Ngày thi đại học đến, Vạn Thu dậy thật sớm, ở bên Sở Ức Quy suốt thời gian đó.
Dương Tắc không đi làm mà tới làm tài xế.
Vạn Thu và Dương Tắc nhìn Sở Ức Quy bước vào phòng thi.
Bọn họ đợi ở cửa cho đến khi kỳ thi kết thúc.
Dương Tắc lấy laptop làm việc trên xe, Vạn Thu cũng mang theo sách nhưng lại phát hiện mình không thể tập trung được chút nào.
Thời tiết hôm nay khắc nghiệt hơn mọi khi, trong xe ngột ngạt, nhưng xuống xe lại rất nóng.
Vạn Thu không phải là người duy nhất chờ ở địa điểm thi, bên đường cũng có rất nhiều phụ huynh đang đợi, bảo vệ của trường cũng không ngừng tuần tra.
Vạn Thu ngồi cùng một số phụ huynh đang thảo luận về việc học của con mình.
Vì là địa điểm thi nên các phụ huynh đều hạ giọng khi nói chuyện, nhìn qua như đang thì thầm với nhau.
"Thành tích học tập của con trai tôi thuộc top 10 trong lớp, giáo viên nói chỉ cần phát huy như bình thường thì có thể vào được một trường đại học tốt."
"Tôi yêu cầu con gái tôi phải được nhận vào trường X, không được thì học lại."
"Con trai tôi đột nhiên thông suốt vào năm cuối, tiến bộ mấy trăm thứ hạng, có lẽ thi không tồi."
Vạn Thu ở bên cạnh lắng nghe, dùng phương pháp này để xua tan tâm trạng lo âu của mình.
Có người cũng chú ý tới Vạn Thu, quay đầu nhìn cậu: "Cháu đang đợi ai vậy? Anh chị cháu sao?”
"Cháu đợi…" Vạn Thu chợt nhận ra mình không biết nên giới thiệu Sở Ức Quy thế nào, "Đợi một người bạn rất quan trọng, có thể so sánh với gia đình."
"Bạn bè cũng tới đây đợi à?" Mọi người có chút kinh ngạc "Không ngờ cháu lại lo lắng thế này, có cháu lo lắng như vậy, nhất định cậu bạn kia sẽ phát huy rất tốt!"
Vạn Thu gật đầu.
Dương Tắc đi siêu thị mua kem cho Vạn Thu và mọi người xung quanh để giải tỏa nắng nóng.
Vị ngọt lan dần trong miệng, Vạn Thu cảm thấy tâm trạng của mình dường như đã tốt lên rất nhiều.
Khi thí sinh bắt đầu bước ra khỏi phòng thi, Sở Ức Quy là một trong những người đầu tiên rời cổng trường.
Vạn Thu nhanh chóng bước tới, nhìn vẻ mặt không có gì thay đổi so với ngày thường của Sở Ức Quy.
Ma xui quỷ khiến, cậu đưa socola trên tay mình.
Sở Ức Quy cầm lấy ăn, thời tiết quá nóng, socola chảy xuống, nhưng Sở Ức Quy dường như không để ý, vẫn ăn phần socola dính trên giấy gói.
Vạn Thu không hỏi Sở Ức Quy thi thế nào, Sở Ức Quy cũng không nói gì.
Vạn Thu cũng nhìn thấy Chu Bồi Ngọc.
Chu Bồi Ngọc hùng hùng hổ hổ phàn nàn với Vạn Thu có một học sinh luôn ho trong phòng thi khiến cô mất tập trung, gần như phát điên.
Thi liên tục ba ngày, vào ngày cuối cùng, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ đã đến đợi Sở Ức Quy rời phòng thi.
Dương Tiêu Vũ luôn trêu chọc Vạn Thu, vì có Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu cảm thấy bớt lo lắng hơn hẳn.
Khi thi xong, Sở Ức Quy vẫn là nhóm thí sinh rời khỏi phòng đầu tiên.
Hắn không đối chiếu đáp án với các học sinh khác.
Cũng không gặp mặt hay nói chuyện phiếm với các bạn cùng lớp.
