Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 112




Vương Duyệt là một người không bao giờ chịu ngồi yên, ngay cả khi Vạn Thu phớt lờ cô bé trong giờ học, cô bé cũng sẽ bí mật truyền giấy cho bàn trước và bàn sau.

Sau giờ học, Vạn Thu sẵn sàng nói chuyện, Vương Duyệt sẽ cho Vạn Thu xem nội dung tờ giấy bọn họ đã truyền nhau.

Đó là những nội dung linh tinh, cái gì cũng có.

Thậm chí Vạn Thu còn nhìn thấy Vương Duyệt viết những câu chuyện cười trên tờ giấy.

Mặc dù Vạn Thu không hiểu có gì buồn cười, nhưng nhìn Vương Duyệt cười tới cười lui, Vạn Thu cũng hoang mang không biết mình có nên cười theo không.

Nhưng…

Nhờ Vương Duyệt, Vạn Thu đã phát hiện ra nhiều điều mà trước đây cậu chưa từng phát hiện ra.

Ví dụ như trong lớp sẽ có học sinh bắt nạt học sinh khác.

Ví dụ như trong lớp ai đang hẹn hò với ai.

Còn có... trong số những người mà Vạn Thu và Phó Chính Vũ đi theo, có người đã gây gổ với chủ nhiệm lớp.

Trong ngôi trường không có Sở Ức Quy và Lý Thước, Vạn Thu đã nhìn thấy nhiều điều mà trước đây cậu chưa từng thấy.

"Nhà cậu rất giàu phải không?" Trong giờ học, Vương Duyệt lại ghé vào bên cạnh Vạn Thu, thì thầm với cậu.

"Hình như vậy." Vạn Thu nghĩ tới lời nói của Sở Ức Quy, nghiêng đầu nhỏ giọng đáp lại Vương Duyệt.

Vương Duyệt hiển nhiên có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng.

"Tớ biết đôi giày của cậu rất đắt, lúc đầu tớ còn tưởng là đồ giả, nhưng lần trước tớ thấy một chiếc ô tô đưa cậu về nhà."

Vạn Thu gật đầu, đây đều là sự thật, cậu cũng không phủ nhận.

Vài ngày sau, Vương Duyệt lại đột nhiên nói với Vạn Thu: "Cậu làm bạn trai của tớ nhé?"

Vạn Thu đang chép bài từ bảng đen, nghe được câu này đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Chiếc bút trong tay cậu rơi xuống vở, lạch cạch lăn sang một bên.

Vạn Thu ngơ ngác quay lại nhìn Vương Duyệt.

"Được sao?"

Từ khi Vạn Thu nhận thức được vấn đề giới tính, đây là lần đầu tiên cậu phải đối mặt với loại chuyện này.

"Tại sao?" Khái niệm về bạn trai và bạn gái của Vạn Thu rất mơ hồ, cậu chỉ biết có lẽ nó giống với ba và mẹ.

"Cậu lớn lên đẹp như vậy, còn rất giàu." Vương Duyệt nói rất tự nhiên: "Cậu còn có quan hệ rất tốt với đám người Phó Chính Vũ, nhất định đánh nhau cũng rất giỏi."

Vạn Thu trợn tròn hai mắt.

"Đây là chuyện rất lợi hại sao?"

"Đương nhiên." Vương Duyệt ghé sát vào tay Vạn Thu: "Được không?"

"Nhưng yêu bây giờ là yêu sớm." Vạn Thu nhớ rõ lời dạy của Tưởng Thành Phong, "Sẽ ảnh hưởng đến học tập."

"Vậy cậu giả làm bạn trai tớ đi? Hợp đồng tình yêu!"

Vạn Thu không giỏi từ chối, không tìm được lý do từ chối: "Bạn trai phải làm gì?"

Vương Duyệt thản nhiên nói: "Phải làm chuyện bạn trai cần làm đó."

Đối với Vạn Thu, câu này nói như không nói.

