Buổi tối, Vạn Thu cúi đầu làm bài tập, Sở Ức Quy ngồi bên cạnh Vạn Thu.
Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, chồng lên tiếng quạt máy tính của Sở Ức Quy.
Đột nhiên Sở Ức Quy nghe thấy Vạn Thu nói.
"Hôm nay tớ vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, tớ vẫn cần một chút thời gian."
Vạn Thu không ngẩng đầu mà cúi đầu tiếp tục suy nghĩ về bài tập.
Sở Ức Quy lại không tập trung vào công việc nữa.
Hắn nhìn Vạn Thu đang nghiêm túc suy nghĩ dưới ánh đèn bàn sáng rực.
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt, chiếu lên đôi mắt, như thể tương lai của Vạn Thu lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng.
Sở Ức Quy biết rõ, Vạn Thu có lẽ không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Giống như đang bịt mắt chơi trốn tìm, cố gắng hết sức để xác định phương hướng bằng cách lắng nghe âm thanh.
Nhưng Vạn Thu thực sự vì hắn mà nghiêm túc suy nghĩ, như vậy đã đủ ngọt ngào với hắn rồi.
Điện thoại bên cạnh máy tính sáng lên.
Tên người gọi hiện lên khiến vẻ mặt dịu dàng của Sở Ức Quy hơi khựng lại.
Để máy tính ở chế độ chờ, Sở Ức Quy cầm điện thoại ra ban công.
Bọn họ đang ở căn nhà gần trường cấp ba, nhiệt độ trên ban công hơi thấp, nhanh chóng lấy đi hơi ấm trên cơ thể Sở Ức Quy.
Với thời tiết thế này chắc tuyết sẽ sớm rơi.
Sở Ức Quy nghĩ.
Hắn trả lời điện thoại.
"Ức Quy."
"Dì Dương, chào buổi tối." Sở Ức Quy nói.
"Những gì dì nghe được đều là thật sao?" Dương Tiêu Vũ hỏi thẳng.
"Nếu như việc truyền đạt không có vấn đề gì, thì đúng là như vậy." Sở Ức Quy trả lời.
Dương Tiêu Vũ trầm mặc hai giây: "Từ bao giờ con bắt đầu có loại suy nghĩ này?"
Sở Ức Quy thở ra một hơi, mơ hồ nhìn thấy sương trắng.
"Cháu đã từng luôn cảm thấy mình đã cướp đi cuộc sống của Vạn Thu, và cháu cần phải bồi thường cho cậu ấy."
Dương Tiêu Vũ ở đầu bên kia yên lặng chờ Sở Ức Quy nói xong.
"Nhưng cháu lại nhận được rất nhiều thứ từ Vạn Thu, càng nhận được nhiều thì càng khó trả lại, có lẽ cho Vạn Thu tất cả những gì cháu có thể làm sẽ tốt một chút, cho nên cháu mới làm như vậy."
Dương Tiêu Vũ đột nhiên nói: "Con nên nói cho Sở Chương những lời này, có lẽ có thể tạo cảm hứng cho thằng bé viết nhạc."
Sở Ức Quy lại nghiêng đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Anh Sở Chương đối mặt với cháu có lẽ sẽ không có chút cảm hứng nào."
Dương Tiêu Vũ cười.
"Dì không đồng ý chuyện con và Vạn Thu ở bên nhau." Dương Tiêu Vũ lại nói.
Sở Ức Quy không vì thế mà buồn bực: "Cháu chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Vạn Thu thôi."
Dương Tiêu Vũ dừng lại hai giây, sau đó thở dài một hơi.
"Con biết chú và dì có thể khiến con không thể gặp lại Vạn Thu dễ như thế nào không?”
Lời Dương Tiêu Vũ là thật, Sở Ức Quy cũng biết điều đó.
"Cháu sẽ nghĩ mọi cách để biết cậu ấy ở đâu."
"Sau đó con có thể đến tìm thằng bé bất cứ lúc nào?"
"Không." Sở Ức Quy chậm rãi trả lời: "Khi cậu ấy có thể tới tìm cháu, cháu sẽ tới gặp cậu ấy bất cứ lúc nào."
