Vạn Thu có một cuốn tiểu thuyết.
Không có tên, không có nhà xuất bản, thậm chí chỉ có một tờ giấy trắng làm bìa.
Người đưa cuốn tiểu thuyết này cho cậu là Sở Ức Quy.
Vạn Thu mở cuốn tiểu thuyết ra, cậu nhìn thấy những dòng chữ xa lạ lại quen thuộc.
Đây là một cuốn tiểu thuyết được viết lại.
Sở Ức Quy tổng hợp tất cả nội dung cậu ghi vào sổ, sửa đi sửa lại, cuối cùng biên soạn thành một cuốn tiểu thuyết mới đưa cho Vạn Thu.
Vạn Thu đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết một cách nghiêm túc.
Lời văn trôi chảy, tự nhiên, không có mâu thuẫn.
Mơ hồ, Vạn Thu cảm thấy đây là cuốn tiểu thuyết trong trí nhớ của mình.
Có thể các chi tiết hơi khác một chút, nhưng chung quy chính là như vậy.
"Cậu thật sự rất lợi hại, Ức Quy." Vạn Thu cầm cuốn tiểu thuyết đứng trước mặt Sở Ức Quy, từ tận đáy lòng nói.
Sở Ức Quy cũng không tiếp thu lời khen của Vạn Thu, hắn chỉ bình tĩnh hỏi: "Xem xong cảm giác thế nào?"
Vạn Thu suy nghĩ một lúc.
“"Cảm giác như chỉ đang đọc một cuốn tiểu thuyết vậy."
"Bởi vì đây cũng chỉ là tiểu thuyết thôi." Sở Ức Quy cười nói.
Khi Vạn Thu đang cầm cuốn tiểu thuyết, Sở Ức Quy đã nắm tay cậu.
"Muốn đi đâu đó với nhau không?"
Vạn Thu không biết đi đâu.
Nhưng hiếm khi Sở Ức Quy chủ động đưa cậu đi đâu đó.
Bọn họ không yêu cầu ai đi theo, cứ như vậy mà đi.
Bắt taxi bên đường, đến một trạm xe nào đó rồi đợi xe bus.
Vạn Thu cầm cuốn tiểu thuyết dày cộp lẽ ra phải để ở nhà.
Nhưng Sở Ức Quy nói muốn mang theo.
Bọn họ lên xe bus, đáng tiếc không còn chỗ ngồi.
Xe đi càng ngày càng xa, ghế càng ngày càng trống, bọn họ ngồi cạnh nhau.
Ngoài cửa sổ, mùa xuân đã sắp về, thế giới ngập tràn một màu xanh tươi.
Sau khi xuống xe, Sở Ức Quy đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ và mũ của Vạn Thu, đồng thời đưa túi sưởi tay cho Vạn Thu.
Bọn họ ở cách xa trung tâm thành phố, xung quanh là những tòa nhà thấp nhấp nhô, xe cộ thưa thớt, thậm chí không có nhiều người đi bộ bên đường.
Trời còn lạnh nhưng bọn họ mặc quần áo rất dày.
Hơi ấm trao nhau khi nắm tay cũng xua tan cái lạnh.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn, nơi cuối cùng bọn họ đến là một nghĩa trang.
Trong nghĩa trang rộng lớn có thể nhìn thấy những tấm bia mộ khác nhau, rất trang trọng.
Vạn Thu ngước nhìn Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy lại đưa Vạn Thu đi qua nghĩa trang.
Tới chỗ sâu hơn.
Bọn họ dừng lại ở nơi được bao quanh bởi rừng cây.
Trước mặt là vùng đất có dấu vết cháy.
Được bao quanh bởi một vòng gạch.
"Nhân viên quản lý nơi này có chút mê tín, thỉnh thoảng sẽ đốt một ít đồ vật ở đây cho ma quỷ làm phí đi đường."
