Beautiful

Beautiful - Chương 18




Chuyện Tử Liên lo lắng rất nhanh đã xảy ra, hắn cái gì cũng đều không kịp chuẩn bị, trước giờ cơm hôm sau, một đội mã xa ở trước cửa cung tam hoàng tử dừng lại. Lúc này sắc trời đã tối. Bầu trời dường như sắp mưa, mây đen rất dày che khuất vầng trăng trên bầu trời, Tử Liên đứng ở cạnh cửa, ngoại trừ ánh nến từ trong nhà hắt ra, xung quanh hắn là một mảnh hắc ám.

“Chủ nhân!”

“Tam điện hạ!”

Tử Liên mặc cung phục chính thức, đem mái tóc màu đỏ nhạt cột chỉnh tề ra sau đầu, trên người khoác áo lông màu trắng hắn thích nhất. Lớp áo mềm mại tôn thêm khuôn mặt tái nhợt của Tử Liên, nhìn từ mắt Kim, Tử Liên giống như sắp tan biến, trong suốt mà lại mờ ảo đầy mị lực.

“Chủ nhân…”

Tử Liên hừ lạnh một tiếng, đưa tay xé nát trang giấy, là thư do đại điện hạ đưa tới, nhìn nữa mắt hắn đều ngại là quá nhiều.

Thị vệ cung kính mở cửa mã xa, Tử Liên không hề nhúc nhích, trong mắt ẩn chứa tình tự phức tạp, mỗi người đều đang ép hắn chọn lựa, muốn giữ cái này thì nhất định phải buông tha cái khác.

“Tam điện hạ, thời gian không còn sớm, thỉnh ngài mau quyết định đi.” Người đưa tin đứng bên cạnh cửa mã xa thúc giục.

“Chủ nhân?” Kim ở một bên bất an hỏi. Đại điện hạ phái người đưa thư tới, y còn chưa kịp nhìn đã bị Tử Liên xé, tuy rằng không biết nội dung, nhưng nhìn phản ứng của Tử Liên, nhất định không phải là chuyện gì tốt.

Tử Liên cuối đầu xuống, cắn răng, vạn phần gian nan mở miệng.”Kim… mã xa này chỉ có thể chở một người, nếu không phải ngươi… thì chính là ta đi.”

Tử Liên nói không rõ ràng, nhưng mọi người đã minh bạch ý tứ.

“Tam điện hạ ngài đây là…”

Người hầu và thị nữ của Tử Liên đều choáng váng, chủ nhân bọn họ xoay người đi trở về phòng, cởi áo choàng rất nặng ra, bộ dạng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, lưu lại Kim đứng ở cửa không biết nên phản ứng thế nào.

Tử Liên hiện tại đã không có nhị điện hạ là chỗ dựa vững chắc, đối với yêu cầu của đại điện hạ, hắn là không có năng lực làm trái, đại điện hạ vốn rất muốn, chính là Kim vừa mỹ lệ lại hoàn mỹ.

Giao Kim ra, hoặc dâng lên mạng của mình, đó là điều mà Tử Liên hiện tại phải chọn lựa.

“Tam điện hạ!”

Tử Liên nguyên bản muốn lên lầu, sau khi nghe được thị nữ kêu to, dừng lại cước bộ.

Hắn quay đầu, nhìn Y Phù nhìn Kim, nhãn thần băng lãnh đến đáng sợ.”Ta mệt mỏi, phải về phòng nghỉ ngơi.”

Ngón tay khoát trên tay vịn đang run nhè nhẹ không thể nhận ra, Kim nhìn thấy biểu tình Tử Liên lúc này, lắc đầu, bất an tiến lên vài bước.”Chủ nhân?”

Tử Liên hạ mắt, không dám nhìn thẳng người hầu của hắn.”… Đại ca muốn gì, cứ cho hắn a.”

