Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 127




Vạn Thu vô thức lật xem điện thoại, nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh ban ngày cùng người khác chơi đùa.

Đột nhiên nghĩ tới từ ngữ xa lạ kia.

Khi cậu gõ lên trên điện thoai, từ 'đồng tính luyến ái' xuất hiện ngay lập tức.

Sau khi hiểu định nghĩa, trong đầu cậu nhớ tới từ 'đam mỹ'.

Đó là từ Vương Duyệt hay vô tình nói ra nhưng chưa từng thảo luận với cậu.

Thích người cùng giới, nảy sinh tình yêu và dục vọng.

Vạn Thu chớp chớp mắt, hóa ra người cùng giới cũng có thể yêu đương sao?

Vạn Thu nhìn thông tin, nhận ra tình yêu đồng giới không được đại đa số chấp nhận.

Cho nên ban ngày bọn họ mới không muốn đề cập đến vấn đề này.

Vạn Thu cẩn thận suy nghĩ, cậu chưa từng thấy qua đồng tính luyến ái.

"Đang làm gì vậy?" Giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên truyền đến tai Vạn Thu, bên giường bị lõm xuống một chút.

"Tớ đang xem về đồng tính luyến ái." Vạn Thu nói.

"Sao đột nhiên lại muốn xem cái này?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu không suy nghĩ nhiều, đơn giản trả lời: "Bởi vì ban ngày bọn họ nhắc tới."

"Xem xong... cảm thấy thế nào?" Giọng nói Sở Ức Quy rất bình tĩnh.

"Phải cảm thấy gì sao?" Vạn Thu tò mò hỏi.

"Không cảm thấy chán ghét sao?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu không hiểu: "Tại sao lại chán ghét?"

"...Không có gì."

Lúc này Sở Ức Quy không nhìn Vạn Thu mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Màn đêm đen như mực, nhưng lại vì ánh đèn mà có thể thấy những bông tuyết nhiều sắc thái khác nhau.

Bóng dáng Vạn Thu nằm trên giường và Sở Ức Quy ngồi cạnh phản chiếu trên cửa sổ.

Điện thoại Vạn Thu truyền đến những âm thanh rất nhỏ.

Dong - dong - dong.

Sở Ức Quy không nhìn thấy biểu cảm của mình trong hình phản chiếu trên cửa sổ, cũng giống như việc không thể phán đoán được cảm xúc của chính mình.

Xa lạ.

Nhưng không hề thấp thỏm.

Cũng không hề khổ sở.

——

Hôm sau, Vạn Thu ra ngoài gặp những người khác, cậu quay đầu lại nhìn Sở Ức Quy.

Muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Nhưng Sở Ức Quy lại chú ý tới, hỏi: "Vừa rồi cậu định nói gì với tớ sao?"

"...Ừm." Vạn Thu nói.

"Vậy tại sao lại không nói?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu dừng bước chân, quay người lại.

"Tớ chỉ muốn nói nếu Ức Quy không muốn đi thì không cần phải đi, nhưng tớ nhớ ngày hôm qua cậu đã nói cậu rất vui."

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, Vạn Thu vẫn như vậy.

Không giấu giếm hay giải thích, thiên vị hắn rõ ràng.

"Ừ, tớ rất vui."

Hiện tại Sở Ức Quy cũng đã rất vui rồi.

"Mặc dù bọn họ không thích Ức Quy, nhưng cũng không ghét Ức Quy."

Vạn Thu nắm lấy bàn tay vẫn ấm áp giữa mùa đông của Sở Ức Quy, đem hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào cơ thể mình.

"Ức Quy vẫn rất ưu tú, không liên quan gì đến bọn họ."

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu bước vào thang máy.

Nhìn Vạn Thu ăn sáng cùng người khác.

Vạn Thu cũng sẽ chủ động bày tỏ sự yêu thích của mình với đồ ăn, dù cậu không thể nói rõ ràng như những người khác.

Nhưng chắc chắn cậu sẽ ăn mọi món ăn do người khác giới thiệu và bày tỏ yêu thích của mình với nó.

Không ai không thích những điều bản thân đề cử được người khác thích.

Vạn Thu hôm nay...

