Vạn Thu cảm thấy mình nên bày tỏ tình yêu nhiều hơn.
Vì vậy cậu đã hình thành một thói quen kỳ lạ, đó là mỗi khi nghĩ đến thì sẽ nói ra mình thích và yêu Sở Ức Quy.
Vạn Thu cảm thấy không gì có thể bày tỏ rõ ràng hơn lời nói.
Sở Ức Quy lúc nào cũng sẽ trả lời cậu, cũng sẽ nói hắn thích và yêu cậu.
Vạn Thu thỉnh thoảng hỏi Sở Ức Quy vì sao đã cho cậu rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng lại cảm thấy mình không có gì để cho.
Sở Ức Quy nói, dù có cho bao nhiêu cũng không đủ.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy đã cho cậu rất nhiều.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của cậu, cậu cũng muốn cho Sở Ức Quy thật nhiều, vì vậy có thể hiểu được suy nghĩ của Sở Ức Quy.
Vạn Thu nói chuyện này với Vương Duyệt, Vương Duyệt nói đây chính là tình yêu!
Vạn Thu mơ hồ hiểu ra, muốn cho đối phương nhiều nhất có thể là một trong những biểu hiện của tình yêu.
Vương Duyệt gần đây bắt đầu thích thảo luận những chuyện về Sở Ức Quy với Vạn Thu, hơn nữa hỏi rất nhiều.
Mặc dù Vạn Thu cảm thấy kỳ lạ nhưng chỉ cần Vương Duyệt hỏi, cậu đều sẽ trả lời.
"Tớ có thể xem ảnh hai người chụp chung được không?" Vương Duyệt đưa ra một yêu cầu rất khó xử.
Vạn Thu hiếm khi chụp ảnh cùng Sở Ức Quy.
Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng sẽ chụp ảnh với Sở Ức Quy, bèn gửi cho Vương Duyệt.
Đây đều là mong muốn của Sở Chương, anh luôn thích Vạn Thu gửi cho mình đủ loại ảnh chụp, Vạn Thu dù ngốc đến đâu cũng đã học được một số kỹ năng chụp ảnh đẹp.
Vương Duyệt nhìn ảnh chụp, sau đó vẽ một bộ tranh cho Vạn Thu.
Vạn Thu bối rối khi nhận lấy.
"Đây là Ức Quy và tớ sao?" Vạn Thu nhìn một đôi chibi nho nhỏ, cảm thấy rất đáng yêu.
"Đúng vậy, đương nhiên, là tớ tự vẽ đó!" Vương Duyệt vui vẻ vỗ ngực biểu đạt vẻ tự hào.
"Đẹp quá, cậu học vẽ sao?" Vạn Thu nhìn phiên bản chibi của mình và Sở Ức Quy, vậy mà giống như đúc.
"Không đi học ở đâu cả, là sở thích, sở thích!!!" Vương Duyệt nhún nhún vai, rất kiêu ngạo, "Tình yêu có thể tạo ra động lực."
Vạn Thu nhìn.
Có phiên bản chibi của cậu và Sở Ức Quy đứng cùng nhau.
Có ngồi cùng nhau.
Có Sở Ức Quy đút cho cậu ăn.
Có hai người đang tránh một chiếc lá rơi xuống.
Vạn Thu cảm thấy rất đáng yêu, vui vẻ nhìn điện thoại Vương Duyệt.
Mãi cho đến khi nhìn thấy hình ảnh hai người hôn nhau, mới sửng sốt trong giây lát.
Đôi má tròn trịa của nhân vật chibi dựa vào nhau.
Vạn Thu nhìn bức ảnh tiếp theo, cảm thấy chuyển động của hai nhân vật chibi ngày càng kỳ lạ.
"Cái này không có quần sao?" Vạn Thu chỉ vào một trong những bức tranh hỏi Vương Duyệt.
Vương Duyệt mắt cá chết nhìn chằm chằm Vạn Thu.
"Làm sao vậy?" Vạn Thu nghiêng đầu khó hiểu.
