Chuyến đi này xa hơn lần tới nhà Sở Kiến Thụ một chút, ba mẹ Dương Tiêu Vũ rất ít khi ở thành phố này.
Không giống Sở Kiến Thụ nắm toàn quyền, Dương Tiêu Vũ có anh chị em.
Phạm vi Dương gia rộng lớn, liên quan đến nhiều ngành sản xuất, vì để ổn định con cái cũng như hoài bão sự nghiệp chưa tan nên ông bà Dương vẫn chưa nghỉ hưu.
Mà bây giờ quay lại chỉ để gặp Vạn Thu.
Ông bà Dương nhận được cuộc gọi từ Dương Tiêu Vũ vào tối hôm trước, Dương Tiêu Vũ đã nhiều lần căn dặn họ qua điện thoại.
Nếu không thích thì rời đi, đừng tỏ ra chán ghét trước mặt Vạn Thu.
Nếu đã chủ động đến gặp Vạn Thu, vậy thì đừng tỏ vẻ.
Giọng điệu của Dương Tiêu Vũ có thể coi là bất lịch sự, giống như hổ mẹ đang hung hăng nhe nanh múa vuốt bảo vệ đàn con của mình.
Ông bà Dương chủ động ra ngoài chào đón Vạn Thu, giữa một nhóm con cháu cao lớn, họ nhìn thấy đứa trẻ kia đầu tiên.
Thân hình thấp bé không tương thích với anh em và ba mẹ, cậu bé nắm tay những người xung quanh, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sáng trong nghiêm túc nhìn họ.
Trong mơ hồ, ông bà Dương còn nghĩ bọn họ đã nhìn thấy Dương Tiêu Vũ hồi nhỏ.
"Ông ngoại, bà ngoại." Thiếu niên ngây ngô non nớt đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia xa lạ nhưng lại không có nửa điểm phòng bị.
Gò má thiếu niên hơi phiếm hồng, ẩn chứa chút mong chờ và phấn khởi.
"Chúc mừng năm mới."
"Chào mừng, Vạn Thu." Bà Dương lộ ra nụ cười nhạt, "Chúc mừng năm mới."
Có lẽ vì ở nhà Sở Kiến Thụ, ông bà nội không mấy nhiệt tình, cho nên tuy ông bà ngoại không tỏ ra quá thân mật nhưng Vạn Thu vẫn thụ sủng nhược kinh*.
*Được yêu thương mà lo lắng.
"Ông ngoại bà ngoại!" Sở Chương tiến lên nhiệt tình ôm hai người, "Có nhớ cháu không?"
"Ài, có, đương nhiên nhớ A Chương nhà chúng ta." Bà Dương nhìn thấy Sở Chương đang cười không khép miệng được.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn ông bà Dương vẫn luôn mỉm cười.
Niềm vui của hai người rất rõ ràng, giống như một chiếc bánh pudding mềm vị caramel, rất nhạt, nhưng cũng rất ngọt.
Cảm giác khác với ông bà nội.
Vạn Thu lặng lẽ nắm tay Sở Ức Quy, sau khi bà ngoại nhìn thấy hai người nắm tay nhau, liền mỉm cười nhẹ nhàng với họ.
Dương Tiêu Vũ và Sở Chương có vẻ rất tùy ý, thỉnh thoảng lấy Vạn Thu ra khoe khoang, Vạn Thu mơ hồ cảm thấy bản thân rất được hoan nghênh ở đây.
"Hôm nay ba không mời ai khác đến, chỉ có các con thôi." Ánh mắt của ông Dương không biết vô tình hay cố ý thoáng nhìn qua Vạn Thu, sau đó chuyển đến trên người Sở Ức Quy, "Ức Quy lại cao lên rồi à, tuổi này phát triển thật là lợi hại."
Ông Dương hỏi về công việc hiện tại của Sở Chương, hỏi Dương Tắc dạo này có thuận lợi không, đồng thời cũng hỏi về thành tích của Sở Ức Quy.
Khi Vạn Thu bắt gặp ánh mắt của ông Dương, như thể một học sinh bị điểm danh, hai mắt mở to chờ đợi ông Dương đặt câu hỏi.
