Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

Chương 90: Chương 90




Hai người ngước lên, Thẩm Nam thản nhiên nhìn hai người, bỏ lại một câu: “Vẫn đang ở ngoài đấy, chú ý một chút.”

Nói xong, ông nhắm mắt làm ngơ quay vào nhà.

Đến lúc này, hai người cũng không dám làm càn ở ngoài nữa.

Sau khi dán câu đối xong, không khí trong nhà rất náo nhiệt, người thì bận rộn trong bếp, người thì ngồi ngoài phòng khách nói chuyện, ngoài sân cũng có người đang tán gẫu.

Bầu không khí vô cùng đặc biệt này chỉ dịp năm mới trong nước mới có, đây là truyền thống đặc sắc của dân tộc.

Một lát sau, cả đại gia đình vui vẻ hoà thuận cùng nhau ăn bữa cơm.

Để ai muốn đi đâu chơi thì đi nên bữa cơm đoàn viên nhà họ Thẩm bắt đầu khá sớm, hơn năm giờ đã khai tiệc rồi.

Chu Tuý Tuý dở khóc dở cười nhìn đôi tình nhân đối diện.



Bà nội Thẩm cũng vui vẻ nhìn hai người: “Trước đây nhóc Tuỳ đón Tết một mình ở nước ngoài à?”

Du Tuỳ ngẩn ra, giọng hơi khựng lại: “Thỉnh thoảng cháu sẽ về nhà ạ.”

“Những lúc khác thì sao?”

Lúc này Thẩm Mộ Xuy mới nhớ hình như trước giờ cô chưa từng hỏi Du Tuỳ mấy chuyện này.

Du Tùy nghiêng đầu nhìn cô, nói ngắn gọn: “Phần lớn thời gian anh đều ở đoàn phim.”

Thẩm Mộ Xuy nghe vậy, có cảm giác đau lòng không nói nên lời.

“Anh không muốn về nhà à?”

Du Tùy nhìn cô.

Anh hơi khựng lại, kề sát bên tai Thẩm Mộ Xuy, nói: “Sau này anh sẽ về.”

Trước đây anh không muốn về vì không có ai ở nhà chờ anh về.

Mặc dù Du Tuỳ vẫn còn ông ngoại và cậu mợ là người thân nhưng anh luôn cảm thấy giữa anh và họ dường như vẫn có chút khoảng cách, có lẽ vì anh ra nước ngoài lâu quá nên họ khá dè dặt với anh.

Những chuyện trước đây không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn ảnh hưởng cả đến họ nữa.



Ai cũng sợ không cẩn thận sẽ đụng vào vết thương của Du Tuỳ nên khi chung sống họ sẽ vô cùng cẩn thận.

Hơn nữa Du Tuỳ rất ít khi về nhà, một năm liên lạc hai lần cũng khó càng khiến cảm giác khoảng cách giữa họ tăng lên, lâu dần, Du Tuỳ về nhà càng ít hơn.

Tất nhiên công việc bận rộn cũng là một lý do trong số đó.

Thẩm Mộ Xuy vui lắm, cười tít cả mắt.

Chu Tuý Tuý nhìn hai người, nói nhỏ: “Sau này cháu muốn về đâu ăn Tết thì về, ăn cơm đi đã.”

Du Tuỳ dạ một tiếng.

Ăn cơm xong, những họ hàng khác đều đi cả rồi nhưng Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ ở lại nói chuyện một lúc lâu, mãi mới nhớ ra họ đã đồng ý phát phúc lợi cho fans.

Nghĩ một hồi, hai mắt Thẩm Mộ Xuy loé sáng, nhìn Thẩm Tinh Châu: “Em đừng đi vội.”

“Hả?”

Thẩm Tinh Châu nhìn cô: “Sao thế chị?”

Thẩm Mộ Xuy chỉ chỉ: “Tí nữa Du Tuỳ mở live stream cho fan, em nhớ ló mặt ra đấy.”

“Ủa tại sao?”

Thẩm Mộ Xuy ghét bỏ nhìn cậu: “Không phải giờ fan thay lòng chuyển sang thích em hết rồi à.”

