Đứng ở góc độ của Vạn Thu, cậu hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Sở Ức Quy.
Vạn Thu cảm thấy, đây có lẽ là một phần của nỗi buồn.
Mặc dù cậu muốn hiểu, nhưng Sở Ức Quy là Sở Ức Quy, là người thông minh mà cậu không bao giờ hiểu được.
Vạn Thu cẩn thận suy nghĩ thật lâu.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình cần bất cứ thứ gì từ Sở Ức Quy.
Cậu có rất nhiều thứ, cậu có thể đưa tất cả cho Sở Ức Quy.
Vạn Thu cố gắng nghĩ ra cách để hiểu được suy nghĩ của Sở Ức Quy.
Vạn Thu vẫn nhớ mình đã làm việc chăm chỉ để kiếm tiền bằng cách nhặt chai, phải tiết kiệm tiền rất lâu mới có thể mua cho Sở Ức Quy một cốc trà sữa.
Mặc dù lúc đó Sở Ức Quy có thể không cần trà sữa.
Giống như cậu cảm thấy mình không cần thứ gì từ Sở Ức Quy, nhưng Ức Quy lại cảm thấy cần phải đưa cho cậu.
Nhưng Ức Quy không giống cậu.
Sở Ức Quy rất mạnh mẽ, nhất định sẽ có cách thông minh khác ngoài việc bán chai.
Ít nhất sau khi biết Sở Ức Quy không ghét mình, Vạn Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Thu không muốn rối rắm nữa, cậu có thể chờ Sở Ức Quy tiết kiệm được thật nhiều tiền.
Bán chai để mua trà sữa cho Sở Ức Quy sẽ mất rất nhiều thời gian, cho nên những thứ Sở Ức Quy muốn đưa cho cậu chắc chắn sẽ phải rất lâu mới tích lũy được.
Cậu có thể đợi.
Vạn Thu nói với Sở Ức Quy những gì mình nghĩ.
Sở Ức Quy nói 'cảm ơn'.
Mặc dù Vạn Thu cũng không hiểu tại sao Sở Ức Quy lại cảm ơn cậu.
Nhưng khi Sở Ức Quy nói lời cảm ơn, Vạn Thu không thấy Sở Ức Quy thả lỏng.
Không phải ảo giác.
Giống như xây một lâu đài nặng trên mai rùa, và con rùa dùng tứ chi không mấy nhanh nhẹn của mình cố sức kéo lâu đài về phía trước.
Con rùa chật vật gánh lấy sức nặng, cố gắng vững vàng tứ chi, không muốn để lâu đài trên lưng bị xóc nảy.
Vạn Thu cảm thấy, sau này không nên đề cập đến vấn đề này nữa.
Chỉ có một ngày duy nhất mất ngủ.
Sau đó Vạn Thu lại ngủ ngon.
Vạn Thu cảm thấy, có lẽ vì thái độ mơ hồ của Sở Ức Quy khiến cậu không biết phải làm gì mới mất ngủ.
Bây giờ cậu đã hiểu, cho nên mọi thứ đều trở lại bình thường.
Sở Ức Quy cũng sẽ nói về những việc mình đã làm trong ngày, giống như đang báo cáo.
Cả Sở Kiến Thụ và Dương Tắc đều nói Sở Ức Quy làm rất tốt.
Sở Ức Quy thi được bằng lái xe, sau này đã có thể lái xe.
Dương Tiêu Vũ vẫn coi Sở Ức Quy như con ruột của mình, thường xuyên mua quần áo cho Sở Ức Quy, Sở Ức Quy cũng chưa bao giờ từ chối.
Vạn Thu cảm thấy quần áo của Sở Ức Quy ngày càng trưởng thành hơn.
Nghĩ đến nơi làm việc khổng lồ của Sở Kiến Thụ và những người làm việc chăm chỉ, Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy ở trong đó chắc chắn rất bắt mắt.
Sở Ức Quy chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều thứ trong tương lai.
Khai giảng đại học bắt đầu muộn hơn, Vạn Thu đã bắt đầu đi học nhưng Sở Ức Quy vẫn chưa.