Kim rất kinh ngạc, tâm tình của y cư nhiên lại bình tĩnh như vậy, đại khái là bị cự tuyệt và bỏ rơi nhiều lần rồi, hình như, đã quen với cảm giác tuyệt vọng này…

Y đi theo bên người Tử Liên, chung quy là một gánh nặng, là một gánh nặng tùy thời sẽ bị bỏ rơi bị hi sinh sao?

Y Phù đổi khẩu khí, “Tam điện hạ, ngài sao có thể làm như vậy? !”

Khóe miệng nổi lên 1 tia đau khổ, Tử Liên vẫn như cũ không có giương mắt.”Muốn ta làm sao bây giờ?” Không nhìn sắc mặt tuyệt vọng tái nhợt trên gương mặt người hầu của hắn.

“Tam điện hạ!” Y Phù thét chói tai, hầu như muốn khóc ra, “Ngài vì sao… Ngài không thể như vậy a! Cứ như vậy mà đem Kim giao ra …”

“Ta sao lại không thể?” Tử Liên dùng ngữ khí hầu như là lạnh lùng tàn khốc, lạnh lùng nói: “Ta là chủ nhân hắn… Hắn dám phản kháng sao?”

“…” Kim cắn răng, thụ thương đứng một bên, chuyện vốn đã sớm minh bạch, nghe được đối phương nói ra miệng bản thân vẫn rất thống khổ, y vốn chỉ là một người hầu thấp hèn.

“Tam điện hạ!” Y Phù hướng hắn quỳ xuống, “Ngài không thể… không thể đem Kim đưa đi, ngài cũng biết, đại điện hạ sẽ không hảo hảo đối đãi hắn.”

“Đúng vậy, tam điện hạ, ngài không thể làm như vậy, Kim đại nhân hắn rất đáng thương!” Thị nữ và thủ vệ ở cửa cũng đều hướng Tử Liên quỳ xuống, tất cả mọi người đều quỳ, vì Kim cầu tình.

“Tam điện hạ, Kim đại nhân vẫn đối với ngài trung thành tận tâm, những … điều này thuộc hạ đều nhìn thấy…”

“Tam điện hạ, ngài hãy nghĩ biện pháp, đừng để cho đại điện hạ đem Kim đại nhân mang đi a!”

“Tam điện hạ, Kim đại nhân hắn…”

Một tiếng “Tam điện hạ”, mỗi 1 câu đều vì Kim cầu tình mà nói, nước mắt lưng tròng cùng ánh mắt cầu xin, người lạnh lùng thế nào cũng sẽ cảm động nhưng Tử Liên vẫn không cho bọn họ một chút phản ứng nào.

Hắn yên lặng hạ mắt.

“Tam điện hạ, ngài không phải… không phải là người lạnh lùng như vậy a…” Y Phù khóc, nàng đối với Tử Liên lúc này là hảo thất vọng hảo thất vọng.

Có người kéo ống quần Kim, y mới lấy lại tinh thần.”Chủ nhân!” Cũng quỳ xuống.

“Chủ nhân, cầu ngài… cầu ngài lưu ta lại.” Chủ nhân y dù có lạnh lùng vô tình cũng không sao, Kim vẫn sẽ cầu xin lại cầu xin, mãi đến khi người này dừng lại.

“Tam điện hạ!”

“Đủ rồi!” Tử Liên đột nhiên rống to hơn, “Toàn bộ cút cho ta!” Hắn đập mạnh vào tay vịn, biểu tình thịnh nộ làm cho bọn người hầu nhớ tới, trước mắt thế nhưng chính là chủ nhân chỉ cần phất tay là có thể lấy mạng bọn họ.

Nhưng Y Phù vẫn không sợ hãi, nàng bò đến bên chân Tử Liên, rơi lệ cầu xin.”Tam điện hạ, ngài có thể xử phạt Y Phù tội làm càn, nhưng xin ngài… xin ngài lưu Kim lại a! Đừng để chính ngài phải hối hận.”

“Các ngươi! Các ngươi…” Tử Liên muốn tránh xa Y Phù, lui lại mấy bước nhưng đụng vào cầu thang.