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng người tin vào sự tồn tại của ma quỷ như Vạn Thu lại cảm thấy nổi da gà.
Khu rừng trở nên đáng sợ.
Nhưng Sở Ức Quy nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Vạn Thu lại mỉm cười.
Tiếng cười trong ánh nắng đã xua tan phần nào nỗi khủng hoảng.
"Chúng ta đốt quyển sách ở chỗ này đi."
Vạn Thu sửng sốt, vô thức ôm chặt cuốn tiểu thuyết.
"Cậu ta không tồn tại trên thế giới này, chấp niệm của cậu ta đã biến mất theo cái chết của cậu ta rồi, để cậu ta yên bình biến mất đi."
Vạn Thu không hiểu.
Nếu ngay từ đầu muốn tiêu hủy, vậy tại sao lại muốn tạo nó ra.
"Vì muốn cho cậu ta một cuộc sống trọn vẹn, nên chúng ta đã cùng nhau chứng kiến cậu ta."
Vạn Thu mơ hồ phản ứng lại.
Là vì chấp niệm của chính mình.
Là vì trong lòng có chút bất an.
Sở Ức Quy làm điều này để xoa dịu sự bất an của cậu.
Gió thổi nhẹ qua, mặc dù hôm nay thời tiết tốt nhưng vẫn có chút lạnh.
Nhưng túi sưởi vẫn luôn khiến Vạn Thu ấm áp.
Vạn Thu cầm cuốn tiểu thuyết.
Cuối cùng gật đầu.
Sở Ức Quy thắp một trang giấy, ngọn lửa bùng lên.
Sau đó lửa càng ngày càng cháy mạnh hơn, tờ giấy trắng xinh đẹp dần biến thành tro tàn.
Những dòng chữ đã hoàn toàn biến mất.
Bị gió thổi bay lên trời, rải rác trên vùng đất vô danh.
Vạn Thu suy nghĩ, nếu mang thêm chút tiền giấy có lẽ sẽ tốt hơn.
"Trong thế giới của cậu ta, sẽ có người nhớ đến cậu ta, đốt giấy cho cậu ta."
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy nói đúng.
Dù "Sở Vạn Thu" bướng bỉnh, mất đi tất cả nhưng vẫn sẽ có người nhớ đến đến cậu ta.
Nhưng ở đây chỉ có Vạn Thu.
"Tớ sẽ sống thật tốt." Vạn Thu nói.
"Tớ rất thích bây giờ." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy đứng bên cạnh Vạn Thu.
Nhìn ngọn lửa biến mất.
Nhìn tro tàn bay.
Nhìn Vạn Thu.
Nhìn thấy Vạn Thu đang nhìn về phía hắn.
Chỉ nhìn Vạn Thu.
——
Sở Ức Quy sắp bước vào năm cuối, nhưng đã sớm học xong chương trình học cấp ba, hơn nữa đã hoàn thành vô số bài tập.
Bây giờ còn chuẩn bị giúp Vạn Thu làm bài thi cấp hai.
Sở Ức Quy rất rõ sự tiến bộ trong học tập của Vạn Thu, lớp bảy và lớp tám đều dành tất cả những ngày nghỉ để học, mà khả năng tập trung đặc biệt của Vạn Thu đã phát huy một tác dụng quan trọng.
Hôm nay Vạn Thu tham gia kỳ thi vượt lớp.
Đó là kỳ thi dành cho học sinh chuyển trường do Sở Kiến Thụ sắp xếp.
Mặc dù Sở Ức Quy biết trình độ của Vạn Thu nhưng hắn không thể đảm bảo Vạn Thu sẽ thực sự vượt qua kỳ thi.
Kỳ thi này khó hơn kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Sở Ức Quy cũng đã chuẩn bị cho sự thất bại của Vạn Thu.
Chỉ cần Vạn Thu có thể nắm vững các kiến thức của cấp hai, đối với cấp ba cũng có chỗ lợi.