Dương Tiêu Vũ đã tặng Sở Ức Quy một bó hoa chúc mừng rất đẹp.
Sở Ức Quy cầm bó hoa, hơi nghiêng đầu, mỉm cười: "Cảm ơn dì Dương."
"Làm bài như thế nào?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Có chắc chắn." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu cũng bí mật hỏi Sở Ức Quy câu hỏi tương tự.
Sở Ức Quy có khả năng giành thủ khoa trong kì thi này không?
Đây là một thỏa thuận nhỏ giữa bọn họ, không còn ai khác biết về nó.
Sở Ức Quy nói: "Có lẽ núi cao còn có núi cao hơn, nhưng tớ cũng không kém."
Vạn Thu nhìn với ánh mắt trông mong.
Mỗi một lời của Sở Ức Quy nói đều rất bình tĩnh.
Nhưng dưới sự bình tĩnh này, Vạn Thu thấy được sự tự tin.
Vạn Thu đột nhiên ôm Sở Ức Quy.
Trên người Sở Ức Quy có mùi hương của bó hoa trộn lẫn, Vạn Thu cảm thấy dễ ngửi vô cùng.
Điểm của Sở Ức Quy đã có.
"Thật không thể tin được." Dương Tiêu Vũ tra điểm nhiều lần, sau khi khẳng định không phải ảo giác của mình thì vô cùng ngạc nhiên, "Mặc dù biết Ức Quy rất thông minh, nhưng như vậy cũng thông minh quá rồi?"
Sở Kiến Thụ vốn không để ý tới những kỳ thi nhỏ này, cũng không giấu được sự kinh ngạc.
Cho dù kết quả thi không tốt, chỉ cần có tiền là có thể chọn trường mà không cần suy xét.
Những kỳ vọng Sở Kiến Thụ dành cho kết quả thi đại học của Sở Ức Quy, hoàn toàn là do ảnh hưởng từ Vạn Thu.
"Thật là một đứa trẻ tuyệt vời." Sở Kiến Thụ cảm khái.
Khi truyền thông có ý định phỏng vấn, lại phát hiện không tìm thấy bóng dáng Sở ức Quy.
Lãnh đạo nhà trường rất hài lòng vì Sở Ức Quy đã mang lại vinh quang cho trường.
Nhưng khi lãnh đạo nhà trường biết Sở Ức Quy nộp đơn vào trường nào, vẻ mặt vui vẻ lần lượt chuyển sang kinh ngạc.
"Em đang nghĩ gì vậy? Em có biết đạt được số điểm này có bao nhiêu khó khăn không? Với thành tích này em có thể chọn bất cứ trường học nào mà? Trước kia em vẫn luôn từ chối phỏng vấn và tuyển dụng của các trường khác, thầy còn tưởng em đã có mục tiêu lớn hơn, vậy mà em...em như vậy..."
"Là vấn đề tiền bạc sao? Với thành tích của em thì việc nhận được học bổng chắc chắn không có vấn đề gì, Sở Ức Quy, em phải biết rằng kể từ khi bắt đầu đi học, em vẫn luôn là người đứng thứ nhất, người đứng thứ hai bị em đè ép có bao nhiêu thống khổ em biết không?"
Trường học ở thành phố của bọn họ rất tốt, nhưng vẫn chưa thể so sánh được với những trường nổi tiếng.
Xét về chất lượng thì vẫn kém hơn một chút.
Cho dù lãnh đạo nhà trường có cố gắng gọi điện can ngăn Sở Ức Quy như thế nào, cuối cùng vẫn không thành công.
Sở Ức Quy vẫn vô cùng khiêm tốn và lễ phép nhận mọi lời dạy bảo, nhưng không có ý định chọn trường khác.
Mãi cho đến khi Sở Ức Quy điền xong đơn, mọi chuyện mới lắng xuống.
"Thật không biết cậu học sinh Sở Ức Quy đó đang nghĩ gì, chẳng lẽ cậy tài khinh người sao? Thi được điểm cao như vậy chỉ để vào một trường ở thành phố này sao?"