Vạn Thu gặp một chuyện đặc biệt như vậy, cả người rơi vào trạng thái rối rắm.

"Có được không?" Vương Duyệt lại thúc giục.

"Tớ... tớ hỏi ba mẹ đã." Vạn Thu lắp bắp trả lời.

"Liên quan gì tới ba mẹ cậu chứ? Cái này không phải do cậu tự quyết định sao?" Vương Duyệt đè thấp giọng hỏi.

"...Tớ không biết phải quyết định thế nào."

"Thôi cậu đừng hỏi, tớ không cần cậu làm bạn trai nữa." Vương Duyệt lập tức đổi ý.

Vạn Thu: "???"

Vạn Thu cảm thấy rất bối rối.

Cậu thực sự không biết Vương Duyệt đang nghĩ gì.

Thậm chí Vạn Thu cũng không hiểu tại sao Vương Duyệt nói xong lại không tức giận, chỉ đỏ bừng mặt.

"Tớ chỉ tùy tiện nói thôi, cậu cũng đừng từ chối tớ một cách nghiêm túc vậy chứ, khiến tớ như bị từ chối thật ấy."

Vạn Thu hoàn toàn không biết phải làm sao.

Yêu cầu này giống như những chuyện Vương Duyệt lần nào cũng nói, vài phút sau sẽ quên ngay.

Nhưng đến một ngày, Vạn Thu đang chơi với Phó Chính Vũ ở hành lang thì bị Vương Duyệt đột nhiên hùng hổ xông tới kéo đi.

"Cậu làm gì đấy?" Phó Chính Vũ lập tức đi theo Vạn Thu.

Vạn Thu bị Vương Duyệt kéo đến đầu bên kia hành lang.

"Mở mắt chó ra mà nhìn, đây là bạn trai của tôi, đẹp hơn quả dưa vẹo táo nứt của cậu gấp trăm lần nhá." Vương Duyệt chỉ vào Vạn Thu, nói với cô gái kia.

"Cái gì?!!!" Phó Chính Vũ hét lên kinh ngạc.

Vạn Thu sửng sốt.

Phó Chính Vũ thấy vậy mau chóng kéo Vạn Thu và Vương Duyệt từng người một đi.

Vương Duyệt có vẻ hơi sợ Phó Chính Vũ, nhưng cũng không chống cự.

Khi bọn họ đến một góc tương đối yên tĩnh, không có người ở xung quanh, Phó Chính Vũ hung dữ nói: "Hai người bắt đầu hẹn hò từ khi nào?"

Vạn Thu bối rối: "Tớ không."

"Không phải, cậu ấy không yêu sớm đâu." Vương Duyệt trả lời.

"Vậy vừa rồi cậu làm gì?" Phó Chính Vũ không hiểu.

"Cô gái kia nói xấu sau lưng tớ, tung tin đồn tớ với một bạn nam lớp khác, nên tớ chỉ muốn kích thích cô ấy thôi."

"Cậu nói hươu nói vượn gì thế, nếu để anh Lý Thước và anh Sở biết tớ không trông coi Vạn Thu tốt thì xong đời tớ mất!"

"Anh nào?" Vương Duyệt nghi hoặc hỏi.

Phó Chính Vũ trực tiếp kéo Vạn Thu lại, nói với Vương Duyệt: "Đừng can thiệp vào việc của Vạn Thu, Vạn Thu cần phải học tập chăm chỉ để nhảy lớp!"

"Tớ chỉ tùy tiện nói vậy thôi." Vương Duyệt cảm thấy có chút tủi thân, "Điều kiện của Vạn Thu rất tốt."

"Có điều kiện tốt cũng không thể lấy Vạn Thu làm bia đỡ đạn được, nếu yêu sớm bị phát hiện sẽ bị đuổi học đó?"

"Là lỗi của tớ, hiện tại tớ cũng có chút hối hận rồi." Vương Duyệt lại đỏ mặt.