Trường đại học không có đồng phục, Sở Ức Quy mặc gì cũng đẹp, mỗi ngày Vạn Thu đều sẽ cảm thấy Sở Ức Quy rất đẹp trai.
Vạn Thu hỏi Sở Ức Quy, mỗi ngày đi học nhưng vẫn đến công ty thực tập sao?
Sở Ức Quy nói sẽ sắp xếp lịch trình hàng ngày theo chương trình học, thời gian buổi tối đều thuộc về Vạn Thu.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy thật liều mạng, để lịch trình dày đặc dường như đã trở thành thói quen của Sở Ức Quy.
Vương Duyệt lên cấp ba, học cùng trường với Vạn Thu, đáng tiếc Phó Chính Vũ lại học ở một trường cấp ba khác.
Vạn Thu cảm thấy điều đó khá bình thường, nhưng thành tích học tập của Phó Chính Vũ kém hơn cậu rất nhiều.
Nhưng không giống như trước kia có Chu Bồi Ngọc và Sở Ức Quy, bây giờ Vạn Thu không có nơi nào muốn đến ngay sau khi tan học.
Nhưng cũng may, cậu khá hòa hợp với các bạn cùng lớp.
Một ngày nọ sau giờ học, cậu gặp Vương Duyệt, hai người tới khuôn viên trường nói chuyện phiếm.
Vương Duyệt hỏi Vạn Thu đã làm gì ở cấp ba.
Vạn Thu không rõ nguyên do.
"Cậu thật sự chưa làm cái gì sao? Tớ cảm thấy không có khả năng." Vương Duyệt nghi ngờ hỏi.
"Tớ làm gì cơ?" Vạn Thu không biết tại sao.
"Tớ nghe lớp 11, lớp 12 nói cậu là lão đại của trường này." Vương Duyệt ngạc nhiên.
Vạn Thu mở to hai mắt.
"Nghe không giống như nói đùa, bọn họ rất nghiêm túc, nói chớ chọc đến lão đại năm hai Sở Vạn Thu gì đó."
Vương Duyệt đong đưa chân trên thiết bị tập thể dục.
"Không có chuyện đó, tớ cũng chưa từng nghe qua." Vạn Thu khiếp sợ.
"Tớ cũng cảm thấy thái quá, bọn họ còn nói cậu là em trai của đại minh tinh Sở Chương, sao có thể chứ?" Vương Duyệt trợn mắt.
Vạn Thu đáp: "Cái này là sự thật."
Vương Duyệt: "...Hả?"
Vạn Thu lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm ảnh đưa cho Vương Duyệt xem: "Nhìn xem, là sự thật, Sở Chương là là anh ruột của tớ."
Vương Duyệt cầm điện thoại, thậm chí còn lật xem mấy lần.
Đột nhiên một câu chửi tục vang lên.
"Vậy mà cậu còn che giấu thân phận không nói cho tớ? Cậu không coi tớ là bạn bè à, cả thế giới đều biết chuyện này, tại sao chỉ có mỗi tớ là chưa biết?"
Vương Duyệt bộc lộ hết tức giận của mình.
Vạn Thu bị tiếng hét của Vương Duyệt làm sửng sốt một chút, không biết vì sao lại cảm thấy áy náy: "Chỉ là, cậu cũng không theo đuổi minh tinh."
"Tớ không theo đuổi minh tinh có liên quan gì đến Sở Chương chứ, là Sở Chương đó, không không theo đuổi minh tinh thì cũng đã nghe Sở Chương hát mấy lần rồi, này có thể đánh đồng sao?"
Vạn Thu im lặng.
"Ông trời ơi, thực sự muốn rưới nước lên đỉnh đầu cậu để xem có thể tạo ra một bông hoa hay không."
Vạn Thu cúi đầu, một bộ bản thân đã phạm sai lầm.
"Vậy cậu có muốn chữ ký của anh cả không?" Vạn Thu thăm dò.
Vẻ mặt Vương Duyệt rất vi diệu: "Tớ cũng không đu theo đuổi minh tinh, lấy làm gì? Bán sao? Cũng được."
Vạn Thu: "..."