Nghe thấy các giáo viên trong văn phòng thảo luận về chuyện của Sở Ức Quy, chủ nhiệm lớp của Vạn Thu cũng dựng tai lên nghe.
"Vệ Minh, em Sở Vạn Thu trong lớp anh không phải có quan hệ tốt với Sở Ức Quy sao? Em ấy nghĩ thế nào, không khuyên nhủ sao?"
Chủ nhiệm lớp lắc đầu: "Nếu là bản thân tự lựa chọn, chúng ta có nói gì cũng vô dụng."
Các giáo viên khác chỉ nói: "Chỉ là cảm thấy quá đáng tiếc thôi."
"Có lẽ đối với Sở Ức Quy mà nói, đi học trường khác mới đáng tiếc, em ấy là một học sinh có chủ ý, lại rất thông minh, làm như vậy chắc hẳn đã có suy tính của riêng mình."
Những người khác có thể không rõ, nhưng chủ nhiệm lớp sẽ không đoán sai.
Chủ nhiệm lớp biết rõ lí do Sở Ức Quy muốn ở lại thành phố này.
Chỉ là...
Sở Vạn Thu có biết chuyện này không?
Một đoạn thời gian sau khi thi đại học mới tới thi cuối kì, sau đó là nghỉ hè.
Vào học kỳ phân ban, Vạn Thu đã chọn khoa học tự nhiên.
Nhưng Vệ Minh sẽ là chủ nhiệm của lớp xã hội.
Vạn Thu sẽ không còn là học trò của anh nữa.
Ngay cả giáo viên tiếng Anh của Vạn Thu cũng không còn là anh.
Cứ như ông trời đang cố ý cắt đứt liên lạc giữa hai người vậy.
Thôi thì…
Cũng tốt.
Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cảm thấy chuyện này không có gì không tốt.
Lần tương tác cuối cùng giữa chủ nhiệm lớp và Vạn Thu, có lẽ là lần cuối cùng chủ nhiệm lớp làm giám thị trong kỳ thi.
Chủ nhiệm lớp nhìn Vạn Thu đang chăm chỉ trả lời câu hỏi, mơ hồ cảm thấy Vạn Thu thực sự rất xinh đẹp.
Là một học sinh ưu tú, dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Vạn Thu làm bài thi vẫn luôn rất chậm, sẽ kéo dài tới những phút cuối cùng.
Thậm chí khi người khác kiểm tra lại đáp án, bản thân vẫn còn đang làm bài.
Cuối cùng, khi thu bài xong, chủ nhiệm lớp gọi tên Vạn Thu.
"Sở Vạn Thu." Chủ nhiệm lớp nói, "Sở Ức Quy đã nhận được thông báo nhập học chưa?"
"Rồi ạ." Vạn Thu gật đầu.
"Em không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Có ạ."
Chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc: "Vậy em vẫn mặc kệ để em ấy lựa chọn sao?"
"Em ủng hộ lựa chọn của Ức Quy."
Ánh mắt Vạn Thu rất bình tĩnh, chủ nhiệm lớp há hốc miệng, có chút do dự hỏi: "Em có biết tại sao em ấy lại chọn như vậy không?"
"Bởi vì cậu ấy muốn ở lại với em."
Chủ nhiệm lớp sửng sốt, Vạn Thu nói chuyện này ra quá tự nhiên.
"Sở Vạn Thu..." Thanh âm trầm thấp của chủ nhiệm lớp trong hành lang vắng chỉ có hai người bọn họ nghe được: "Em có biết em ấy làm như vậy là có ý gì không?"
"Bởi vì Ức Quy nói muốn báo đáp ơn dưỡng dục của ba mẹ." Vạn Thu thản nhiên nói.
Chủ nhiệm lớp đột nhiên ách thanh.
Đây là một câu trả lời hoàn toàn không đoán trước được.
"Sở Vạn Thu, em vẫn nhớ Sở Ức Quy chỉ là một học sinh bình thường, không có gia thế gì đúng không?" Chủ nhiệm lớp thở dài, dò hỏi Vạn Thu.
"Vâng." Vạn Thu gật đầu.