Cây bút trong tay mải mê viết rồi từ từ dừng lại.
Rõ ràng là người duy nhất trong phòng, nhưng hình như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Vạn Thu ngồi bên cạnh.
Thời gian ở Sở gia rõ ràng rất dài, nhưng suy cho cùng, Vạn Thu lại là người ở bên hắn lâu nhất.
Ngay cả khi không có ai xung quanh, Sở Ức Quy vẫn có thể miêu tả ra dáng vẻ của Vạn Thu.
Vạn Thu thành niên đã cao hơn rất nhiều, nhưng có lẽ do chiều cao tăng quá nhanh, sự phát triển bên ngoài chưa đủ, nhìn qua quá mức mảnh khảnh.
Nhưng vẫn...
Rất xinh đẹp.
Sở Ức Quy không thể bỏ từ xinh đẹp khỏi người Vạn Thu.
Giống như cành lá mơn mởn, mềm mại, tràn đầy sức sống.
Trong đầu hắn hiện lên một bóng dáng rõ nét, dường như vừa viết xong câu hỏi, có chút thấp thỏm ngước mắt về phía hắn.
Đôi mắt đẹp đó đột nhiên phản chiếu dáng vẻ hắn, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Khi Sở Ức Quy vô thức mỉm cười, bóng người đột nhiên biến mất.
Sở Ức Quy dựa vào mu bàn tay, mơ hồ cảm giác mình có chút choáng váng.
Ngoại trừ ở trường...
Tất cả thời gian của bọn họ đều dành cho nhau.
Chỉ bị tách ra khi tham gia kì thi đã khiến Sở Ức Quy cảm thấy khó chịu.
Sau khi khép đề chuẩn bị cho kiểm tra lại, Sở Ức Quy đi xuống tầng, ngồi trong phòng khách.
Từ đây có thể nhìn thấy cổng chính của biệt thự.
Bạch quản gia bước tới rót một cốc nước đơn giản cho Sở Ức Quy: "Rất lo lắng sao?"
"Cảm ơn ngài." Sở Ức Quy đứng lên nhận nước, không hề mất vẻ lễ phép.
"Nếu lo lắng như vậy, tại sao không đi cùng?"
Sở Kiến Thụ đã đưa Vạn Thu đi thi vào sáng sớm.
Nhờ Sở Kiến Thụ, kết quả của Vạn Thu sẽ được công bố ngay sau khi kết thúc, bọn họ sẽ trực tiếp nhận được tin tức.
"Vạn Thu hỏi cháu có muốn đi cùng không…" Ngón tay Sở Ức Quy vô thức vuốt ve thành cốc, "Cháu chỉ là, không nghĩ mình có tư cách lo lắng như vậy."
"Sao lại nói vậy chứ? Cháu quá nghiêm túc rồi."
Vẻ mặt Bạch quản gia nhu hòa, nhìn đứa trẻ gần như lớn lên dưới đôi mắt của mình.
"Cũng bởi vì cháu có chút sợ hãi."
Bạch quản gia có chút kinh ngạc hỏi: "Cháu sợ cái gì?"
Sở Ức Quy chậm rãi nói: "Cháu biết cậu ấy cố gắng học tập như thế nào, nếu nỗ lực của cậu ấy không được hồi báo, cháu sợ cậu ấy sẽ buồn."
Bạch quản gia có chút kinh ngạc.
Sở Ức Quy không nhìn Bạch quản gia mà vẻ mặt có hơi hoảng hốt.
Đôi mắt không cố định ở một nơi.
Trước mặt không có gì có thể thu hút hắn ngay lập tức.
"Không sao, có lẽ Vạn Thu sẽ không vì chuyện này mà thất vọng, đứa trẻ đó làm cái gì cũng đều rất vui vẻ." Bạch quản gia nghĩ đến điều này không khỏi mỉm cười.