Vương Duyệt đưa tay định cào Vạn Thu, nhưng Vạn Thu đã né được.
"Bọn họ nói những người đắc tội cậu đều đã thôi học là thật sao?" Vương Duyệt hỏi.
"Bọn họ không đắc tội tớ, bọn họ thôi học đều có nguyên nhân, không liên quan gì đến tớ."
"Nhưng vẫn đúng phải không?"
Vương Duyệt cẩn thận suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hít hà một hơi.
"Nói như vậy thì cậu cũng thật đáng sợ, em trai Sở Chương, lại là gia đình giàu có, đắc tội cậu liền thôi học, hơn nữa Sở Ức Quy lại là thư đồng của cậu, cậu cũng rất tuấn tú, nhìn thế nào cũng vô cùng lợi hại, đây chính là...tiêu chuẩn nam chính trong tiểu thuyết."
Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Nhưng nghe Vương Duyệt tổng kết, hình như cậu thật sự là một người rất lợi hại.
"Là bởi vì, người nhà tớ rất lợi hại đi." Vạn Thu lẩm bẩm.
"Thật hâm mộ, tớ cũng muốn có người nhà lợi hại như vậy." Vương Duyệt cũng bày tỏ một chút hâm mộ.
Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ đến tình huống hiện tại của mình.
Nhưng…
Vạn Thu nghĩ về những người bạn cùng lớp mà mình luôn hâm mộ khi còn học tiểu học.
Bất tri bất giác, dường như cậu đã trở thành người mà cậu từng hâm mộ.
Nhất định bây giờ cậu vô cùng hạnh phúc.
Nếu có thể, cậu hy vọng những người xung quanh cũng sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Đặc biệt là Sở Ức Quy.
"Sở Ức Quy bây giờ vẫn là thư đồng của cậu à?" Vương Duyệt đột nhiên hỏi.
"Ừm."
"Chẳng lẽ cậu ấy không thể sống thiếu cậu sa? Sao lúc nào cũng ở bên cạnh cậu vậy?"
Vạn Thu mơ hồ nhận ra giọng nói Vương Duyệt có chút bất mãn, nghi hoặc hỏi: "Cậu không vui sao?"
"Không chỉ không vui, còn rất tức giận, mỗi lần nhìn thấy cậu và Sở Ức Quy, tớ đều mất bình tĩnh." Vương Duyệt bất lực nằm trên thiết bị tập thể dục, "Sao không dứt khoát yêu đương để tớ từ bỏ đi?"
Vạn Thu dần dần hiểu ý của Vương Duyệt.
Chuyện vốn cố ý bỏ qua lại vô tình được nhắc tới, Vạn Thu hỏi: "Sao cậu lại muốn thế?"
“Ai mà không thích hai anh đẹp trai dán vào nhau chứ." Vương Duyệt thành thật nói.
"Chỉ vì diện mạo đẹp sao?" Vạn Thu sờ sờ gương mặt, hiện tại cậu đã đẹp đến mức được gọi là soái ca rồi sao?
"Bầu không khí, quan hệ của hai cậu còn tốt hơn cả tình yêu, này ai mà mà không bối rối?"
Vạn Thu nghe lời Vương Duyệt, cẩn thận suy nghĩ: "Có phải ý cậu là, hiện tại tớ và Ức Quy nhìn qua như đang yêu nhau?"
"..." Vẻ mặt Vương Duyệt dần dần trở nên ngây ngốc.
Vạn Thu cảm giác Vương Duyệt nhất định đang suy nghĩ cái gì, dường như mơ hồ hiểu được, nhưng lại cảm thấy tốt nhất không nên biết.
"Chỉ là tớ nghĩ hai người muốn yêu đương cũng rất khó khăn." Vương Duyệt đột nhiên nói.
"Tại sao?"
"Quá quen thuộc, giống như lớn lên từ nhỏ với nhau, trên mông đối phương có nốt ruồi hay không cũng biết."
Vạn Thu đột nhiên sửng sốt.
Trong vô thức, hình bóng Sở Ức Quy hiện lên trong đầu.