"Đối với người bình thường mà nói, điểm số và thi đại học là cơ hội dễ dàng nhất để thay đổi cuộc đời, Sở Ức Quy làm như vậy chính là tự nguyện từ bỏ cơ hội này, em hiểu không?"
Vạn Thu há miệng, cậu hiểu.
"Muốn báo đáp ân tình cũng sẽ có nhiều cách, thậm chí học trường có tiếng có thể giúp em ấy phát triển hơn, sẽ càng dễ cho việc báo đáp."
Chủ nhiệm lớp dừng lại, chờ Vạn Thu hiểu.
Sau đó chậm rãi nói: "Nhưng nếu em ấy không làm như vậy, tất nhiên còn lí do khác."
Vạn Thu không thể nói tiếp.
"Là lí do gì ạ?" Vạn Thu vô thức hỏi.
"Người bình thường thường sẽ vì hai loại người mà thay đổi kế hoạch của mình, loại thứ nhất là người nhà." Chủ nhiệm lớp do dự một chút, cầm bài thi cuối kỳ trên tay, cuối cùng vẫn nói: "Loại thứ hai là người yêu."
"Em là người nhà của Ức Quy." Vạn Thu theo bản năng nghĩ như vậy, nhưng sau khi nói ra, lại có chút chột dạ bổ sung thêm, "Bạn bè.. giống như gia đình."
"Có phải hay không, cần phải nghiêm túc suy nghĩ."
Đó là tất cả những gì chủ nhiệm lớp có thể nói.
Trong mắt chủ nhiệm lớp, vẻ mặt Vạn Thu bây giờ giống như những học sinh không hiểu bài mình giảng.
"Em biết rồi, thầy, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ."
Không giống như những học sinh khác sẽ bỏ cuộc nếu không biết hoặc không hiểu, cậu học sinh trước mặt này luôn lắng nghe cẩn thận những gì người khác nói, suy nghĩ nghiêm túc chứ không nói cho có lệ.
Ai lại không thích một đứa trẻ đáng yêu biết lắng nghe chứ?
Đó là lý do tại sao chủ nhiệm lớp chú ý quá nhiều đến Vạn Thu.
Trong tương lai, chỉ sợ sau này gặp lại Vạn Thu, cũng chỉ được nghe câu "em chào thầy", sau đó bản thân cũng chỉ đáp lại bằng cách gật đầu và mỉm cười.
"Sở Vạn Thu, hy vọng em có một kỳ nghỉ hè vui vẻ." Chủ nhiệm lớp mỉm cười nói với Vạn Thu.
"Hi vọng thầy cũng có một kỳ nghỉ hè vui vẻ."
Chủ nhiệm lớp xoay người lên tầng.
Vạn Thu đi xuống dưới để cùng Sở Ức Quy về nhà.
Cậu đột nhiên dừng bước chân, quay người lại.
Hướng về phía những bậc thang lớn, không còn thấy bóng lưng của chủ nhiệm lớp nữa.
Chỉ còn những học sinh nhốn nháo và những giáo viên xa lạ.
Vạn Thu đột nhiên nghĩ đến lớp phó học tập.
Lớp phó học tập đã chọn ban xã hội.
Có phải giống như lớp phó học tập, cậu đã mất chủ nhiệm lớp rồi không.
Tâm trạng của Vạn Thu có chút vi diệu.
Nhưng ít nhất cậu sẽ nhớ đến một người thầy đẹp trai và có trách nhiệm, đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
——Vạn Thu không biết tại sao lại phải nghiêm túc đánh giá mối quan hệ giữa mình và Sở Ức Quy.
Cậu và Sở Ức Quy rõ ràng là người nhà.
Mọi người đều coi Sở Ức Quy như một thành viên trong gia đình.
Nhưng không biết tại sao, bởi vì lời nói của chủ nhiệm lớp, Vạn Thu lại suy nghĩ nhiều hơn.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Vạn Thu lại phát hiện mình không còn chắc chắn nữa.
Dường như cậu cũng không phải là người nhà của Sở Ức Quy.