Dương Tiêu Vũ có chút nghi hoặc hỏi: "Con biết dì sẽ không để Vạn Thu chịu ấm ức nên mới nói như vậy?"
Vạn Thu chắc chắn sẽ đi tìm Sở Ức Quy, còn Dương Tiêu Vũ chắc chắn sẽ mềm lòng ngay từ đầu.
"Ừm..." Sở Ức Quy hiếm khi phát ra phát ra tiếng ậm ừ, không trả lời.
Dương Tiêu Vũ dường như có chút trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Các con đã tiến triển đến đâu rồi?"
Sở Ức Quy ngẩn người: "Hả?"
"Lên giường chưa?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Không có." Sở Ức Quy rõ ràng có chút ngây ngốc trước câu hỏi của Dương Tiêu Vũ.
"Đã hôn chưa?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Đã từng." Sở Ức Quy thành thật trả lời.
Dương Tiêu Vũ hít hà một hơi: "Là con ép buộc thằng bé sao? Không, không, không có khả năng, làm sao con có thể ép Vạn Thu..."
"Là Vạn Thu đề nghị."
"..."
"..."
"Tại sao thằng bé lại đề nghị loại chuyện này?" Suy nghĩ của Dương Tiêu Vũ bắt đầu lang thang, "Nói thật với dì, chẳng lẽ Vạn Thu thích con trước, đề nghị yêu đương, sau đó con mới bắt đầu nổi điên?"
"Là cháu trước." Sở Ức Quy đáp lại, "Cậu ấy chỉ muốn xác nhận xem cậu ấy có thích cháu hay không."
Dương Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
"Con có có ép buộc thằng bé không?"
Sở Ức Quy cười khẽ, Dương Tiêu Vũ đã tự mình trả lời câu hỏi này từ trước đó rồi.
"Được rồi, là dì biết rõ còn cố hỏi, vậy nếu thằng bé yêu cầu làm với con, con cũng làm sao?...Thôi được rồi, đây cũng là biết rõ còn cố hỏi." Dương Tiêu Vũ cảm thấy bản thân không tìm được chỗ nào để chỉ trích chuyện ở chung giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy, "Có chuyện gì con nhất định sẽ từ chối Vạn Thu không?"
Sở Ức Quy chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Tiếc là hắn không tìm được câu trả lời.
Dương Tiêu Vũ lại cười: "Nếu thằng bé bảo con rời đi, con có rời đi không?”
Sở Ức Quy cụp mắt xuống.
Không giống như Sở Kiến Thụ, nghề nghiệp của Dương Tiêu Vũ khiến bà hiểu rõ hơn về mọi người, hiểu được suy nghĩ của họ.
Nếu thật sự muốn ảnh hưởng đến bọn họ, đột phá duy nhất chỉ có Vạn Thu.
Sở Ức Quy nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi qua người, mang đi chút hơi ấm cuối cùng.
Những ngón tay lạnh băng trong không khí, thậm chí không thể cảm nhận được nhiệt độ của điện thoại.
"Có." Sở Ức Quy nói.
Dương Tiêu Vũ cười.
Sở Ức Quy không thấy được vẻ mặt hiện tại của Dương Tiêu Vũ.
Có lẽ vẫn kiêu ngạo như mọi ngày, coi thường mọi thứ.
"Được rồi, dì cũng không có ý định làm gì cả." Dương Tiêu Vũ mủi lòng nói: "Dì nợ bảo bối Vạn Thu nhiều như vậy, không nỡ ép buộc thằng bé làm bất cứ gì, điều dì lo lắng duy nhất, chính là Vạn Thu thích phải người rác rưởi thì phải làm sao."
Dương Tiêu Vũ thực sự nghiêm túc xem xét khả năng này.
"Từ lâu dì đã chuẩn bị tinh thần chuyện Vạn Thu yêu bất cứ ai, cho dù thế nào, tiên hạ thủ vi cường* là được."
*Tiên hạ thủ vi cường: nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.
Sở Ức Quy im lặng nghe, điều này vẫn phù hợp với suy nghĩ của Dương Tiêu Vũ.