Quả thực, đúng như Vương Duyệt đã nói, Vạn Thu quen thuộc với Sở Ức Quy đến mức có thể dễ dàng kể ra mọi chi tiết về Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy rất đẹp trai.
Vạn Thu cảm thấy cả đời này khó có thể gặp được ai đẹp hơn Sở Ức Quy.
Mỗi ngày sau khi tan làm về, Sở Ức Quy luôn đi tắm trước, sau đó mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi đến bên cạnh cậu.
Vạn Thu biết vì sao Sở Ức Quy muốn tắm rửa, ban ngày rất bận rộn, trong cơ thể luôn xen lẫn các loại mùi.
Nhưng mỗi lần ở cùng Vạn Thu một thời gian dài, Sở Ức Quy luôn có mùi thơm sạch sẽ, không có mùi lẫn lộn.
Vạn Thu ngồi trên giường của Sở Ức Quy, trên tay cầm cuốn sách đọc thuộc lòng, sự chú ý bắt đầu lang thang.
Cậu ngơ ngác lắng nghe tiếng nước từ phòng tắm của Sở Ức Quy.
Không biết có phải vì Vương Duyệt nhắc đến hay không, mà hình dáng cơ thể Sở Ức Quy vô tình hiện lên trong đầu cậu.
Khi Sở Ức Quy vừa tắm xong đi ra, ánh mắt Vạn Thu dán chặt vào Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy lau tóc đến khi khô một nửa, sau khi nước ngừng nhỏ giọt sẽ thay bộ đồ ngủ.
Nhưng dưới ánh mắt của Vạn Thu, Sở Ức Quy đột nhiên buông tay xuống, tùy ý rũ bên người.
Vạn Thu có thể thấy rõ vóc dáng xinh đẹp của Sở Ức Quy nhờ tập thể dục thường xuyên.
Sở Ức Quy cũng không cố ý tạo dáng gì cả, chỉ đứng bình tĩnh như vậy thôi.
Nhưng Vạn Thu cảm thấy mọi đường nét trên cơ thể đều đang tranh nhau nói mình là người đẹp nhất.
Khi Vạn Thu nhận ra mình đã quan sát rất lâu, mới đột nhiên phản ứng lại.
Sở Ức Quy đứng trong tầm mắt cậu, không hề cử động.
Thời tiết dần trở lạnh, nhưng vẫn chưa đến lúc bật điều hòa, trong phòng cũng hơi lạnh.
Mà Sở Ức Quy đã đứng ở chỗ này như vậy rất lâu.
"Mau, mau mặc quần áo." Vạn Thu lập tức lấy quần áo cho Sở Ức Quy.
Khi ngón tay vô thức chạm vào làn da Sở Ức Quy, cậu bắt đầu cảm nhận được sự mát lạnh.
"Lạnh quá." Khi Vạn Thu nhận ra nhiệt độ cơ thể của Sở Ức Quy quá thấp, cậu đột nhiên kéo Sở Ức Quy lại, quấn Sở Ức Quy vào chăn, chính mình lại nép vào bên cạnh.
Từ đầu đến cuối, Sở Ức Quy chỉ lặng lẽ để Vạn Thu đùa nghịch, giống như một con búp bê không biết phản kháng.
"Trời lạnh như vậy, sao không nhanh mặc quần áo vào?" Vạn Thu ghé sát người Sở Ức Quy, đắp chăn sưởi ấm cho đối phương.
"Không lạnh." Sở Ức Quy bình tĩnh trả lời.
"Sao vừa rồi cậu lại đứng bất động thế?" Chẳng lẽ khi Sở Ức Quy mặc quần áo sẽ ngơ ngác sao?
Sở Ức Quy chậm rãi nói: "Cậu đang nhìn."
Vạn Thu im lặng, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, nghi hoặc hỏi: "Bởi vì tớ đang nhìn, cho nên cậu mới không mặc quần áo?"
"Ừ." Sở Ức Quy bình tĩnh trả lời.
Vạn Thu bỗng có chút xấu hổ: "Tớ chỉ tùy tiện nhìn thôi, thật sự không muốn nhìn nghiêm túc."
"Ừm."