Rõ ràng không còn là em trai nữa, nhưng vì ở chung với Sở Ức Quy không có biến hóa gì nên Vạn Thu vẫn luôn không có cảm giác gì đặc biệt.
Chỉ là, thực tế Sở Ức Quy không muốn trở thành người nhà của bọn họ nữa, bởi vì Sở Ức Quy nói làm người thay thế rất khổ sở.
Cho nên bọn họ là bạn bè.
Những gì chủ nhiệm lớp nói có lẽ đúng.
Sở Ức Quy luôn nói sẽ trợ giúp Sở gia.
Nhưng có lý do gì đó khiến Sở Ức Quy phải từ bỏ việc phát triển và ở lại đây...
Một là người nhà...
Hai là người yêu.
Vạn Thu dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng như vậy lại khiến cậu càng bối rối và sợ hãi hơn.
Dù có suy nghĩ cẩn thận đến đâu, cậu cũng không thể có được câu trả lời chính xác.
Vạn Thu chợt nghĩ, dù thế nào cũng là ý muốn của Sở Ức Quy, cậu có suy đoán cũng vô dụng.
Cậu không phải là Sở Ức Quy, không thể phán đoán chính xác suy nghĩ của người khác.
Nếu muốn biết Sở Ức Quy đang nghĩ gì, cách tốt nhất là trực tiếp hỏi.
Trước khi đi ngủ, Vạn Thu mặc đồ ngủ vào phòng của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy vẫn đang học, nhưng không còn là sách giáo khoa cấp ba nữa.
Vạn Thu nhìn những tư liệu hoàn toàn xa lạ trên máy tính của Sở Ức Quy, nghi hoặc hỏi: "Đây là gì?"
"Là nội dung công tác của chú Sở và anh Dương."
Ngày đầu tiên sau khi hoàn thành kỳ thi đại học, Sở Ức Quy liền xin Sở Kiến Thụ tới công ty thực tập.
Sở Ức Quy đã chọn công ty của Sở Kiến Thụ thay vì công ty của Dương Tiêu Vũ, điều này khiến Triệu Tinh Hoa rất đau lòng. Nhưng so với các công ty giải trí, Sở Ức Quy chọn Sở Kiến Thụ vì bản thân thiên về lĩnh vực công nghệ hơn.
Sở Ức Quy đi theo Dương Tắc, bắt đầu làm trợ lý cũng như học hỏi thêm từ Dương Tắc.
Buổi tối, Sở Ức Quy cơ bản sẽ kiểm tra bài tập về nhà của Vạn Thu, giúp Vạn Thu học.
Thời gian đều được lấp đầy, Vạn Thu cũng muốn Sở Ức Quy nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng không ngờ Sở Ức Quy vẫn đang nghiên cứu nội dung công việc trong thời gian riêng tư.
"Vất vả lắm mới thi xong, cậu không nghỉ ngơi chút sao?" Vạn Thu hỏi.
Vạn Thu nhớ khi Chu Bồi Ngọc vừa kết thúc kỳ thi liền như phát điên.
Bộ dáng điên cuồng ném sách xé giấy, thậm chí cậu còn thấy cảnh tượng bài thi như tuyết rơi đầy trời.
Trong video đều là cảnh Chu Bồi Ngọc hét lên: "Tớ không bao giờ muốn học nữa!!"
Nhưng Sở Ức Quy lại bắt đầu làm việc và học tập ngay sau khi thi đại học, hoàn toàn không dùng thời gian để chơi đùa.
Giống hệt như mọi ngày.
"Bây giờ là lúc tớ đang nghỉ ngơi." Sở Ức Quy quay đầu nói với Vạn Thu.
"Nhưng cậu đang học mà?" Vạn Thu ghé xuống cạnh bàn Sở Ức Quy, "Trước khi thi cậu vẫn luôn học bài, chưa từng thấy cậu làm việc gì khác."
"Học tập cũng là một phần của nghỉ ngơi."
Vạn Thu không hiểu lắm: "Không phải ra ngoài, xem TV, chơi game mới gọi là nghỉ ngơi sao?"
"Đắm chìm trong sở thích của mình mới gọi là nghỉ ngơi." Sở Ức Quy cũng không phản bác Vạn Thu mà nói: "Không phải lúc nào tớ cũng học."