"Nếu là con, thực ra dì lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Giọng nói của Dương Tiêu Vũ không còn nghiêm túc nữa, còn mang theo chút lười biếng.
"Con không có thân thích không sạch sẽ, có thể trực tiếp ở rể, Vạn Thu nhà chúng ta vẫn có thể ở nhà cả ngày, con cũng sẽ không đối xử không tốt với Vạn Thu, huống hồ...con lại có thể làm con của dì."
Lông mi Sở Ức Quy khẽ run lên.
Sau đó, Dương Tiêu Vũ vui sướng khi người gặp họa nói: "Cứ cố gắng đi, dù sao con vẫn chưa xác định Vạn Thu có thích con hay không mà?"
Sở Ức Quy vô thanh vô tức thở một hơi: "Cháu sẽ cố gắng."
Vẻ mặt Sở Ức Quy cuối cùng lộ ra một ý cười nhợt nhạt, nhỏ tới mức khó mà phát hiện ra.
"Cháu sẽ cố gắng hết sức."
"Lại nói, Vạn Thu dạo này thế nào..."
Dương Tiêu Vũ và Sở Ức Quy nhàn nhã nói chuyện gia đình.
Dường như bà thực sự không quan tâm Vạn Thu yêu ai, đối tượng yêu đương có phải Sở Ức Quy không.
Dương Tiêu Vũ hoàn toàn không có những mối băn khoăn như Sở Kiến Thụ, tính cách bà khác hoàn toàn Sở Kiến Thụ.
Đối với Dương Tiêu Vũ, ngoài bản thân Vạn Thu, những thứ khác đều không quan trọng.
Đến khi cúp điện thoại, Sở Ức Quy mới trở về phòng.
Hơi ấm trong phòng lập tức bao trùm Sở Ức Quy, nhảy nhót quanh thân như muốn xua tan tất cả hơi lạnh.
Sở Ức Quy đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, nhưng lại bất chợt quay đầu lại.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết trắng rơi xuống.
Nhỏ đến mức khó mà nhìn thấy dưới ánh đèn.
Sở Ức Quy ngước mắt lên, nhìn vào trong nhà.
Trong căn nhà không lớn lắm, giọng nói của hắn có thể truyền đến Vạn Thu dễ dàng.
"Vạn Thu, tuyết rơi."
Mang theo âm điệu hơi lạnh lẽo, nhưng lại xen lẫn niềm vui khi muốn chia sẻ những gì mình nhìn thấy.
Có tiếng ghế bị đẩy sang một bên.
Vạn Thu ra khỏi phòng, đi ngang qua Sở Ức Quy, đứng trước cửa sổ.
Cậu ngước nhìn những bông tuyết mỏng trong bóng tối.
"Nhỏ quá, tớ không thấy gì cả." Vạn Thu ngẩng đầu nhìn cửa sổ.
"Bởi vì trời tối nên khó nhìn." Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.
"Ngày mai chắc sẽ nhìn thấy tuyết rơi trên mặt đất." Vạn Thu quay người lại, "Vậy ngày mai phải mặc áo bông sao?"
"Ừ." Sở Ức Quy gật đầu.
"Quả nhiên, chỉ có tuyết rơi mới cảm giác được mùa đông sắp đến." Vạn Thu thu tay lại.
Cậu đi ngang qua Sở Ức Quy, muốn quay lại làm bài tập, nhưng dường như nhận ra gì đó nên dừng lại.
Sở Ức Quy cúi đầu, Vạn Thu cũng nghiêng đầu nhìn hắn.
Đột nhiên Vạn Thu ôm lấy hắn.
"Có chuyện gì vậy?" Sở Ức Quy hỏi.
"Cậu lạnh quá, để tớ sưởi ấm cho cậu." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy cụp mắt xuống, cũng ôm Vạn Thu.
Ấm áp, giống như một chiếc bếp nhỏ rất nhanh đã lấy đi hơi lạnh của hắn.
"Hy vọng sau này mỗi mùa đông, chúng ta có thể cùng nhau chờ tuyết đầu mùa."