Dường như đã gác lại những lo lắng ngày hôm qua, cố gắng hòa mình, tận hưởng niềm vui mà bản thân đáng được hưởng thụ.

Sở Ức Quy khoác áo trong tay cho Vạn Thu, cẩn thận sửa sang lại chỗ dễ bị gió lọt vào.

Tống Văn Thu trêu chọc Sở Ức Quy tỉ mỉ như bảo mẫu.

Sở Ức Quy không tỏ ý kiến.

Sở Ức Quy chăm chú nhìn Vạn Thu, mà Vạn Thu thì chăm chú nhìn những người khác.

Sở Ức Quy rất quen thuộc với ánh mắt của Vạn Thu.

Đó là ánh mắt quan sát, nghiên cứu, phán đoán xem bản thân có thể làm gì.

Dường như một năng lực độc đáo đã được khắc sâu vào tính cách của Vạn Thu.

Sở Ức Quy không xa không gần đi theo Vạn Thu, nhưng Tống Văn Thu không đi theo.

Sở Ức Quy không biết Vạn Thu muốn làm gì.

Vạn Thu quay đầu nhìn vùng đất đã dọn sạch tuyết, đó không phải là phạm vi của khu trượt tuyết.

Vạn Thu cúi người vo một nắm tuyết.

Sở Ức Quy thấy rõ sự chần chờ trong mắt Vạn Thu.

Cuối cùng, trong vẻ kinh ngạc của Sở Ức Quy, Vạn Thu ném cục tuyết tròn vào một thiếu niên khác ở phía trước.

Cục tuyết ngay lập tức chia năm xẻ bảy trên lưng thiếu niên, vỡ vụn trên mặt đất, lưu lại một chút trên quần áo.

Thiếu niên dừng lại, kinh ngạc quay đầu.

Mắt thường cũng thấy được Vạn Thu đang lo lắng.

Đó là một trò đùa nhỏ vô hại.

Vạn Thu là người ra tín hiệu chơi đùa và kết bạn.

Thiếu niên lộ ra vẻ mặt hài hước, nhếch khóe miệng, trong mắt đều là khiêu khích, cúi xuống bắt đầu nặn tuyết.

Vạn Thu lùi về phía sau hai bước, đột nhiên chạy tới, đúng lúc bị tuyết ném trúng.

Một trận ném tuyết bất ngờ nổ ra tại khu nghỉ dưỡng, bắt đầu từ Vạn Thu.

Sở Ức Quy đứng sang một bên, nhìn những người khác lúc đầu không mấy hứng thú nhưng khi vô tình bị ném trúng liền bắt đầu kéo nổi bầu không khí lên.

Sở Ức Quy vẫn nhớ lần ném tuyết trước Vạn Thu chỉ giúp người khác nặn tuyết, nhưng giờ đã chủ động ném.

Sẽ chạy nhảy, cười thành tiếng, mặc dù vẫn còn xấu hổ.

Có lẽ những người khác cùng Vạn Thu chơi đùa xuất phát từ tình cảm, hoặc đang cố gắng lấy lòng Vạn Thu.

Nhưng tất cả đều là những học sinh tuổi không lớn, đang ở thời gian tràn đầy sức sống nên luôn dễ dàng hòa mình vào mọi trò vui.

Từ việc cố gắng làm hài lòng, cho đến việc thực sự chìm đắm trong vui vẻ.

Bầu không khí dần trở nên hài hòa.

Vạn Thu học cách trượt tuyết từ người khác.

Bọn họ cùng nhau trở về khách sạn và đến suối nước nóng công cộng.

Vạn Thu cũng ăn mặc đơn giản, đi theo đám đông đến phòng khiêu vũ để học một số thứ mới.

Vạn Thu thực sự đã mời những cô gái đi cùng khiêu vũ.

Vạn Thu đang cố gắng tận hưởng việc chơi cùng nhau.

Sở Ức Quy nhìn.

Vẫn luôn nhận được sự chú ý của Vạn Thu.

Sau khi Vạn Thu trượt tuyết tốt hơn, cậu sẽ đòi Sở Ức Quy khen ngợi.

Vạn Thu sẽ nắm tay Sở Ức Quy, nhờ hắn dạy cách cầm vợt.