"Cậu đang giả bộ hay là khờ thật vậy?" Vương Duyệt định nói gì đó thì chợt nhớ đến tiền sử bệnh của Vạn Thu, lông mày giật giật, đột nhiên giật lấy điện thoại, "Không có gì đâu, là một dấu hiệu của sự thân mật thôi."
Vạn Thu mơ hồ có thể đoán được một ít.
Vạn Thu nhíu mày, "Con trai và con trai cũng có thể làm chuyện này sao?"
Vương Duyệt đột nhiên quay người lại, hít một hơi.
Vạn Thu: "Sao thế?"
"Sao cậu lại hỏi tớ loại về chuyện này!"
Vạn Thu đột nhiên cứng họng.
Dường như hiểu ra điều gì đó.
"Sao cậu lại vẽ thế này…" Vạn Thu cũng giật mình.
"Cái này có gì kỳ quái đâu? Đã yêu đương, muốn chạm vào đối phương là chuyện bình thường! Người đang yêu đều sẽ có chứng đói khát da thịt!!" Vương Duyệt mặt dày hét lên với Vạn Thu.
Vạn Thu gật đầu, cái hiểu cái không.
"Cậu chưa từng tiếp xúc với chuyện này sao?" Vương Duyệt cảm thấy thế giới của Vạn Thu thực sự quá đơn thuần, "Cậu không có người bạn nào khác cùng bàn luận vấn đề này sao?"
Lần này Vạn Thu ngoan ngoãn lắc đầu.
Vạn Thu hầu như dành toàn bộ thời gian cho gia đình và Sở Ức Quy.
Bạn cùng tuổi chỉ có đám anh em Lý Thước.
Nhưng khi ở cùng với Lý Thước và những người khác, nhất định sẽ ở cùng với Sở Ức Quy.
Hơn nữa, anh Lý Thước dường như không quá thích nói chuyện với cậu.
Vạn Thu biết tất cả những điều này nhờ lớp học giáo dục giới tính của Tưởng Thành Phong và một vài mô tả trong tiểu thuyết mà Vương Duyệt cho cậu xem qua.
Vì vậy, cậu không ý thức được đây thực sự là một vấn đề rất quan trọng.
Vương Duyệt đột nhiên ồn ào: "Đừng nói nữa, coi như bạn bè xung quanh cậu cũng bẩn thỉu như tớ được không!"
Vạn Thu nhìn Vương Duyệt, không biết tại sao Vương Duyệt lại bắt đầu phát điên.
"Không sao, đây không phải là chuyện bình thường sao?" Đối với Vạn Thu mà nói, đây là một chuyện bình thường, "Sao lại tức giận?"
Vương Duyệt không nhịn được, xem ra cô mới chính là người kì quái.
"Cậu thích Sở Ức Quy như vậy, chẳng lẽ không có chút ảo tưởng nào sao?" Vương Duyệt hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
"Nằm mơ thì sao? Ít nhất cũng từng có loại giấc mơ đó chứ?" Vương Duyệt hỏi.
Loại giấc mơ đó.
Căn cứ vào bối cảnh, Vạn Thu dường như hiểu được suy nghĩ của Vương Duyệt.
Cậu có chút do dự chạm chạm vào cổ, nghiêng đầu: "Không…"
"Hai người các cậu hành động như vậy, thật không phù hợp với độ tuổi tý nào."
"Tuổi gì cơ?" Vạn Thu hỏi.
"Huyết khí phương cương!"
Lời nói của Vương Duyệt khiến Vạn Thu nhận ra gì đó.
"Tớ có thể xem nốt tranh của cậu không?" Vạn Thu hỏi.
"Không cho nữa!! Lăn đi!" Vương Duyệt cầm điện thoại chạy đi.
Vạn Thu không hiểu tại sao Vương Duyệt lại kích động như vậy, rõ ràng phiên bản chibi rất đáng yêu.
Vạn Thu nhìn vào chân mình.
