Tuổi dậy thì của Lận Vũ Chu hệt như một gốc cây khô trơ trụi, tới muộn, không rẽ nhánh, không biết đã trải qua từng đợt mưa gió bập bùng, ánh sáng chói chang, rồi mới gian nan trỗi dậy sức sống; Tuổi dậy thì của Lý Tư Lâm tới đúng thời điểm, trước sau đều ở đó, bồng bột rất nhiều năm.
Dù hai người quen nhau ở Thanh đại, có thiên phú với khoa học tự nhiên, nhưng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Lý Tư Lâm thích trời đất bao la, không thích ràng buộc; Còn Lận Vũ Chu và lý tưởng của mình trói vào nhau ở một nơi cố định. Nếu không có một Lý Tư Lâm đã từng kiên trì thì họ sẽ không bao giờ va vào nhau như hôm nay.
Thế giới bao la, duyên phận thật kỳ diệu, vừa vặn phù hợp với nhau.
Xong việc, từng người rút vào một góc trên sô pha, sự im lặng bao trùm toàn bộ không gian. Lý Tư Lâm sợ nhất Lận Vũ Chu nói rằng anh hối hận, vậy thì hành vi đó của cô chẳng khác gì ép buộc anh. Cô cũng hối hận, cô cảm thấy mình nên rụt rè một chút, không nên chủ động như vậy. Cô chủ động, cũng không cho Lận Vũ Chu cơ hội lâm trận bỏ chạy. Cô lén nhìn qua Lận Vũ Chu, chàng trai xinh đẹp biến thành một cậu trai trống rỗng, lúc này không biết đang nghĩ gì.
Lý Tư Lâm muốn phủi sạch trách nhiệm trước, cô ho một tiếng rồi nói: “Nhớ không lầm thì, hôm nay là do cậu bắt đầu đó. Cậu không được đẩy lên đầu tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.” Cô cảm thấy mình như một người đàn bà đanh đá, trái lại Lận Vũ Chu biến thành một cô vợ nhỏ nũng nịu.
Cuối cùng Lận Vũ Chu nghe thế thì nhìn về phía cô: “Cô muốn chịu trách nhiệm thế nào đây?” Nhìn mặt anh như kiểu đối phương đang nợ anh 8 triệu tệ. Thật ra anh che giấu sự hoảng sợ trong lòng, sợ Lý Tư Lâm sẽ nói rằng: Không sao đâu, lần đầu tiên mà biểu hiện khá được đó. Anh cũng tò mò, anh đã nghĩ thế lúc Lý Tư Lâm dừng lại rồi run rẩy, vì thế anh hỏi: “Cô…”
“Tôi thì sao?”
Lận Vũ Chu không biết vì sao, những điều đó thật ra vô cùng bình thường nhưng anh lại rất khó thốt nên lời, moi hết cõi lòng vẫn không tìm được từ thay thế, đành phải mô tả: “Lúc mà cô đột nhiên… là sao thế?”
Lý Tư Lâm đã trải nghiệm nhiều, giờ phút này cũng đỏ mặt, nhưng cô vẫn nói thẳng: “Tôi cao trào. Cái từ này cậu không nói được đúng không? Tôi nói thay cậu.”
Lận Vũ Chu thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng. Lý Tư Lâm vui vẻ, anh cảm thấy không quá mức hỏng bét. Nếu không anh sẽ ảo não, Lý Tư Lâm là một bức tranh ư? Tranh dạy học miễn phí à?
“Vậy còn cậu?” Lý Tư Lâm hỏi anh: “Thời điểm cuối cùng cậu có cảm giác gì?”
“Trong đầu trống rỗng có một dòng điện xẹt qua.”
Anh chọc cười Lý Tư Lâm. Cô nhích gần đến bên cạnh anh, kéo mặt anh lại gần cô, thầm hỏi: “Cậu không hối hận đúng không?”
“Cô cũng không hối hận đúng không?”
