Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng

Chương 42




Phan Đăng Hải bước theo mấy nhân viên nam của nhà hàng, lúc này quay sang tôi anh lên tiếng giải thích:

– Nguyệt, chắc chắn ba đã hiểu lầm gì rồi. Chúng ta chờ ba tỉnh lại sẽ rõ mọi chuyện thôi!

Tôi im lặng, nuốt nghẹn một ngụm nước bọt gật đầu. Tôi không biết chuyện là thế nào, nhưng ba là ba tôi, ba vừa nói những lời kia làm sao tôi có thể không dao động. Chính bản thân tôi cũng đã nghi ngờ Hải, nhiều chuyện khiến tôi tin anh, nhưng sự thật là thế nào tôi cũng không được rõ, lâu nay chỉ có thể nhắm mắt mà tin trước những gì anh làm mà thôi.

– Tạm thời… em muốn ở bên ba. Em sẽ không về căn hộ của anh.

Tôi không nhìn Hải, chỉ khẽ nói, lòng tôi quặn thắt. Lúc này tôi cần thời gian, cần sự thật. Vẻ thất vọng hiện trên khuôn mặt, Hải nuốt nghẹn chấp nhận chờ đợi. Anh quay người bỏ đi. Dáng hình cô độc của anh làm lòng tôi đau đến khó thở nhưng… tôi không thể bước theo anh, ít nhất là lúc này.

Ba ngày tiếp theo, ba tôi vẫn mê man trong bệnh viện. Tôi đau đớn cắn chặt môi nhìn ba nằm giữa một đống dây nhợ trên giường bệnh, chỉ biết tự trách mình đã quá chủ quan. Lẽ ra thân phận của Hải đặc biệt như vậy, tôi nên bình tĩnh hãy để anh xuất hiện trước mặt ba để tránh những rủi ro, vậy mà…

Tôi không cho phép Phan Đăng Hải lại gần tôi từ hôm ấy. Anh gọi điện tôi cũng không nghe máy. Tôi muốn được yên tĩnh, tôi muốn cho bản thân mình những giả định. Nếu như… nếu như ba tôi không thể tỉnh lại… nếu như sự thật mãi mãi bị chôn giấu… thì tôi sẽ phải làm sao đây?

Buổi chiều ngày thứ tư kể từ khi ba tôi vào viện, mang hai hộp cơm lên phòng ba nằm, bất chợt tôi giật mình trước dáng hình người đàn ông tôi từng yêu thương vô hạn đang đứng ở trước cửa phòng. Tôi không hề nói cho Hải biết, nhưng anh vẫn biết ba tôi nằm ở đây. Tai mắt của anh có ở khắp nơi.

Sững lại trước Hải, tôi vội cụp mắt xuống, lạnh giọng:

– Chẳng phải lúc này em không muốn gặp anh sao?

Nhìn Hải sao lòng tôi đau đến như vậy? Chỉ có mấy ngày mà anh phờ phạc hẳn đi, râu ria cũng không cạo đâm lún phún. Thế nhưng… với tôi lúc này anh xa xôi quá, xa đến mức tôi chẳng thể chạm vào anh nữa.

– Nguyệt… em nghe anh nói được không?

– Không… em chỉ muốn được yên tĩnh… anh về đi!

Phan Đăng Hải không nghe tôi, một lực kéo tôi sát kề vòm ngực của anh. Tiếng tim anh đập ngay bên tai tôi mạnh mẽ. Hai tay anh ôm xiết lấy tôi, ghì cằm lên tóc tôi anh nói bên tai:

– Anh nhớ em. Đừng bắt anh phải chờ đợi thế này nữa… anh không chịu được!



Tôi run lên trong vòng tay Hải, dù tôi khao khát anh vô cùng nhưng vẫn cố sức đẩy anh ra:

– Buông em ra, đây là bệnh viện!

Hải không chịu buông, giọng anh run run:

– Tại sao em lại tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì những lời nói không căn cứ của ba mà em vứt bỏ tất cả những gì giữa chúng ta sao? Bệnh viện đã gọi cho anh, họ nói không liên lạc được với em. Em còn muốn có con với anh nữa không?