"Vậy thì đừng dạy hư Vạn Thu." Phó Chính Vũ kéo Vạn Thu đi.

Phó Chính Vũ nhìn Vạn Thu với tâm trạng phức tạp.

"Cậu có thích cậu ấy không?" Phó Chính Vũ hỏi.

Vương Duyệt là một người bạn cùng bàn rất thú vị.

Nhưng bây giờ Vạn Thu cũng nhận ra ‘thích’ mà Phó Chính Vũ nói khác với thích bình thường.

"Không thích." Vạn Thu nghĩ như vậy.

"Vậy thì tránh xa cậu ấy ra, điên điên khùng khùng." Phó Chính Vũ nói.

Vạn Thu từng tiếp xúc qua những chủ đề như "bạn trai" hay "tình yêu", nhưng dường như cảm thấy chúng không liên quan đến mình.

Rõ ràng Tưởng Thành Phong nói rất nhiều, nhưng cậu chưa từng trải qua, cho nên khó mà lý giải.

Khi Sở Ức Quy dạy Vạn Thu học, cậu đột nhiên hỏi: "Ức Quy, bạn trai và bạn gái là gì?"

Sở Ức Quy đã đứng dậy, nhưng thân hình phút chốc cứng lại.

Hắn nghiêng đầu nhìn Vạn Thu đang ngồi cạnh bàn, hỏi: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Bạn cùng bàn của tớ nói muốn tớ làm bạn trai của cậu ấy."

Sở Ức Quy cứng họng, vẻ mặt vi diệu: "Hiện tại không thể yêu đương."

"Tớ biết, tớ chỉ hơi tò mò tình yêu là gì thôi." Vạn Thu nghiêm túc dò hỏi.

Mặc dù Sở Ức Quy cũng muốn trả lời Vạn Thu, nhưng thật sự rất khó khăn.

Sở Ức Quy chưa bao giờ yêu.

"Có thể là chuyện cậu sẽ nhận ra theo thời gian, khi cậu nhận ra tình cảm mình dành cho người nào đó khác hẳn với tình cảm cậu dành cho người khác, khả năng có thể nhận ra tình yêu là gì."

Sở Ức Quy nói như vậy.

Vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Đây là lần đầu tiên Vạn Thu không nhận được câu trả lời chắc chắn từ Sở Ức Quy.

Yêu đương hẳn là điều mà ngay cả người thông minh như Sở Ức Quy cũng không biết, vì vậy Vạn Thu cảm thấy mình càng không hiểu được.

Nhưng nếu vậy, Vương Duyệt có biết tình yêu là gì không?

Vì tò mò, Vạn Thu đã tìm đến Vương Duyệt.

Vương Duyệt vui vẻ chia sẻ với Vạn Thu cuốn tiểu thuyết mình đang đọc.

Khi mang cuốn tiểu thuyết vừa dày vừa nặng trong cặp sách, Vạn Thu đã nghĩ tình yêu chắc hẳn cũng nặng như vậy.

Vạn Thu hiếm khi đọc tiểu thuyết, thứ cậu xem nhiều nhất là phim hoạt hình.

Nhưng Vạn Thu có khá nhiều truyện tranh, cậu đã đọc qua nhưng nội dung quá mơ hồ.

Vương Duyệt cho cậu mượn sách hai ngày cuối tuần, sau khi học xong, Vạn Thu cầm cuốn sách dày cộp mở trang đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên Vạn Thu tiếp xúc với tiểu thuyết, bìa truyện đẹp mắt, cốt truyện thăng trầm, qua những dòng văn, một thế giới và cuộc sống của một con người dần dần được xây dựng.

"Vạn Thu, đây là gì vậy?" Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu đang đọc cuốn sách hắn chưa từng thấy trước đây.

Vạn Thu đưa cho Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy nhướng mày: "Cậu thích xem những thứ này sao?"

Vạn Thu lắc đầu: "Tớ không hiểu lắm."

