Suốt một buổi ở phòng làm việc nhưng chẳng thể tập trung được một thứ gì. Bực dọc thảy chiếc bút lên bàn, Mộc Miên đưa tay áp vào trán.
[Cạch!]
- Sếp Trần, sáng mai Hà Thi và Thanh Chi sẽ đại diện bộ phận thiết kế đến bến cảng kiểm tra lô hàng.
Trông thấy Mộc Miên cứ mãi đăm chiêu, Thịnh Hào cố gọi thêm vài lần nữa:
- Sếp à! Sếp!
Mộc Miên chợt giật mình, cười gượng một cái rồi nói:
- Xin lỗi, tôi không chú ý. Cậu vui lòng nói lại một lần nữa nha.
- Tôi vừa nói sáng mai Hà Thi và Thanh Chi sẽ đại diện bộ phận thiết kế đi kiểm tra lô hàng ở bến cảng. Ngày mai cũng đã đến hạn chọn ra phó phòng.
- Tôi biết rồi, cậu tiếp tục công việc của mình đi.
- Dạ!
Hai tay ôm lấy đầu. Hiện tại cô không thể nghĩ thêm được bất kỳ điều gì. Bao nhiêu năm trôi qua vẫn bị mắc lại trong quá khứ, mỗi lần muốn buông là bị khơi gợi về chuyện năm xưa.
[Cốc! Cốc! Cạch]
Khoảng nửa tiếng sau Diệu Hân đi vào văn phòng của Mộc Miên. Hôm nay Hiểu Đông phải đến tập đoàn của cha mình nên cô ấy sẽ cùng Mộc Miên dùng bữa trưa.
Đặt những túi thức ăn lên bàn, Diệu Hân tươi cười nói:
- Chị Mộc Miên! Em mang bữa trưa cho chị đây. Còn có bánh ngọt và nước trái cây nữa.
Gật nhẹ đầu, rời khỏi bàn làm việc, Mộc Miên cười gượng, đáp:
- Hôm nay chị đã phiền em rồi.
- Phiền hà gì chứ? Chị ngồi xuống đây đi đã.
Diệu Hân chuẩn bị cả một bàn thức ăn. Trông thấy Mộc Miên khác hẳn với mọi ngày nên cũng không hỏi chuyện gì nhiều, bấy giờ cô ấy biết tốt nhất là làm cho tâm trạng của cô sẽ được tốt hơn.
Vừa gắp thức ăn, cô ấy vừa luyên thuyên không ngừng:
- Chị! Chị ăn thử cái này đi. Em nghe nói đang được chuộng lắm.
Nghiêng đầu nhìn dáng vẻ vô tư của cô ấy, Mộc Miên rất muốn mình có thể được giống như vậy. Năm xưa cũng từng là một cô gái thanh thuần, vô âu vô lo, vậy mà mọi thứ bây giờ quá khác lạ, ngay cả bản thân cô cũng ít nhiều thay đổi.
- Chị à, hôm nay có chuyện không vui sao? - Diệu Hân thắc mắc.
- Ừm… - Cô gật đầu - Có chút bận lòng.
- Em không biết chị đang buồn phiền vì chuyện gì. Nhưng nếu như liên quan đến sếp tổng thì chị cứ yên tâm, em cảm nhận được sếp yêu chị lắm.
Nhìn cô ấy vui vẻ cười đến tít cả mắt khiến Mộc Miên cũng phải bật cười.
Thay vì mang một mớ cảm xúc hỗn độn đối mặt với Hiểu Đông thì quyết định ở đây ăn trưa cùng Diệu Hân vẫn là tốt nhất. Nhưng cô bé này xem vậy mà rất bận, nếu như hôm nay không phải do tâm trạng của cô tệ thì đến giờ nghỉ trưa là lại chạy đi đâu mất tăm.
Mộc Miên hỏi:
- Diệu Hân, buổi trưa hầu như chị không thấy em đâu cả. Em đã nghỉ ngơi ở đâu?