"Cậu cảm thấy chuyện mình hứng thú là gì?" Vạn Thu hiếm khi nghe thấy Sở Ức Quy nói như vậy.
"Là khi ở cạnh cậu."
Đôi mắt của Vạn Thu từ từ mở to.
"Ở bên cậu, tớ sẽ có cảm giác như đang nghỉ ngơi, không phải lúc nào tớ cũng học bài, giảng bài cho cậu, nghe vấn đề cậu hỏi, chỉ cần có cậu ở bên..." Sở Ức Quy vô thức chạm vào ngón tay của Vạn Thu, "Đó là khi tớ nghỉ ngơi."
Vạn Thu há miệng.
Nếu đúng như vậy thì bình thường cậu muốn Ức Quy nghỉ ngơi, tránh xa Ức Quy, cho Ức Quy thời gian riêng tư, thực ra đang phản tác dụng sao?
Tại sao ở cùng cậu lại là nghỉ ngơi?
Bởi vì cậu ngốc, cho nên khi ở cạnh cậu sẽ không cần suy nghĩ nhiều sao?
Vạn Thu nằm trên bàn, ngẩng đầu, khóe mắt chú ý tới những cuốn sách giáo khoa trung học gọn gàng.
Sau khi Sở Ức Quy sắp xếp sách giáo khoa sẽ đưa nó cho cậu, tất cả những ghi chú trong sách giáo khoa sẽ trợ giúp cậu học tập.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra, cậu chưa bao giờ thấy Sở Ức Quy cự tuyệt chuyện cậu ở bên cạnh.
"Ức Quy, tớ có một vấn đề rất muốn hỏi cậu." Vạn Thu đột nhiên ngồi thẳng dậy, cậu nắm tay Sở Ức Quy, nghiêm túc, muốn đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt Sở Ức Quy đảo qua bàn tay của Vạn Thu, sau đó đóng máy tính lại.
Màn hình máy tính tắt, âm thanh ồn ào duy nhất trong phòng ngủ của Sở Ức Quy đã biến mất.
Vạn Thu đột nhiên cảm thấy mình thật sự sắp nói một điều gì đó rất nghiêm túc.
Ánh mắt Sở Ức Quy nhìn về phía cậu, nắm lấy ngón tay cậu, đều tỏ vẻ lúc này cậu đang trông rất nghiêm túc.
"Không phải chuyện quá căng thẳng đâu." Không hiểu sao, Vạn Thu lại cảm thấy thấp thỏm về điều mình sắp hỏi.
Sở Ức Quy đề nghị: "Hay là chúng ta nằm trên giường thư giãn một chút rồi mới nói chuyện?"
Thu sửng sốt, lắc đầu.
Căn phòng khá rộng nhưng chỉ có một chiếc đèn bàn, Vạn Thu và Sở Ức Quy đối mặt nhau.
Bóng tối dường như khiến người ta muốn nói chuyện, Vạn Thu chậm rãi hỏi ra vấn đề mà bản thân đang nghi hoặc.
"Ức Quy, bây giờ chúng ta vẫn là người nhà sao?"
"..." Sở Ức Quy cụp mắt xuống, phút sau lại ngước mắt lên, dường như đã hoàn thành suy nghĩ của mình: "Không phải."
Mặc dù Vạn Thu biết có thể như vậy, nhưng khi nhận được câu trả lời vẫn có chút mất mát.
"Vậy Ức Quy có muốn trở thành người nhà với bọn tớ không?"
Sở Ức Quy không trả lời câu hỏi này.
Vạn Thu không hiểu sao cảm thấy có chỗ kì lạ.
Ngón tay của cậu và Sở Ức Quy đan vào nhau, vô thức dùng sức siết chặt lại.
Sở Ức Quy lặng lẽ để Vạn Thu nắm tay mình, đầu ngón tay xòe ra, nhưng đó là một cử chỉ bao bọc lấy bàn tay Vạn Thu.
Tâm trạng của Vạn Thu có chút phức tạp.