Thẩm Tinh Châu: “……”

Họ không mở live trong nhà mà chạy ra sân mở.

Du Tuỳ lấy điện thoại mở cho tiện đi linh tinh.





Thẩm Mộ Xuy nghĩ giờ là năm mới, không có quà gì tặng mọi người nên cô chia sẻ những chuyện đời thường của mình.



Nhưng nhà ông bà bên này có vài thứ cần giữ bí mật, có lẽ vậy nên họ chỉ còn chuyện bộ câu đối dán kia là nói được.

Khi bắt đầu mở phát sóng trực tiếp, Thẩm Mộ Xuy tươi cười gửi lời chúc mừng năm mới đến mọi người.

Du Tùy cũng vậy.

Fans nhìn hai người, vô cùng phấn khích.

Thẩm Mộ Xuy cười cười, chào mọi người: “Đúng rồi, cho mọi người nhìn câu đối tôi với Tùy Thần dán nè.”

Du Tùy mỉm cười, chuyển camera qua.

Thẩm Mộ Xuy hỏi: “Mọi người thấy có đẹp không?”

Tất cả Fans đều nói đẹp.

Hai người bật cười.

Thẩm Mộ Xuy nói: “Thực ra tối hôm qua mới mở phát sóng trực tiếp vì vậy tôi cũng không biết nên nói chuyện gì với mọi người.”

Các fan:【A a a a chị không nói gì cũng được!】



【Bọn em chỉ muốn nhìn cuộc sống hằng ngày của anh chị một chút mà thôi!】

【Huhuhuhu để em ngắm nhìn nhan sắc thần tiên của hai người là đủ rồi, em nhìn là đủ rồi!】

【Em trai đâu rồi!! Thẩm lão sư, em muốn nhìn em trai một tí.】

Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, nhìn Thẩm Tinh Châu đứng ở bên kia: “Thẩm Tinh Châu, em nhanh tới đây.”

“Sao vậy chị?”

Thẩm Mộ Xuy nói: “Em chào mọi người một tiếng đi.”

Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tinh Châu xuất hiện ở trên màn hình, fans ở phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng hét chói tai.

【A a a a a a là em trai kìa!!!】

【A a a a a a a a a a a đẹp trai quá!】

【Em trai ơi, bọn chị nhớ em quá à!】

【Khi nào em trai mới tiến vào giới giải trí thế!】

【Em trai giỏi quá đi!!!】

【Khi nào mị mới có thể có một người em trai như vậy đây!】

Thẩm Mộ Xuy nhìn làn đạn, cô cảm thấy cư dân mạng cũng thật lăng nhăng.

Vừa nãy mới khen cô với Du Tùy xong, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã khen Thẩm Tinh Châu rồi, còn khen chân thật như vậy nữa chứ.

Thẩm Tinh Châu nói không nhiều lắm, chào mọi người xong thì chạy mất.

Cuối cùng cũng chỉ còn Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy ở lại nói chuyện vui vẻ với fans.

Cô nhìn làn đạn, cười cười nói: “Tại sao Tùy Thần ăn Tết cùng với chúng ta ấy hả?” Cô nghịch ngợm nháy mắt: “Bởi vì Tùy Thần không nỡ rời xa tôi.”


Du Tùy: “Đúng vậy.”

Các fan: “……”

Tùy Thần anh thay đổi rồi, anh không còn là cái người lạnh lùng kia nữa.

Sau khi vui đùa đủ rồi, Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ nói: “Cũng không phải là vậy, chủ yếu vì đây là năm mới đầu tiên chúng tôi ở bên nhau nên chúng tôi muốn cùng nhau trải qua nó.”

Sau đó nữa, dù sao cũng là năm mới nên hai người nói chuyện với fans khoảng chừng hai mươi phút thì tắt phát sóng trực tiếp.

*

*Bản edit của team Trác chỉ đăng tại [email protected] và ramyeornm.wordpress*

Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy đứng ở trong sân, trời hơi lạnh.



“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi?”

“Đi đâu ạ?”