- Ừm…
Diệu Hân có phần ấp úng, không biết phải nói với Mộc Miên như thế nào. Với Mộc Miên thì dễ, không công khai nhưng chẳng giấu giếm vì đã có một chỗ đứng nhất định. Còn Diệu Hân chỉ là nhân viên mới nên có mối quan hệ mật thiết với người bên cạnh sếp tổng sẽ mang lại nhiều điều tiếng không hay. Vả lại cô ấy cũng không thể nói mình vẫn luôn nghỉ ngơi ở văn phòng của Tần Đinh kể từ lúc còn đi thực tập.
- Em vẫn nghỉ ngơi cùng đồng nghiệp mà chị.
- Ừm, theo như quan sát của chị thì có kha khá người trong công ty đang để mắt đến em. Nếu như có động lòng với ai thì phải tìm hiểu kỹ về họ đó.
- Dạ! Em biết rồi! - Cô ấy cười hì.
Hai người dùng bữa trưa, cùng nhau trò chuyện thêm một lúc rồi nghỉ ngơi một lúc xong bắt đầu làm việc buổi chiều. Tuy là ở cùng nhau không lâu nhưng Diệu Hân cũng nhận ra Mộc Miên đã ổn hơn được một chút. Không biết có cãi nhau hay không mà tâm trạng của Mộc Miên lại tệ như thế này.
Đèn ở bộ phận thiết kế dần tắt, nhân viên từng người từng người đều đã dần ra về cả. Tuy nhiên văn phòng của Mộc Miên vẫn còn mở đèn, thậm chí còn chú tâm xem những thiết kế mà không biết đã qua giờ tan sở.
[Cốc! Cốc!]
Thấy đèn vẫn còn mở, Thịnh Hào lo lắng gõ cửa rồi nói vọng vào:
[Tan sở rồi sếp à! Nếu sếp ở lại tăng ca thì tôi pha giúp cô một tách cafe nhé.]
- Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu, tôi sẽ về sớm thôi. Cậu cứ về trước đi.
Mộc Miên vừa xem vừa trả lời, không hề ngẩng đầu nhìn lên. Ngày mai lô hàng đã về đến bến cảng nên số thiết kế này phải được kiểm duyệt lại đường hoàng. Cũng do bản thân tắc trách, chỉ biết ôm lấy cảm xúc của mình mà khiến công việc bị trì trệ.
Tầm nửa tiếng sau Mộc Miên mới rời khỏi bộ phận thiết kế sau khi nhận được tin nhắn từ Hiểu Đông. Hiện giờ anh vừa xong việc bên tập đoàn là chạy thẳng sang đây để đón cô tan sở.
Vừa ra khỏi sảnh chính đã thấy Hiểu Đông đứng trước đầu xe chờ đợi, có chút ngập ngừng nhưng rồi Mộc Miên cũng đi đến đó. Chỉ vừa mới dừng chân thì Hiểu Đông đã cởi suit jacket khoác vào cho cô. Trong lúc bản thân còn chưa hiểu tình hình trước mắt thì anh đã cất lời:
- Bây giờ đã vào mùa mưa rồi, em lạnh lắm sao?
- Em đâu thấy lạnh đâu.- Cô lắc đầu.
- Vào xe trước đi đã.
Mở cửa xe giúp Mộc Miên ngồi vào ghế phụ xong thì quay lại ghế lái. Hôm nay tuy rằng không đến Diamond nhưng anh có nghe Tần Đinh nói tâm trạng của cô không được tốt cho lắm. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn cô như vậy thì tâm trạng của anh cũng không thể thoải mái được.
Chưa cho xe rời đi, anh quay sang nhìn cô và nói:
- Anh đưa em đến một nơi, được không?
- Dạ!