"Hôm nay Vương Duyệt nói, tớ với cậu thân thiết đến mức biết đối phương có nốt ruồi hay không."
"Ừm."
Vạn Thu chớp chớp mắt hỏi: "Tớ cảm thấy tớ biết rất nhiều về cậu, vậy cậu có biết về tớ không?" Vẻ mặt Sở Ức Quy dịu dàng hơn bình thường: "Biết."
Vạn Thu nhìn với ánh mắt trông mong.
"Cậu biết bao nhiêu?" Vạn Thu vô thức hỏi.
"Tớ nhớ kỹ tất cả những thay đổi của cậu."
Vạn Thu đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt ngơ ngác.
"Có thay đổi gì sao?" Vạn Thu hỏi.
"Những vết sẹo trên cánh tay cậu đã biến mất nửa năm sau khi trở về Sở gia, vết sẹo nghiêm trọng nhất đã nhạt dần vào năm thứ ba, còn bả vai, đùi ngoài, dưới cánh tay, mắt cá chân, vẫn chưa khôi phục về bình thường."
Vạn Thu sửng sốt, cậu chưa bao giờ nghiêm túc nhìn những vết sẹo trên cơ thể mình.
Chỉ là một lúc nào đó, chúng không còn gây chú ý nữa.
"Mặc dù từ khi trở về Sở gia, cậu đã tăng cân, nhưng tới năm thứ hai, các khớp xương mới không còn nhô ra nữa, năm thứ ba, trên bụng cậu có thịt mềm, sáu tháng một lần tớ đều ghi lại chiều cao và cân nặng của cậu, cũng nhớ lúc nào da cậu rám nắng, lúc nào lại trở nên trắng trẻo."
Vạn Thu chớp mắt.
Sở Ức Quy nói rất nhiều.
Đây là những điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Vạn Thu luôn cảm thấy mình nhớ rõ chuyện của Sở Ức, nhưng dường như so với Sở Ức Quy, cậu lại biết ít hơn.
"Ức Quy cũng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy tớ sao?" Vạn Thu hỏi.
"Nhớ rõ."
Vạn Thu mở to mắt: "Lúc đó trông tớ như thế nào?"
Vạn Thu cảm thấy đây là một câu hỏi rất bình thường.
Cũng không biết tại sao...
Tâm trạng của Sở Ức Quy dường như đã thay đổi.
"Nhỏ gầy." Cuối cùng Sở Ức Quy nói: "Tóc không đều, tương đối sạch sẽ, hẳn là thường xuyên tắm rửa, nhưng thời tiết rất nóng, cho nên có chút ướt."
Vạn Thu không còn nhớ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sở Ức Quy.
dNhưng trong giọng nói của Sở Ức Quy, cậu dường như đã phác họa lại quá khứ mơ hồ gần như bị lãng quên kia.
"Quần áo cũ nát, rộng thùng thình, xương quai xanh nhô ra, khớp xương rất to, chân tay không có thịt, khuôn mặt gầy gò nhưng đôi mắt lại rất đẹp."
"Bởi vì quá đẹp, cho nên kết hợp với thân hình, rất kỳ quái."
Từng chút một, Vạn Thu đã phác họa lại dáng vẻ cũ của mình.
"Rất khó nhìn." Vạn Thu chợt nghĩ, "Tớ vẫn luôn cảm thấy mình rất khó nhìn, muốn trở nên xinh đẹp một chút, giống như mọi người."
Sở Ức Quy mỉm cười.
Một nụ cười rất bình tĩnh.
"Quả thực khó nhìn." Ánh mắt Sở Ức Quy không tập trung nhìn Vạn Thu, hắn bị Vạn Thu bao bọc, tay chân vướng vào trong chăn, khó mà cử động.
Nhưng Vạn Thu lại cảm giác được Sở Ức Quy đang động.
Khi Vạn Thu đứng dậy, tay Sở Ức Quy thò ra khỏi chăn, ôm lấy Vạn Thu.
Vạn Thu dựa vào người Sở Ức Quy, rất khó để nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ức Quy.
Nhưng cậu lại nghe thấy Sở Ức Quy thì thầm vào tai mình.
