng, hai tấu chương bốn mươi trượng, lấy này suy ra.”
Đám thị vệ còn chưa có ra tay, chúng quan viên đã nổ banh nồi. Có người rơi lệ đầy mặt tiếp tục khuyên, có người khóc la um sùm chỉ gà mắng chó, còn có người đánh mất đi lý trí, muốn trực tiếp đập đầu vào cột. Tuy mọi người đều là người có văn hóa, nhưng mà bản lãnh khóc lóc om sòm cũng không có vứt đi, mà đến lúc cần xài tới, thì chẳng hề thua kém các phụ nhân với chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Điền Thất cũng ngốc theo, nàng không nghĩ tới hắn sẽ dùng loại phương pháp đơn giản đến thô bạo này để xử lý chuyện này.
Thẳng thắn mà nói, đây chẳng hề là cách tốt nhất. Nhưng mục đích của Kỷ Hành cũng không chỉ vì đánh người. Hắn càng nhiều là muốn cho Điền Thất một cái an tâm, cũng cho những người khác một cái cảnh cáo. Điền Thất bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, tình cảnh của nàng quá mức nguy hiểm, ai cũng đều muốn hướng đầu nàng giẫm giẫm mấy dấu chân. Hiện tại nàng thân là đệ nhất sủng hoạn bên cạnh Hoàng đế, mà còn luôn bị người không có mắt tìm phiền toái. Nếu về sau vào hậu cung, nàng không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, thì lại càng hiện ra yếu thế, hắn là người duy nhất có thể cho nàng chỗ dựa. Dù sao lúc này Điền Thất có muốn khiêm nhường đi nữa thì cũng đã thân bất do kỷ[3], nàng đã sớm chọc người ta ghen ghét. Kỷ hành chính là bất cứ giá nào, ngay cả thanh danh cũng không cần, cũng muốn dùng loại cách thức này ngang nhiên tuyên cáo: Điền Thất không thể đụng vào, ai đụng vào xui ráng chịu. Hiện tại không thể đụng, tương lai càng không thể đụng.
Hắn sủng nàng tin nàng đấy, làm gì hắn!
[3]Thân bất do kỷ: thân thể/ bản thân không còn thuộc về chính mình. Đại khái là việc đó không thể do bản thân quyết định.
Hoàng thượng xem ra là có chuẩn bị mà đến, Điền Thất rất nhanh hiểu được ý đồ của hắn. Trong giây phút đó sóng lòng của nàng cuộn trào mãnh liệt, mắt nàng đỏ hồng mà nhìn hắn, hắn lại báo lấy hồi đáp một nụ cười, ra hiệu nàng buông lỏng, chỉ cần xem vở kịch này là được.
Điền Thất làm sao có thể an tĩnh xem kịch. Hơn bốn mươi vị quan, nhiều nhất đánh tới trăm cây, khẳng định là sẽ xảy ra tai nạn chết người. Hắn vì nàng làm như thế, nàng tất nhiên là cảm động nhưng nàng không thể làm loại người hại nước hại dân đó. Quan trọng nhất là, nếu thật hành hình, không chừng Hoàng thượng sẽ bị truyền thành hôn quân, đây với hắn mà nói là cực độ không công bằng.
Tiếng kêu cha gọi mẹ phía dưới ồn ào đến mức làm cho đầu nàng nóng lên, nàng bị kích thích, quỳ xuống mà cao giọng nói: “Hoàng thượng, nô tài có chuyện muốn bẩm!”
Tiếng nói của nàng không phải lớn nhưng tất cả mọi người lại đều nghe đến, đám quan viên gây sự kia cũng dừng lại, nhao nhao nhìn Điền Thất. Không biết tên thái giám chết bầm này còn dám nói cái gì.
Kỷ Hành nắm chặt quả đấm, nói: “Có chuyện gì hạ truyền rồi nói.”