Cảm xúc của ông Dương cũng rất vi diệu, Sở Ức Quy và Vạn Thu ngang tuổi nhau nhưng lại chênh lệch nhiều như vậy.
Dương gia rất lớn, có nhiều nhánh phụ, dạng người gì, có lục đục với nhau hay không, ngay cả ông bà Dương cũng không thể biết được.
Trái tim con người được bọc bằng xương thịt, được che phủ từng lớp dưới da, tiếp đó là giấu dưới những bộ quần áo và những chiếc mặt nạ.
Nhưng Vạn Thu lại khiến ông Dương nhớ đến những con sứa trong bể cá, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy mọi thứ, thể hiện màu sắc độc đáo và xinh đẹp dưới vô số ánh đèn.
Bởi vì chỉ số thông minh không cao sao?
Nếu có thể không lục đục với nhau, có lẽ như vậy cũng không phải chuyện xấu.
"Cháu..." Ba Dương suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Hôm nay đã làm bài tập nghỉ đông chưa?"
Vạn Thu lắc đầu: "Còn chưa làm."
Ông Dương: "Cháu cũng không mang tới đây, tối nay phải về nhà làm sao?"
Vạn Thu gật đầu.
Ba Dương: "Có nhiều bài tập về nhà không?"
Vạn Thu lắc đầu: "Chỉ viết một đoạn nhật ký."
Tưởng Thành Phong không giao nhiều bài tập về nhà cho Vạn Thu, hơn nữa liên lạc qua điện thoại có thể thỉnh thoảng giao thêm một số bài tập về nhà, sẽ không khiến Vạn Thu phải chịu quá nhiều áp lực.
Ông Dương sau khi hỏi liền rơi vào trầm mặc.
Là người thường xuyên tiếp xúc với những người có tâm tư, đối với người cái gì cũng không rõ lại không biết phải làm thế nào.
Bà Dương nói tiếp: "Vạn Thu, con có muốn ăn gì không? Bà bảo nhà bếp chuẩn bị cho con."
Vạn Thu lặng lẽ quan sát biểu tình của những người xung quanh rồi mới trả lời: "Cái gì cháu cũng ăn."
Mẹ Dương có chút chần chờ: "Có món nào không thích không?"
"Không." Vạn Thu lắc đầu.
Sở Chương đột nhiên kéo Vạn Thu đến: "Ông ngoại bà ngoại, Vạn Thu nhà chúng ta thật sự không kén ăn chút nào, cái gì cũng ăn, nhưng đặc biệt thích trái cây, trong nhà có trái cây tươi không?"
Sắc mặt bà Dương dịu đi, đáp: "Đương nhiên, bà đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu tươi ngon chờ các con tới."
"Những người giúp việc còn làm hôm nay sẽ được trả lương gấp ba lần." Sở Chương nhướng mày.
Ông Dương hừ nhẹ một tiếng, cũng không phải ý trách móc: "Chút tiền ấy còn để cháu phải nhọc lòng sao?"
"Tiền mừng tuổi ông ngoại chuẩn bị cho Vạn Thu nhà chúng ta thì sao? Chắc chắn sẽ không ít phải không? Tiền mừng tuổi của Vạn Thu nhà chúng ta nhiều năm như vậy sẽ gộp lại hết."
Ông Dương thở dài, đã quen với tính cách thẳng thắn của Sở Chương.
"Không thể thiếu." Ông Dương liếc mắt nhìn bà Dương, bà Dương liền gọi người giúp việc lại đây.
"Vạn Thu của chúng ta sẽ nhận được một bao lì xì siêu to khổng lồ." Sở Chương ôm lấy Vạn Thu, cười hì hì nhìn mọi người, "Ông ngoại muốn tặng cho Vạn Thu cái gì? Một căn nhà? Bây giờ còn quá sớm để mua xe, nếu có thể thì đưa Vạn Thu nhà chúng ta chút cổ phần đi."