Hơi thở dường như được bao bọc trong sự dịu dàng, quét qua mái tóc Vạn Thu.
"Nhưng rất sáng."
Vạn Thu bối rối, muốn ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng tóc cậu đã bị đè lại.
"Sáng ngời, chói mắt, giống như mặt trời, không thể nhìn thẳng vào."
Tâm trạng của Vạn Thu có chút vi diệu.
Những lời của Sở Ức Quy dường như mơ hồ tiết lộ điều gì đó mà trước đây cậu chưa từng nhận ra.
Người nhà là gia đình, bạn bè là hòa thuận, vậy tình yêu là gì?
Khi Sở Ức Quy trả lời Vạn Thu có phải là yêu hay không, vô cùng chắc chắn, không hề bối rối.
Nhưng Sở Ức Quy nhận ra điều này từ khi nào?
Vạn Thu không biết ở nơi mình không nhìn thấy, Sở Ức Quy đã suy nghĩ bao nhiêu chuyện.
Sở Ức Quy nói đã trao mọi thứ cho cậu.
Vậy cũng bao gồm cả tình cảm đi.
Nhưng tình cảm, không phải có ảnh hưởng nhiều nhất là chính mình sao?
Sở Ức Quy có nhiều cảm xúc như vậy, vậy có khó khăn hơn người thường không?
——
Vì Vương Duyệt và Vạn Thu thỉnh thoảng sẽ nói chuyện nên mọi người đều biết Vạn Thu và Vương Duyệt là bạn tốt.
Lần này không ai nói xấu Vương Duyệt nữa.
Khi Vương Duyệt nghe được tin đồn về chuyện năm xưa của Vạn Thu, lại tỏ vẻ không sao cả.
Cô không phải là người có tính cách nhạy cảm, nên tin đồn có lan truyền khắp nơi cũng không quan tâm.
"Chỉ cần có tin đồn với trai đẹp thì tớ sẽ không từ chối bất cứ ai!! Cũng không biết anh đẹp trai nào não có vấn đề muốn có tin đồn tình cảm với tớ nữa, xấu cũng được, nhưng phải dịu dàng, có trách nhiệm, người như vậy cũng được."
Sự táo bạo của Vương Duyệt đôi khi khiến Vạn Thu cảm thấy kinh ngạc.
Có lẽ vì ở cạnh nhau đã lâu nên Vạn Thu cảm thấy tính cách của Vương Duyệt và Sở Ức Quy giống như hai thái cực.
Vương Duyệt gần như muốn làm gì thì làm, chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Mặc dù ngoài miệng nói ghen tị với Vạn Thu nhưng thành vi lại không hề có biểu hiện ghen tị.
Tật xấu duy nhất, chính là thích nổi giận với Vạn Thu khi cậu nhắc đến Sở Ức Quy.
Dần dà, Vạn Thu không hiểu sao lại không dám nhắc đến Sở Ức Quy trước mặt Vương Duyệt.
Một ngày nọ, Vương Duyệt đột nhiên đưa cho Vạn Thu một đống đ.
Vạn Thu nghi ngờ cầm lấy, phát hiện một đống thư.
Những bức thư được buộc ngẫu nhiên vào nhau bằng dây chun, mép một số bị rách do dây chun buộc, để lộ những tờ giấy nhiều màu sắc.
Thư rất đẹp, nhưng dùng dây chun buộc lại trông như đang ngược đãi vậy.
"Đây là gì?" Vạn Thu khó hiểu.
"Thư tình." Vương Duyệt nói.
"Cậu muốn tớ đưa cho ai?" Vạn Thu nghi ngờ hỏi.
"Có người nhờ tớ đưa nó cho cậu."
Đôi mắt của Vạn Thu mở to.
"Cậu đừng không tin, là sự thật, những thứ này đều là cho cậu." Vương Duyệt tùy ý vỗ lá thư, "Những thứ này tớ tích lũy rất lâu mới đưa cho cậu."
Vạn Thu choáng váng: "Đều là thư tình gửi cho tớ sao? Nhiều người như vậy sao?"