Sẽ nắm lấy vạt áo của Sở Ức Quy, lo lắng những vết sẹo trên cơ thể sẽ lộ ra một cách khó coi khi đi tắm.

Mặc dù Vạn Thu dời ánh mắt đi.

Những vẫn sẽ luôn quay đầu lại nhìn hắn.

"Quan hệ của các cậu thật tốt nha?" Khi Vạn Thu đang chơi bài với những người khác, một cô gái đã đến gần Sở Ức Quy.

"Là tiểu thiếu gia thiên vị rồi." Sở Ức Quy trả lời lãnh đạm, nhưng cũng rất cung kính.

"Cậu...sau này định làm quản lý cho cậu ấy sao?" Đối phương ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy."

"Không cảm thấy không cam lòng sao?"

Khi Sở Ức Quy nhìn cô gái, vẻ mặt không phải chế nhạo mà là thật sự tò mò.

"Không." Sở Ức Quy không có ý định giải thích.

Cô gái nhìn Sở Ức Quy mấy lần.

Nhưng Sở Ức Quy luôn có chút lạnh lùng, cho nên cô gái mau chóng rời khỏi bên cạnh Sở Ức Quy.

Vạn Thu ỷ lại vào Sở Ức Quy là chuyện rõ như ban ngày.

Nhưng dù có tò mò đến đâu cũng sẽ không có ai tìm hiểu đến cùng.

Bởi vì Vạn Thu họ Sở, là người Sở gia.

——

Mặc dù Vạn Thu cảm thấy cuộc xã giao này tương đối thành công.

Ít nhất sau khi về nhà, Vạn Thu cảm thấy những ngày đó thật vui vẻ.

Sở Kiến Thụ hỏi về chuyến đi chơi của Vạn Thu, mặc dù có Tống Văn Thu theo dõi nhưng ông vẫn muốn hỏi Vạn Thu có vui không.

Vạn Thu lắc đầu.

Sở Kiến Thụ từ trên ghế xoay đứng lên, vỗ vỗ sợi tóc cậu: "Nếu có người ức hiếp con, nhớ nói cho ba biết."

Vạn Thu không cảm thấy mình sẽ bị bắt nạt.

Mặc dù khái niệm về tiền không rõ ràng nhưng Vạn Thu tin những gì anh cả nói.

"Nếu còn muốn tổ chức..." Sở Kiến Thụ vừa nói xong, lại chợt nhận ra điều gì đó, "Con không muốn đi nữa sao?"

"Vâng." Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu.

"Không phải con cảm thất thú vị sao?" Sở Kiến Thụ cau mày, suy đoán có phải Vạn Thu bị ức hiếp rồi không.

"Con hy vọng tất cả bạn bè của con sẽ vui vẻ, nhưng con không làm được." Vạn Thu nói.

Sở Kiến Thụ muốn nói với Vạn Thu, con không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Nhưng Vạn Thu là Vạn Thu.

"Con không có đủ năng lực, chiếu cố những người bạn hiện tại đã không dễ dàng."


Vạn Thu biết mình có thể không giống những người khác, thuận lợi mọi bề.

Không thể giống như anh cả, cảm thấy tất cả mọi người là bạn bè, cũng không thể biết cách kết bạn rõ ràng như anh hai.

Vạn Thu chỉ hy vọng những người xung quanh mình có thể vui vui vẻ vẻ.

"Như bây giờ là tốt rồi." Vạn Thu cảm thấy bây giờ chỉ cần chiếu cố bạn bè của mình thật tốt là được.

Và cậu cảm thấy cần chăm sóc nhất chính là Ức Quy.

Sở Kiến Thụ thở dài, gật đầu: "Vạn Thu, nhiều người cả đời này có thể chỉ có một hai người bạn, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm chân thành, tuy ít nhưng lại rất sâu sắc."

Sở Kiến Thụ xoa tóc Vạn Thu.

"Bạn bè quý hồ tinh, bất quý hồ đa*, những người thực sự trở thành bạn của con sẽ không trở nên lạnh nhạt vì ít tiếp xúc với con."

*Quý hồ tinh, bất quý hồ đa: quý ở sự tinh xảo, hiếm có chứ không quý ở số nhiều.

Vạn Thu gật đầu.