Chiếc xe dần hòa vào lòng đường tấp nập. Không khí giữa hai người có phần ảm đạm hơn mọi ngày. Thông thường Mộc Miên sẽ nói rất nhiều thứ, kể về những chuyện mà mình đã gặp được. Nhưng hôm nay cô lại lặng im và chỉ ngắm nhìn lòng đường nhộn nhịp.
Đưa mắt nhìn sang, không biết ngày hôm nay đã trải qua chuyện gì nhưng Hiểu Đông biết cô cần không gian yên tĩnh để thư giãn tâm trí nên cũng không mở lời bắt chuyện. Dẫu im lặng, tuy nhiên vẫn thường xuyên để mắt xem nét mặt của cô như thế nào. Là đã có chuyện xảy ra hay công việc ở bộ phận thiết kế nhiều quá chăng?
Bất chợt nhận ra không khí trong xe càng lúc càng ngột ngạc, có vẻ trạng thái lúc này của cô đã khiến anh thêm lo lắng phần nào. Chậc lưỡi một cái, Mộc Miên nghiêng đầu hỏi:
- Hôm nay anh đến tập đoàn ra sao rồi? Có gì nghiêm trọng không?
- Chỉ là vài con cáo già, còn cha và anh ở đây thì không có gì phải lo ngại. - Anh điềm nhiên nói.
- Bận bịu như vậy mà vẫn dành kha khá thời gian cho em. Quả thật mệt mỏi!
- Ở bên em chẳng phải được nạp thêm năng lượng sao? Nhưng mà sau này em trở thành bà Biện của anh đi, ở bên nhau mỗi ngày sẽ tiết kiệm cho anh được rất nhiều thời gian đấy.
Hiểu Đông vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại, còn hôn nhẹ lên đó một cái.
- Hừm! Dẻo miệng!
Cô phì cười. Hiểu Đông lúc nào cũng như vậy. Khi cô còn chưa nhận định được tình cảm dành cho anh là gì thì anh đã nghĩ những buổi hẹn hò của hai người sẽ ra sao. Khi cô chỉ bắt đầu dành cho anh những điều quan tâm nhỏ nhặt thì anh đã nghĩ đến cuộc sống hôn nhân sau này sẽ như thế nào.
Chiếc xe di chuyển ra khỏi thành phố đến một tỉnh thành lân cận. Ngồi xe tầm nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ đến được một ngọn đồi ở phía Tây. Di chuyển lên giữa đồi là đến một ngôi nhà được xây dựng theo phong cách hiện đại. Tầng một bao gồm gara và một hồ bơi lớn một nửa trong nhà, một nửa ngoài trời. Tầng hai được chia làm ba, một phòng khách, một phòng làm việc và một phòng bếp. Còn tầng ba là phòng ngủ.
Ngôi nhà được thiết kế như một ruộng bậc thang, càng cao thì càng nhỏ dần. Còn phía mặt trước toàn bộ đều được lắp kính cường lực dày cộm, bất kể vị trí nào cũng có thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Thích thú nhìn ngôi nhà sừng sững trước mắt, Mộc Miên không thể giấu được nụ cười ở trên môi:
- Woa… Ngôi nhà này đẹp quá!
Cho xe vào gara, Hiểu Đông dịu dàng đáp:
- Nơi này dành cho em đấy.
Hai người rời khỏi xe. Hiểu Đông nắm tay Mộc Miên đi một vòng quanh ngôi nhà, bất kể đi đến đâu cũng khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú. Có không gian yên tĩnh, có những thảm cỏ xanh, có vô vàn những khóm hoa đang nở rộ.
Đứng ở ban công tầng ba có thể nhìn bao quát xung quanh dưới chân đồi. Không những vậy mà những ánh đèn vàng xa xa của phố xá cũng được trông thấy rõ. Đây là lần đầu tiên Mộc Miên được ngắm nhìn cảnh đêm trong bình lặng như thế này, đặc biệt hơn là được ngắm cũng người đàn ông mà mình yêu thương.