Không mập mạp và dễ thương như phiên bản chibi, nhưng nếu thay đổi tư thế của nhân vật chibi thành tư thế của người bình thường...
Mơ hồ, Vạn Thu cảm thấy tim mình đập không tự nhiên.
Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng.
Vạn Thu cảm thấy gò má mình có chút nóng, liền tự mình phẩy phẩy.
Vạn Thu nhận được cuộc gọi từ Sở Ức Quy khi trên đường đi học về.
"Hôm nay tớ phải làm việc ở một nơi rất xa, chắc muộn mới trở lại, tối nay không cần đợi tớ ăn cơm đâu." Giọng nói Sở Ức Quy vang lên từ điện thoại di động.
"Muộn lắm sao?" Vạn Thu thăm dò hỏi.
"Không muộn lắm, bây giờ tớ đang lái xe về, không cần phải quay lại công ty nữa."
Vạn Thu đáp: "Được, vậy trên đường cẩn thận một chút, hôm qua tuyết rơi, đường rất trơn, đừng lái xe quá nhanh."
"Được rồi, tớ sẽ chú ý, buổi tối gặp lại."
Cúp máy, Vạn Thu cầm điện thoại.
Rất hiếm khi Sở Ức Quy tăng ca, mặc dù thời gian không lâu.
Khi Vạn Thu trở về nhà, quản gia đã bắt đầu nấu nướng.
"Mọi người trở về đi, hôm nay cháu sẽ nấu ăn." Vạn Thu nói.
Vạn Thu không biết vì sao đột nhiên nổi lên tâm tư muốn nấu ăn, chỉ là đột nhiên muốn vậy.
Quản gia mỉm cười chào tạm biệt cậu.
Vạn Thu về phòng, cởi đồng phục học sinh ra, đến khi bước ra đã không còn ai nữa.
Vạn Thu bỗng hoảng hốt, dường như đã lâu rồi cậu không ở một mình.
Cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Vạn Thu vẫn luôn ở trong một môi trường yên tĩnh, Sở Ức Quy không ồn ào, hầu như luôn im lặng.
Mặc dù yên tĩnh.
Nhưng không phải cô độc.
Căn nhà nhà khổng lồ nhưng có rất nhiều dấu vết của sinh hoạt.
Có rất nhiều đồ chơi Dương Tắc mua cho cậu, chúng nằm rải rác xung quanh, có rất nhiều thứ mới lạ mà Dương Tiêu Vũ nhét cho cậu.
Sở Chương thích lấp đầy căn phòng của cậu bằng những tấm poster, còn Sở Kiến Thụ đơn giản hơn, chuẩn bị cho cậu những bức tranh treo tường.
Trên ảnh treo tường còn có ảnh cưới của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ, có một số bức ảnh rải rác của Sở Chương, Dương Tắc và Sở Ức Quy khi còn nhỏ.
Nơi nơi đều ngập tràn những thứ khiến cậu không cảm thấy cô đơn.
Hạnh phúc.
Vạn Thu đột nhiên nghĩ như vậy.
Căn phòng đã từng trống rỗng, bừa bộn sẽ mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức.
Vạn Thu mỉm cười.
Một mình mỉm cười trong căn phòng trống, Vạn Thu cũng cảm thấy mình nhất định trông rất kỳ lạ.
Vạn Thu vào bếp, muốn làm một bữa tối thật ngon trước khi Sở Ức Quy trở về.
Mặc dù kỹ năng nấu ăn của cậu chỉ ở mức trung bình, nhưng cậu cũng đã bí mật học hỏi rất nhiều từ Sở Ức Quy và đầu bếp ở nhà chính, cho nên chắc chắn đã tiến bộ rất nhiều so với khi ở nhà thuê.
Vạn Thu nấu ăn theo nguyên liệu do quản gia chuẩn bị, sau khi đặt hai món mặn và một món súp lên bàn, cậu ngồi vào bàn ăn.
Như trước, cậu vẫn chờ người nhà quay về.
