Beautiful

Beautiful - Chương 7





“Chủ nhân… Ta yêu ngươi.”


Kim đối hắn nói như thế.


Tử Liên ngáp một cái… Hảo buồn chán, cũng không có cái khác thú vị hơn sao?


Cuối cùng Kim miễn cưỡng để hắn đuổi nửa ngày nghỉ, quay về phòng nhỏ thăm mẫu thân trọng bệnh. Không nhiều không ít, vừa vặn đúng nửa ngày, Kim đã trở về.


Nghe nói vô luận bị vứt ở đâu, 1 con cẩu trung thành đều có biện pháp trở về bên người chủ nhân nó… Nhưng Kim cũng không phải cẩu, chí ít là ngoại hình không giống.


Lại ngáp một cái, bị cấm túc thật buồn chán, ai… Cái hẹn ăn cơm với Ngải Na a! Ăn xong bữa cơm đương nhiên…


“Tam điện hạ, tam điện hạ!” Tử Liên ngồi ở bệ cửa sổ, nhìn sân mà đờ ra. Thị nữ tuổi còn trẻ ở phía dưới đi qua, thấy hắn, phất tay hướng hắn gọi.


“Tam điện hạ, ngài có nhìn thấy Kim đại nhân không?”


“…” Vứt 1 cành cây cho y mà tìm.


Thấy hắn không để ý tới, thị nữ tức giận đến giậm chân.”Tam điện hạ, ngài mau nói a! Là việc gấp ni.”


Thị nữ này thái độ quả thực sự là không biết lớn nhỏ, ai kêu là nàng con gái duy nhất của lão mụ tử trù phòng tên gọi Y Phù, từ nhỏ đã cùng Kim lớn lên, trong số người hầu cũng có địa vị khá cao. Kim thì không nghe lệnh, Y Phù thì vênh mặt hất hàm sai khiến, Tử Liên nghiêm trọng hoài nghi, phương thức quản giáo của mình có phải là có vấn đề hay không đây.


“A?”


“Ai nha!” Y Phù ngưỡng cổ, lo lắng nói: “Công chúa điện hạ lại tới tìm Kim đại nhân, ngài nhanh 1 chút gọi hắn trốn đi mới được a.”


Vẫn còn chưa từ bỏ ý định nha. Hắn còn tưởng rằng muội muội đã buông tha, xem ra bản thân đã quá coi thường mị lực của Kim.


“Y Phù?” Kim đi vào trong viện, trong tay thật đúng là đang cầm 1 cây gỗ.”Ngươi vừa mới gọi ta sao?” Y hỏi Y Phù, nhưng đường nhìn lại nhìn về phía Tử Liên trên lầu. Kim cầm cây gỗ trong tay ném nhẹ lên lầu, Tử Liên đến cả động một con mắt cũng đều lười làm, mặc cho câu gỗ từ đầu vai hắn lướt qua, rơi xuống phía sau.


Mệnh lệnh có thể đã được ban ra rất nhiều lần, không đợi Tử Liên lên tiếng, cây gỗ chưa vứt ra bên ngoài Kim đã chạy vào trong phòng, ngay cả thanh âm kêu to của Y Phù cũng không nghe được.


“Kim! Kim… Ác —— hắn là cẩu sao? !” Y Phù tức giận mắng nhỏ, hoàn toàn không để ý tới chủ nhân của sủng vật ở ngay bên cạnh.


“Tam điện hạ ….” Y Phù không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tử Liên, vừa nhìn nàng liền há hốc mồm.


Kim đã lên lầu, y nhặt lên cây gỗ bên chân Tử Liên, cung kính đưa lên.”Chủ nhân, đã nhặt trở về.”



Tử Liên nhìn cũng không nhìn, cầm lấy cây gỗ, lại hướng trong viện ném đi.”Đi nhặt.”


Kim không nói hai lời từ bệ cửa sổ nhảy xuống, đi qua sân, đến giữa rừng cây tìm kiếm cây gỗ của chủ nhân y.


Y Phù không nói gì.”…”Tam điện hạ thực sự là hảo hăng hái, công lực ác chỉnh Kim biến hóa càng cao…


“Tam điện hạ, ngài đừng đùa nữa! Công chúa điện hạ cũng rất nhanh sẽ tới.”


“Ác…” Tử Liên đem đường nhìn kéo đến rừng cây.”Lúc nào sẽ tới?” Lười biếng hỏi.


Quá mức cố chấp, sẽ chỉ làm người khác chán ghét.


Tử Liên vẫn còn cố gắn yêu thích muội muội hắn, tiểu công chúa khả ái là bảo bối được tất cả mọi người phủng ở lòng bàn tay. Từ nhỏ, hầu như là có cái gì tốt, quốc vương nhất định là người đầu tiên đưa đến tay nàng.


Tâm tính thích ngoạn cái mới như Tử Liên đương nhiên là trông mà thèm, mỗi khi hắn được thuận tiện mang theo sẽ đoạt lấy mà xem, nhưng hiện tại, vì cái gì lại đổi thành muội muội đoạt lấy thứ gì đó của hắn ni?


Bảo bối hi hữu trên tay hắn cũng giống như nhau mà thôi.


“Tam ca, ta đã nói với ngươi ni!” Tiểu công chúa hờn dỗi.


“Cho nên?” Tử Liên có lệ lên tiếng.