“Hoàng thượng!” Điền Thất ngẩng đầu, cố ý càng đề cao thanh âm: “Nô tài vẫn có chuyện lừa gạt, xin Hoàng thượng giáng tội —- kỳ thật nô tài là thân nữ nhi!”
Quan viên bên dưới lại sôi trào lần nữ. Thân nữ nhi? Quả là nói vớ nói vẩn! Tên thái giám chết bầm này vì giải vây cho chính mình mà cái gì cũng dám bịa ra!
Kỷ Hành khẽ thở dài một cái. Hắn đúng là chờ nàng thẳng thắn, lại không nghĩ tới nàng lại thẳng thắn trong lúc mấu chốt này, lấy loại phương thức này. Điền Thất thông minh nhiều trí, không thể không biết ở trước mặt nhiều người như vậy bại lộ bí mật của chính mình có bao nhiêu là nguy hiểm, nhưng nàng vẫn là không hề chùn bước nói ra. Đây là sự giữ gìn của nàng đối với hắn.
Nghĩ đến đây, lòng Kỷ Hành thật ấm, nhưng cũng chua xót thật nhiều, thêm đó là từng đợt ngọt nhè nhẹ, ngọt đến phát đau. Hắn nhìn Điền Thất, ánh mắt nhiễm lên vài tia nhu hòa: “Lời này thật không?”
Lời đã nói ra không ăn được trở về, Điền Thất cũng buông ra: “Vâng. Nếu như Hoàng thượng không tin, tự nhiên sai người kiểm tra.” Tâm tư của nàng chuyển rất nhanh, cân nhắc tình thế trước mắt một chút, nàng cho rằng chính mình vẫn là còn đường sống. Cha nàng là Quý Thanh Vân, cho dù không ai tin cũng không sao, có ai cầm ra được chứng cứ để phủ định đâu? Một hồi lại cầm nắm lửa đốt tới người Tôn Tòng Thụy, đánh hắn trở tay không kịp.
Đám quan viên lại ầm ĩ lên, nói Điền Thất chỉ toàn nói bậy, xin Hoàng thượng lập tức dùng loạn côn đánh chết tên cẩu nô tài khi quân này.
Tôn Tòng Thụy cũng rất chấn kinh.
Lấy sự hiểu rõ của hắn với Điền Thất, tên thái giám này sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này. Nói như thế chẳng lẽ hắn thật sự là nữ nhân?
Nữ nhân thì càng dễ xử lý, thân là một nữ nhân vậy mà dám ở trong cung làm thái giám nhiều năm như vậy, đã sớm đáng chết. Trong mắt Tôn Tòng Thụy lộ ra sát ý, hôm nay cho dù ra sao cũng phải giết chết Điền Thất!
Kỷ Hành lại rống lên một tiếng: “Câm mồm hết cho ta!” Sau đó sai người đem Điền Thất dẫn đi, kêu hai nữ quan ở Càn Thanh cung đi theo nghiệm thân.
Nữ quan nghiệm thân trở về, đáp rằng Điền Thất thật sự là nữ nhân.
Ầm ầm! Chúng quan viên không thể bình tĩnh nỗi nữa. Không cần biết là phe Tôn hay phe Đường, trong giây lát này mọi người đều không thể tiếp thu được loại biến chuyển hết hồn này, có vài người bắt đầu nhéo lấy đùi mình, để xác định bản thân không phải đang nằm mơ.
Điền Thất lại quỳ xuống ngự tiền một lần nữa, rồi dập đầu thật mạnh: “Nô tài thân bất do kỷ, che đậy thánh thượng, vốn luôn kinh sợ không yên nhưng không nghĩ tới vì tội lỗi của nô tài mà khiến cho thánh thượng bị người vu tội, nô tài muôn lần chết cũng khó mà hết tội.”