“Tôi không có. Vì sao tôi phải hối hận? Tôi hơn ba mươi tuổi rồi mà còn nhúng chàm trai trẻ ngây thơ, tôi hối hận gì giờ? Tôi không chỉ không hối hận mà còn…” Vì thể xua tan căng thẳng, Lý Tư Lâm còn nói mấy câu linh tinh, mãi đến khi Lận Vũ Chu che miệng cô lại: “Cô không cần giả vờ không hề để ý tới, tôi biết cô không phải kiểu này.”
Lý Tư Lâm đảo mắt, bắt lấy tay anh. Điều vô cùng kỳ quái chính là, hành động thân mật nhất đã làm rồi, thế mà lúc này nắm tay anh lại không được tự nhiên. Vì thế kéo tay đẩy ngã anh, cô ngồi xếp bằng nhìn anh chăm chú.
Lận Vũ Chu che mắt cô, Lý Tư Lâm trốn tránh, cô bắt lấy tay anh cắn một cái, giống như một chú chó nhỏ.
Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cười một cái.
Những cảm xúc rối ren rong lòng đã biến mất, Lý Tư Lâm gối đầu lên đùi Lận Vũ Chu, đầu ngón tay vẽ xoắn ốc lên đầu gối anh. Ngón tay anh xoa lên mái tóc cô, hai người im lặng chờ đợi rất lâu.
(Tác giả: xin chào quý đơn vị xét duyệt, đây chỉ là hành động giao lưu thường ngày, không có miêu tả bất kỳ chi tiết thân mật nào hết, nên phải nói rõ ra, cảm ơn nhiều nha.)Đa phần mối quan hệ giữa người trưởng thành sẽ có tiến triển sau những chuyện này, nhưng hai người không tính vào đại đa số. Hai người họ, một người bộp chộp, một người quá cẩn thận. Lý Tư Lâm bộp chộp được cảm nhận sự vui sướng lần nữa, Lận Vũ Chu quá cẩn thận vì lần đầu gặp phải chấn động lớn như thế, vừa không hài lòng với biểu hiện của chính mình nên có ý đồ trốn tránh tiếp xúc.
Buổi sáng sớm sau ngày họ thân mật, Lý Tư Lâm gõ cửa phòng anh, muốn lên giường anh nằm trò chuyện một chốc. Lận Vũ Chu cẩn thận nhìn lại bản thân rồi kéo chăn che người lại.
Lý Tư Lâm không hiểu lắm vì sao anh như vậy. Cô cảm thấy vô cùng hài lòng với lần đầu tiên của họ, Lận Vũ Chu có nhan sắc, hùng vĩ đồ sộ, chất lượng hảo hạng, nhưng nhìn anh có vẻ hơi tự ti. Cô cố gắng giảng giải cho Lận Vũ Chu về vấn đề phù hợp.
Trong lòng Lý Tư Lâm thì nghĩ, một giờ vui vẻ so với ba phút vui vẻ thì chẳng có gì khác biệt, nếu tình cảm chưa đủ nồng nàn dẫu có kéo dài đi chăng nữa thì cũng chỉ là trò giải trí.
“Vậy là cô không có nhiều tình cảm với tôi, cho nên mấy phút đó cũng là vừa đủ thôi sao?” Lận Vũ Chu khó mà không để tâm tới mấy chuyện vụn vặt, anh buồn bực.
“Kệ đi. Cậu toàn để ý mấy chuyện không đâu. Cậu cứ hỏi xem tôi có vui vẻ không đi.” Lý Tư Lâm buộc anh hỏi cô.
“Cô vui không?”
“Vui chứ.”
Lý Tư Lâm khinh thường lời dối trá, cô thích thật, thế nên không cần vì thế mà nói dối. Cô xốc chăn nằm lên giường, cũng kéo Lận Vũ Chu nằm xuống, hai người mặt đối mặt.
“Cậu biết Sầm Gia Dung sắp về chưa?” Lý Tư Lâm hỏi anh.