Vạn Thu dường như có thể cảm thấy hạnh phúc trong bất cứ việc gì mình làm.
Bạch quản gia cũng biết mình an ủi không có tác dụng, nhưng cũng không gây tổn thương.
Từ góc nhìn của chính mình, Sở Ức Quy thực sự lo lắng cho Vạn Thu.
Mặc dù Bạch quản gia mơ hồ cảm thấy có chút quá, nhưng lo lắng cho người khác cũng không có gì sai.
Sở Ức Quy nhìn thời gian.
Thời gian thi đã hết, bây giờ cũng đã qua thời gian chấm bài, chắc chắn Vạn Thu đã có kết quả.
Nhưng…
Không có tin tức gì.
Bạch quản gia đã vào bếp chuẩn bị bữa.
Sở Ức Quy đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, mở cửa bước ra ngoài.
Xung quanh có tiếng côn trùng và tiếng chim hót líu lo, là một mớ hỗn độn.
Tiếng lá khẽ lay động đặc biệt rõ ràng.
Nhiệt độ trưa hè nóng nực bám chặt vào da, xâm nhập vào cơ thể, cố gắng tước đi hơi nước trên người.
Sở Ức Quy nhíu mày.
Trong tiếng ồn ào, một âm thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên.
Sở Ức Quy quay người trở lại phòng khách, cửa sổ đóng kín ngăn cản tất cả mọi thứ ở phía sau.
Sở Ức Quy cũng không lập tức đi ra cửa.
Mà đứng tại chỗ.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, sưởi ấm lưng hắn, mọi phiền muộn đều biến mất sau tiếng mở cửa.
Sở Kiến Thụ đi vào trước, Bạch quản gia lập tức giúp Sở Kiến Thụ xách cặp sách.
Vạn Thu xuất hiện bên cạnh Sở Kiến Thụ.
Khi đứng dưới ánh nắng nhìn vào bóng tối sẽ không thấy rõ ràng, nhưng thiếu niên ở cửa dường như đang phát ra một vầng hào quang nhẹ trong bóng tối, thu hút sự chú ý.
Bạch quản gia nhẹ nhàng nói gì đó với Vạn Thu, Vạn Thu cũng đáp lại.
Sau đó Vạn Thu quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp bắt được chuẩn xác sự hiện diện của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy mỉm cười.
Vạn Thu bước tới, băng qua phòng khách, đứng trước mặt Sở Ức Quy, giẫm lên bóng của Sở Ức Quy.
"Chúc mừng." Sở Ức Quy lên tiếng trước Vạn Thu.
"Cậu biết tớ đỗ sao? Ba nói sao? Nhưng ba không gọi điện thoại mà?" Vạn Thu rõ ràng rất ngạc nhiên khi Sở Ức Quy có thể đoán được.
"Có vẻ như tớ đã đoán đúng rồi nhỉ?" Sở Ức Quy chỉ mỉm cười.
"Tớ có thể học cấp ba cùng với cậu rồi!" Vạn Thu đột nhiên tiến lên ôm lấy Sở Ức Quy, bày tỏ sự vui sướng tột độ.
Sở Ức Quy cụp mắt cười: "Một năm còn lại, phải nhờ tiểu thiếu gia chiếu cố cho tớ rồi."
"Ha ha ha ha."
Tiếng cười của Vạn Thu phát ra từ trong lồng ngực của Sở Ức Quy, giống như viên kẹo sữa được bọc trong một lớp đường, càng thêm ngọt ngào.
Vạn Thu đã nhảy lớp thành công.
Mặc dù chỉ nhảy được một bậc.
Nhưng việc được học cùng trường trong năm còn lại đã đủ quý giá đối với Vạn Thu.
Vạn Thu cũng nhận được lời khen ngợi từ Sở Kiến Thụ.
Nói cậu rất nỗ lực học tập.