“Chủ nhân!”

Thân thể nhoáng lên, Tử Liên ngã ngồi trên cầu thang, hắn không khống chế được rống to hơn, những áp lực cố kiềm nén hôm nay rốt cục cũng bị tuôn ra, “Các ngươi luôn muốn ta vì Kim làm cái này làm cái kia! Muốn ta lưu hắn lại, cho hắn một cái tên, cho hắn một chức vị, muốn ta đối hắn hảo 1 chút, muốn ta… Muốn ta như thế nào với hắn nữa?

“Các ngươi… Các ngươi có nghĩ tới ta hay không? Có nghĩ tới chính các ngươi hay không? !” Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Y Phù ở bên chân, “Ngươi cho là đại điện hạ sẽ đối với các ngươi thế nào? Nếu như ta chống đỡ không được nữa! Các ngươi còn có thể đứng ở chỗ này mà nói những lời kia sao? !”

Không ai thấy hắn làm chuyện gì, hắn cũng không muốn người khác thấy, không nói nhiều lắm vì Tử Liên luôn trầm mặc.

Hắn muốn bảo hộ nhiều thứ, rất quan trọng, đặc biệt chính là Kim.

Môi Tử Liên run run, trong đôi mắt mở to hầu như chỉ lộ ra thống khổ.”Nếu như ta chưa từng làm cái gì, nếu như ta cái gì cũng chưa từng làm… Các ngươi những … người theo ta, còn có thể sống đến bây giờ sao?”

Không quan tâm tới hối hận hay tịch mịch cô độc, không màn sinh tử, không quan tâm tới thực tâm của mình.

Hắn cũng không phải vô tình, mà là quá ôn nhu, muốn bảo hộ thật nhiều thật nhiều thứ, như lực lượng lại thiếu, chỉ có thể hi sinh chính mình, làm 1 tam điện hạ tối vô dụng trong mắt thế nhân.

Trong lúc nhất thời, bốn phía đều an tĩnh lại, bọn họ chỉ là hạ nhân, sứ mạng duy nhất chính là làm tốt bổn phận của mình, máu tanh tàn khốc trong hoàng cung, bọn họ chưa bao giờ biết tới.

Cho rằng đây là cuộc sống. Đùa giỡn cười đùa, vội vã bận rộn, dưới mặt trời gay gắt mà làm việc. Không ai ngờ tới, bầu trời trên đầu này là dựa vào một người chống đỡ, có người trầm mặc đỡ lấy cả mặt trời.

Những người này đi theo bên người tam điện hạ lâu như vậy, nếu như hắn chống đỡ không được, bọn họ cũng sẽ bị đè ép, sụp đổ. Tử Liên quan tâm những … người này, thậm chí phải buông tha Kim.

Trán đập trên mặt đất, Kim gập thân thể, thật sâu, thật sâu khom người.

“Chủ nhân, Kim rất may mắn… năm đó người bắt gặp ta là ngài, ta luôn luôn… ta…” Y nói không nên lời, rất nhiều lời muốn nói, đều nghẹn lại trong ngực.

Hảo mong muốn bản thân có thể là một người bình thường, là 1 người bình thường trong số vô vàn thị vệ. Như vậy, y vẫn có thể ngước nhìn.

“Chủ nhân…” Cảm tạ, xin lỗi, không nỡ, lo lắng, tưởng niệm, yêu, nói không nên lời, chỉ có thể hóa thành một tiếng gọi.

Tiếng gọi này chính là lời từ biệt.

Tử Liên nhẹ nhàng gật đầu, động tác này như đã dùng hết khí lực của hắn. Vô lực uể oải nhắm mắt lại, để Kim ở trước mặt hắn rời đi.

Chung quy vẫn là đi, rốt cục cũng ly khai, con người hoàn mỹ này.