Khi giọng nói của Sở Ức Quy truyền đến tai Vạn Thu, đôi mắt của Vạn Thu mở to.
Mặc dù rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy lại ôm cậu rất chặt.
Vạn Thu chôn trên vai Sở Ức Quy.
Một niềm vui thầm lặng không thể giải thích dường như đang lan ra từng chút một trong lòng.
——
Vạn Thu thực sự đã suy nghĩ rất nhiều.
Rốt cuộc thích một người thì nên làm gì mới đúng.
Sở Ức Quy nên tặng cậu thứ gì, mới có thể khiến Sở Ức Quy cảm thấy thích cậu là chuyện đương nhiên.
Mặc dù Vạn Thu cảm thấy không liên quan lắm, gì, nhưng nếu Sở Ức Quy để ý thì nhất định phải có nguyên nhân.
Vạn Thu muốn tự mình tìm cách, nhưng đáng tiếc cố gắng mấy ngày, cậu phát hiện mình căn bản không có năng lực.
Mặc dù rất muốn tìm người để hỏi thăm nhưng Vạn Thu đã đếm kỹ bạn bè và cảm thấy không có nhiều người có thể cùng mình thảo luận.
Chu Bồi Ngọc thích theo đuổi minh tinh hơn yêu đương, Vương Duyệt lại càng lý luận suông, còn tức giận khi cậu nhắc đến về Sở Ức Quy.
Phó Chính Vũ hình như không thông minh bằng cậu.
Anh Lý Thước mặc dù có rất nhiều bạn gái, nhưng chắc chắn đối xử với con gái khác với con trai.
Vạn Thu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy người có thể hỏi chỉ có Hoàng Hổ và Lục Thanh Hà.
Cậu không quen thuộc với Lục Thanh Hà lắm, nên người duy nhất có thể bàn luận chỉ có Hoàng Hổ.
Nhưng nghĩ tới Hoàng Hổ, Vạn Thu lại thở dài.
Hoàng Hổ là người rất bận rộn với công việc, có lẽ không có thời gian nghe cậu nói chuyện tình cảm.
"Gần đây cậu sao thế? Vô cùng không có tinh thần nha?" Vương Duyệt lay lay Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn xuống mặt đất, muốn nói lại thôi.
"Cậu có chuyện gì thì nói đi, cậu như thế này, tớ thấy khó chịu." Vương Duyệt dứt khoát cắt đứt suy nghĩ của Vạn Thu.
"Tớ đang nghĩ về tình yêu." Vạn Thu nói.
Vương Duyệt nhướng mày: "Cậu muốn yêu đương với người lần trước viết thư hồi âm sao? Trong thư có trao đổi liên lạc không?"
"Không phải." Vạn Thu lắc đầu.
"Vậy đó là ai? Cậu nhất kiến chung tình với ai rồi?" Vương Duyệt hỏi.
"..." Vạn Thu không biết trả lời thế nào, lặng lẽ dời ánh mắt, học theo Sở Ức Quy, giữ im lặng đối với những câu hỏi mà bản thân không muốn trả lời.
Vương Duyệt nheo mắt lại.
"Cậu đang suy xét chuyện gì trong tình yêu?" Vương Duyệt hỏi.
"Nếu thích một người thì nên làm thế nào mới đúng." Vạn Thu chớp lấy cơ hội, lập tức hỏi Vương Duyệt.
"Không phải trái pháp luật, không phải trái đạo đức thì có gì mà không đúng?" Vương Duyệt nhất thời không hiểu được mạch não của Vạn Thu.
Vạn Thu sửng sốt.
Vương Duyệt nheo mắt lại, cảm thấy phản ứng của Vạn Thu có chút kỳ quái.
"Vậy khi thích một người thì phải làm sao? Nếu thấy tự ti."
"Tự ti cái gì?"
Vạn Thu và Vương Duyệt mắt to trừng mắt nhỏ.
Vạn Thu không biết tại sao Sở Ức Quy lại cảm thấy tự ti.