"Chỗ nào không hiểu?" Sở Ức Quy ngồi đối diện Vạn Thu, hỏi.

"Chỗ nào…cũng không hiểu lắm." Theo quan điểm của Vạn Thu, cậu không hiểu hành vi của những người trong sách lắm, "Chỉ là Vương Duyệt nói đây là tình yêu."

Sở Ức Quy nhướng mày: "Cậu thật sự muốn yêu sao?"

Vạn Thu lắc đầu.

"Vậy tại sao cậu nhất định phải biết?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu nhìn cuốn sách, vẻ mặt cũng có chút mờ mịt: "Tớ chỉ hỏi Vương Duyệt có biết tình yêu là gì không? Cậu ấy liền mang cuốn sách này cho tớ."

Sở Ức Quy đã hiểu.

Quả thực có rất nhiều người thích đọc tiểu thuyết, Vương Duyệt là một trong số đó.

Chắc chắn sẽ rất vui khi được chia sẻ những cuốn sách yêu thích của mình với người khác.

Hơn nữa Vạn Thu là người sẽ nghiêm túc đọc.

Mặc dù đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Vạn Thu đã có được những người bạn mới bằng chính khả năng của mình.

Thậm chí... không có hắn cũng có thể.

Sở Ức Quy nhìn khuôn mặt của Vạn Thu, là vẻ mặt đầy bối rối mặc dù đã đọc tiểu thuyết cẩn thận.

Có chút mất mát.

Bởi vì Vạn Thu lần nào cũng sẽ lắng nghe Vương Duyệt, Vương Duyệt giống như đã tìm được một người bạn sách quý giá.

Càng thích quấn lấy Vạn Thu hơn.

Vương Duyệt cũng dạy Vạn Thu cách đọc truyện trên mạng, sau đó còn giới thiệu những bộ mình thích cho Vạn Thu.

Vạn Thu thực sự mỗi cái đều đọc.

Vương Duyệt cảm thấy, làm bạn trai gì chứ, Vạn Thu là người bạn sách tốt nhất trên thế giới này!

Vạn Thu không phải sẽ tiếp thu tất cả, nhưng cậu sẽ luôn nghiêm túc xem những thứ Vương Vương Duyệt đề cử.

Trong những câu chữ, Vạn Thu dường như đã thực sự bước vào thế giới được khác, thấy được một không gian khác.

"Cho nên tớ mói nói, điều kiện cậu tốt như vậy, cậu chính là nam chính trong trong tiểu thuyết!" Vương Duyệt cuộn tròn trên ghế để nói chuyện với Vạn Thu sau giờ học.

Vạn Thu im lặng, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Tớ không phải, tớ ngốc."

"Cậu không phải người đứng cuối lớp, sao lại ngốc được?" Vương Duyệt phản bác.

"Không phải như thế."

Nếu cậu không ngốc, cậu đã không đi học chậm hơn các bạn cùng lứa như vậy.

"Nào, nào, để tớ giới thiệu thêm cho cậu mấy cuốn sách, cậu về đọc đi, đọc xong chúng ta nói chuyện!"

Vương Duyệt lấy giấy bút ra, viết mấy tên sách lên giấy.

Vạn Thu nhìn tên sách dần dần xuất hiện trên mặt giấy, lại phát hiện ra hai chữ có chút xa lạ.

"Trọng sinh, xuyên sách, tại sao lại có dấu ngoặc đơn?" Vạn Thu tò mò nhìn chăm chú hai chữ kia, hỏi.

"Trọng sinh có nghĩa là giữ lại ký ức của hiện tại và quay trở lại quá khứ, còn xuyên sách chính là xuyên vào bên trong một cuốn sách đã được viết sẵn."

Vạn Thu vẫn luôn nghe những lời của Vương Duyệt.

Cậu cố hết sức để hiểu, càng nhìn lại càng thấy nó quen thuộc.

Những chữ đó.