“Tam ca! Ta hỏi lại ngươi chuyện của Kim a, Kim hắn…” Nói còn chưa nói cong, tiểu công chúa hướng sang Kim đang cúi đầu đứng ở bên cạnh Tử Liên, trên mặt xuất hiện thần tình e thẹn.”Ta, ta cùng phụ hoàng đã đề cập qua, hắn nói có thể cấp cho Kim một tước vị, làm cho hắn có thể… có thể lấy ta.”


Tử Liên nhướng mày.”Chúc mừng, sao?”


“Tam ca ý tứ của ngươi như thế nào?”


Tử Liên gõ gõ bàn, Kim sửng sốt lập tức có phản ứng, rót trà vào cái ly không của hắn. Tử Liên bưng trà nóng, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Ta? Không phải ta muốn kết hôn với ngươi a, tiểu muội, ngươi sao lại hỏi ta?” Hắn nhìn về phía người hầu của hắn, “Kim, ngươi rất muốn cưới muội muội của ta sao?”


Kim quỳ xuống.”Tạ công chúa ưu ái, Kim tự nhận thân phận thấp hèn, không xứng với công chúa.”


“Ác, vậy các ngươi hảo hảo thảo luận a.” Nói xong, Tử Liên bài ra thái độ cùng ta không quan hệ tiếp tục uống trà.


“Tam ca!” Tiểu công chúa tức giận cướp đi cái ly trong tay hắn.”Ai chẳng biết Kim hắn chỉ nghe lời ngươi nói, nếu như ngươi muốn hắn cưới ta, hắn nhất định đáp ứng!”


“Ác?” Nghiêng đầu, “Kim, phải vậy không?”



Xiết chặt nắm tay run nhè nhẹ, Kim cắn răng.”Vâng… Đúng vậy.”


“Như vậy a…” Cầm trong tay cái đĩa không thả lại bàn, Tử Liên tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, nắm tay chống càm, buồn chán đến con mắt đều rất nhanh nhắm lại.


“Tam ca ….” tiểu công chúa thúc giục. Nàng quá thích Kim, thích đến mức ngay cả mặt mũi của 1 nữ nhân cũng không quan tâm, nhưng Tử Liên thế nào cũng không chịu cấp Kim một mệnh lệnh.


Tử Liên đánh một cái ngáp.”Kim, ngươi đứng lên.”


“Vâng!” Kim đứng lên, nhưng nắm tay lại siết rất chặt.


“Quỳ xuống.” Tử Liên nói.


Không chút nào chần chờ, Kim quỳ xuống.


“Đứng lên.”


Kim đứng dậy.


“Quỳ xuống.”


Kim lại quỳ xuống.


“Đứng lên.”


Kim lại đứng lên.


Cứ như vậy tiếp tục năm, sáu lần, sắc mặt tiểu công chúa đã có điểm kỳ quái.”Tam ca, ngươi…”


Tử Liên há mồm, Kim khom đầu gối chuẩn bị lần thứ hai quỳ xuống, hắn lại nói: “Tới thư phòng ta mang mấy quyển sách ra đây.”


Kim cúi đầu nhận mệnh, hỏi: “Xin hỏi chủ nhân, ngài muốn quyển nào?”


Tử Liên phất tay, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn y một cái.”Tùy tiện, tìm quyển nặng nhất đi.”


“Thỉnh chủ nhân chờ, Kim sẽ mang tới ngay.” Kim xoay người ra ngoài.


“Tam ca! Ngươi đây là có ý gì? ! Coi như là người hầu, cũng không thể đối với hắn như vậy a!” Tiểu công chúa kháng nghị.


“Ân.”


“Tam ca!”


Kim thoáng cái đã trở lại, đem sách vở ôm trong hai tay, trình đến trước mặt Tử Liên.”Chủ nhân, Kim đã mang tới.”


“Trả trở về.” Tử Liên nói.


“Vâng!” Kim lại xoay người ly khai.


Chờ y trở về rồi, Tử Liên lần thứ hai mệnh lệnh y đi lấy sách, cứ tiếp tục như vậy, tiểu công chúa cũng không chịu nổi nữa! Nàng vừa tức vừa bối rối từ chỗ ngồi đứng lên.”Tam ca, ngươi là cố ý sao? !”


“Vẫn không phải… Trả trở về.”


“Tam ca, ngươi, ngươi… Đúng là quá đáng!” Tiểu công chúa tức giận đến mức nước mắt cũng chảy ra, “Ngươi biết rõ ta thích hắn, còn cố ý ở trước mặt ta khi dễ hắn!”


Không ở trước mặt ngươi ta cũng đối với y như thế…


“Cái ngươi muốn, là nghe mệnh lệnh cưới ngươi của ta.” Tử Liên giương mắt, nhìn chằm chằm muội muội hắn.”Chỉ là mệnh lệnh mà thôi, rất khó sao?”


“Thế nhưng ta…” Kim vừa lúc đi trở về, tiểu công chúa cắn môi dưới hồng nộn của mình, nói không được.


Kim đứng ở trước mặt hắn, đối với mệnh lệnh ác chỉnh lập đi lập lại của Liên không hề có chút hờn giận nào, chỉ có bộ dạng chuẩn bị tới thư phòng mang thư tới mà thôi.


“Kim.”


“Vâng!”


“Cởi quần áo.”


===========================================


Hắc hắc, tới đây đừng có ai trách ta cắt ngay chỗ này nga^^, muốn nghĩ sao thì nghĩ, ta hem có chịu trách nhiệm nga^^, cứ từ từ rùi cũng hạ hồi phân giải a^^, hắc hắc, ta phi đây. Dạo này nhập học rồi hem còn rảnh rỗi nữa, các nàng thông cảm nga^^