"Tự ti trong tình yêu...” Vương Duyệt suy nghĩ một chút, "Là vấn đề thân phận? Hay là cảm thấy đối phương quá ưu tú nên bản thân không xứng? Hay do lùn? Xấu? Cậu thích ai mà khiến cậu tự ti vậy?”
Vạn Thu nhìn Vương Duyệt, nhưng không có cách nào nhắc tới Sở Ức Quy.
Nhưng vấn đề thân phận...
Chẳng lẽ Sở Ức Quy lo lắng vì không có người thân sao?
"Nói chung, cần có một trái tim mạnh mẽ để theo đuổi một người ưu tú hơn mình." Vương Duyệt nheo mắt lại, "Giống như tớ không thể tưởng tượng được việc theo đuổi một người như X, thứ cho tớ nói thẳng, tớ chỉ dám liếm màn hình mà thôi."
Vạn Thu biết chữ X này ám chỉ nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mới nhất mà Vương Duyệt đang đọc.
Vạn Thu có chút nhụt chí, quả nhiên người có nhiều lý thuyết như Vương Duyệt, gặp tình huống này cũng sẽ cảm giấy khó giải quyết.
Vương Duyệt nhìn Vạn Thu, đột nhiên hỏi: "Cậu yêu đương ở trường sao? Có bị phát hiện không? Không sợ bị thôi học sao?"
Vạn Thu đột nhiên khựng lại.
Quên mất, yêu đương sẽ phải thôi học.
"Nhưng chắc cậu không sợ bị thôi học đâu, ba mẹ cậu nhất định sẽ che chở cậu, còn đối phương như thế nào thì không biết." Vương Duyệt nói.
"Cậu ấy không học ở trường này, sẽ không bị đuổi học." Vạn Thu ngập ngừng nói.
"Vậy không thành vấn đề!" Vương Duyệt vỗ vỗ lưng Vạn Thu, "Để tớ xem mặt mũi như thế nào."
"..." Vạn Thu giả vờ như không nghe thấy.
Vẻ mặt của Vương Duyệt rất vi diệu, mơ hồ có một cảm giác kì quái.
"Sở Ức Quy biết cậu yêu đương có nói gì không?" Vương Duyệt đột nhiên hỏi.
"Ức Quy...Ức Quy...còn chưa nói..." Vạn Thu ngẩng đầu nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn Vương Duyệt.
"Mặc dù tớ không muốn hỏi điều này, nhưng người cậu thích chắc không phải là Sở Ức Quy đâu nhỉ?"
Tuy Vương Duyệt không phải là người nhạy cảm nhưng hành vi của Vạn Thu biểu hiện quá mức kì lạ, khiến cô nhìn không nổi.
Vạn Thu chợt khựng lại.
Vạn Thu không thể nói dối, cố gắng hết sức ngăn cản Vương Việt nhìn thấy ánh mắt của mình.
Cậu vẫn chưa chính thức hẹn hò với Sở Ức Quy, nếu nói với Vương Duyệt, cô ấy sẽ rất tức giận.
Vương Duyệt nheo mắt lại.
"Từ khi nào cậu phát hiện mình thích Sở Ức Quy?" Vương Duyệt hỏi.
"Tớ cũng không biết." Vạn Thu lẩm bẩm trả lời.
"Vậy làm sao cậu xác định cậu thích Sở Ức Quy?" Vương Duyệt lại hỏi.
"Không phải trước đó cậu nói chỉ cần hôn là biết mình có thích đối phương không sao?"
Vương Duyệt: "Các cậu hôn rồi?"
Vạn Thu: "Ừm, tớ muốn thử, Ức Quy đồng ý."
Vạn Thu: "..."
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Vạn Thu một lần nữa nhìn về phía Vương Duyệt, Vương Duyệt nhìn cậu, trợn mắt há hốc mồm.
Vạn Thu bấy giờ mới phản ứng lại những gì mình vừa nói với Vương Duyệt,
Bởi vì quá lo lắng nên nói năng lộn xộn.
Đột nhiên Vương Duyệt nắm lấy cổ tay Vạn Thu, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại sáng ngời: "Sau giờ học chúng ta tâm sự đi!"