Dường như rất giống với những dòng chữ trên những mảnh vỡ nằm sâu trong trí nhớ cậu.

Đều là xây dựng một cuộc sống của người khác.

Vương Duyệt đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện ra gì đó.

"Tóm lại cậu đọc thì sẽ biết, rất thú vị đó."

Vương Duyệt háo hức nhìn Vạn Thu, mong chờ thời gian để cùng nhau thảo luận về truyện.

Vạn Thu ngơ ngác gật đầu, hỏi: "Thật sự sẽ có người trọng sinh và xuyên sách sao?"

"Sao có thể? Chúng ta là những người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào ma quỷ!" Vương Duyệt bình tĩnh nhún vai, "Cho nên những tình yêu đẹp chỉ có thể nhìn thấy trong tiểu thuyết mà thôi, hiện thực thì, chậc chậc."

Vạn Thu mím môi: "Ma có tồn tại."

"Nếu ma tồn tại, vậy trên thế giới này sẽ không có người xấu, người xấu sớm đã bị ma trả thù đến chết rồi."

Vạn Thu vẫn im lặng, không thể phản bác lời nói của Vương Duyệt.

Một lúc lâu sau, Vạn Thu mới nói: "Cậu có thể giới thiệu cho tớ thêm một số truyện về trọng sinh và xuyên sách được không?"

Vương Duyệt hiển nhiên rất vui vì Vạn Thu muốn đọc tiểu thuyết, liên tiếp giới thiệu mấy cuốn.

——

Sở Ức Quy nhận ra trong khoảng thời gian này Vạn Thu vẫn luôn đọc tiểu thuyết.

Dường như có chút trầm mê.

Mặc dù không ảnh hưởng đến tiến độ học tập nhưng hơi đắm chìm vào trong tiểu thuyết quá.

"Cứ xem mãi sẽ không tốt cho mắt đâu." Sở Ức Quy đi tới từ phía sau Vạn Thu, che mắt Vạn Thu: "Giải trí là giải trí, nhưng cũng nên chú ý nghỉ ngơi."

Vạn Thu ngẩng đầu, đặt điện thoại xuống: "Xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi cả, nhắm mắt lại một lúc có thấy dễ chịu hơn không?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu nói có.

"Tiểu thuyết rất hay sao?" Sở Ức Quy buông tay ra, lại nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp có chút đỏ vì mệt mỏi.

Vạn Thu nói: "Chắc hẳn là rất hay, Vương Duyệt rất thích."

Sở Ức Quy nhướng mày: "Vậy cậu không thích sao?"

Vạn Thu không nói mình có thích hay không.

"Tớ chỉ muốn biết một điều." Vạn Thu lẩm bẩm.

Sở Ức Quy hỏi: "Là tình yêu sao?"

Vạn Thu lắc đầu.

Là một thứ phức tạp hơn.

Cũng là thứ không thể nói ngay với Sở Ức Quy được.

Sở Ức Quy dường như cũng nhận ra nhưng không dò hỏi.

Vạn Thu nghĩ, nếu hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vậy có thể nói cho Sở Ức Quy biết.

Đêm khuya, Vạn Thu đột nhiên mở mắt, từ trong mơ tỉnh dậy.

Cậu chậm rãi đứng lên, bật đèn trong phòng ngủ.

Mở cuốn sổ được giấu dưới gầm giường, Vạn Thu lấy một cây bút và bắt đầu viết vào đó.

Cuốn sổ này đã ghi rất nhiều từ, lộn xộn, không có quy luật.

Đây là những dòng chữ rải rác trong các mảnh ký ức mà Vạn Thu nhớ được.

Vạn Thu từng nghĩ những lời này chỉ ẩn chứa ác ý, nhưng vì cuốn tiểu thuyết mà Vương Duyệt giới thiệu, Vạn Thu đã nảy ra một suy nghĩ thần kỳ.

Có phải những dòng chữ này, thực ra là một quyển sách?