Dần dần, Vạn Thu thả lỏng lực đạo.
Sau khi buông ra, ngón tay Sở Ức Quy nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của Vạn Thu.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy từ chối trả lời có thể do nguyên nhân phức tạp nào đó không thể nói ra.
Ít nhất cậu và Ức Quy vẫn luôn ở bên nhau, Ức Quy cũng chưa từng chán ghét mọi người.
Vạn Thu lại thử thăm dò: "Ức Quy..."
Vốn dĩ cậu cảm thấy đây là vấn đề rất dễ nói ra.
Nhưng không hiểu sao, những lời rất dễ nói ra lúc này lại như bị kẹt trong cổ họng.
"Cậu có thích tớ không?"
Sở Ức Quy trả lời rất nhanh: "Thích."
Nếu là Vạn Thu, cậu cũng sẽ trả lời như vậy.
Nhưng lần này lại có gì đó khác biệt.
Vạn Thu vô thức nghiêng người về phía trước để nhìn vào mắt Sở Ức Quy.
"Có phải là loại thích giống như tình yêu không?"
Trong ánh mắt Vạn Thu, Sở Ức Quy có chút dao động.
Đôi mắt lấp lánh ấy dường như có một tinh thể tuyệt đẹp nằm sâu thẳm trong đó.
"Đúng vậy."
Lúc này, Vạn Thu cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi qua mặt.
Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời, dường như trái tim đột nhiên đập mạnh.
Vào một ngày không khác gì thường ngày, Vạn Thu bất ngờ nghe được lời tỏ tình của Sở Ức Quy.
"Ức Quy rất thông minh, sẽ không nhận lầm cảm xúc của mình phải không?" Vạn Thu không biết tại sao lại hỏi điều này.
Rõ ràng Sở Ức Quy sẽ không nói dối hay phạm sai lầm, nên không cần phải hỏi lại.
"Đúng vậy, tớ thích cậu." Câu trả lời của Sở Ức Quy vẫn rất trôi chảy, giống như suối nguồn cuồn cuộn.
Vạn Thu không biết tình yêu là gì.
Khi Vạn Thu biết Vương Duyệt chưa từng yêu nhưng rất hiểu rõ về tình yêu, cũng nghĩ liệu quan điểm về tình yêu của Sở Ức Quy có phải cũng chỉ là phán đoán hay không.
Chỉ là giờ khắc này, Vạn Thu cảm thấy mình chưa hiểu rõ Sở Ức Quy.
Cậu vẫn luôn chỉ nhìn thấy một phần nhỏ của Sở Ức Quy mà thôi.
Sở Ức Quy rất khổng lồ, giống như một thế giới có hệ sinh thái phong phú, mà cậu chỉ là một sinh vật nhỏ bé sống trong thế giới vô tận này, sẽ không bao giờ nhìn thấu mọi thứ về Sở Ức Quy.
Vạn Thu cúi đầu.
Cậu không biết tình yêu là thế nào.
Cậu cũng chưa từng thực sự tiếp nhận lời tỏ tình.
Lúc này Vạn Thu không biết phải làm sao.
Có muốn trả lời Sở Ức Quy không?
Muốn…
"Làm người yêu sao?" Vạn Thu đột nhiên nói.
Sau khi nhận ra đã buột miệng suy nghĩ trong lòng, Vạn Thu có chút căng thẳng.
Phần căng thẳng này không kịch liệt, giống như những ngọn cỏ dại đung đưa trong gió, không có dáng vẻ cố định.
Nhưng ở trước mặt Vạn Thu, Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh như cũ.
Khi Vạn Thu đang khẩn trương và bối rối, cậu bắt gặp ánh mắt Sở Ức Quy, phút chốc như chạm vào khối băng lạnh lẽo.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Đôi mắt bình thản như mặt hồ không đáy, không gió, không sóng gợn.
Dường như Sở Ức Quy đang đợi cậu bình tĩnh.
Khi Vạn Thu dần bình tĩnh lại, ý thức trở về, cũng là lúc cậu nhận được cậu trả lời.
"Không."
———
🐢: Tôi không cần danh phận, danh phận cần tôi.