Vạn Thu biết mình có lẽ không thông minh, nhưng sự chăm chỉ thực sự sẽ được đền đáp.
Những ngón tay của Sở Ức Quy luồn vào tóc Vạn Thu.
Mang theo khí tức quen thuộc chỉ tồn tại trên người Vạn Thu, quấn lấy vui sướng, nóng hơn cả mặt trời.
Sở Ức Quy nhận ra Sở Kiến Thụ đang đi về phía mình.
Sở Ức Quy vỗ vỗ lưng Vạn Thu: "Đi nói cho Chu Bồi Ngọc?"
"Đúng vậy!" Vạn Thu buông Sở Ức Quy, phấn khích lấy điện thoại ra, đi tới bên cạnh Sở Kiến Thụ gọi điện.
Sở Kiến Thụ quay đầu lại, khuôn mặt nghiêm túc thường ngày hiện lên một chút bình thản.
"Vất vả rồi, Ức Quy." Sở Kiến Thụ nói.
"Là Vạn Thu vẫn luôn nỗ lực."
"Thành tích của con cũng chưa bao giờ tụt xuống, con cũng rất nỗ lực." Sở Kiến Thụ cũng khẳng định Sở Ức Quy.
Sau khi cái ôm của Vạn Thu biến mất, tâm trạng của Sở Ức Quy đã bình tĩnh trở lại, vẫn dịu dàng và đứng đắn nhưng lại tràn đầy năng lượng hơn trước.
"Chú Sở rất quen với việc khen ngợi." Sở Ức Quy hơi nghiêng đầu, giống như được khen ngợi nên có chút xấu hổ, "Cháu cũng rất vui khi nghe được lời khen của chú Sở."
"Chương trình học năm cuối sẽ rất căng thẳng, vì vậy con nên chú ý đến bản thân hơn, hiệu trưởng nói với chú thành tích của con rất tốt, có thể đại diện cho trường tham gia các cuộc thi, nhưng con đã từ chối."
Hiệu trưởng đã đề cập chuyện này với Sở Kiến Thụ nhiều lần, nhưng Sở Kiến Thụ không còn là ba của Sở Ức Quy, không thể đưa ra lời đảm bảo cho hiệu trưởng.
"Đúng là con đã từ chối."
"Tham gia nhiều cuộc thi, đạt đủ danh hiệu, thậm chí có thể trực tiếp trúng tuyển đại học, chưa chắc là chuyện không tốt."
"Cháu vẫn mong có thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học như dự kiến, trải nghiệm không khí và gặp đề thi quen thuộc."
"Nếu đây là lựa chọn của con, chú cũng dám nói gì, chỉ là vinh dự tốt như vậy, từ bỏ thì thật đáng tiếc, những thứ này đối với tương lai của con sẽ có ích lợi rất lớn."
Sở Kiến Thụ có chút tiếc nuối, đây là thành tích mà cả Sở Chương và Dương Tắc đều không thể đạt được.
Sở Ức Quy từ bỏ quá mức dứt khoát.
Mặc dù cảm thấy Sở Ức Quy có thể sẽ hối hận, nhưng cũng cảm thấy người sẽ hối hận không phải Sở Ức Quy.
"Cháu biết rõ mà, chú Sở."
Sở Ức Quy đáp lại không mềm cũng không cứng, Sở Kiến Thụ cũng sẽ không dây dưa thêm.
Ông không còn là ba của Sở Ức Quy, không thể mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống của Sở Ức Quy nữa.
"Vạn Thu biết mình đỗ đã rất vui vẻ, thằng bé nói muốn là người đầu tiên báo cho con biết."
Khi Sở Kiến Thụ nhắc đến Vạn Thu, trong thần sắc đều là vẻ buồn cười.
"Vốn dĩ muốn gọi cho con, nhưng sau đó lại muốn nói trực tiếp với con."
Sở Ức Quy không giấu được ý cười.