“Tôi biết. Hôm trước cậu ấy mới nhắn vào nhóm.”
“Cậu có nghĩa tới chuyện đối mặt Sầm Gia Dung như thế nào chưa? Đối mặt với một cô gái mà cậu từng rất thích ấy.” Lý Tư Lâm hỏi anh: “Cậu muốn thẳng thắn hay giấu diếm Sầm Gia Dung thì cứ nói thẳng với tôi là được. Nếu muốn nói thẳng, thì cậu cứ nói cho cô ấy biết là tôi chủ động, nếu giấu thì tôi sẽ giấu cùng cậu.”
Lận Vũ Chu không rõ ý Lý Tư Lâm là gì, vì sao phải nói thẳng hay giấu Sầm Gia Dung. Anh cho rằng đây là chuyện giữa hai người họ, không cần cố tình che giấu hay phơi bày ra. Dường như anh cũng không thể giải thích rõ ràng cho Lý Tư Lâm về tình hình với Sầm Gia Dung lúc đó. Bởi vì anh đúng là có thân thiết, có rung động hay không thì cũng sai rồi.
Lận Vũ Chu không nói rõ.
Lý Tư Lâm không chờ anh trả lời, cô cười: “Không cần gấp, cuối tháng 5 cổ mới về, cậu còn thời gian suy nghĩ mà.” Nói xong cô đứng dậy: “Hôm nay tôi muốn ra ngoài chơi, không về ăn cơm chiều đâu nhé.”
Lý Tư Lâm không biết đi đâu, nhưng đột nhiên không muốn ở nhà. chính. Cô rửa mặt sửa soạn trang điểm một phen, lúc ra ngoài mặc một chiếc váy dài, một áo ngắn lộ vai hở eo, đeo một chiếc túi dây xích. Dạo chơi bên ngoài một hồi, cô nhận được điện thoại của Hà Vận nói muốn đi dạo phố với cô.
Hà Vận cũng xem như là một người mẹ tân tiến, nhưng hôm nay bà không nhịn được nhéo nhéo phần eo mà Lý Tư Lâm để lộ ra: “Làm như không có gió vậy? Lộ eo lộ vai nữa, con không lạnh à?”
“Con vui là được. Không lạnh ạ.” Lý Tư Lâm để lộ vai ra ngoài: “Mặc thế này con thấy vui, đẹp mà.”
“Con cãi nhau với ai đấy?” Hà Vận phát hiện cảm xúc của Lý Tư Lâm có gì đó bất thường, bà liền hỏi cô.
“Con không cãi với ai hết, con chỉ đánh nhau với thành kiến xã hội thôi. Người khác cảm thấy lạnh, con cảm thấy không lạnh; người khác cảm thấy con mặc hở, còn con thì cảm thấy gãi đúng chỗ ngứa. Nói cách khác, đây là tự do của con.”
Hà Vận hiểu con gái nhà mình, bình thường rất dễ nói chuyện, tâm trạng bất thường thì sẽ cãi lại, mở miệng một cái là như bánh xe tăng, có thể nghiền nát tất cả. Thế là bà vỗ nhẹ vai cô: “Coi như con hay rồi!”
Lý Tư Lâm cười, lấy một bộ quần áo đưa cho Hà Vận. Đó là một chiếc váy lụa màu xanh, một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt in lên vạt áo, rất hợp với Hà Vận.
“Mẹ thử xem đẹp không, đẹp thì con mua.” Lý Tư Lâm nói.
“Mẹ không thử đâu, tính tiền đi.” Hà Vận trêu ghẹo, cầm quần áo đi tới phòng thử đồ. Lý Tư Lâm rất biết chọn, vừa mặc lên đã cảm thấy có ý, làm bà ít nhiều có nét của một cô cả có tri thức lễ nghĩa nhà phú hộ vùng Giang Nam xưa cũ, rất được.
“Mẹ mặc đi.” Lý Tư Lâm nói: “Tỉ lệ quay đầu chắc chắn cao luôn.”