Vạn Thu cố gắng ghép các từ lại với nhau, nhưng vì chúng nằm rải rác nên việc này rất khó khăn.

Nhưng đến khi viết ra, Vạn Thu mới phát hiện vậy mà mình nhớ được nhiều như vậy.

Những lời này giống như lời nguyền rủa Sở Ức Quy.

Đầy ác ý và giễu cợt.

Có lẽ vì Vạn Thu luôn tự suy nghĩ, cho nên nhớ càng nhiều.

Nhưng khi Vạn Thu viết ngày càng nhiều, cậu cũng nhận ra những lời này dường như không chỉ nhắm vào Sở Ức Quy.

Mà là toàn bộ Sở gia.

Bất kể là ba, mẹ, anh cả hay anh hai, tất cả đều bị ghi hận.

Vạn Thu nhìn cuốn sổ dày đặc chữ, mờ mịt không biết phải làm sao.

"Gần đây cậu đọc nhiều thật đấy." Vương Duyệt xem lịch sử duyệt web trên điện thoại của Vạn Thu, "Ngày nào ngoài lúc đi học và ngủ thì cậu đều đọc tiểu thuyết sao?"

"Ừm." Vạn Thu không phủ nhận.

"Sắp thi cuối kỳ rồi, sẽ không ảnh hưởng tới việc học của cậu chứ?" Vương Duyệt vẫn có chút lo lắng.

"Có lẽ không, Ức Quy chỉ tớ bài kiểm tra, điểm của tớ vẫn ổn." Vạn Thu mím môi.

"Thật vậy sao?" Vương Duyệt không suy nghĩ nhiều.

Vạn Thu do dự một chút, cuối cùng quyết định hỏi: "Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

Vạn Thu sẽ không trực tiếp đưa cuốn sổ cho Vương Duyệt xem.

Trong tiềm thức, cậu cảm thấy nội dung ghi trong cuốn sổ rất quan trọng.

Vạn Thu chỉ thuật lại những dòng chữ này cho Vương Duyệt nghe.

Vương Duyệt chớp chớp mắt: "Đây đều là lời thoại của nhân vật phản diện nha?"

"Nhân vật phản diện..." Vạn Thu nhớ, đó là nhân vật chuyên gây khó dễ cho nhân vật chính, ức hiếp nhân vật chính, về sau sẽ có kết cục rất thảm.

"Phản diện dù sao cũng làm rất nhiều điều xấu, cậu đang nói đến vai ác." Vương Duyệt nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ xong đời!"

Vạn Thu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vương Duyệt.

Vương Duyệt bị ánh mắt của Vạn Thu làm cho giật mình.

Vạn Thu biết rõ những lời ác độc này đến từ ai.

Cho nên…

Cậu mới bị vứt bỏ sao?

Sở Ức Quy về đến nhà, mở cửa liền thấy Vạn Thu đứng cách đó không xa đang nhìn hắn.

"Có chuyện gì vậy?" Sở Ức Quy hỏi.

Nhưng Vạn Thu đột nhiên tiến lên, ôm lấy Sở Ức Quy.

Vạn Thu đã cao hơn.

Nhưng Sở Ức Quy vẫn có thể dễ dàng ôm Vạn Thu vào lồng ngực.

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Sở Ức Quy luôn sẵn sàng đáp lại cái ôm của Vạn Thu.

Vạn Thu mơ hồ nhớ Sở Ức Quy đã từng nói "Đừng bắt nạt em".

Lúc đó Vạn Thu không hiểu, nhưng bây giờ Vạn Thu đã hiểu.

"Ức Quy, trước kia cậu luôn cho rằng tớ sẽ bắt nạt cậu sao?" Vạn Thu từ trong ngực Sở Ức Quy, ngẩng đầu lên hỏi.

Sở Ức Quy không phủ nhận: "Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Bởi vì tớ đã thay thế cậu, hưởng thụ cuộc sống mà lẽ ra cậu được hưởng thụ." Sở Ức Quy nói.