"Đưa tiền mặt." Dương Tiêu Vũ ở một bên lại trực tiếp trả lời vấn đề của Sở Chương, "Không có gì tốt hơn việc đưa tiền mặt cho bảo bối."
Vạn Thu ngước mắt nhìn Dương Tiêu Vũ và Sở Chương cãi nhau, sau đó lại nhìn Sở Kiến Thụ và Dương Tắc đang nhìn về phía này.
Cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trước mặt ông bà ngoại.
Vạn Thu rất vui vẻ.
Bởi vì bây giờ mọi người đều đang thể hiện cảm xúc vui vẻ.
Thật ấm áp, giống như đang ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm ngấm vào da thịt, khiến ý thức trở nên thoải mái tới mức muốn ngủ.
Vạn Thu nhận được một khoản tiền mặt lớn.
Đối với cậu, số tiền mặt này là thứ không thể tưởng tượng được nhất trong cuộc đời mình.
Vốn dĩ số tiền ông bà nội mừng tuổi đã không đếm hết được, nhưng giờ đây số tiền này còn gây ảnh hưởng đến thế giới của cậu hơn nữa.
Những người khác nhìn cậu đều đang cười.
Vạn Thu thậm chí còn nhận thấy Sở Ức Quy vẫn luôn im lặng, ánh mắt nhìn về phía cậu cũng khác với mọi khi.
Vạn Thu lặng lẽ ôm số tiền mặt thật dày này.
Cậu căn bản không thể tưởng tượng ra số tiền này sẽ sử dụng được trong bao lâu.
Nhiều tiền như vậy, nếu sau này người nhà thất nghiệp, cậu có thể dùng nó để nuôi mọi người lâu thật lâu.
Vạn Thu cầm tiền, liền cảm thấy vô cùng an tâm.
Ông Dương nhìn dáng vẻ tiểu tham tiền của Vạn Thu, quay đầu trộm hỏi Sở Kiến Thụ: "Con rể, ngày thường con không hay cho Vạn Thu tiền tiêu sao?"
"Có cho." Mỗi tháng Sở Kiến Thụ đều sẽ chuyển một khoản tiền vào thẻ riêng của Vạn Thu, "Đều chuyển vào thẻ, nhưng Vạn Thu chỉ biết tiêu tiền mặt, không có cơ hội sử dụng thẻ."
Ông Dương liếc nhìn Vạn Thu mấy lần, vẻ mặt phức tạp khi thấy Vạn Thu đặt những bao lì xì vào chiếc ba lô nhỏ mang theo dưới sự xúi giục của Sở Chương.
"Chút tiền như vậy đã thỏa mãn rồi." Ông Dương lẩm bẩm, nhưng lại nhận được một cái trừng mắt từ Dương Tiêu Vũ, lập tức thay đổi chủ đề và nói với Sở Kiến Thụ: "Vạn Thu đã gặp gia đình con chưa?"
"Đã gặp qua." Sở Kiến Thụ đáp.
"Bọn họ có thích Vạn Thu không?" Ông Dương hỏi.
Sở Kiến Thụ không giấu diếm: "Bọn họ không có hứng thú với Vạn Thu."
Là không hứng thú, không liên quan gì đến ghét hay thích, năng lực của Vạn Thu không đủ để khiến bọn họ coi trọng.
Ông Dương gật đầu, không nói thêm gì trước mặt Sở Kiến Thụ nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt Vạn Thu liền có chút co quắp, nhịn không được hỏi lại Sở Kiến Thụ: "Vạn Thu cứ nhìn ba làm gì?"
"Vạn Thu đang thăm dò cảm xúc của ba, để đáp lại tương ứng."
Khi nghe câu trả lời của Sở Kiến Thụ, ông Dương nhíu mày: "Tại sao nhà chúng ta lại có một đứa trẻ phải nhìn ánh mắt người khác? Không phải người khác mới cần nhìn ánh mắt nhìn chúng ta sao?"
Sở Kiến Thụ không bày tỏ ý kiến.
Ông Dương liếc nhìn Sở Kiến Thụ, bất mãn nói: "Đưa về đã hơn nửa năm rồi, sao vẫn chưa sửa?"