Hà Vận nghe cô nói thế thì bà mặc thật. Hai mẹ con đi ăn rồi uống cà phê, trong lúc đó Hà Vận nhắc với Lận Vũ Chu: “Cái thằng nhóc Tiểu Lận thuê phòng ấy, hôm trước mẹ có giới thiệu bạn gái cho cậu ấy đó? Cậu ấy không nói thẳng ra là không vừa ý, mà mẹ nhìn là biết. Cậu ta không để ý tới luôn.”
“Lận Vũ Chu sẽ không ghét ai hết, chỉ có thích hay không thích, rung động hay không rung động thôi mẹ ạ.” Lý Tư Lâm nhịn không được bảo vệ Lận Vũ Chu, cậu ấy như một tên ngốc ấy, chai chai lọ lọ trong nhà còn được anh sắp xếp gọn gàng gửi tới nhà ông cụ lục thùng rác trong khu dân cư mà, kiểu như anh nào ghét ai được?
“Ái chà! Vậy thì là không thích rồi.” Hà Vận nói: “Tiếc ghê. Cô gái kia cũng được lắm. Thôi thì mẹ sẽ giới thiệu người khác.”
“Sao mẹ quan tâm tới việc riêng của Lận Vũ Chu thế?”
“Mẹ không quan tâm cậu ấy không lẽ bỏ luôn con à? Mẹ hướng cậu ấy ra ngoài thì con mới an toàn.” Hà Vận nói.
“Là sao mẹ?”
“Con đừng tưởng mẹ con khờ, hai đứa ra sao không lẽ mẹ không biết à? Hai đứa ở chung một mái nhà, ánh mắt nhìn đối phương cũng không bình thường. Che giấu chả cẩn thận tí nào. Mà cũng không sao, người trẻ mà, có tình cảm có rung động là chuyện rất bình thường. Nhưng mẹ nói thật, theo mẹ nhìn ấy thì hai đứa bây không hợp nhau đâu.” Hà Vận có gì nói đó. Xem bộ quần áo mà Lý Tư Lâm mặc hôm nay đi, với cái tính bảo thủ của Lận Vũ Chu thì sẽ không thích trong lòng, bây giờ có thể chịu đựng, không chừng một ngày nào đó sẽ bùng nổ. Này chỉ là việc nhỏ, giữa họ còn nhiều vấn đề lắm.
“Mẹ xem thường Lận Vũ Chu, cho nên một hai phải giới thiệu cậu ấy ra ngoài mới yên tâm. Thì ra mẹ là kiểu như này.” Lý Tư Lâm hừ một tiếng, giả vờ đặt ly cà phê xuống, một tiếng cạch vang lên.
Hà Vận nắm tay cô: “Con làm cho ai xem đó? Mẹ nói cho con ghe, bản chất của vấn đề là hai đứa không phải cùng một kiểu người! Mẹ xem trọng Tiểu Lận, thằng nhóc đó tốt thật. Nhưng chuyện hôn nhân cả đời không phải như mấy đứa nghĩa. Hôn nhân, đầu tiên là phải hợp đã. Hai đứa hợp với nhau không? Dù là tính cách hay là công việc? Con tự nói xem hợp không đã?”
“Con nói với mẹ này, mẹ lo thừa rồi. Lận Vũ Chu chướng mắt con mà.” Mấy hôm nay cảm xúc của Lý Tư Lâm treo trên ngọn cây, lúc này mới nói linh tinh: “Khi trước con đã theo đuổi người ta rất nhiều năm, không theo đuổi được. Mẹ hiểu không? Người ta không thích con.”
Cô nói thế, Hà Vận đột nhiên khó chịu: “Cậu ta dựa vào cái gì mà chướng mắt con? Một thằng nhóc chỉ có hai bàn tay trắng mà chướng mắt con gái cưng của mẹ à?” Thiện cảm dành cho Lận Vũ Chu biến mất trong nháy mắt. Thằng nhóc này không biết tốt xấu, con gái tôi tốt như thế theo đuổi cậu, thế mà không cưa được à?