Du Tùy nắm tay cô để vào trong túi anh rất tự nhiên, nghiêng đầu cười: “Đi loanh quanh một chút.”

Chỉ cần đi cùng em thì chỗ nào cũng giống nhau.

Hai người ra khỏi khu nhà, lái xe đến trung tâm thành phố nhộn nhịp.

Trong xe, Thẩm Mộ Xuy không nhịn được nhớ đến những chuyện lúc nhỏ.

“Anh còn nhớ không?”

“Hả?”

Thẩm Mộ Xuy chỉ vào một chỗ nói: “Lúc nhỏ, mỗi lần ăn Tết chúng ta đều đi bắn pháo hoa.”

“Năm nay em cũng muốn đi?”

Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Được ạ?”

Du Tùy gật đầu: “Được.”

Đến cuối cùng, người đến trung tâm thành phố nhộn nhịp không chỉ có Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy, Cố Thư và Cố Duyên Tu, Thẩm Tinh Châu mà còn có Tưởng Chu và Giang Thanh Uyển nữa.

Nhìn nhóm người này, Thẩm Tinh Châu than thở: “Quả nhiên chỉ có em là chó độc thân.”

Cố Thư bật cười, để tay lên vai cậu an ủi: “Em trai vẫn còn nhỏ, không cần yêu đương gấp đâu.”

Cô nàng suy nghĩ: “Nếu sốt ruột thì chị Cố Thư đây tìm cho em một người?”

Thẩm Tinh Châu: “Không cần.”

Cố Thư hừ một tiếng: “Không cần thì không cần, quá đáng.”

Thẩm Tinh Châu nghẹn họng, nhìn cô nàng với Cố Diên Tu: “Chị vẫn nên lo lắng anh Diên Tu đi.”

Cố Thư: “……”

Lúc này, ánh mắt Cố Diên Tu đang dừng trên tay Cố Thư gác trên vai Thẩm Tinh Châu, tựa như chỉ cần cô nàng thân mật hơn một chút thì Cố Diên Tu có thể đến cướp người ngay.

Thẩm Mộ Xuy đứng bên cạnh ôm cánh tay Du Tùy cười, nhưng một lát sau cô đã cười không nổi nữa.

Bảy người đi trên đường, dù sao vẫn thu hút người khác, một lát sau đã có người nhận ra họ.

Người biết điều thì lúc này sẽ không đi đến, nhưng cũng có người không biết điều, ví dụ như bây giờ.

Có một chàng trai hơn hai mươi tuổi vẫn luôn nhìn Thẩm Mộ Xuy khen: “Thẩm lão sư, em rất thích xem chị chơi đàn cello.”


Anh chàng hơi ngượng ngùng nhưng cũng khá căng thẳng: “Em chụp một tấm hình chung với chị có được không ạ?”

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, gật gật đầu: “Được chứ.”

Cô nhìn chàng trai trẻ trước mặt: “Em là sinh viên hả?”

“Vâng, em là sinh viên năm hai.”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy cười: “Vậy thì bằng tuổi em trai chị rồi.”

Chàng trai gật đầu, tha thiết nhìn Thẩm Mộ Xuy nói: “Em là du học sinh, trước đây từng thấy Thẩm lão sư trên tạp chí phỏng vấn, em thấy rất xúc động cũng rất thích chị.”

Lúc trước, khi Cố Thư chụp hình tạp chí cho Thẩm Mộ Xuy, cô có trả lời một bài phỏng vấn, trong bài phỏng vấn có nhắc đến cuộc sống cô đã trải qua trước đây, mặc dù là một cô công chúa nhưng cũng là một cô công chúa không ngại khó khăn vất vả, cũng vì bài phỏng vấn đó mà Thẩm Mộ Xuy thu hút khá nhiều fans là lưu học sinh nước ngoài, họ có cảm nhận sâu sắc với những việc Thẩm Mộ Xuy từng trải qua.

Thẩm Mộ Xuy nhìn chàng trai trẻ trước mặt vẫn còn đang nắm tay cô, không nhịn được nhắc nhở: “À……Em có thể buông tay chị ra trước được không?”