Sở Kiến Thụ đáp: "Đây không phải chuyện một sớm một chiều."
Ba Dương hừ lạnh: "Lần sau tới, ít nhất cho ba xem chút thành quả giáo dục của các con."
Sở Kiến Thụ gật đầu đồng ý.
Ông Dương không phải không biết cuộc sống trước kia của Vạn Thu, cũng không thấy lạ khi Vạn Thu hình thành tính cách như vậy.
Chỉ là nhìn, liền cảm thấy bực mình.
Bọn họ cực cực khổ khổ cả đời chính vì để kiếm lấy cái mặt mũi, kết quả con cháu mình không được hưởng thụ, cái này so với việc bọn họ bị khinh thường còn khó chịu hơn.
Thỉnh thoảng ánh mắt Vạn Thu nhìn qua khiến ông không kịp thích ứng.
Ông muốn lên tiếng giáo dục Vạn Thu nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của con gái, chỉ có thể nghẹn uất đứng lên đi ra chỗ khác.
Đối với Vạn Thu, nhà ông bà ngoại rất lớn, mặc dù không lớn bằng nhà họ.
Nhưng rất đẹp.
Ông ngoại bà ngoại không nói chuyện nhiều với cậu, nhưng cũng không cũng không cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa…
Ở đây rất yên tĩnh, chỉ có ông bà ngoại và những người giúp việc, trên bàn ăn hầu như đều là anh cả không ngừng nói chuyện.
Thỉnh thoảng Vạn Thu nhìn thấy Sở Chương bước tới ôm bả vai ông bà ngoại và thì thầm vào tai họ, ông bà liền lộ ra vẻ buồn cười.
Vạn Thu vẫn luôn nhìn.
Vạn Thu nghĩ tới khoảng thời gian ở cùng Vạn Tiểu Hoa, chưa từng có bầu không khí như vậy.
Cậu sẽ không ôm Vạn Tiểu Hoa, Vạn Tiểu Hoa cũng sẽ không chủ động thân mật với cậu.
Bởi vì không phải thân sinh sao?
Nhưng ngay cả bây giờ Vạn Thu cũng không cảm thấy mình có thể thân mật với ông bà.
Những chuyện trong quá khứ đã khiến Vạn Thu mơ hồ về khái niệm bình thường.
Bây giờ cậu không thể xác định được thân mật kia rốt cuộc là chuyện bình thường hay không binhg thường.
Vạn Thu rời đi, vào phòng vệ sinh, nhưng khi đi ra đã nhìn thấy bà ngoại đợi ở cửa.
Mái tóc hoa râm được buộc gọn sau đầu, quần áo trông rất thời thượng, tinh thần vẫn rất tốt, luôn tươi cười, thân thể nhìn qua cũng thật mạnh khỏe.
"Bà ngoại." Vạn Thu đứng trước mặt bà Dương, để hai tay ra sau lưng, đôi mắt chăm chú nhìn bà Dương, hy vọng có thể biết được tâm tình đối phương và chuyện đối phương muốn mình làm.
"Vạn Thu, về nhà thế nào rồi?" Bà Dương hỏi Vạn Thu bằng giọng nói dịu dàng.
"Cực kì tốt." Vạn Thu nói.
"Con có thích ngôi nhà hiện tại không?"
"Có ạ!"
Bà Dương nghe câu trả lời không chút do dự của Vạn Thu liền thả lỏng một chút, tiếp tục hỏi: "Vậy con còn muốn quay về nhà cũ không?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Sao lại không muốn? Vì cuộc sống trong ngôi nhà kia không tốt đúng không?"
Vạn Thu nghe bà Dương nói, lại không hiểu bà Dương thật sự muốn nói gì.
Đó không phải là cảm xúc không vui, mà là một điều gì đó phức tạp hơn mà cậu không thể hiểu được...
"Nghe nói con đã từ chối bác sĩ tâm lý." Bà Dương nghiêm túc hỏi Vạn Thu, "Tại sao vậy?"
Vạn Thu có tính cách như thế nào?