“… Ta van ngươi, lui ra đi.” Tử Liên đem mặt chôn giữa hai chân đang co lại, cong tay ôm lấy chính mình, “Đi tiễn Kim, hoặc là gì đó… các ngươi lui ra đi.” Mệt mỏi quá, rất muốn ngủ… Hắn đã dùng hết khí lực mình có.

Y Phù cẩn cẩn dực dực đưa tay đặt trên đầu gối Tử Liên, vai hắn chấn động, nhưng không có đẩy ra.

“Y Phù không biết có tư cách nói như vậy hay không, nhưng… nhưng ta thực sự rất quan tâm Kim, chúng ta, chúng ta không quan tâm sẽ bị liên lụy.”

“… Ta quan tâm.” Hắn không muốn bất luận kẻ nào vì hắn mà bị liên lụy.

“Ta không quan tâm” lời này rất ích kỷ. Bởi vì có quan tâm, rất quan tâm.

Y Phù nước mắt lại lăn xuống tới, Tử Liên không khóc, cho nên nàng giúp hắn khóc.

“Ta, chúng ta đều cho rằng… vốn cho rằng tam điện hạ dường như rất tùy hứng, hiện tại, chúng ta đã không biết ích kỷ bốc đồng là ai nữa. Thế nhưng… tam điện hạ, ngài có thể chân chính, ích kỷ tùy hứng một lần hay không?

“Kim nếu như đi rồi, ngài sẽ không còn cơ hội nữa.”

“…”

“Cho dù ngài đem Kim đưa ra ngoài, đại điện hạ cũng sẽ không có khả năng buông tha ngài a! Hắn còn có thể dùng ngài để uy hiếp Kim thuận theo hắn, điểm ấy ngài hẳn là biết a!”

“… Hắn sẽ buông tha các ngươi.”

“Tam điện hạ ….” Y Phù rốt cục không nhịn được, nàng ôm Tử Liên khóc lớn thành tiếng, ai tới, cứu vớt người này a? Hắn hầu như đã hi sinh tất cả những gì mình có.

Tử Liên ngẩng đầu, nhìn hạ nhân vì hắn chảy nước mắt.”Y Phù… hi sinh tất cả, chỉ vì bảo hộ thứ gì đó như vậy, có đạo lý này sao?”

Y Phù đại hỉ, cho rằng Tử Liên đã tìm được biện pháp có thể lưu Kim lại cũng có bảo trụ chính mình. Nàng lau nước mắt, nói: “Tam điện hạ, đương nhiên, nếu như thứ đó đáng giá.”

“…” Đáng giá sao?

“Kim.”

Trong phòng, Kim đang ở chuẩn bị hành lý của mình, động tác của y rất chậm, có rất nhiều thứ y muốn mang đi, nhưng chỉ có thể thở dài buông xuống.

“…” Kim lặng lẽ không lên tiếng, y sợ mình mở miệng sẽ khẩn cầu được giữ lại, lần này, y nhất định sẽ bị đuổi đi.

Từ ngữ điệu có chút phập phồng của Tử Liên, Kim có thể cảm giác được suy nghĩ trong lòng của chủ nhân, y biết rõ khó xử của chủ nhân, Tử Liên ở trong hoàng cung chưa từng cuối đầu, nếu không phải có nhị điện hạ che chở, đại điện hạ đã sớm diệt trừ hắn, nếu cái cây đại thụ là đại điện hạ này có thể giúp Tử Liên sống sót, Kim nguyện ý dùng hết sức mà bảo hộ.

Không có oán hận, Kim chỉ cảm thấy buồn cười. Y nỗ lực học cưỡi ngựa bắn cung như vậy, đệ nhất kiếm thuật, thậm chí là tâm kế, nhưng hóa ra phương pháp bảo hộ Tử Liên, y lại không biết.

“Kim…”

Kim từ gầm giường kéo ra một cái hộp, kéo tới bên chân Tử Liên.