Nếu là Sở Kiến Thụ nói, Vạn Thu cảm thấy nhất định đúng.

Kể từ ngày đó, Vạn Thu chưa bao giờ tham gia thêm bất kỳ lời mời hay buổi họp mặt nào.

Sở Chương và Dương Tắc đều nói không cần đi, không phải là chuyện cần thiết.

Cậu thích chơi với những người bạn thân thiết của mình hơn.

Đây là quan hệ thân, sơ.

Cậu cũng biết được, kết giao bạn bè không thể cưỡng cầu.

Duy trì mối quan hệ hiện tại mới là chuyện cần thiết.

——

Một ngày nọ, Vạn Thu đến gặp Sở Kiến Thụ, hy vọng có thể đổi một gia sư khác.

Sở Kiến Thụ hơi kinh ngạc: "Sao vậy? Ức Quy dạy không tốt sao?"

"Ức Quy sắp thi đại học rồi, nếu cậu ấy luôn dạy con thì thời gian học sẽ giảm đi." Vạn Thu nói.

Sở Kiến Thụ biết với khả năng của Sở Ức Quy, chương trình học cấp ba hẳn không có vấn đề gì, thành tích vẫn luôn rất xuất sắc.

Nhưng đích xác cũng cần nhiều thời gian để củng cố, phòng ngừa vạn nhất.

"Không cần tìm gia sư khác, hiện tại không phải con còn đang học khiêu vũ sao?" Sở Kiến Thụ nói.

"Nhưng con vẫn phải học." Vạn Thu đã quen với việc học bù.

Kể từ khi trở về Sở gia, phần lớn thời gian của cậu đều dành cho học bù.

Vạn Thu không ghét học, cho nên cậu không bao giờ phàn nàn việc học tập vất vả.

Sở Kiến Thụ đương nhiên cũng biết.

Đối với một đứa trẻ đã từng khuyết thiếu nhưng luôn khao khát được học tập với thái độ nghiêm túc.

"Chỉ cần nắm vững kiến thức hiện tại là được, nếu có chỗ nào không biết có thể tới hỏi Ức Quy." Sở Kiến Thụ nói với Vạn Thu.

"Nhưng, đây không phải lại quấy rầy việc học của Ức Quy sao?" Vạn Thu hỏi.

"Không đâu, đây cũng là một cách để củng cố kiến thức."

Giọng nói Sở Kiến Thụ mang theo chút dỗ dành, mặc dù chính ông cũng không phát hiện.

"Tuổi của con học tập là chuyện quan trọng, những làm điều mình muốn cũng quan trọng không kém, vui chơi cũng là một loại phương pháp để giải tỏa căng thẳng."

Vạn Thu cái hiểu cái không gật đầu.

"Đi tìm thứ mình thích chơi đi."

Sở Kiến Thụ duỗi tay sờ tóc Vạn Thu.

Không biết từ lúc nào, ông bắt đầu thích làm những động tác nhỏ như vậy.

Trước khi rời đi, Vạn Thu nói với Sở Kiến Thụ: "Con có thể tự mình nói với Ức Quy không?"

"Được."

Nhìn Vạn Thu rời đi, Sở Kiến Thụ bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù những gì ông nói là sự thật, nhưng lại có chút khoa trương.

Dương Tiêu Vũ trước khi ra nước ngoài đã nói chuyện với ông về một số vấn đề, cũng nói qua về nỗi sợ hãi và áp lực không rõ nguồn gốc của Sở Ức Quy.

Nếu xung quanh Vạn Thu xuất hiện những giáo viên khác, e rằng sẽ chỉ gây phản tác dụng với Sở Ức Quy mà thôi.

Vốn dĩ muốn nói chuyện với Sở Ức Quy để Sở Ức Quy không quá căng thẳng.

Lại không ngờ Vạn Thu muốn tự mình nói.

Giống như...

Mối quan hệ giữa hai đứa trẻ này đã thân thiết đến mức không có chỗ cho người ngoài chen chân vào.

Vạn Thu tìm Sở Kiến Thụ trước vì muốn xác nhận liệu mình có thể có một gia sư khác hay không.

Nhưng nếu Sở Kiến Thụ nói không cần, vậy nhất định Sở Kiến Thụ đã có suy xét.