"Đây thực sự là chuyện xấu sao?"

Đến tận bây giờ, Vạn Thu vẫn cố chấp cho rằng đây là chuyện tốt.

"Vì người khác mà phải rơi vào hoàn cảnh không tốt, là ai cũng sẽ tức giận." Sở Ức Quy đưa Vạn Thu ra ghế sofa. "Không phải cậu cũng biết cuộc sống trước đây của mình rất tệ sao?"

Vạn Thu biết.

Nhưng không có cảm giác thực sự đau khổ.

"Là tớ không bình thường sao?" Vạn Thu có chút bối rối hỏi.

"Không có sự phân biệt giữa bình thường và không bình thường." Sở Ức Quy mỉm cười, cầm tay Vạn Thu, "Tớ thực sự cảm ơn vì đã gặp được cậu."

Vạn Thu không biết phải nói cái gì.

Cậu nhìn thấy mình trong mắt Sở Ức Quy.

"Tớ sẽ không bắt nạt cậu." Vạn Thu nghiêm túc nói.

"Tớ biết." Sở Ức Quy trầm giọng trả lời.

"Vậy thì, ý tớ là, nếu..." Hôm nay, Vạn Thu vô cớ muốn đi sâu vào vấn đề, "Nếu tớ hận cậu, bắt nạt cậu, đối xử tệ với người khác cũng tệ thì sao?"

Sở Ức Quy ngẩn người.

Hắn không thể trả lời câu hỏi ngay lập tức.

Suy nghĩ một lúc, Sở Ức Quy nói: "Đó là tương lai mà tớ không dám tưởng tượng."

"Tại sao?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy không trả lời Vạn Thu.

Đúng như lời hắn nói.

Đó là một tương lai không thể tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng ra.

——

Vạn Thu không biết có phải mình xuyên sách hay không, nhưng càng biết nhiều, Vạn Thu càng phát hiện kí ức của mình không bình thường.

Người đã chết sẽ không sống lại được.

Cũng không có ai mang theo ký ức về cái chết của mình.

Nhưng Vạn Thu rất chắc chắn những ký ức trước khi chết của mình đều là sự thật.

Con người không thể đoán trước tương lai.

Nhưng những dòng chữ đó thực sự sẽ xuất hiện.

Vạn Thu đã dành rất nhiều thời gian để ghi lại toàn bộ vào cuốn sổ.

Lật giở những trang giấy lộn xộn mà mình đã viết, cố gắng đọc nhiều loại tiểu thuyết cùng loại, sau đó ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Càng ghi lại nhiều, Vạn Thu càng cảm thấy nội dung trong sách không khớp với hiện thực.

Nhưng theo như tiểu thuyết, trọng sinh và xuyên sách cũng sẽ thay đổi cốt truyện.

Vậy những lời lẽ ác ý này có bị thay đổi không?

Vạn Thu cảm thấy vẫn còn hơi sớm để đưa ra kết luận.

Vạn Thu đã tìm thấy một thông tin bất ngờ trong những dòng chữ.

Sở Ức Quy ban đầu chấm dứt quan hệ nhận nuôi với Sở gia, không đến nhà Nhiễm Vĩnh Duệ mà tiếp tục ở lại Sở gia như bây giờ.

Nhưng sau đó lại quay trở lại nhà Nhiễm Vĩnh Duệ.

Những dòng chữ mơ hồ không đưa ra quá trình đầy đủ, Vạn Thu không thể biết tại sao Sở Ức Quy lại quay lại nhà Nhiễm Vĩnh Duệ.

Rõ ràng Sở Ức Quy không thích Nhiễm Vĩnh Duệ.

Nếu những điều trong kí ức của cậu là sự thật, vậy chứng tỏ cậu đã xuyên sách rồi.

Còn nếu không phải sự thật...vậy thì là gì?