“Đây là?”  Tử Liên cúi người mở hộp. Bên trong chỉnh tề bày ra trước mắt là những “Lễ vật” mà hắn tiện tay cấp cho Kim. Dây cột tóc của nữ nhân, sa tanh, gậy nhỏ, mảnh vỡ của cái đĩa cùng một ít vật nhỏ.

Tử Liên cười khổ, hắn thở dài.”Giống thói quen của cẩu…

“Kim…”

“…” Đối phương vẫn như cũ không nói gì, đem đồ đã dọn xong để ở một bên, xem ra, những … thứ này y cũng không dự định mang đi. Y cũng vô pháp mang đi.

“Kim, đại ca muốn ngươi, nếu như hắn dùng tính mạng của ta ra áp chế, ngươi cũng sẽ khuất phục sao?”

“…” Kim cúi đầu.

Tử Liên đá hành lý của Kim.”Ta lệnh cho ngươi trả lời.”

“Sẽ.”

“… Ta cũng nghĩ là vậy.”

“Chủ nhân.” Kim quỳ gối bên chân hắn, cầm lấy góc áo của hắn, ngẩng đầu.”Chủ nhân, ngài có thể nói cho Kim biết, ngài… ngài có thích ta 1 chút nào hay không.”

Tử Liên vỗ vỗ bờ vai của y, ôn nhu nói: “Kim, ta nói rồi, ta hận ngươi.”

Kim thống khổ nhắm mắt lại, tái mở ra thì đã thay vào một đôi mắt bình thản, “Chủ nhân…”

“Đừng nói nữa.” Tử Liên ngăn lời y nói, giật tay Kim ra, lần này y cũng không có nắm chặt không buông. Tử Liên xoay người, đẩy cửa ra.

“Ngươi không cần đi.”

“Chủ nhân? !” Kim kinh hãi nhìn Tử Liên, trong nháy mắt y rõ ràng ý tứ của Tử Liên.”Chủ nhân!” Y nhảy dựng lên đuổi theo Tử Liên, đưa tay, nhưng Tử Liên lại không cho y kéo, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu.

Cảm giác sợ hãi bao phủ y, Kim xoay người từ lầu hai nhảy xuống, đáp xuống trước mặt Tử Liên ngăn trở lối đi của hắn.”Chủ nhân, đại điện hạ sẽ không bỏ qua cho ngài, ngài không thể đi tìm hắn!”

Tử Liên cười cười, ngăn Kim nắm tay hắn.”Ta hình như cũng chưa nói, là muốn ngươi đi a?” Hắn nhìn vào mắt Kim, mỹ lệ như bầu trời không gì sánh được, nhưng chỉ đối với hắn mới lộ ra nhãn thần thâm tình rất nghiêm túc.

Hắn mong muốn những thứ tốt đẹp có thể vĩnh viễn tồn tại, giữa ao, Kim ôm hắn nói mong chờ, hắn rất muốn trả lời, rất muốn mã xa chạy trốn xa hơn.

Không quan hệ là có làm hay không, vô luận hi sinh ai, chỉ là có đáng giá hay không mà thôi…

“… Chủ nhân?”

Thình lình, Tử Liên nhằm về phía y, dùng vai đập vào ngực y. Kim không có phòng bị, lui về sau lảo đảo, phát giác thứ ở bên hông đã ở trong tay Tử Liên.

“Thị vệ đâu!” Tử Liên thấp giọng gọi, thị vệ ở cửa lập tức xông tới, hắn giơ một ngón tay, chỉ vào Kim, “Xem chừng hắn, trước khi ta trở về, nếu để hắn ra khỏi đây 1 bước …. các ngươi toàn bộ đều phải chết!” Tử Liên lạnh lùng nghiêm túc ra lệnh.

“Không! Chủ nhân…”

“Áp chế hắn!” Tử Liên nghiêm túc, thị vệ tuy rằng không muốn thế nhưng chỉ có thể nghe lệnh.

Năm sáu người tiến lên bắt lấy Kim, đem y áp trên mặt đất, không cho y tới gần Tử Liên.

