BE Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại

Chương 14




Hai ngày sau, mới sáng tinh mơ, trong sân Tạ gia đã ồn ào náo nhiệt.

Tạ Lăng nghe thấy âm thanh thì mở mắt ra, nghĩ đến cái gì đó, nàng chải tóc dài rồi đi qua đi lại trong phòng, không kìm nén nổi kích động nho nhỏ mà nhảy nhót.

Hoàn Sinh vén mành đi vào, thấy tam cô nương ngày thường ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy, giờ lại hưng phấn mà đi qua đi lại, nàng ấy sửng sốt một chút rồi cười nói: “Hôm nay là sinh thần của cô nương, Hoàn Sinh chúc nguyện vọng của cô nương trở thành sự thật.”

Tạ Lăng nở một nụ cười, thưởng cho Hoàn Sinh ngọc bội con bướm trong hộp trang sức, lại nhịn không được hỏi: “Bên ngoài sao lại náo nhiệt như vậy?” Trong ánh mắt của nàng ngập tràn sự chờ mong.

Hoàn Sinh mới từ bên ngoài trở về, tất nhiên biết lý do, do dự một chút rồi vẫn đáp: “Bẩm cô nương, đại công tử đã trở lại.”
Tạ Lăng ngẩn ngơ, trong chốc lát mới phản ứng lại, lúng ta lúng túng nói: “Thì ra đại ca đã trở về. Huynh ấy vào Nam suốt một tháng, thật vất vả mới trở về được, nên náo nhiệt như thế mới phải.”

Nói xong, Tạ Lăng ngơ ngác ngồi ở trên giường cạnh cửa sổ, bóng dáng hơi có chút uể oải.

Hôm nay là sinh thần của nàng, lại chỉ có mình Hoàn Sinh nhớ rõ, không có một ai tới chúc mừng nàng. Sự náo nhiệt bên ngoài cũng không phải là vì nàng.

Tình cảnh này không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi năm Tạ Lăng đều ngóng trông, hy vọng sẽ có thay đổi nào đó.

Tạ Lăng không quay đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nói chuyện với Hoàn Sinh: “Hoàn Sinh, ngươi nói chúc nguyên vọng của ta thành sự thật, đây đúng là lời chúc đặc biệt, nhưng lại khó thực hiện được. Giờ ta đang bị nhốt ở đây, việc muốn làm cũng không làm được.”
Hoàn Sinh nhịn không được tiến lên nói: “Cô nương đừng quá lo lắng, lão gia nhất thời tức giận nên mới nghiêm khắc trừng phạt cô nương như vậy, chờ đến khi lão gia bớt giận rồi, sẽ không cấm túc cô nương nữa.”

Mấy ngày nay, Hoàn Sinh đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần, Tạ Lăng dù có là đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện cũng sẽ không tin nữa.

Nàng không còn ôm hy vọng gì với phụ thân nữa, nhưng nàng lại không thể không nhớ tới lễ tết hoa đăng được. Nghe nói lễ hội này chỉ tổ chức mười năm một lần, hầu hết các nữ tử kinh thành chỉ có thể tham gia với thân phận nữ tử khuê các một lần duy nhất.

Lần trước Tạ Lăng gặp phụ thân đã bị ông ấy dạy dỗ cho một trận, nàng biết Tạ Triệu Dần nhất định đang ở nhà, bởi vậy cũng không dám đi ra ngoài xem náo nhiệt, nàng chỉ đành nằm bò ở mép cửa sổ, cầm một cái quạt tròn thêu màu trắng trong tay, quạt ở trước ngực, ánh mắt mang theo chút tò mò và hâm mộ nhìn ra ngoài.
Người ra cửa nghênh đón, đưa đồ vật cho đại công tử xếp thành hàng dài, nối liền không dứt, bóng người bận rộn đi ngang qua bức tường bên ngoài uyển Kính Thủy.

Trong lúc bàng hoàng, có một gã sai vặt từ ngoài cửa đi vào, Tạ Lăng nhận ra hắn ta, hắn ta là Lô Chu ở bên người đại ca Tạ An Ý.

Lô Chu khách khí cười với Hoàn Sinh và Tạ Lăng trong phòng, khom lưng đưa một cái hộp ra nói: “Đây là do đại công tử mang về, cố ý sai tiểu nhân đưa tới cho tam cô nương.”

Tạ Lăng nghe thấy có lễ vật, có hơi sửng sốt một chút, sau đó liền lập tức nhảy xuống giường, không màng vẻ ngoài của nàng hiện giờ ra sao mà chạy ra khỏi mành, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Thì ra, đại ca còn nhớ rõ sinh thần của nàng.

Còn cho mang lễ vật đến cho nàng nữa chứ!

Tạ Lăng là đứa trẻ duy nhất trong mấy huynh đệ tỷ muội không nhớ được dáng vẻ của mẫu thân, tuổi tác của nàng và đại ca lại cách xa nhất, sinh thần lúc nhỏ, Tạ An Ý đã từng ôm nàng trên đùi, chỉ nàng nhận ra bức họa của mẫu thân, khi đó, tiểu Tạ Lăng còn cảm thấy đại ca giống phụ thân hơn nhiều.
Nàng không để Hoàn Sinh ra tay, đứng dậy tự mình lấy hộp gỗ từ tay Lô Chu, bên trong là một đèn lồng bằng giấy, cầm tay làm bằng tre, nàng cầm đền lồng lên, đèn lồng lập tức trở nên phồng to, lớp giấy vẽ bên ngoài được mở ra, trên đó họa những con thỏ sinh động đáng yêu.

Tạ Lăng chưa từng nhìn thấy đèn lồng khéo léo nào như vậy ở kinh thành, nàng cười mà lông mày và mắt cong lại, đôi môi ngọt như thấm mật.

Tạ Lăng cất chiếc đèn lồng bảo bối đi, xoay người lại nói với Hoàn Sinh: “Thưởng lớn cho Lô Chu!”

Lời này của Tạ Lăng là học theo người khác, lúc những người khác vui vẻ thưởng cho tỳ nữ hay gã sai vặt, đều nói những lời này.

Nàng cũng không biết nên thưởng cho hạ nhân như thế nào, nên giao cho Hoàn Sinh nói, Tạ Lăng liền bò về giường, thân thể mảnh khảnh thu mình thành một quả bóng, nàng cẩn thận đặt đèn lồng ở trước mắt đùa nghịch, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm bức họa trên đèn.
Hoàn Sinh theo lời lấy túi tiền ra đưa cho Lô Chu, Lô Chu cầm trong tay thì cân đo được trọng lượng.

Tạ Lăng là một tiểu thư khuê các không đi ra ngoài nửa bước, cho dù là “thưởng lớn”, tiền lấy ra cũng không bằng Tạ An Ý ở bên ngoài tùy tiện cho Lô Chu.

Nhưng Lô Chu cũng không nói gì, chỉ nói là có chút cảm động đến rơi nước mắt, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Tạ Lăng chơi một lát, bỗng nhiên bò dậy cầm theo đèn lồng bảo bối, như quyết tâm nói: “Ta muốn đi ra ngoài, tự mình cảm ơn đại ca.”

Tạ An Ý là người duy nhất trong nhà tặng lễ vật sinh thần cho nàng, nó có ý nghĩa rất lớn đối với Tạ Lăng.