Một tay cho vào túi, một tay choàng qua ôm lấy vòng eo thon thả kéo sát vào người, Hiểu Đông ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ trước mắt rồi quay sang nhìn mỹ nhân ở bên cạnh.
- Em thích nơi này chứ?
- Thích! - Cô cười tít cả mắt - Em rất thích nơi này!
Hiểu Đông mỉm cười dịu dàng, ánh mắt vốn dĩ đã thâm tình, ôn nhu. Có vẻ như tâm trạng của cô đã ổn hơn rất nhiều rồi. Bây giờ đã có thể cười như những ngày trước.
Ngước mặt nhìn anh, cô hỏi:
- Nơi này là của anh sao?
Anh gật đầu:
- Ừm! Khu đất này là một trong những dự án của bên mảng bất động sản. Vốn dĩ sẽ được cải tạo hoặc rao bán nhưng anh thấy cảnh ở đây rất đẹp nên đã xây nhà, làm một khu mật cứ của mình.
- Nói như vậy là chưa ai đến đây à?
- Em là người đầu tiên và cũng là duy nhất.
Anh cưng chiều véo chóp mũi của cô. Tất cả những gì bản thân làm cho người con gái này là hoàn toàn xứng đáng và do chính anh tự nguyện. Không những là ngôi nhà, ngọn đồi, khu đất như thế này mà còn vô số thứ khác mà cô còn chưa biết đến. Thời gian càng trôi thì cô sẽ càng hiểu anh hơn. Và chắc chắn những thứ dành cho cô đều là thứ mà anh trân quý nhất.
Mộc Miên vươn tay ôm lấy Hiểu Đông, hai người cùng ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng đang hiện hữu ngay trước mắt. Rất lâu rồi mới được ngắm cảnh đêm yên bình như thế này. Không nhớ nổi lần cuối cùng ngắm cảnh đêm là vào lúc nào, Mộc Miên chỉ biết những ngày tháng trước trong lòng như có mây mù giăng lối vậy, muốn ngắm cũng ngắm chẳng ra.
Cúi thấp đầu, Hiểu Đông thì thầm hỏi:
- Em lạnh không? Hôm nay mặc áo cổ lọ rồi.
- Chẳng phải đều do anh sao? Đây này!
Mộc Miên kéo cổ áo để lộ ra dấu hôn của đêm qua rồi thở dài tiếp lời:
- Đêm qua chúng ta đã thân mật với nhau sao? Sao em không nhớ gì cả?
Một tia sáng khẽ ánh lên nơi đáy mắt. Chẳng lẽ vì chuyện này mà tâm trạng cả ngày hôm nay của cô không được tốt ư? Anh không nghĩ rằng Mộc Miên lại ghét chuyện đó đến như vậy.
Khẽ cười và đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, anh nói:
- Đêm qua trong lúc say em đã náo động nên anh có chút không kềm chế. Nhưng yên tâm đi, chỉ dừng lại ở dấu hôn này thôi, hai chúng ta chưa bước qua giới hạn.
- Thật vậy sao?
Có thể nhìn rõ được sắc mặt của Mộc Miên đã được thả lỏng thêm phần nào. Hiểu Đông gật đầu:
- Ừm! Không còn sớm nữa, em đi tắm trước đi. Anh đã gọi người mang trang phục đúng size của em rồi, sáng mai chúng ta sẽ cùng đến công ty.
- Vậy em sẽ gọi về báo với cha mẹ, không thôi họ lại trông cửa.
Mộc Miên lấy điện thoại, vừa đi vừa tìm số rồi áp máy vào tai.
Tựa người vào lan can, Hiểu Đông nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy cho đến khi khuất dạng. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình nên không ai có thể bắt ép đối phương phải vì thế này thế kia mà thay đổi cả. Nếu như Mộc Miên không thích chuyện này thì thôi vậy. Tự anh có thể kềm chế cho đến khi cô đã sẵn sàng, miễn sao mối quan hệ này vẫn khiến cô cảm thấy thoải mái và an toàn là được.