Vạn Thu liếc nhìn đồng hồ.
Không biết phải đợi bao lâu.
Nhưng cảm giác chờ đợi bây giờ đã khác trước.
Không còn là lang thang chờ đợi không có mục đích nữa.
Không phải là người không biết liệu có quay lại hay không.
Mà là người nhất định sẽ trở lại.
Khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vạn Thu nhanh chóng từ bàn ăn bước ra cửa.
Cậu mở cửa.
Sở Ức Quy đang định mở cửa thì nhìn thấy Vạn Thu, sửng sốt trong giây lát.
"Hoan..." Vạn Thu hơi nghẹn lại, nhưng sau đó lại vui vẻ nói ra: "Hoan nghênh trở về!"
Vẻ mặt mặt kinh ngạc của Sở Ức Quy có chút thả lỏng, hắn mỉm cười: "Tớ về rồi."
Vạn Thu lùi lại, để Sở Ức Quy tiến vào.
"Công việc vất vả lắm phải không?" Vạn Thu hỏi.
"Tớ đi giao chút đồ thôi, chỉ là khoảng cách khá xa, không biết có nên nói vất vả hay không." Sở Ức Quy tháo giày, cởi áo khoác và treo bên cạnh áo khoác của Vạn Thu.
"Lạnh không?" Vạn Thu hỏi.
"Hầu như đều ở trong xe, không lạnh."
Vạn Thu nghiêng đầu nhìn Sở Ức Quy: "Tắm trước hay ăn trước?"
Sở Ức Quy đang xắn tay áo chuẩn bị rửa tay, bất ngờ nghe Vạn Thu hỏi câu này, đột nhiên bật cười.
"Hôm nay cậu nấu ăn à?" Sở Ức Quy hỏi.
"Đúng vậy."
"Thơm quá." Sở Ức Quy chắp tay lại, "Phải ăn khi đồ còn nóng chứ."
Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu.
Vạn Thu và Sở Ức Quy cùng ngồi vào bàn ăn.
"Có tiến bộ không?" Vạn Thu hỏi Sở Ức Quy.
"Có." Sở Ức Quy gắp đồ ăn lên, "Ngửi mùi là biết có tiến bộ."
Vạn Thu đưa cho hắn một miếng cơm, mơ hồ hỏi: "So với lúc đầu tiến bộ hơn nhiều sao?"
Sở Ức Quy gật đầu: "Đúng vậy, tiến bộ rất lớn."
Vạn Thu cười nói: "Lần đầu tiên nấu cho cậu, tớ còn cho rằng đồ tớ làm là đồ ngon nhất, khi đó đồ ăn... đi đâu rồi?"
Trí nhớ của Vạn Thu không rõ ràng lắm.
"Đồ ăn lúc đó cũng rất ngon, đều ăn hết rồi, không để lãng phí." Sở Ức Quy cụp mắt, chậm rãi nói: "Tớ đưa cho dì Dương và chú Sở."
"A..." Vạn Thu không nghĩ lại có chuyện như vậy, có chút xấu hổ: "Ba mẹ có cảm thấy khó ăn không, ba mẹ có lẽ vẫn luôn ăn đồ ngon."
"Không biết, nhưng bọn họ chắc sẽ thích, chỉ là..."
Sở Ức Quy không nói nữa, khiến Vạn Thu có chút nghi hoặc: "Chỉ là gì?"
"Nếu lúc đó tớ là người ăn thì tốt rồi, đó là lần đầu cậu nấu cho tớ, có chút hối hận."
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy có chút hối hận sao?
Trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ, Vạn Thu đặt một miếng thịt vào bát Sở Ức Quy.
"Sau này tớ sẽ học thêm kỹ năng nấu nướng, làm được đồ nào ngon đều sẽ cho cậu nếm thử trước." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy mỉm cười đáp lại.
Vạn Thu cảm thấy, dường như khoảng thời gian này Sở Ức Quy không còn ít nói như trước.