Vạn Thu toàn thân run rẩy: "Cậu tức giận à?"
"Thật ra bây giờ tớ cảm thấy tâm trạng có hơi vi diệu."
Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, Vương Duyệt buông tay Vạn Thu ra.
"Chúng ta có một cuộc hẹn sau giờ học, nhớ đó!"
"Hôm nay đi ăn tối với tớ đi, bảo tài xế nhà cậu đừng tới đón!"
Vạn Thu và Vương Duyệt trở lại lớp học của mình.
Trước khi giáo viên bước vào lớp, Vạn Thu nằm xuống bàn.
Không biết tại sao...
Sau khi nói thích Sở Ức Quy, trọng điểm thực sự không phải là Vương Duyệt biết chuyện.
Gò má Vạn Thu hơi ửng hồng.
Cậu thực sự... đã nói với bạn bè rằng, cậu thích Sở Ức Quy.
Một cảm xúc se thắt không ngừng trỗi dậy từ đáy lòng, không ngừng toát lên hai má, tâm trạng như đang nhảy múa, cực kỳ kỳ quái.
Vạn Thu vẫn đang thu dọn cặp sách sau giờ học, mà Vương Duyệt lúc này đã nóng lòng chờ đợi trước cửa lớp.
Vương Duyệt kéo Vạn Thu, bước rất nhanh ra khỏi trường, nếu mặt đất không quá trơn, Vạn Thu còn cảm thấy Vương Duyệt gần như đang chạy.
Vương Duyệt đưa Vạn Thu đến một nhà hàng thức ăn nhanh, Vương – vẫn luôn rất nghèo –Duyệt vậy mà tự lấy tiền túi mua đồ ăn nhanh.
Vạn Thu cảm thấy Vương Duyệt luôn là bộ dáng đau lòng vì tiền nên đề nghị trả cho Vương Duyệt.
Nhưng hôm nay Vương Duyệt dường như không quan tâm nhiều đến tiền bạc như vậy.
"Không phải cậu đang lừa tớ đấy chứ?" Vương Duyệt trực tiếp nhét ống hút vào trong cốc, như Vạn Thu dám nói bậy, cô ấy sẽ nhét ống hút vào chỗ khác.
"Không phải."
"Cậu thật sự thích Sở Ức Quy sao?" Vương Duyệt cực kỳ nghiêm túc hỏi.
"Có lẽ vậy." Vạn Thu nói.
"Cái gì mà có lẽ vậy?" Vương Duyệt đập bàn phạch một cái, Vạn Thu không dám hé răng, "Không được, thích là thích, không thích là thích? Cậu không xác định được sao?"
Vạn Thu ngẩn người, cúi đầu.
"Tớ rất thích Ức Quy, đối với tớ, Ức Quy không giống những người khác, tớ cũng thích hôn Ức Quy, như vậy chính là thích đi."
Lời lẩm bẩm của Vạn Thu khiến Vương Duyệt háo hức theo dõi.
Là do ánh đèn sao?
Có phải Vạn Thu đang đỏ mặt không?
"Trời ơi, mặc dù ngày nào tớ cũng cảm khái nhưng thật không ngờ lại là sự thật, cậu nghiêm túc đúng không? Cậu có bao giờ nghĩ đến nếu ở bên Sở Ức Quy sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Vạn Thu không biết tại sao.
"Các cậu đều là con trai, yêu đương nam nam không giống nam nữ, nếu bị phát hiện sẽ bị người ta sẽ bàn tán rất nhiều."
Vương Duyệt vẫn có chút lo lắng.
Vạn Thu chớp chớp mắt, cúi đầu: "Tớ biết."
"Cậu không quan tâm sao?" Vương Duyệt do dự hỏi.
"Ừm, tớ không để ý, nếu Sở Ức Quy nói để ý thì tớ sẽ để ý."
Vương Duyệt ngạc nhiên, hóa ra khi yêu người ta chỉ nhìn về đối phương là sự thật.
"Vậy cậu có biết Sở Ức Quy thích cậu không?" Vương Duyệt hỏi.
"Ức Quy nói cậu ấy thích tớ." Vạn Thu nói.