Tôi sụt sịt đáp lời:

– Lúc này… em không thể nghĩ được bất cứ điều gì. Ba em… người đó là ba em mà. Em muốn biết sự thật là thế nào nhưng em lại không thể biết, cũng không thể quyết định được em phải làm gì? Con?… Em đã khao khát một đứa con với anh nhưng… lúc này… em…

– Tất cả mọi chuyện về Thiên Ân anh đã giải thích với em, tại sao em vẫn không chịu tin anh?

– Em… chỉ tin ba em. Chúng ta hãy chờ ba em tỉnh lại.

Tôi lạnh lùng buông lời. Trong sâu thẳm tôi vẫn tin ba tôi hơn tất cả, đó chính là nguyên nhân khiến tôi không thể tiếp tục ở bên Hải, bất chấp những gì anh làm cho tôi và gia đình tôi bao ngày qua.

– Nếu ba em không tỉnh lại thì sao? Anh không muốn điều đó, nhưng không gì là không thể. Nếu là như vậy… em sẵn sàng vứt bỏ anh sao?

– Chúng ta hãy chờ ba em tỉnh lại. Anh tránh ra cho em vào phòng.

Tôi nhắc lại thêm một lần. Hải bất lực buông thõng hai tay. Hai mắt tối sẫm, đôi môi mấp máy nhưng anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay người bước đi. Tôi lao vào phòng đặt hộp cơm vào tay mẹ rồi chạy vội vào nhà vệ sinh để khóc. Nước mắt đầm đìa trên mặt, tôi uất ức cắn chặt môi quỵ xuống. Tại sao… tại sao câu chuyện lại là như vậy? Mới hôm nào tôi còn hạnh phúc trong vòng tay anh, khao khát cùng anh đón thiên thần nhỏ đến mức sẵn sàng làm bất cứ điều gì… Vậy mà lúc này… tôi không làm sao có thể chấp nhận anh, không thể ở bên ngọt ngào với anh, không muốn chạm vào anh. Thế nhưng trái tim tôi cứ nhói đau khi thấy anh đau khổ… Tôi bất lực, tôi căm ghét chính bản thân mình.

Thêm nửa tháng trôi qua, ba tôi vẫn nằm yên tĩnh tại. Các bác sĩ cũng chỉ biết thở dài, khuyên gia đình tôi chuẩn bị tâm lý ba trở về trạng thái thực vật do não chưa hồi phục đã gặp phải một cú sốc lớn.

Ba tôi lại nằm yên như đang ngủ, hình ảnh ấy ám ảnh tôi cả trong những giấc mơ. Ba… nếu ba mãi mãi không tỉnh lại… con phải quyết định ra sao?

Tôi đứng lặng trước hồ nước. Cơn gió đông ùa đến làm lòng tôi tê tái, cái lạnh bên ngoài hòa cùng buốt giá trong tim khiến tôi khẽ run lên. Bất chợt tôi nhớ về một năm trước, cũng vào tầm này Hải ném lên người tôi chiếc áo vest ấm áp của anh, che chở cho tôi trước cơn gió buốt lạnh. Nhanh thật, đã một năm rồi… Một năm tôi có anh trôi qua như một giấc mộng. Tôi và anh, cứ như duyên phận, gặp gỡ rồi chia ly… chỉ là lần chia ly này lòng tôi đau quá… Không… Tôi không muốn! Phan Đăng Hải… Tôi nhớ anh, mỗi lúc một nhớ anh vô cùng! Có phải… tôi nên tin anh, tôi nên tin là ba tôi hiểu lầm, hay… nếu sự thật đúng là anh cướp Thiên Ân bằng cách nào đó tôi không rõ thì tôi nên tha thứ cho anh, để được lao vào vòng tay êm ấm của anh, để được tận hưởng hạnh phúc đôi lứa bên anh? Hạnh phúc bên anh cũng đáng để đánh đổi, đáng để bao dung cho mọi lỗi lầm có phải không? Hơn thế nữa, chẳng phải những gì anh làm, dù là đen hay trắng, thì giờ tất cả cũng đang là của tôi sao?



Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, khó chịu vô cùng. Đã bao ngày những câu hỏi cứ quẩn quanh đầu óc tôi làm tôi không sao an tĩnh… Chỉ một quyết định thôi mà tôi vẫn chưa thể quyết được, dù tôi biết mỗi lúc nỗi nhớ anh càng quay quắt cồn cào khiến tôi chỉ muốn buông bỏ tất cả mà chạy đến bên anh.

– Chị Nguyệt, đồ ăn đã cho vào từng hộp rồi, chị có muốn vào trong kia phát cơm cùng mọi người không?

Tôi giật mình vội gạt nước mắt, quay đầu lại. Con bé Mai vừa hỏi tôi. Trưa chủ nhật tuần này tôi muốn khuây khỏa đầu óc nên đến hỗ trợ cùng nhóm thiện nguyện Sao Xanh. Đã lâu rồi tôi không đến đây kể từ lúc ba tôi gặp nạn, mọi việc tôi đều giao cho Mai quản lý, tôi chỉ gửi tiền vào quỹ nhóm đều đặn hàng tháng. Tôi cũng đã giao cho Mai quản lý quỹ nhóm. Mai thường báo cáo chi tiêu rất chi tiết, cũng rất tháo vát, tôi hoàn toàn tin tưởng ở cô sinh viên lanh lợi này.

Tôi gượng cười trả lời con bé:

– Có chứ, chị ra đây hít thở không khí một chút thôi, chắc cũng đông người đến rồi, mình vào đi!

– Vị mạnh thường quân kia mới chuyển tiền sáng nay. Nhưng mà… do người mới chuyển tiền nên họ cẩn thận liên lạc với nhóm mình để xác nhận.

– Người mới chuyển tiền là sao hả em?

– Lâu nay người chuyển tiền chỉ là nhân viên của vị mạnh thường quân đó thôi. Chị em mình có thể yên tâm, số tiền đó chẳng là gì với ông ta đâu. Em phải xin xỏ mãi người bên kia mới nói cho em biết. Vị mạnh thường quân đó là tổng giám đốc của tổng công ty bia rượu nước giải khát Thắng Lợi. Sừng sỏ chưa?

Tôi nghe như có tiếng sét đánh bên tai. Tổng giám đốc của Thắng Lợi…

– Mà anh này cũng còn trẻ… chắc gọi anh là được chị ạ. Em còn hỏi tên anh ấy nữa, tiện sau này chúng ta gửi thư cảm ơn. Tên anh ấy là Phan Đăng Hải.

Tôi sững sờ đứng lặng. Nhà hảo tâm đáng ngưỡng mộ, người hùng thầm lặng của chúng tôi. Phan Đăng Hải… suốt ba năm qua anh đã âm thầm gửi tiền vào quỹ thiện nguyện Sao Xanh sao? Anh làm vậy vì mục đích gì? Nếu không vì tình cờ có lẽ tôi cũng không thể nào biết người đó là anh. Cũng có nghĩa, anh làm thiện nguyện từ chính trái tim anh. Một người như vậy lại có thể là kẻ cướp đoạt hạnh phúc của kẻ khác sao? Không… tôi tin anh, tôi đã tin anh rồi! Dù bất cứ ai nói gì về anh, dù người đó có là ba tôi đi chăng nữa. Tôi muốn gặp anh, tôi đã có quyết định của mình!

– Chị làm sao thế chị Nguyệt?

– Mai, chị xin lỗi, chị nhớ ra chị có việc gấp, đành nhờ em và mọi người phát cơm giúp chị. Giờ chị phải đi đây!

– Vâng… em nhìn chị xanh xao lắm… chị đi cẩn thận chị nhé!

Tôi chẳng còn nghe được gì, cũng chẳng còn nghĩ được gì, chỉ biết mình cần đến gặp anh, càng sớm càng tốt. Tôi cứ thế phóng xe máy đến chung cư Kim Cương, chỉ mong sớm được gặp Phan Đăng Hải. Giây phút có được quyết định mà không cần phải nghĩ, tôi đã hạnh phúc đến phát điên, hạnh phúc đến hoa cả mắt mũi. Phan Đăng Hải… em đã tin anh, đã yêu anh đến mức nhắm cả hai mắt để tin anh rồi!