Rõ ràng số lượng từ và tần suất nói không thay đổi nhiều, nhưng Vạn Thu luôn cảm giác như mình đã nghe thấy rất nhiều thanh âm của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy luôn thích cười, nhưng Vạn Thu cảm thấy thời gian này Sở Ức Quy mới cười nhiều nhất.
Là vì rất vui vẻ sao?
Tất cả mọi thứ đều thay đổi sau cuộc cãi vã đó.
Nếu biết trước sẽ có ảnh hưởng như vậy, thì cãi nhau sớm hơn chút là tốt rồi.
Khi Sở Ức Quy đang tắm, Vạn Thu đang làm bài tập về nhà.
Đột nhiên, Vạn Thu dời lực chú ý sang phòng tắm.
Nghĩ đến hình chibi hai người tương tác với nhau.
Cuộc đối thoại với Vương Duyệt khiến Vạn Thu vô tình nhận ra gì đó.
Cậu và Sở Ức Quy thực sự rất quen thuộc.
Vạn Thu nhớ lại lúc trước khi nhìn cơ thể của Sở Ức Quy, không hề có chút tâm tư nào.
Nhưng lúc này, Vạn Thu cảm thấy mình có chút tâm tư lung tung.
Vạn Thu đứng dậy, đi tới trước cửa phòng tắm.
Cậu vô thức chạm vào cánh cửa, nhưng không ngờ cửa lại mở ra.
Vạn Thu kinh ngạc rút tay lại, cậu không ngờ Sở Ức Quy lại không khóa cửa phòng tắm.
"Vạn Thu?" Giọng nói của Sở Ức Quy từ trong phòng tắm truyền đến, trái tim Vạn Thu đột nhiên nảy lên.
Vì quá hoảng loạn, Vạn Thu hoàn toàn quên mất mình muốn làm gì.
Sở Ức Quy khoác một chiếc khăn đơn giản đứng ở cửa, hơi nước từ phòng tắm phả tới như đang thẳng thừng tạt vào mặt Vạn Thu.
"Sao vậy?" Sở Ức Quy rũ mắt, "Muốn đi vệ sinh sao?"
Câu hỏi của Sở Ức Quy rất kỳ lạ.
Phòng này cũng không phải chỉ có một phòng tắm, rõ ràng có thể đi sang phòng khác.
Vạn Thu ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ức Quy.
Bởi vì nhiệt độ của nước, trên mặt Sở Ức Quy hiện lên một chút ửng đỏ.
Rèn luyện thường xuyên khiến thân thể này được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng, trông khỏe mạnh mà không cường điệu.
Đường nét thực sự rất đẹp, thậm chí từng đường cong nhỏ cũng khiến trái tim Vạn Thu đập thình thịch không thể giải thích được.
Vạn Thu ngẩng đầu, há miệng hít vào mùi hơi nước và sữa tắm tỏa ra từ cơ thể Sở Ức Quy, cứ như đang ăn kẹo bông gòn.
Lúc này Vạn Thu không biết phải làm sao, thậm chí một chữ cũng không nói.
Mặc dù Sở Ức Quy không hiểu Vạn Thu đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn nhận ra ngọn lửa nhỏ đang bùng lên trong mắt Vạn Thu.
"Vạn...Thu..." Hiếm khi Sở Ức Quy cũng tỏ ra có chút xấu hổ.
"Ức Quy..." Vạn Thu cố gắng mở to hai mắt, ra vẻ hết sức bình thường, "Tớ không đi vệ sinh... tớ... nhìn lén cậu..."
Sở Ức Quy có vẻ hơi sửng sốt.
Khi Vạn Thu ý thức được mình đang nói cái gì, đột nhiên trở nên căng thẳng: "Không... không phải... tớ..."
Sở Ức Quy lộ ra nụ cười: "Vậy cậu đi vào nhìn xem."
Vạn Thu hít hà một hơi.
"Chúng ta không phải thường xuyên nhìn nhau sao? Có gì không thể? Chúng ta rõ ràng đã rất quen thuộc với đối phương rồi."