Vạn Thu không biết phải làm sao, nhưng cậu muốn làm gì đó.

Cuối cùng cậu gọi cho Hoàng Hổ.

Hoàng Hồ bắt máy rất nhanh, giọng điệu phục vụ công việc ngay lập tức truyền tới: "Xin chào khách hàng thân mến, đây là người chú đáng tin cậy có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cháu, Vạn Thu đáng yêu nhà chúng ta hôm nay có vấn đề phiền não muốn nói chuyện với chú sao?"

Vạn Thu vội vàng cầm điện thoại trả lời: "Cháu có phiền não muốn tư vấn."

"Ha ha ha." Hoàng Hổ cảm thấy buồn cười trước câu trả lời nghiêm túc của Vạn Thu, "Không sao, Vạn Thu cứ nói đi, chú đang nghe."

Vạn Thu lặng lẽ nhìn bốn phía để chắc chắn không có ai đang nghe lén, sau đó cầm điện thoại lên và nói nhỏ.

"Là về Ức Quy, Ức Quy nói cậu ấy không muốn quay lại nhà Nhiễm tiên sinh."

"Nhiễm tiên sinh?" Hoàng Hổ không hiểu.

Hoàng Hổ nghe Vạn Thu kể lại chuyện của Nhiễm tiên sinh, càng nghe càng nhướng mày, vẻ mặt đầy giễu cợt: "Xem ra là một tên muốn hái quả."

Vạn Thu: "Quả gì?"

"A, không, có chuyện gì sao? Muốn chú giúp cháu xem Nhiễm tiên sinh định làm gì sao?"

"Vâng..." Vạn Thu nhìn mấy chữ trong sổ, "Ức Quy hình như sẽ bị bắt nạt."

Sở Ức Quy không muốn quay lại nhà Nhiễm Vĩnh Duệ, nhưng cuối cùng vẫn quay lại.

Đi ngược lại với ý muốn của Sở Ức Quy.

Đây là bắt nạt.

Vạn Thu cầm điện thoại, lấy ra rất nhiều tiền mặt trong phòng, lặng lẽ thở phào.

"Cháu...cháu có rất nhiều tiền, xin hãy giúp cháu."

Vạn Thu vẫn nhớ Hoàng Hổ nhận tiền để làm việc.

"Không thành vấn đề, chú nhất định sẽ giúp Vạn Thu nhà chúng ta giải quyết phiền toái."

Hoàng Hổ cúp điện thoại, chạy đi tìm Lục Thanh Hà.

"Đứa nhỏ này khác hẳn lúc trước, bây giờ còn xin giúp đỡ, thậm chí còn nói sẽ trả tiền ha ha ha, cậu còn nhớ trước kia tôi đưa danh thiếp cho thằng bé, thằng bé đã nói gì không? Khách hàng tương lai tiềm năng, có phải cậu nên khen tôi biết đầu tư không?"

Lục Thanh Hà trợn mắt: "Cậu, tiền của đứa trẻ cậu cũng không buông tha."

"Đây chính là tiền của tiểu thiếu gia Sở gia nha, không phải là người nghèo mà chúng ta cần thông cảm phải không? Lần này tôi nhất định sẽ làm việc rất nghiêm túc!" Hoàng Hổ tùy ý nghịch điện thoại.

"Vậy tức là ngày thường cậu không làm việc nghiêm túc?"

Hoàng Hổ cứng họng.

Lục Thanh Hà ngồi vào ghế, thuận miệng nói: "Sở Ức Quy có ba ruột như vậy thật xui xẻo, còn phải ly khai khỏi Sở gia để không gây phiền toái cho Sở gia."

"Còn tùy vào sự xuất sắc của đứa trẻ nữa, đứng đầu kỳ thi tuyển sinh cấp ba, đẹp trai, học giỏi, ai mà không muốn có một đứa con như thế?" Hoàng Hổ nhún nhún vai.

Lục Thanh Hà không tỏ ý kiến.