Xuất thân từ một gia đình như vậy, chẳng lẽ không hề dính nửa điểm vết nhơ sao?
Liệu có oán hận mọi người khi bị lạc mất, khiến bản thân gặp phải những điều mà lẽ ra không nên trải qua không?
Bà Dương lo lắng.
"Nghe nói con ở nhà cũ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị bắt nạt." Bàn tay đặt trên bụng của bà Dương vẫn luôn lặng lẽ siết chặt, hỏi: "Con có hận ba mẹ con không?"
Người nhà họ Dương ít nhiều đều có tính cách mang thù, bà biết rất rõ.
Nhỏ mọn, thích gây rắc rối và có đủ loại tật xấu.
Vạn Thu mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình lo lắng của bà ngoại.
"Bà ngoại, con còn tưởng bà định nói gì cơ, sao lại mang Vạn Thu nhà chúng ta đến để nói những lời nghiêm túc này chứ?"
Sở Chương đột nhiên xuất hiện ở sau lưng bà Dương, bước tới ôm chặt vai Vạn Thu.
"Vạn Thu nhà chúng ta là thiên sứ, sao chuyện bà lo lắng lại có thể xảy ra được."
Bà Dương nhìn thấy Sở Chương cũng thở dài: "Chỉ hơi lo lắng thôi, có lẽ bà suy nghĩ quá nhiều rồi, bà cũng hy vọng sau khi Vạn Thu trở về, quan hệ nhà các con có thể hòa hoãn một chút."
Đôi mắt của Vạn Thu từ từ mở to, trong câu nói dài này, cậu dường như đã nhặt được những thông tin khiến mình kinh ngạc.
"Bà ngoại nhọc lòng làm gì, ba mẹ đều đã đến tuổi này rồi, cháu cũng đã thành niên được bao lâu rồi, bà còn ở đây lo lắng." Sở Chương dùng tay nhéo nhéo gương mặt Vạn Thu.
Bà Dương cũng lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Sở Chương: "Đúng vậy, đúng vậy, con nói đều đúng."
"Bà ngoại cũng đừng suy nghĩ nhiều." Sở Chương cười, tiến lên ôm lấy cánh tay bà Dương, "Vạn Thu nhà chúng ta rất nhát gan, bà như vậy sẽ dọa đến Vạn Thu đấy."
"Chẳng lẽ còn cần bà nói xin lỗi sao?" Bà Dương lộ ra ánh mắt như đang trách móc Sở Chương, nhưng thực chất không hề có chút tức giận nào.
Bà Dương biết, khi Sở Chương tới thì sự việc sẽ cứ thế mà trôi qua.
Nghe nói chỉ số thông minh của Vạn Thu không cao, yêu cầu trả lời những vấn đề tạp cũng chưa chắc nhận được đáp án.
Nhưng khi chuẩn bị quay lại phòng khách với Sở Chương thì bà bất ngờ bị kéo bởi một lực đạo nho nhỏ, suýt chút đã phớt lờ nó.
Nhưng bà kịp nhận ra phương hướng của lực đạo đó, quay đầu lại nhìn về phía Vạn Thu.
Vạn Thu ngẩng đầu nói với bà Dương: "Cháu yêu ba mẹ, anh cả, anh hai và em trai, rất yêu rất yêu."
Mặc dù Vạn Thu không biết cách phán đoán tình yêu của người khác dành cho mình.
Nhưng cậu chưa bao giờ hiểu lầm chính mình.
Cậu rất yêu người nhà của cậu.
Rất yếu rất yêu.
Bà Dương sửng sốt, nhìn cậu bé gầy gò, dưới đôi mắt trong veo là một thế giới hoàn toàn thuần khiết.
Phần sâu thẳm nhất giống như một viên kim cương trong suốt, lộ ra nội tâm không tạp chất của nó với mọi người xung quanh.
Bà Dương dường như hiểu ra lý do tại sao ông Dương lại không quan tâm chuyện của Vạn Thu.
Bởi vì đã sớm thấu rõ đôi mắt này rồi phải không?
"Mới nãy thái độ bà không tốt lắm, xin lỗi con, hoan nghênh con về nhà, Vạn Thu."