Vạn Thu đang khẩn trương, không nhận ra chút run rẩy ẩn sâu trong giọng nói của Sở Ức Quy.
"Vậy... vậy... vậy để tớ xem xem..." Vạn Thu không hề có ý che giấu chuyện mình muốn nhìn.
Cậu thực sự muốn nhìn.
Không biết tại sao, khi nghĩ đến khả năng sẽ dán vào nhau như phiên bản chibi, liền nhịn không được muốn nhìn.
Nhưng ngoài việc đứng nhìn, Vạn Thu lại không biết phải làm gì.
Chỉ là theo bản năng...
Sở Ức Quy lùi lại một bước, như muốn quay lại phòng tắm.
Bởi vì Sở Ức Quy đồng ý, Vạn Thu cũng muốn đi vào.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt của Vạn Thu đột nhiên bị một bàn tay to lớn che lại.
Vạn Thu: "???"
"Vẫn không ổn lắm, thôi bỏ đi." Sở Ức Quy nói.
Trên tay Sở Ức Quy vẫn còn mang theo hơi nước ấm áp.
Lông mi của Vạn Thu đều bị làm ướt.
Lòng bàn tay cũng không trực tiếp chạm vào mắt Vạn Thu, cậu vô thức chớp mắt, lông mi giống như đang cào vào lòng bàn tay Sở Ức Quy.
Vạn Thu cảm giác tay Sở Ức Quy có chút run rẩy.
"Vẫn là thôi đi." Sở Ức Quy lặp lại.
Bởi vì không nhìn thấy, cho nên thanh âm trở nên rất rõ ràng.
Lần này Vạn Thu nghe thấy rõ sự run rẩy trong giọng nói của Sở Ức Quy.
"Được rồi." Bởi vì Sở Ức Quy cự tuyệt, Vạn Thu cảm thấy hiếm có một tia bối rối.
"Xin lỗi, vốn dĩ tớ nghĩ có thể làm việc đó một cách dễ dàng." Giọng điệu thở dài của Sở Ức Quy lộ ra chút buồn cười, "Chỉ là tớ sợ dưới ánh mắt của cậu, không thể hoạt động tự nhiên."
Vạn Thu ngơ ngác gật đầu.
"Vậy tớ có thể tắm lại được không?" Sở Ức Quy hỏi.
"Mau vào đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy hạ tay xuống khỏi mắt Vạn Thu, Vạn Thu theo bản năng nhìn lên biểu cảm của Sở Ức Quy.
Rất hiếm khi Sở Ức Quy không nhìn thẳng vào cậu mà nhìn đi chỗ khác với ánh mắt mơ hồ.
Cho đến khi Sở Ức Quy đóng cửa phòng tắm lại, Vạn Thu vẫn đứng ở đó.
Ngây ngốc nhìn cửa.
Vừa rồi hình như cậu nhìn thấy gò má Sở Ức Quy còn đỏ hơn cả lúc mở cửa đi ra.
Không phải là do sức nóng.
Vì thẹn thùng sao?
Việc cậu vừa làm có thể khiến Sở Ức Quy xấu hổ phải không?
Vạn Thu hoảng hốt nhận ra dường như bản thân đã làm một điều gì đó quá đáng.
Có vẻ như hành vi này...
Có chút phóng đãng?
Vạn Thu lập tức đỏ mặt.
Vạn Thu cho rằng bản thân có thể sẽ ở bên Sở Ức Quy đến cả đời.
Nhưng không ngờ có một ngày, cậu lại có cảm giác khác biệt vì một lần tiếp xúc mà trước đây vẫn nghĩ là tiếp xúc bình thường.
Hình như cậu đã quá coi thường ý nghĩa của hẹn hò.
Nhất định có ý nghĩa phức tạp và sâu sắc hơn cậu tưởng tượng rất nhiều!
Vạn Thu trở về phòng, bắt đầu chăm chỉ làm bài tập về nhà.