Khi Vạn Thu tìm đến Sở Ức Quy, Sở Ức Quy đang học bài.

Sở Ức hiếm khi đóng cửa nhưng Vạn Thu vẫn gõ cửa.

"Mời vào." Giọng nói của Sở Ức Quy từ trong phòng vọng ra.

Sở Ức Quy đang ngồi ở bàn làm bài tập, vừa lúc quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài sạch sẽ, tuyết rơi nhè nhẹ, mỏng nhưng dày đặc, cả không trung là một mảnh trắng xóa.

Vạn Thu đến gần Sở Ức Quy, xem bài tập của Sở Ức Quy.

Những nét chữ cậu thấy đẹp mắt không ngừng xuất hiện trên giấy, thậm chí cả những con số cũng rất đẹp.

Vạn Thu cảm thấy mỗi chữ Sở Ức Quy viết ra đều giống như được in ra.

Sau khi Sở Ức Quy làm xong một bài toán, Vạn Thu thấy Sở Ức Quy ngừng viết.

Nhìn về phía cậu.

Lòng Vạn Thu run lên, biết Sở Ức Quy nhất định đã nhận ra mình có chuyện muốn nói.

Không biết tại sao, mặc dù Vạn Thu nghĩ đây có thể là một điều tốt.

Nhưng trái tim lại đập nhanh.

"Ức Quy, từ hôm nay trở đi tớ không cần dạy kèm nữa, được không?"

Vạn Thu nhìn thấy ánh mắt Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh, chỉ mang theo chút ý vị dò hỏi.

"Cậu sắp thi đại học, cần nhiều thời gian hơn để tập trung ôn bài."

"Nếu chỉ là trường đại học theo mục tiêu hiện tại của tớ thì thành tích hiện tại đã dư dả rồi."

"Nhưng Ức Quy có thể đạt được kết quả tốt hơn mà?"

"Thành tích chẳng qua chỉ là những con số, không có ý nghĩa gì cả."

Vạn Thu sửng sốt.

Nếu thành tích chỉ là những con số thì tại sao Sở Ức Quy lại luôn chấp nhất với những con số vô nghĩa này như vậy.

Vạn Thu rất rõ ràng.

Sở Ức Quy không vui.

Vẻ mặt Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh, nhưng Vạn Thu dường như có thể cảm nhận được những bông tuyết bên ngoài đã xuyên qua quần áo, rơi xuống da mình, mang theo một cỗ lạnh lẽo khó phát hiện.

Vạn Thu cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Ức Quy, cậu còn nhớ khi cậu thi cấp ba đã xảy ra chuyện gì không?"

"Khi đó, Ức Quy không chỉ được hiệu trưởng khen ngợi, còn được nhiều trường cấp ba khác mời vào trường, Ức Quy thậm chí còn nhận phỏng vấn."

Vạn Thu vẫn còn nhớ vinh quang mà Sở Ức Quy nhận được năm đó.

"Trên bảng thông báo ở cổng trường còn có ảnh của Ức Quy, mọi người đều mừng cho Ức Quy."

Vạn Thu lặng lẽ ngước mắt lên.

"Kỳ thật tớ cũng rất vui."

Lúc mọi người đang ăn mừng và chúc phúc cho Sở Ức Quy, Vạn Thu cũng nằm trong số đó.

Chỉ là khi ấy, cậu không đặc biệt biểu hiện ra điều gì.

Cậu biết Sở Ức Quy đã nỗ lực học tập như thế nào, biết rõ hơn ai hết.

Đó là điều mà Sở Ức Quy xứng đáng nhận được.

"Những vinh dự đó đều là những gì Ức Quy xứng đáng có được, không chỉ trong kỳ thi cấp ba, mà còn trong kỳ thi đại học, Ức Quy vốn hẳn phải thật lóa mắt, thật ngầu lòi."

Giọng Vạn Thu trầm xuống.

Trong mơ hồ, những bông tuyết dường như bị nhiệt độ làm tan chảy, thậm chí cả hơi nước lạnh cũng biến mất.

"Thật vậy sao?" Sở Ức Quy.

Vạn Thu nói: "Tớ không muốn nói điều này lắm."

"Tại sao?"