“Dạ? Em xin lỗi, em xin lỗi.” Chàng trai trẻ nói: “Thẩm lão sư, em căng thẳng quá.”

“Không sao đâu.”

Thẩm Mộ Xuy cười: “Chị không ngại.”

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bên này, cười: “Nhưng bạn trai chị có thể sẽ để ý.”



Chờ chàng trai trẻ đi rồi, Du Tùy khẽ hừ một tiếng, nắm tay cô đan mười ngón lại vào nhau: “Em có muốn đi rửa tay hay không?”

Thẩm Mộ Xuy chịu không nổi: “Sao hả? Anh ghét bỏ người ta à?”

Du Tùy kiêu ngạo nói: “Ghét bỏ.”

Anh nói: “Cậu ta nắm lâu như vậy.”

“Anh ghen hả?”

Du Tùy cực kì thản nhiên, gật gật đầu: “Anh ghen.”

Mặc dù anh biết cậu ta căng thẳng mới làm như thế, nhưng nhìn tay bạn gái anh vẫn luôn bị người đàn ông khác nắm, Du Tùy vẫn ghen.

Đó là của anh!!!

Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, không nghĩ anh sẽ bình tĩnh thừa nhận như vậy.

Cô “À” một tiếng, nói ngắn gọn: “Nhưng rửa tay thì không lễ phép.”

Du Tùy nghĩ nghĩ, nhìn tay cô sau một lúc lâu thì dùng bàn tay anh bao bọc lấy tay cô.

“Làm như vậy là được rồi.”

Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là cách tốt.

Nhưng chỉ một hồi, Thẩm Mộ Xuy vẫn tranh thủ đi toilet, mặc dù việc này không lễ phép lắm nhưng so với việc làm bạn trai không vui thì cô thà không lễ phép.

Sau khi ra ngoài, một vài người đi đến nơi ít người.

Mỗi khi đến dịp năm mới, vùng nội thành đều cấm đốt pháo hoa, chỉ có ở vùng ngoại thành mới được phép đốt.

Mấy người Thẩm Mộ Xuy lái xe đến vùng ngoại thành, mỗi năm bọn họ đều đến đây vui chơi.



Chẳng qua, Thẩm Mộ Xuy không nghĩ tới……Biệt thự ở vùng ngoại thành của họ có người.

Chu Túy Túy, Thẩm Nam và tất cả cô dì chú bác đều ở đây.

Như vậy cũng giảm bớt thời gian hẹn gặp mặt sau này.

Cả chú họ của cô cũng có mặt.

Thẩm Ngự nhìn Thẩm Mộ Xuy lại nhìn Du Tùy: “Bạn trai cháu hả?”


Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Đây là chú họ của em, anh còn nhớ không?”

Du Tùy gật đầu: “Nhớ, cháu chào Thẩm tổng.”

Hứa Tinh Nhiễm đứng bên cạnh cười: “Gọi Thẩm tổng làm gì, gọi chú họ là được.”

Du Tùy nghe lời, sửa miệng lại.

Lục Gia Tu đánh giá Du Tùy, nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Con bé này, có vui không?”

Thẩm Mộ Xuy chớp mắt: “Vui ạ, cảm ơn chú Lục.”

Lục Gia Tu không nhịn được trêu chọc cô: “Vui là tốt, về sau nếu thằng nhóc này bắt nạt cháu thì cứ nói với chú Chu của cháu.”

Bỗng nhiên bị nhắc đến, Chu Nhiên: “Gì vậy?”

Lục Gia Tu đúng lý hợp tình nói: “Chú Chu của cháu là cảnh sát, chắc chắn có thể giúp cháu.”

Cảnh sát hình sự Chu Nhiên: “……”

Chú tán thành gật gật đầu, nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Có lý đấy.”

Nhạc Ninh đứng bên cạnh cười, vỗ vỗ bả vai: “Anh đủ rồi đấy.”

Trước đây chị có gặp qua Du Tùy một lần rồi nên thực ra lần này cũng không xa lạ như vậy.