Bà Dương mỉm cười hòa ái.
Đôi mắt Vạn Thu chậm rãi mở to, đột nhiên trở nên xấu hổ.
Từ trong túi, bà Dương móc ra một vật gì đó, xòe tay ra trước mặt Vạn Thu: "Cái này cho con."
Vạn Thu bối rối, phát hiện ra thứ gì đó kỳ lạ trong tay bà ngoại.
Cậu lấy nó từ tay bà ngoại và quơ quơ trong không trung, đây là một chiếc vòng cổ sao?
"Là Khấu Bình An*." Sở Chương vươn tay lấy thứ trong tay Vạn Thu, vòng qua bên người đeo lên cho Vạn Thu, "Đó là đồ vật mang ý nghĩa bình an, bùa hộ mệnh, chậc chậc, bà ngoại, bà biết cái gì gọi là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật không?”
*Khấu Bình an: hay còn gọi là Đồng Điếu, là vòng trang sức làm từ ngọc bích với ý nghĩa mang lại bình an, may mắn.Vạn Thu không biết Sở Chương đang nói gì, nhưng cậu có thể nhìn thấy bà Dương đang cười mắng Sở Chương.
Khi chiếc Khấu Bình An rơi xuống cổ, Vạn Thu cúi đầu, dùng ngón tay giữ Khấu Bình An, ấm áp, có lẽ vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của bà ngoại.
Ngón tay Vạn Thu nhẹ nhàng xoa Khấu Bình An.
Trong mơ hồ, dường như cậu cảm nhận được một điều gì đó rất vi diệu đến từ bà ngoại, nó liên tục được truyền đến từ chiếc Khấu Bình An.
Sở Chương nhìn vẻ mặt của Vạn Thu, mặc dù bình tĩnh nhưng dường như lại có nhiều phần kinh ngạc.
Vạn Thu chắc hẳn rất vui khi nhận được quà.
Từ khóe mắt, Sở Chương thấy Sở Ức Quy đang nhìn về bên này.
Sở Ức Quy hiếm khi nói chuyện với Sở Chương, lúc này đây lại chủ động nói với anh chuyện bà ngoại đi tìm Vạn Thu.
Sở Chương bĩu môi, rùng mình một cái, cảm giác bị người sau lưng nhìn chằm chằm thật là khủng khiếp.
Vạn Thu vui vẻ nói lời tạm biệt với những người khác.
Bọn họ lên xe về nhà.
Sở Chương làm ầm lên, nói hôm qua không đón giao thừa, muốn hôm nay đón giao thừa với Vạn Thu.
Sau khi nghe Dương Tiêu Vũ hung hăng răn dạy anh cả một trận, Vạn Thu mới nằm xuống ổ chăn bông mềm mại, có khoảng thời gian yên tĩnh riêng trong căn phòng ấm áp.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt v e chiếc Khấu bình an, cảm giác mềm mại, cầm rất thoải mái.
Nhưng cậu cứ âm thầm suy nghĩ trong bóng đêm, cuối cùng loáng thoáng nhìn ra được tâm tư trong lòng bà ngoại.
Giống như đang lo lắng về những hàng chữ xuất hiện trong trí nhớ của cậu.
Bà ngoại nhìn thấy hận ý bộc lộ trong những hàng chữ nằm sâu ký ức của cậu sao?
Tại sao bà ngoại lại nói, hy vọng mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình có thể hòa hoãn một chút?
Rõ ràng quan hệ của mọi người trong gia đình đều tốt đẹp mà?
Khi Vạn Thu nửa tỉnh nửa mê, những hàng chữ kia dường như đang cười nhạo cậu.
Cười nhạo...
Cậu là người không bình thường.
Cậu là người không chân thật, không nên ở trong hoàn cảnh này.
——
Mấy ngày Tết, người giúp việc trong nhà đều nghỉ, bản thân tính toán đón Tết ở những nhà khác, lại không ngờ cuối cùng sẽ đón Tết ở chính nhà mình.
Không thể không tự mình dọn dẹp và nấu nướng, Vạn Thu chủ động đảm nhận hai công việc này.