"Nhưng khả năng Vạn Thu không thể nhảy lớp ở cấp ba nên cứ học theo tiến độ bình thường thôi."
Sở Kiến Thụ cũng biết Vạn Thu đã tốn rất nhiều thời gian để nhảy lớp.
Vì không thông minh, cho nên phải tốn thời gian gấp mấy lần để học những nội dung mà người bình thường vừa học liền biết.
"Cháu hiểu rồi, chú Sở, cháu sẽ lập kế hoạch học tập."
"Được rồi, chú rất tin tưởng con." Sở Kiến Thụ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Cho đến bây giờ, chú vẫn cảm thấy con là con của chú."
Sở Ức Quy chỉ rất bình tĩnh đáp lại Sở Kiến Thụ: "Cảm ơn chú Sở, chú giống như ba của cháu vậy."
Rốt cuộc, đây cũng không phải là câu đáp lại hoàn toàn xa lạ.
Sở Ức Quy bày tỏ cảm xúc của mình.
Sở Kiến Thụ xoay người rời đi.
Sở Ức Quy nhìn bóng lưng của Sở Kiến Thụ biến mất khỏi tầm mắt, dừng lại một lúc rồi đi về hướng Vạn Thu đang gọi.
Vạn Thu thực sự rất vui vẻ.
Đối với Vạn Thu, đây không chỉ là chuyện nhảy lớp mà còn là bằng chứng cho việc cậu có thể giỏi như người bình thường, miễn là cậu học tập thật chăm chỉ.
Cậu chỉ hơi ngốc thôi.
Nhưng không còn là một người ngốc đến mức không nghe hiểu lời người nói nữa.
"Tớ thực sự rất vui a a a a."
Sau khi Vạn Thu kể cho Chu Bồi Ngọc nghe về niềm vui của mình, khoang mũi trở nên chua chát.
"Ai da sao lại khóc? Đây không phải là chuyện tốt sao? Sao lại khóc rồi?" Chu Bồi Ngọc vui vẻ khen ngợi.
"A... có lẽ đây là khóc vì vui mừng?" Vạn Thu nói, nghĩ về những gì mình đã học được.
"Ha ha ha ha." Nghe thấy Vạn Thu khóc, Chu Bồi Ngọc ở bên kia lại cười đến vui vẻ, "Dù sao cậu đến là tốt quá rồi, để tớ nói cho cậu biết, cậu phải tận mắt nhìn thấy dáng vẻ trâu bò của Sở Ức Quy ở trường học nha!
"Hả?" Vạn Thu lúng túng, nghi hoặc hỏi.
"Chắc chắn cậu sẽ nghe thấy người khác nói về Sở Ức Quy ở trường, trong mắt các bạn nữ, cậu ấy hoàn toàn xứng đáng là một giáo thảo, học tập luôn đứng thứ nhất, là loại thiên tài không thể sao chép được."
"Ừm..." Vạn Thu thường xuyên nghe thấy Chu Bồi Ngọc nói về Sở Ức Quy.
"Nói đến đây, tớ cho cậu biết, khi Sở Ức Quy học lớp mười, có một đàn chị cuối cấp đã tỏ tình với Sở Ức Quy, nói bản thân sinh sớm hai năm, chị ấy sẵn sàng chờ Sở Ức Quy lớn lên gì đó."
Chu Bồi Ngọc lải nhải.
Vạn Thu có chút nghi hoặc: "Tại sao phải chờ Ức Quy lớn lên?"
"Yêu đương, yêu đương đó!" Chu Bồi Ngọc nói, mang theo vẻ chế giễu rõ ràng, "Nghe nói chị ấy là hoa khôi lớp mười hai của trường, đã thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước, nói muốn chờ Sở Ức Quy ở đó."
Vạn Thu có chút kinh ngạc: "Vậy Ức Quy đang hẹn hò với đàn chị sao?"
"Không phải."