Không biết tại sao, rõ ràng là chuyện rất chắc chắn, nhưng chính miệng nói ra lại có chút cảm giác khoe khoang.
Vương Duyệt hỏi: "Vậy bây giờ các cậu đang hẹn hò sao?"
Vẻ mặt của Vạn Thu chợt cứng đờ.
Vương Duyệt nhướng mày: "Sao vậy, cậu ấy tỏ tình, chẳng lẽ cậu không chấp nhận?"
Vạn Thu lắc đầu: "Ức Quy nói cậu ấy tự ti, không muốn hẹn hò với tớ."
Vương Duyệt cắn ống hút Coca, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Sở Ức Quy? Tự ti? Đẹp trai như vậy thì thì có lý do gì để cảm thấy tự ti chứ? Tớ mà tới lượt thì để tớ nuôi cũng được."
Nhưng vẻ mặt của Vương Duyệt lại khựng lại.
"Từ từ, cũng không phải là không có khả năng, thư đồng và hoàng tử xác thực có chút khác biệt địa vị, lại nói, tại sao cậu lại chọn Sở Ức Quy làm thư đồng vậy? Vì năm nào cũng đứng nhất sao?"
Vạn Thu chợt nhận ra gì đó khi nghe câu hỏi của Vương Duyệt.
"Có phải cậu không biết, Ức Quy vốn là em trai tớ không?”
Vương Duyệt: "???"
Vạn Thu nhận ra hình như cậu chưa nói chuyện này với Vương Duyệt.
Vạn Thu đột nhiên nảy ra ý tưởng cùng Sở Ức Quy ôn lại quá khứ.
"Tớ bị trộm đi lúc năm tuổi, lớn lên ở nông thôn, Ức Quy vốn là cô nhi, bảy tuổi được ba mẹ nhận nuôi, mười bốn tuổi ba mẹ tìm được tớ, trước khi về tớ đã gặp Ức Quy, khi đó Ức Quy là...em trai tớ."
Vạn Thu đã lâu không nhìn lại quá khứ.
Cậu vẫn còn nhớ Sở Ức Quy lúc đầu.
Nghĩ kỹ lại, hình như rất khác với Ức Quy hiện tại.
"Từ lúc bắt đầu, Ức Quy đã giúp tớ rất nhiều, nhiều không đếm được."
Mặc dù ban đầu bọn họ không giống hình với bóng.
Nhưng...
Nhờ có Ức Quy mà cậu có thể mau chóng hòa hợp với gia đình.
Nhờ có Ức Quy mà cậu mới có dũng khí làm nhiều chuyện.
Nhờ Ức Quy, cậu mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp sau khi trở lại trường học, kết bạn được với nhiều người, trong đó có Phó Chính Vũ và anh Lý Thước.
Nghe nói nhờ Ức Quy, cậu mới có thể gặp thầy Tưởng Thành Phong.
Nhờ Ức Quy, cậu mới học tập chăm chỉ để lấp đầy những lỗ hổng kiến thức, thậm chí còn có thể nhảy lớp.
Nhờ Ức Quy, hiện tại cậu mới tự tin như vậy.
Cũng nhờ Ức Quy, cậu mới thoát khỏi ảnh hưởng của ‘nguyên văn’.
Mới đủ can đảm chấp nhận thế giới này thuộc về mình.
Nhờ Ức Quy...
Là Ức Quy, Ức Quy, vẫn là Ức Quy.
Toàn bộ đều nhờ Ức Quy.
Vạn Thu nhận ra cuộc sống của mình dường như luôn tràn ngập bóng dáng của Ức Quy.
Ức Quy không có lúc nào là không ở bên cạnh cậu.
Vạn Thu đột nhiên nhận ra mình thực sự đã học được rất nhiều từ Sở Ức Quy.
Rõ ràng Ức Quy đã cho cậu nhiều như vậy, tại sao lại nói không có gì để cho cậu.
Giọng nói của Vạn Thu dần dần trầm xuống, không biết tại sao, rõ ràng buổi sáng vừa mới thấy, bây giờ lại đột nhiên rất nhớ Ức Quy.