Chị không nhịn được nói: “Nói thật, chị không ngờ cậu là anh trai Du Tùy mà Ngủ Ngủ cứ ầm ĩ muốn tìm đấy.”

Du Tùy gật gật đầu: “Cảm ơn chị Nhạc Ninh.”

Thẩm Mộ Xuy: “…… Gọi là dì.”


Nhạc Ninh “Ây dà” hai tiếng, ngăn cản: “Không được, gọi chị đi.



Chị vẫn còn trẻ chán.”

Những người còn lại: “…………”

Cả gia đình quây quần bên nhau, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng họ đều tụ tập cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm.





Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy không thích lắm, vì vậy hai người lặng lẽ trốn đến thế giới của hai người.

*

Xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào, mười ngón tay của Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đan vào nhau, hai người tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô ngồi trên đùi Du Tùy, ôm anh sưởi ấm.

Du Tùy cúi đầu nhìn cô: “Em lạnh không?”

“Có hơi lạnh.”

Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, suy nghĩ một chút rồi lại gần hôn anh: “Anh không lạnh hả?”

Du Tùy lắc đầu: “Anh vẫn ổn.”

Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ vẫn chưa đến 0h, xung quanh rất đông người đang đốt pháo chúc mừng.

Cô nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới thôi.

“Em cứ có cảm giác như quay về hồi bé ấy.”

Du Tuỳ sờ đầu cô: “Vui không em?”

“Có chứ.” Thẩm Mộ Xuy vùi đầu vào ngực anh, dụi dụi: “Vui lắm.”

Trong mắt cô lấp lánh ánh sáng, cất chứa những vì sao.

Sao lại không vui chứ, gặp được anh lần nữa, thích anh, để rồi tâm nguyện bao năm qua của em được đáp lại.

Du Tuỳ cúi đầu cười, dịu dàng nhìn cô: “Anh cũng vậy.”

Anh thì thầm bên tai cô: “Anh rất vui.”

Hai người nhìn nhau cười.

Du Tùy cầm tay cô, nói nhỏ: “Sau này anh sẽ mãi ở bên cạnh em.”

“Năm nào cũng thế ư?”

“Năm nào cũng vậy.”

“Thế anh không được đổi ý đâu nha,” Thẩm Mộ Xuy nói: “Nếu anh lỡ hẹn thì sao?”

“Không đâu.”

Du Tuỳ nhìn cô nói: “Anh sẽ luôn bên em.”

“Vậy anh không thể đổi ý đâu đấy.” Thẩm Mộ Xuy nói: “Nếu anh thất hứa thì làm sao bây giờ?”

“Không đâu.”

Du Tùy nhìn cô nói: “Anh sẽ luôn bên cạnh em.”

“Tháng đổi năm dời.”

“Vâng.”

Thẩm Mộ Xuy ôm anh, tiếng chuông điểm 0h vang lên, trên bầu trời có tiếng nổ rất lớn.

Hai người cùng nhìn lên, pháo hoa sặc sỡ nở rộ thành chữ “Chúc mừng năm mới”.

Thẩm Mộ Xuy ôm anh, tiếng chuông 0 giờ vang lên, trên bầu trời có tiếng vang vô cùng lớn.

Hai người cùng nhìn lên, pháo hoa đủ mọi màu sắc nở rộ viết chữ “Năm mới vui vẻ”.

Ánh sao lấp lánh rơi vào trong mắt hai người, họ nhìn nhau, trong mắt chỉ còn bóng hình đối phương.

Thẩm Mộ Xuy nhìn Du Tùy, hai người đồng thanh: “Năm mới vui vẻ, anh Du Tùy.”

“Năm mới vui vẻ, Ngủ Ngủ của anh.”

*

Cảm ơn em vẫn đợi anh mãi.

Để anh có cơ hội cưng chiều em lần nữa.

Anh khát khao trở về thời niên thiếu.

Cũng chờ mong tương lai của chúng ta.

Anh muốn cùng em băng qua năm đi tháng về, thời gian đổi dời.

Anh yêu em, bây giờ và mãi mãi.

HOÀN CHÍNH VĂN.