Nhưng không ngờ người nấu ăn lại là Sở Ức Quy.
Vạn Thu đứng bên cạnh Sở Ức Quy, nhìn thấy Sở Ức Quy xắn tay áo lên thái rau, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Kỹ năng dùng dao của Sở Ức Quy rất điêu luyện, giống như một đầu bếp lành nghề.
Vạn Thu ở một bên ngốc ngốc nhìn, vô cùng kinh ngạc trước năng lực của Sở Ức Quy.
Kỹ năng nấu ăn của Sở Ức Quy cũng rất tốt, mùi thơm tỏa ra khiến Vạn Thu cảm thấy tay nghề này không khác biệt lắm với những đầu bếp trong nhà.
Sau khi đặt món ăn lên đ ĩa, Sở Ức Quy nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Vạn Thu liền dùng đũa gắp một miếng đưa đến miệng cậu: "Nếm thử đi."
Vạn Thu há miệng, mùi vị thịt bò xào tới mềm quả thực siêu ngon, Vạn Thu vừa nhai vừa so sánh với hương vị do đầu bếp trước đó làm.
"Giống hệt những gì đầu bếp làm." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy gật đầu: "Là theo đầu bếp học."
Vạn Thu nhìn đống gia vị lộn xộn, có chút hâm mộ vì Sở Ức Quy rõ ràng không dành nhiều thời gian ở cạnh đầu bếp nhưng lại nấu ra được món ngon như vậy.
"Có phải em học cái gì cũng giỏi không?" Trong mắt Vạn Thu, dường như khó mà tìm thấy khuyết điểm của Sở Ức Quy.
"Chỉ là lặp lại các bước nấu ăn, anh cũng có thể làm tốt." Sở Ức Quy vừa xắt rau vừa nói.
Vạn Thu nhìn những động tác thuần thục của Sở Ức Quy, cơ hội giúp đỡ thậm chí cũng không có.
Sở Ức Quy luôn nói, chuyện hắn có thể làm, tất cả mọi người đều có thể làm.
Thật sự tất cả mọi người có thể làm được sao?
"Em trai." Vạn Thu đứng phía sau Sở Ức Quy, ngẩng cao đầu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Sở Ức Quy hướng lưng về phía mình.
Bả vai Sở Ức Quy không cường tráng như anh cả và anh hai nhưng vẫn rộng đến mức Vạn Thu không có cơ hội nhìn thấy biểu tình.
"Sao vậy?" Sở Ức Quy động tác không chậm, nhưng vẫn sẽ bớt thời gian để đáp lại lời nói của Vạn Thu.
"Người nhà chúng ta quan hệ không tốt sao?" Là do cậu không tốt sao?
Câu hỏi này như nói trắng ra vậy.
Động tác của Sở Ức Quy không hề dừng lại, nhưng đã đoán được sự lo lắng của Vạn Thu đến từ đâu.
Tuy Vạn Thu không thông minh nhưng lại có được bản năng rất độc đáo.
Luôn nắm bắt được thông điệp trong lời nói của mọi người.
Mặc dù lúc đó không thể nghĩ ra, nhưng lúc sau chắc chắn sẽ hiểu.
Cho nên những gì bà ngoại nói ngày hôm qua vẫn ảnh hưởng đến Vạn Thu rồi.
Sở Ức Quy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quan hệ tốt hay không, định nghĩa rất phức tạp, anh trai muốn tìm hiểu cái này, trước mắt vẫn còn quá sớm."
"Quá sớm?" Vạn Thu nghiêng nghiêng đầu, mặc dù Sở Ức Quy không nhìn thấy.
"Ừm." Sở Ức Quy đơn giản trả lời.
Vạn Thu biết, nếu là suy xét của Sở Ức Quy, nhất định có đạo lý của nó.
Giống như việc học, thầy Tưởng luôn nói nếu chưa học phần đó thì bây giờ có giảng cũng không hiểu được.