“Chủ nhân, không, ngươi không thể đi a! … Để Kim, hãy để ta đi a!”

Kim ra sức giãy dụa, phát giác khống chế không được y, càng nhiều thủ vệ lại tiến lên.

“Chủ nhân …. “

“Câm miệng.” Tử Liên nhàn nhạt nói, nhìn đám thị nữ ngốc lăng ở một bên.”Những … tên phế vật này khống chế Kim không được bao lâu, đi gọi cấm vệ binh tới đây.”

“Nhanh lên!”

“Vâng!” Thị nữ hoang mang rối loạn chạy đi.

“Chủ nhân!” Kim ra sức giãy dụa, có mấy thị vệ đã bị y đánh ngã.”Chủ nhân, ngài để Kim đi theo đại điện hạ đi, ngài không cần làm cái gì cho ta nữa!”

“Hừ!” Tử Liên cười nhạt, “Lúc nào đến phiên ngươi đối với ta hạ mệnh lệnh?”

“Chủ nhân…”

“Câm miệng!” Tử Liên hét lớn, “Nghe kĩ đây, nếu như ngươi dám ly khai phòng này một bước, những người này đều phải chết! Biết không? !”

Hắn đi tới trước mặt Kim, Kim ngừng giãy dụa, nỗ lực ngửa đầu nhìn hắn.

“Được rồi, Kim, không sao đâu.” Tử Liên lộ ra bộ dạng ấm áp, trấn an nói: “Đại ca không dám làm gì ta đâu, không có việc gì, đợi ta trở về.” Ta sẽ bảo hộ ngươi, từ ngươi ta đã hiểu được.

“Không …. chủ nhân, người không thể đi!” Y dùng khuỷu tay đẩy thị vệ ở trên người ra, vừa mới giãy ra, lại có vài người lao vào. Những … thị vệ này biết đánh không lại y, cho nên mới dùng phương pháp tối nguyên thủy, đem y đè nặng không cho y nhúc nhích.

“Chủ nhân …. “

Nên tàn nhẫn quyết tâm. Nhưng Tử Liên cho tới bây giờ vẫn vô pháp đối với y thật sự tuyệt tình, cho nên nhiều lần, tổn thương y hắn lại nhịn không được mà trấn an.

Kim hảo muốn bảo hộ người này. Nhưng nguyên lai y mới là người luôn được bảo hộ.

Tử Liên cười cười.”Kim, vậy mới ngoan” hắn xoay người đi tới cửa, tiện tay đem kiếm lấy từ người Kim nhét vào góc.

Cái thứ này, quả nhiên là quá nặng.

Tử Liên một bước vừa tiến vào nơi ở của đại điện hạ, như hắn sở liệu, thị vệ của đại điện hạ lập tức đem hắn bao vây, hắn nghiêm mặt lạnh lùng, bị thị vệ giảy trước mặt đại điện hạ.

“Tam đệ, đây thật là làm ta thất vọng nha.” Đại điện hạ ngồi ở trên ghế, cao cao tại thượng. Hắn lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc.

“…” Tử Liên cau mày, thập phần chán ghét vỗ vỗ nơi vai vừa bị thị vệ nắm lấy, hình như không có nghe thấy đại điện hạ nói gì.

“Ngươi!” Đại điện hạ tức giận đến hầu như nhịn không được mà rống giận, nhưng vẫn nhịn xuống.

Hắn thấy Tử Liên lại bị bọn thị vệ ép buộc quỳ xuống, cười nhạt.”Ngươi thật ngang bướng a! Tam đệ, ngươi nghĩ mình có bản lĩnh phản kháng lại ta sao? Nhị đệ đã bị ta diệt trừ, không ai có thể che chở cho 1 phế vật như ngươi đâu!”

Thị vệ cố sức đè chặt vai Tử Liên, không cho hắn đứng lên, Tử Liên lại biểu hiện không chút nào thèm để ý tới, quỳ thì quỳ a…

“Ta đơn giản là có thể bóp chết ngươi, đến lúc đó, ta sẽ có thể có được Kim!” Đại điện hạ uy hiếp nói.