"Bởi vì khi Ức Quy chăm chỉ học tập có vẻ không vui lắm, nếu Ức Quy nói thành tích chỉ là những con số vô nghĩa, chẳng phải có nghĩa là Ức Quy không cảm thấy vui khi được điểm cao sao."

Vạn Thu thấy Sở Ức Quy khe khẽ thở dài.

Vạn Thu lặng lẽ ngước mắt quan sát vẻ mặt Sở Ức Quy.

Cậu không đợi được Sở Ức Quy trả lời.

Xung quanh yên tĩnh đến mức Vạn Thu có thể nghe thấy nhịp tim của mình đang dần tăng tốc vì lo lắng.

"Khi học, nếu tập trung thì không có cách nào bày tỏ vui hay không vui."

Vạn Thu chớp chớp mắt.

Trong giọng nói của Sở Ức Quy không hề có chút miễn cưỡng hay không vui nào.

"Thành tích tốt là phần thưởng cho sự chăm chỉ của tớ." Sở Ức Quy vẫn đặt tay lên bàn, "Nhưng đúng là... Thành tích tốt sẽ mang lại tâm trạng tốt."

Khóe môi Vạn Thu hơi nhếch lên.

Chỉ là một vòng cung nhỏ, cũng không dễ gây chú ý.

Nụ cười này xuất hiện vì Sở Ức Quy.

"Ức Quy, cậu học tập thật tốt, lần này tớ giúp cậu tới cô nhi viện xem bọn nhỏ."

"Lần này không cho phép tớ đi cùng sao?" Sở Ức Quy tò mò nghiêng đầu.

Vạn Thu nghẹn lại: "Không, ý tớ không phải vậy."

"Vậy tớ có thể đi được không?"

Đây không phải lời trêu chọc, Sở Ức Quy đang nghiêm túc hỏi ý của Vạn Thu.

Nghĩ nghĩ, Vạn Thu bèn vỗ chân Sở Ức Quy.

"Cậu có thể đi, phải cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi!"

Sở Ức Quy lộ ra vài phần cười nhạt.

Vạn Thu nhìn, đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt của mình trong gương.

Cảm thấy Sở Ức Quy cười như vậy có chút xíu giống mình.

——

Không giống những kỳ nghỉ đông trước, lần này Vạn Thu có nhiều thời gian dành cho bản thân hơn.

Ngoài việc đến lớp khiêu vũ hai lần một tuần và hàng ngày làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, Vạn Thu không có việc gì khác để làm.

Vạn Thu không có ý định ra ngoài chơi với bạn, cậu hạ quyết tâm đồng cam cộng khổ với Sở Ức Quy, không thể chạy đi chơi khi Sở Ức Quy đang cực khổ học tập được.

Nhưng Vạn Thu lại không biết phải làm gì.

Thời tiết quá lạnh, không thể đi xe ba bánh vòng quanh nhà được nữa.

Sau khi tuyết rơi hết, Vạn Thu sẽ cùng quản gia và người giúp việc ra ngoài dọn tuyết, xếp tuyết thành những hình dáng đẹp mắt.

Vạn Thu sẽ xem phim hoạt hình, sẽ xem phim Sở Chương đóng. Vạn Thu cũng sẽ chơi game trên điện thoại, mặc dù cậu chơi vẫn chưa giỏi.

Vương Duyệt vẫn thường chia sẻ những cuốn tiểu thuyết hay cho Vạn Thu, mà lần này Vạn Thu lại hỏi về tiểu thuyết đam mỹ.

Vương Duyệt dường như có chút kiêng dè, không muốn đề cử cho Vạn Thu.

Vạn Thu cũng chỉ hỏi một chút, không nhất định phải biết.

Chỉ là Vương Duyệt lại không bỏ qua.

Vương Duyệt: Sao đột nhiên lại muốn đọc đam mỹ?

Vạn Thu: Bởi vì cậu thường giới thiệu nó cho người khác, nhưng lại không giới thiệu cho tớ.

Vương Duyệt: Cái này mà cậu cũng ghen hả?

Vạn Thu: Ghen cái gì?

Vương Duyệt: Bởi vì tớ không nói cho cậu, cho nên cậu sẽ không thích tớ phải không?