"Không, bên trong có rất nhiều thư của cùng một người viết." Vương Duyệt nói.
Vạn Thu mờ mịt, không biết tại sao.
"Tại sao cậu biết?"
"Bọn họ đều biết tớ quen với lão đại năm hai Vạn Thu, tớ nói nếu có chuyện muốn hỏi thì viết vào thư rồi đưa cho tớ, sau đó đưa cho tớ phí chạy trốn."
Vạn Thu sửng sốt.
"Bọn họ không dám chủ động tìm cậu, liền chạy tới nói bóng nói gió với tớ, cậu đúng là bạn tốt của tớ mà, tớ rất thích cậu, còn có thể giúp tớ kiếm một ít vui vẻ." Vương Duyệt trông rất vui vẻ.
Vạn Thu cầm thư tình, trong lòng lo lắng: "Có phải như vậy không tốt lắm?"
"Lúc đầu tớ cũng không có ý tưởng này, chỉ là người hỏi tớ quá phiền, tớ liền nói như vậy, không ngờ bọn họ đều tin."
Vương Duyệt vừa nói vừa đưa cho Vạn Thu xem thư.
"Tớ cũng không lấy giá cao, còn đánh dấu cẩn thận cho cậu, bó lại những thư cùng một người viết, sau đó còn giúp cậu viết ngoại hình và tính cách trên thư, nhưng cũng chỉ là đánh giá của tớ, chỉ để tham khảo thôi."
"Sao tớ có thể được nhiều người thích như vậy?"
Vạn Thu đột nhiên cảm thấy những lá thư trong tay rất nặng, như thể chứa đựng nhiều suy nghĩ.
"Mặc dù là cho cậu, nhưng nội dung trong thư đều là cho Sở Chương, nam nữ đều có."
"..."
"Vậy sao, tớ còn tưởng là cho tớ." Vạn Thu cảm thấy hơi ngượng ngùng vì suy nghĩ của mình.
Suy cho cùng, Vạn Thu là một thiếu niên ở độ tuổi bình thường, cũng có chút chờ mong mình nhận được thư tình.
"Sở Chương không liên lạc được mới phải dùng thư tình, nếu là cậu, mọi người có thể trực tiếp xin thông tin liên lạc của cậu để tỏ tình mà, ai còn dùng thư để tỏ tình kiểu cổ hủ như vậy chứ? Nếu không thì tìm trên diễn đàn của trường, xem có bài thổ lộ nào không."
Vạn Thu gật đầu.
Vương Duyệt cảm giác được tâm tình Vạn Thu không tốt, liền đổi chủ đề.
"Có thể chỉ có số ít, nhưng nhất định có người thích cậu, điều kiện của cậu tốt như vậy, tớ nguyện ý có tin đồn với cậu, nhất định phải có người thích thầm cậu!"
Vạn Thu cầm thư tình.
Cậu muốn nói với Vương Duyệt, Sở Ức Quy thích cậu.
Nhưng nghĩ đến việc Vương Duyệt từ chối nhắc đến Sở Ức Quy, cậu lại không nói gì.
Nếu thật sự có cơ hội cùng Sở Ức Quy yêu đương, cậu sẽ nói cho Vương Duyệt biết.
Mặc dù bây giờ có vẻ rất khó.
"Nếu tớ với Sở Ức Quy yêu đương, cậu có cảm thấy kì lạ không?" Vạn Thu hỏi.
Vương Duyệt đang vui vẻ đột nhiên tức giận giơ tay định đánh, Vạn Thu thấy vậy liền lui về phía sau mấy bước rồi bỏ chạy.
Vạn Thu gọi điện cho Sở Chương, kể cho Sở Chương về những bức thư tình.
Sở Chương cười nói trở về sẽ xem.
Vạn Thu tháo dây chun, sắp xếp từng bức thư rồi dùng vật nặng đè xuống, hy vọng có thể khôi phục những bức thư này về trạng tháy tốt nhất ban đầu trước khi Sở Chương quay lại.
Sở Ức Quy vẫn luôn ở bên cạnh, lặng lẽ giúp Vạn Thu dọn dẹp.