Kỷ Hành nghiêm mặt, biểu tình vô cùng đúng chỗ, thể hiện được sự tức giận khi bị che đậy và sự chấn kinh khi biết được sự thật: “Ngươi đứng lên trước đi.”
Điền Thất đứng lên, mặt ngó về quan viên bên dưới, nói: “Ta đã là nữ nhi, thì những tội danh mà các ông áp đặt cho Hoàng thượng, hẳn là chưa đánh đã tan đi?”
Bằng chứng ở ngay trước mặt, cái gọi là đoạn tụ chơi thái giám linh tinh, lúc này xem tới giống như là cười nhạo. Đám người vừa nãy còn kích động om sòm giờ phút này lại ào ào quỳ xuống, đồng loạt nói: “Xin Hoàng thượng giáng tội!”
Tôn Tòng Thụy cũng quỳ trên mặt đất, lão nâng người lên, chỉ vào Điền Thất nói: “Hoàng thượng! Người này giả nam trang chui vào Hoàng cung, ý đồ bất chính, không tuân lễ pháp, phạm vào tội khi quân, phải xử lấy cực hình, lấy đó chấn chỉnh nghe nhìn.”
Một quan viên ở phe Tôn vội vàng phụ họa.
“Cho dù muốn định tội đi nữa, cũng phải nghe lời chứng của phạm nhân mới được.” Đường Nhược Linh nói.
Lập tức có người phụ họa lời đề nghị này.
Cuối cùng Hoàng thượng tiếp thu ý kiến của Đường Nhược Linh, lập tức mở ra công đường ở Hoàng Cực điện, hắn bắt đầu thẩm vấn Điền Thất. Làm một người đã biết được nội tình, hắn lại phải giả vờ như hoàn toàn không biết gì cả, đã vậy còn muốn sinh động thể hiện ra một bộ tâm tình phức tạp khi Hoàng đế bị đánh lừa, chuyện này thật là quá khảo nghiệm kỹ xảo biểu diễn. Cũng may mà kỳ tài của hắn ngút trời, gần đây lại rèn luyện ra rất nhiều kỹ xảo biểu diễn trong mấy sự kiện cần diễn kịch gần đây, cho nên lúc này đóng kịch được vô cùng giống.
Chẳng qua… Làm như vậy thật là giống bị bệnh thần kinh! Kỷ Hành yên lặng rơi lệ.
“Cuối cùng ngươi là người phương nào?” Kỷ Hành hỏi.
“Thưa Hoàng thượng, tội nô là con gái của Quý Thanh Vân, tên khai sinh là Quý Chiêu.”
Quý Thanh Vân! Phía dưới có không ít người có lý lịch quen thuộc cái tên này, hơi chút nhớ lại liền nhớ ra ngay, Quý Thanh Vân năm đó là người đứng đầu phủ Chiêm sự, người cố vấn số một của Thái tử. Quý Thanh Vân làm người khiêm tốn có lễ, lại có tài hoa, nhân duyên rất được. Chẳng qua lúc ấy hắn là người của Thái tử, là đối tượng trọng điểm cần đả kích của thế lực phản động Trần Vô Dung, cho nên phe trung lập không dám cùng hắn đi được quá gần. Thế là ở trong mắt nhiều người, người có tên là Quý Thanh Vân này rất là có cảm giác thần bí.
Tôn Tòng Thụy nghe được cái tên này thì sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt gần như là kinh sợ: “Hoàng thượng, nàng, nàng chỉ toàn nói bậy!”
“Nàng chỉ là nói một cái tên mà thôi, sao Tôn ái khanh lại kích động đến thế?” Kỷ Hành hỏi.
Người khác cũng cảm thấy kỳ quái, mọi người đều đang chuẩn bị sẵn sàng nghe xử vụ án ly kỳ này, Tôn Tòng Thụy lại loạn nhập vào chuyện này làm gì?