Đột nhiên một câu nói rõ ràng và sắc bén vang lên từ phía sau Vạn Thu, Vạn Thu quay đầu lại, nhìn thấy Sở Ức Quy.
"Không phải gì?" Câu nói đột ngột này thậm chí còn làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Vạn Thu và Chu Bồi Ngọc, khiến Vạn Thu quên mất những gì mình vừa nghe.
"Tớ không yêu đương với đàn chị đó, chị ấy cũng không tỏ tình với tớ, chắc được bạn bè khích lệ, khi nói những lời này bạn bè vẫn luôn đứng ở đằng sau tớ."
Sở Ức Quy ngồi bên cạnh Vạn Thu, quay đầu lại nói với Vạn Thu.
"Tớ đã nghiêm túc từ chối, nhưng không biết tại sao tin đồn lại lan truyền nhưng không hề đề cập đến việc tớ từ chối."
Chu Bồi Ngọc cũng nghe thấy rõ ràng ở đầu bên kia điện thoại.
"Tớ cũng đoán vậy, bởi vì trước đây có mấy cô gái tỏ tình với Sở Ức Quy nói Sở Ức Quy chỉ muốn tập trung vào việc học, không để ý đến những chuyện khác." Chu Bồi Ngọc gật đầu.
"Tôi có nói như vậy." Sở Ức Quy đáp lại.
"...Rất nhiều người tỏ tình?" Vạn Thu lẩm bẩm.
"Không tính là tỏ tình." Sở Ức Quy bình tĩnh nói với Vạn Thu, "Việc học ở trường rất căng thẳng, nhiều học sinh muốn trút bỏ áp lực học tập bằng những cách khác, cộng với những mong đợi ngây thơ về tình yêu cho nên loại chuyện này mới xảy ra. "
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Không biết tại sao lại cảm thấy Sở Ức Quy có chút lạnh lùng khi nói đến những chuyện này.
Giống như đem phong hoa tuyết nguyệt đông cứng vào trong khối băng, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
"Oa, đây là lời nói của thẳng nam sao, vì cậu đẹp nên tớ mới không nói gì cậu đó." Giọng nói của Chu Bồi Ngọc phát ra từ điện thoại của Vạn Thu.
"Không phải vì thích nên mới tỏ tình sao?" Vạn Thu lẩm bẩm.
"Không nhất thiết, nếu có một đối tượng ưu tú sẽ khiến người ta có cảm giác kiêu ngạo, ngoại hình xuất sắc, thành tích nổi bật, gia đình có điều kiện đều đủ để khiến tình cảm trở nên lẫn lộn, điều bọn họ thấy ở tớ chỉ là những thứ này, ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng chỉ là phán đoán."
Vạn Thu có chút chần chờ.
Chu Bồi Ngọc nghe hiểu, im lặng hai giây: "Ai da tớ cũng biết mọi người đều nôn nóng, nhưng cậu rất ưu tú mà… được rồi, nếu có người chỉ vì nhà tớ giàu nên mới muốn hẹn hò với tớ, tớ cũng sẽ không vui, xin lỗi."
Sở Ức Quy không tỏ ý kiến.
Hắn bình tĩnh nhìn đi nơi khác, dường như không thích nhắc lại những việc mình đã minh bạch.
Vạn Thu ngập ngừng nhìn điện thoại.
Cậu ngẩng đầu, liếc nhìn Sở Ức Quy một lần nữa.
"Nhưng Ức Quy rất đẹp mà?" Vạn Thu đột nhiên nói.
"Không sai, đẹp chính là đẹp, tớ thấy bây giờ dù không trang điểm cũng vẫn đẹp hơn những minh tinh trên TV, ngoại trừ Sở Chương." Chu Bồi Ngọc nói.
"Hơn nữa Ức Quy học giỏi mà phải không? Đây không phải là điều đáng thích sao?"