Bị đại điện hạ lạnh lùng nói như thế, Tử Liên lúc này mới đem lực chú ý phóng tới trên người đại ca hắn. Hắn nhíu mi, bày ra bộ dạng kinh hoảng, “Đại ca… ngươi, ngươi sẽ không thực sự muốn giết ta chứ? Nhị ca hành tung bất minh, phụ hoàng cũng rất lo lắng a…”

Tử Liên cố ý nhắc tới quốc vương, dù sao hắn cũng là tam hoàng tử, chết ở trong cung của đại hoàng tử, quốc vương không có khả năng không truy cứu.

Đại điện hạ cũng không phải kẻ ngu si, hắn biết Tử Liên cũng không phải là thoạt nhìn không có bản lĩnh như vậy, hắn dám một mình bước vào nơi mà không thể nghi ngờ là sẽ chết, nhất định phải có cái gì đó để dựa vào.

“Hừ! Nguyên lai ngươi muốn đem phụ hoàng ra uy hiếp ta… Tam đệ, ta nói cho ngươi hay, lần trước ngươi cũng thấy, phụ hoàng bệnh rất nặng, cho nên mới vội vã lập thái tử như vậy không phải sao?”

Tử Liên cười cười, nói: “Đúng vậy, ta cũng rất lo lắng cho bệnh tình của phụ vương.”

Nhưng chỉ cần quốc vương còn thở một ngày, đại điện hạ cũng không thể giết Liên, chuyện của nhị điện hạ đã khiến quốc vương bắt đầu hoài nghi, nếu như Tử Liên cũng không rõ thế nào mà chết đi hoặc biến mất, đại điện hạ nhất định không có khả năng chiếm được vị trí thái tử.

Đó là chỗ dựa cuối cùng của Tử Liên, phụ thân chẳng bao giờ quan tâm tới hắn, là nơi duy nhất có thể cho hắn sự bảo hộ.

“Được lắm! Ngươi chờ… đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.” Đại điện hạ ở bên tai Tử Liên tàn khốc nói, “Mà bảo bối của ngươi, ta cũng sẽ không để hắn dễ chịu.”

Ánh mắt bình thản của Tử Liên hiện lên một tia tâm tình thoáng qua, hắn mở miệng, cũng cười.”Đại ca, Tử Liên ngày hôm nay còn chưa có ăn cái gì ni, ta có thể trở về ăn không?”

Đại điện hạ nguy hiểm nheo lại con mắt, Tử Liên nghe được thanh âm thị vệ rút kiếm ra, nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn bất biến, không thể nói là cười, giống như là một tam điện hạ vô dụng.

“Ngươi chờ xem!” Đại điện hạ túm lấy hắn đẩy xuống đất, đưa tay ngăn lại động tác của bọn thị vệ, lạnh lùng nói: “Để hắn đi.”

“Tạ ơn đại ca.” Tử Liên đứng lên, chậm rãi chỉnh lý y phục của mình, hướng thủ vệ hai bên gật đầu ý bảo, “Không cần tiễn.” Phất tay, hắn giống như tản bộ, thảnh thơi tiêu sái xuất môn.

Lúc này, bên trong âm thầm đi ra vài người, bọn họ cung kính quỳ gối bên chân đại điện hạ.

Trong đó có một người hỏi: “Đại điện hạ, cứ để hắn ly khai như vậy sao?”

Đại điện hạ giật khóe miệng, trên mặt là biểu tình thị huyết dữ tợn.”Được lắm, tam đệ, ngươi dám chống lại ta…”

Ra khỏi cửa, Tử Liên biến sắc, trong mắt hiện lên thần tình hoảng loạn. Hắn không có ngồi mã xa, trực tiếp bỏ chạy.