Khi Sở Ức Quy bước ra khỏi phòng tắm, Vạn Thu thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn.
Mặc dù Sở Ức Quy vẫn tiếp tục kiểm tra, dạy kèm và ôn bài với Vạn Thu như cũ.
Nhưng vô tình cố ý, hai người đều tránh để đối phương chạm vào.
Không phải vì chán ghét.
Mà vì mỗi lần tiếp xúc, đều khiến chuyện đang làm trở nên khó khăn.
Vạn Thu cảm thấy một khi bị Sở Ức Quy chạm vào, cậu không thể nghiêm túc làm bài tập về nhà được nữa.
Quá khó khăn.
Tại sao lại như vậy.
Nếu có thể, Vạn Thu thực sự muốn tìm một cái hố, ngồi trong đó, cảm nhận cái lạnh lẽo của đất vào mùa đông để giải tỏa nỗi bất an đang xâm chiếm trái tim mình.
——
Vương Duyệt cảm thấy hành động hai ngày nay của Vạn Thu có chút kỳ quái.
Dường như muốn xem lại hình chibi mà cô vẽ.
Ban đầu cô không ngại cho Vạn Thu xem toàn bộ nhân vật chibi mà mình đã vẽ, nhưng Vạn Thu có vẻ đơn thuần hơn cô nghĩ nhiều.
Khiến cô không còn dáng vẻ ngây thơ chút nào nữa, rất tức giận.
Suy cho cùng, những chibi mà cô vẽ thực chất dựa trên hình mẫu trên Internet, sau đó thêm chút ấn tượng của riêng cô về Vạn Thu và Sở Ức Quy.
Cô không có mặt mũi cùng Vạn Thu nói chuyện.
Nhưng bây giờ Vạn Thu luôn luôn thúc giục, vô tình cố ý nhắc tới bức vẽ, cuối cùng Vương Duyệt cũng nhịn không được.
"Gần đây cậu dục cầu bất mãn đấy à?" Vương Duyệt nhìn Vạn Thu bằng ánh mắt cá chết.
Vạn Thu dường như biết hai ngày qua mình có chút bám víu, hơi xấu hổ không dám trả lời câu hỏi.
"Những chuyện này đừng hỏi tớ được không? Tớ còn chưa có bạn trai." Vương Duyệt dùng ngón tay chọc vào vai Vạn Thu, "Mà cậu là con trai, con trai không phải biết nhiều hơn tớ sao?"
Vạn Thu sửng sốt: "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên." Vương Duyệt gật đầu, "Cậu đi hỏi những người bạn khác của cậu đi, đừng lúc nào cũng tìm tớ."
Vạn Thu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vương Duyệt thực sự muốn thảo luận vui vẻ với Vạn Thu.
Nhưng không được.
Không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy tội lỗi khi dạy người khác những điều không hay.
Chuyện xấu thì để người khác làm đi!
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Vạn Thu, Vương Duyệt chửi thầm trong lòng.
Hy vọng những người bạn khác của Vạn Thu đều là những người bình thường.
--- Vương Duyệt, kẻ bị liên lụy đáng thương.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy nói rất đúng.
Thầy Tưởng Thành Phong từng nói nam nữ có sự khác biệt.
Vì vậy cậu nên nhờ một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy hơn.
Một ngày cuối tuần nào đó, Vạn Thu đã hoàn thành bài tập về nhà, khi Sở Ức Quy đang giải quyết công việc, cậu đã bí mật vào phòng ngủ gọi điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy.
"Xin chào, là Hoàng Hổ đây, khách hàng Vạn Thu thân mến, hôm nay cháu có yêu cầu gì sao?"
Hoàng Hổ vẫn như mọi khi, vẫn nói chuyện với Vạn Thu bằng giọng nói sảng khoái vui vẻ.
"Chú Hoàng Hổ." Vạn Thu dứt khoát nói thẳng: "Con trai yêu đương với con trai có bí quyết nào không?"
"…?"