Vạn Thu vô thức cầm bút suy nghĩ, nhớ lại lúc Sở Ức Quy phụ đạo mình.
"Mỗi lần Ức Quy giảng bài cho tớ đều trông rất đẹp trai, như vậy không đáng thích sao?"
"Cậu nói như vậy... nói như vậy..." Chu Bồi Ngọc lúc này có chút do dự.
"Gia đình khá giả…" Vạn Thu đột nhiên sửng sốt, chậm rãi nói: "Bây giờ Ức Quy không có tiền."
Chu Bồi Ngọc: "Phì..."
Nhưng Vạn Thu lại lập tức nói: "Nhưng sau này Ức Quy sẽ kiếm được rất nhiều tiền, bởi vì Ức Quy rất xuất sắc!"
Chu Bồi Ngọc ở đầu bên kia điện thoại hết sức vui mừng: "A đúng đúng đúng đúng..."
Mãi đến khi Vạn Thu cúp điện thoại, sau đó nghịch điện thoại liền muốn gọi cho người khác để thông báo tin vui, trong lúc vô tình ngước mắt, cậu chạm phải ánh mắt của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đang nhìn cậu.
Chỉ là khác với vẻ bình thản trước kia, dường như bây giờ có chút vi diệu.
Là bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Trong mơ hồ, có cảm giác như mình vừa cắn một quả cam mọng nước, nếm được vị chua chua ngọt ngọt tươi mát trong ngày hè.
Sở Ức Quy dời ánh mắt.
Vạn Thu không biết tại sao.
Vạn Thu nhìn điện thoại, thấy tin nhắn cậu gửi trong nhóm gia đình.
Bởi vì những người khác vẫn đang làm việc nên Vạn Thu không dám gọi điện trực tiếp vì sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Sau cuộc điện thoại với Chu Bồi Ngọc, nhóm gia đình cũng đã bùng nổ.
Vạn Thu xem từng tin nhắn, khóe miệng nhếch lên, không thể giấu được tâm tình vui vẻ.
Chỉ là, khi Vạn Thu lại ngẩng đầu, phát hiện Sở Ức Quy vẫn đang nhìn cách đó không xa, dường như còn ngẩn người.
Bàn tay lặng lẽ che lấy đôi môi.
Nhìn qua như đang suy tư điều gì.
"Ức Quy?" Vạn Thu cầm điện thoại, có chút nghi hoặc hỏi.
"Ừm..." Sở Ức Quy dường như đã phục hồi tinh thần, đột nhiên dựa vào vai Vạn Thu.
Một cao một thấp tựa vào nhau, hơi ấm nhanh chóng được truyền sang đối phương.
Vạn Thu có chút mờ mịt.
"Sao vậy?" Vạn Thu thấy khóe miệng Sở Ức Quy gợi lên một nụ cười.
Sở Ức Quy tự giễu nói: "Suy nghĩ của tớ lạc lối rồi."
"Hả?" Vạn Thu không biết tại sao.
"Khi tớ cho rằng người khác thật nông cạn, lại phát hiện chính mình mới là người nông cạn nhất. "
Sở Ức Quy cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Vạn Thu.
"Vạn Thu thích tớ có diện mạo đẹp, thành tích học tập tốt sao?"
"Thích." Vạn Thu trả lời.
Sở Ức Quy mỉm cười, vành tai nhiễm vài tia đỏ.
Rõ ràng đã chạng vạng tối, nhưng lại như nhìn thấy được vườn cây trưa hè chói lóa.
"Sau này tớ sẽ từ chối tỏ tình một cách khéo léo và chân thành hơn."
Vạn Thu cảm thấy nói của Sở Ức Quy thật kỳ lạ.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy mình có thể hiểu được.
Từ chối vốn dĩ là một chuyện khó khăn, chắc hẳn phải cần có kĩ năng mới từ chối được.
—————————
Rùa bắt đầu rung rinh rồi saoo