Điền Thất tiếp tục nói: “Tám năm trước, gia phụ bị Trần Vô Dung hãm hại, lưu đày đến Liêu Đông. Trên đường đi gặp phải ám sát, phụ mẫu cùng đệ đệ của ta đều chết không minh bạch, hài cốt khó tìm. Ta may mắn tránh được một kiếp, sau đó cải trang giả dạng, vào cung ám sát Trần Vô Dung.”
Tám năm trước, vẫn là tiểu cô nương. Rất nhiều người liền có chút cảm khái, đừng nói là cô bé nhỏ, cho dù là nam nhi bảy thước đi nữa, thì có bao nhiêu người có được can đảm như nàng?
Lúc này, có người không hiểu nói: “Trần Vô Dung đã đền tội từ mấy năm trước, vì sao ngươi lại chậm chạp không nói rõ chuyện này với Hoàng thượng?”
“Bởi vì ta có mục đích khác. Đây cũng là vì sao mới nãy Tôn đại nhân nghe đến tên của gia phụ lại kích động như thế. Năm đó gia phụ cùng Tôn đại nhân có quan hệ cá nhân rất tốt, có một ngày hai người uống rượu với nhau, gia phụ nói chút lời công kích tình hình chính trị đương thời, Tôn Tòng Thụy vì bảo vệ con đường làm quan của bản thân, đã nói hết từng câu từng chữ với Trần Vô Dung. Trần Vô Dung thêm mắm thêm muối đến cáo trạng trước mặt Tiên đế, mới đưa gia phụ vào con đường tù tội. Cả nhà của ta bị Trần Vô Dung hãm hại là thật nhưng tất cả mọi chuyện lại bắt nguồn từ Tôn Tòng Thụy bán bạn cầu vinh. Tội này không có chứng cứ, ta cũng không cách nào giải oan nhưng huyết hải thâm cừu của một nhà ba người của ta khiến ta ăn ngủ không yên, nếu như không vạch trần bộ mặt thật lừa đời lấy tiếng khiến người buồn nôn của người này, thì lão sẽ tiếp tục tiêu dao tự tại, làm hại người khác. Bởi vậy ta vẫn cố gắng thu thập chứng cớ có tội của Tôn Tòng Thụy, đồng thời gián ngôn Hoàng thượng chớ để bị tên gian nhân này che mắt. Thân là thái giám, lại nhúng tay vào việc triều chính, đây xác thực là vượt qua, tội nô tại lúc này nhận tội. Chỉ là nếu có thể vì cả nhà ta báo thù, thì có chết một vạn lần, cũng chết không tiếc.”
Mọi người nghe xong, nhao nhao nhìn về phía Tôn Tòng Thụy, ánh mắt mang theo quái dị. Độ tin cậy của những lời này vẫn là rất cao, một tiểu cô nương, mạo nguy hiểm tính mạng lưu ở Hoàng cung, tất nhiên có nguyên nhân bất đắc dĩ của riêng mình.
“Ngươi… Nói vớ nói vẩn, ngậm máu phun người!” Tôn Tòng Thụy tức giận mắng.
“Lời ta mới nói, đều là lời thật. Nếu có nửa chữ nói dối, ta sẽ bị trời đánh tan xương. Tôn đại nhân, ta dám phát thề, ngươi dám không?”
“Ta…”
“Ngươi dám chỉ vào trời cao nói, nếu ngươi thật sự từng bán đứng Quý Thanh Vân, thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế được, toàn gia sẽ chết dưới loạn đao, đời đời thừa nhận hình phạt thiên đao vạn quả. Ngươi dám không?”
“Ngươi…”
“Ngươi, dám, không?” Điền Thất gắt gao nhìn chòng chọc lão, mặt nàng như sương lạnh, mắt nàng như kiếm sắc.
Tôn Tòng Thụy bị tức đến run cả toàn thân. Lão che lồng ngực, thình lình phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo trợn ngược cả hai mắt, hôn mê bất tỉnh.