Tử Liên biết đại ca sẽ không buông tha hắn như vậy, hắn liều mạng chạy a chạy, nói với mình phải trở về an toàn, Kim còn đang chờ hắn trở lại…

Tiếng bước chân truy đuổi ở phía sau vang lên, ngay từ nhỏ Tử Liên đã quen thuộc cấu trúc của hoàng cung tất cả hắn đều ghi tạc trong đầu, đường gần nhất, chính là đi qua hoa viên!

Đêm đã khuya, trong hoàng cung không có có ai, chỉ có mấy thủ vệ đi tuần tra, Tử Liên không có cầu cứu, hắn thậm chí tận lực tránh xa thủ vệ tuần tra, những … binh lính bình thường này đều không phải đối thủ của thiếp thân thị vệ bên cạnh đại điện hạ, không cần chết oan uổng.

Hơn nữa, nếu hắn la lên, đem sự tình nháo lớn, dù cho là Kim, nhưng tội xâm phạm hoàng tử là tử tội.

Cân nhắc nặng nhẹ, Tử Liên lo nghĩ so với ai khác đều rõ ràng hơn, hắn biết rõ ràng cái gì nên bỏ, cái gì nên giữ lấy.

Kim, tiểu người hầu bẩn thỉu của hắn, bị bắt cũng không phải có kết quả chỉ bị cấm túc, Tử Liên trốn vào trong hoa viên, hắn không có thời gian dừng lại thở dốc, nhìn chung quanh một chút, tiến vào rừng cây.

Tận lực giảm nhẹ tiếng bước chân ở nơi hắn đã đi qua, Tử Liên che miệng, sợ hô hấp bị những người đó nghe thấy, hắn rất run, hắn rất sợ.

Đêm hảo tối, trong rừng cây không có thân ảnh đang cuộn mình.

Tiếng bước chân đi xa, thân thể Tử Liên lộ ra giữa rừng cây, có thể trốn được đến bình minh đương nhiên sẽ an toàn, nhưng nếu hắn cả đêm cũng chưa trở lại, Kim nói không chừng sẽ nhịn không được đi ra ngoài tìm hắn, cái tên người hầu kia, luôn không chịu nghe lời.

Vì sao? Hắn nguyên bản chỉ là một người, cũng mong muốn có thể làm 1 người bình thường như thế, không cần lo lắng bất luận cái gì, cũng không ai có thể làm hắn sợ hãi, vì sao… . Bị kéo lại. Rút không ra, vẫy không được.

Nheo lại con mắt nỗ lực nhìn bốn phía xung quanh, không có ai… Tử Liên thở ra, đang muốn đẩy nhanh tốc độ đi qua hoa viên, phía sau đột nhiên bị người vươn một tay, bắt lấy hắn.

“!” Tử Liên giãy dụa cánh tay muốn tránh thoát, lại có một tay nắm lấy hắn, trong đêm đen, Tử Liên thấy bóng người hướng hắn tới gần, trừng lớn mắt, muốn đá, nhưng chân cũng bị nắm.

Thiếp thân thị vệ của đại điện hạ sẽ không giống cấm vệ binh chân tay rụt rè, sẽ không đối với Tử Liên thủ hạ lưu tình.

Bụng bị người đấm một quyền.”Ngô!” Dạ dày khó chịu như muốn nôn ra, nhất thời hắn đánh mất khí lực phản kháng, ánh trăng mông lung ở trên trời lay động, hắn bị những người đó kéo vào trong bóng tối.

Kỳ lạ là, hắn không hề run rẩy.

Chỉ là có đáng giá hay không mà thôi…

================================================

Ôi cái câu cuối là câu ta thích nhất ở Tử Liên, đúng vậy “Chỉ là có đáng giá hay không mà thôi”, ta kết nhất câu này, Tử Liên không vô tình mà là quá quan tâm người khác nên mới thế này, à mà vậy mới có truyện cho chúng ta xem nhể^^, hắc hắc, cũng sắp hoàn rùi a^^, tiếp tục ủng hộ nha các nàng*ôm ôm*