Nhưng…
Vạn Thu nhìn bóng lưng Sở Ức Quy, trong âm thanh nấu nướng ồn ào, hạt giống nghi hoặc vốn đã ngủ yên trong lòng lại không cam chịu mà rục rịch muốn ngoi từ dưới đất lên.
Dù không quay đầu lại, nhưng sự im lặng của Vạn Thu cũng khiến Sở Ức Quy nhận ra suy nghĩ của cậu.
Sở Ức Quy suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh trai, trên đời này có rất nhiều chuyện, có thể không đơn giản như anh nghĩ, nhưng cũng có thể không phức tạp như anh nghĩ."
"Có nghĩa là gì?" Vạn Thu hỏi.
"Mối quan hệ của con người giống như thế giới này, vốn phức tạp, nhưng dù dần dần trở nên phức tạp hay đơn giản trở lại, đều là những chuyện bình thường."
Sau khi Sở Ức Quy đem thêm một món ăn ra khỏi nồi, hắn quay đầu lại.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên là vẻ nghiêm túc và trấn an.
"Cho dù như thế nào cũng không cần lo lắng, đây là bằng chứng cho thấy anh trai đã trưởng thành."
Tay Sở Ức Quy còn đang nấu ăn, không cách nào chạm vào Vạn Thu.
Nhưng hắn lại cúi xuống, dùng trán mình chạm vào trán Vạn Thu.
"Có thể từ từ, từng chút một, em sẽ ở bên cạnh anh giúp anh hiểu."
Trong đôi mắt tròn xoe của Vạn Thu, ảnh ngược của Sở Ức Quy phản chiếu gần trong gang tấc.
Hắn có thể nhìn thấy bóng chính mình từ trong con ngươi sâu thẳm đó.
Rõ ràng mang màu đen tuyền, nhưng dường như lại chứa đủ mọi màu sắc.
Vạn Thu gật đầu.
Sở Ức Quy đang định rời đi, Vạn Thu đột nhiên vươn tay kéo cổ áo Sở Ức Quy, Sở Ức Quy vô thức cúi xuống, đầu hai người đập vào nhau.
Vạn Thu sửng sốt, Sở Ức Quy đứng thẳng, trán có chút đau, vẻ mặt cũng mờ mịt.
Vạn Thu rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Ức Quy, đột nhiên mỉm cười.
"Em trai cũng trưởng thành rồi." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy ngẩn người, nhận ra Vạn Thu đang nhắc đến cuộc trò chuyện vừa nãy, nhất thời cũng cảm thấy có chút bất dĩ, buồn cười.
"Có lẽ vậy." Sở Ức Quy nói.
"Không sao, anh cũng sẽ ở cùng em." Trán Vạn Thu hơi đỏ lên, giống như Sở Ức Quy.
"Ừm, em tin." Sở Ức Quy dùng cổ tay chạm vào trán Vạn Thu, "Đau như vậy, nhất định là thật."
Vạn Thu xoa xoa trán, cũng xoa cho Sở Ức Quy.
Sở Ức quay lại nấu ăn, Vạn Thu vẫn theo sau, chờ Sở Ức Quy phân phó công việc.
Chỉ là tới cuối cùng Vạn Thu cũng không làm gì cả.
Nhưng đủ loại lời nói trào phúng trong giấc mơ vẫn luôn dây dưa vào suy nghĩ của cậu từ sáng đã tiêu tán đi rất nhiều khi ở bên em trai.
Vạn Thu cảm thấy mình có lẽ thực sự ngốc.
Cho nên em trai mới nói sẽ cùng mình trưởng thành.
Như vậy nếu em trai dành nhiều thời gian cho mình, mà mình lại không dành đủ thời gian cho em trai thì thật không công bằng.
Cậu muốn đối xử với em trai thật tốt.
Bảo vệ em trai thật tốt mới được.
"Anh sẽ bảo vệ em thật tốt." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy không quay đầu lại, chỉ "vâng" một tiếng vô cùng đơn giản mà thôi.
————
Editor có lời muốn nói: Không ấy mấy người giả vờ thất nghiệp cho em nó nuôi mấy hôm đi 🙈
Wattpad dạo này chập cheng quá vậy trời