Vạn Thu: Thích.

Vương Việt: Chết tiệt...

Vương Việt: Cậu mẹ nó...

Vương Việt: Tớ phục rồi.

Vương Duyệt: Lời này có thể tùy tiện nói sao? Mọi người dễ hiểu lầm lắm đó?

Vạn Thu nghẹn họng, nhìn một loạt tin nhắn, cảm thấy bối rối.

Vạn Thu: Không thể nói thích sao?

Vương Duyệt: Không không không, là câu hỏi của tớ, là tư tưởng cớ có vấn đề.

Vạn Thu có chút nghi hoặc.

Vạn Thu: Tại sao?

Vương Duyệt: Bởi vì cậu luôn muốn tớ chia sẻ mọi thứ với cậu, không phải chúng ta sẽ thích chia sẻ với những người mình thích sao?

Vạn Thu: Vậy cậu có thích tớ không?

Vương Duyệt: Thích.

Vạn Thu: Thật tốt quá.

Vương Duyệt:...

Vương Duyệt: Tớ phục rồi, tớ không chơi lại cậu.

Vương Duyệt: Tớ chia sẻ với cậu, là chia sẻ sở thích, không phải cái gì cũng chia sẻ với cậu, loại thích này có nghĩa là chia sẻ mọi thứ với người khác, dù lớn hay nhỏ.

Vạn Thu: Quan hệ yêu đương sao?

Vương Duyệt: Đúng vậy.

Vạn Thu: Nhưng chuyện gì tớ cũng muốn chia sẻ với Ức Quy.

Vương Duyệt: Đừng có suốt ngày ở trước mặt tớ gay nọ gay kia như vậy được không? Chết tiệt, cậu không thể để tớ loay hoay cả ngày mà chẳng gặt hái được gì chứ!

Trên đầu Vạn Thu có mấy dấu chấm hỏi.

'Đối phương thu hồi tin nhắn, lý do: gửi nhầm người. '

Vạn Thu: "..."

Vương Duyệt: Đừng nhầm lẫn tình bạn và tình yêu, cậu nghĩ xem liệu cậu có sẵn lòng yêu đương với Sở Ức Quy không?

Vạn Thu do dự hồi lâu.

Vạn Thu: Tớ chưa yêu bao giờ, không biết yêu là như thế nào.

Vương Duyệt: Hay lắm, tên nhóc cậu vậy mà không trực tiếp phủ nhận.

Vương Duyệt: Vậy đổi phương pháp giám định khác.

Vương Việt: Cậu có sẵn lòng để Sở Ức Quy hôn không?

Vạn Thu sửng sốt.

Hình như...

Vạn Thu: Đã hôn.

Vương Duyệt:!!!! Hôn môi?!!!!

Vạn Thu: Không.

Vương Duyệt:…………Tớ nói, hôn môi, hôn môi, trời ơi, thật muốn đi đôi xăng đan năm 82 của ông nội rồi đá vào mông cậu quá đi mất.

Vương Duyệt: Cậu tìm người khác nói chuyện đi, đừng quấy rầy tớ đọc tiểu thuyết nữa.

Vương Duyệt: Nếu chán không có gì làm sao không đọc cuốn tiểu thuyết tớ giới thiệu cho kìa, sau đó cho viết tớ một bài cảm tưởng một nghìn chữ.

Vạn Thu lén đặt điện thoại xuống, cậu cũng không muốn viết một bài cảm tưởng dài như vậy. Mặc dù thích học nhưng chuyện này không quá giống nhau.

Khả năng đọc hiểu của cậu vẫn luôn không tốt lắm, mỗi lần viết luận đều rất khó khăn, đọc một cuốn tiểu thuyết dài sau đó lại viết một bài cảm tưởng, Van Thu có chút kháng cự.

Vạn Thu nằm trên giường, không hiểu sao lại suy nghĩ về lời Vương Duyệt vừa nói.

Nếu sẵn sàng hôn, vậy có nghĩa là nguyện ý yêu đương sao?

Cùng Ức Quy hôn môi...

Hôn môi.

Vạn Thu đột nhiên nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Sở Chương.

Vạn Thu: Anh cả, anh hôn môi nữ chính trong phim, vậy hai người đang yêu đương sao?