Lý Tư Lâm nhận ra mình nói sai rồi, cô đột nhiên cảm giác hơi đau đầu, nhưng vẫn cố sửa lại: “Không phải, con đùa mẹ thôi.”
“Con chọc mẹ thôi ư? Chính con nhìn xem tâm trạng con hôm nay đi. Con sao đấy, tủi thân à?”
“Ai mà làm con tủi thân cho được hả mẹ?”
“Mẹ không biết tên khốn khiếp nào làm con gái mẹ uất ức, là Tiểu Lận à? Nếu là cậu ta thì mẹ đi phê bình cậu ta.” Hà Vận trợn tròn mắt, rất giống kiểu sẽ đi tìm Lận Vũ Chu tranh luận một phen. Lý Tư Lâm vội vàng xin tha: “Mẹ của con ơi, mẹ đừng làm loạn thêm được không ạ. Từ từ nào từ từ nào đi ạ? Đùa mẹ thôi mà mẹ xem như thật ấy.”
Lý Tư Lâm cố nói thêm vào, cuối cùng làm dỗ dành được Hà Vận.
Hôm nay rất kỳ lạ, sau khi tách Hà Vận ra cô cũng không muốn về nhà. Cảm xúc của Lý Tư Lâm hỗn loạn, vì thế đi xem phim một mình. Lận Vũ Chu hỏi cô có về nhà ăn cơm không? Cô nói không ăn, có việc. Xem phim xong đã chín giờ tối, rồi cô đi ăn khuya, cuối cùng một ngày đã trôi qua. Lúc về nhà đã nửa đêm.
Lận Vũ Chu vẫn chưa ngủ, vừa mới quét dọn nhà cửa, sau đó anh ngồi ở kia đọc sách. Nghe thấy âm thanh mở cửa thì tìm cô.
“Chưa ngủ à?” Lý Tư Lâm treo túi lên giá áo, xoa vai bị dây xích hằn lên cả ngày. Nhiệt độ ban đêm hạ thấp, một lạnh một nóng, trên bụng nổi một lớp da gà.
“Tôi đang đợi cô.”
“Chờ tôi làm gì?” Lý Tư Lâm đá phăng giày cao gót trên chân, mang dép vào, đột nhiên cảm thấy được giải phóng.
Cảm xúc của cô viết trên mặt, Lận Vũ Chu đã phát hiện ra.
“Lý Tư Lâm, vì tôi không trả lời cô chuyện Sầm Gia Dung về nên cô tức giận sao?” Anh hỏi thẳng.
Lý Tư Lâm thì sao? Cô híp mắt, gượng cười.
“Bởi vì tôi không biết nên giải thích chuyện với Sầm Gia Dung thế nào.”
“Có cái gì mà phải giải thích? Đó không phải bình thường sao?”
“Vậy sao cô giận?”
“Bởi vì tôi rảnh chăng?”
Lý Tư Lâm nhìn anh một cái rồi đi về phòng mình, đóng cửa lại. Lận Vũ Chu càng hỏi cô càng giận, nhưng cô không thể giải thích rõ ràng vì sao mình lại giận. Giận vì Lận Vũ Chu thích người khác à? Hơn nữa người kia còn là “mặt trời nhỏ chốn nhân gian” – Sầm Gia Dung ư? Cô không có lập trường để tức giận. Khi đó họ không hề liên quan gì tới nhau, quá lắm là cô theo đuổi anh, anh không thích cô.
Nhưng chuyện đó đã trôi qua rất lâu, Lý Tư Lâm hoàn toàn không để ý tới nữa. Cho nên hôm nay cô giận gì cái gì kia chứ? Cô cảm thấy mình đúng là một con người phức tạp.
Chuẩn bị đi tắm, lúc kéo cửa ra Lận Vũ Chu còn đang đứng trước cửa chờ cô. Cô bước một bước, còn anh chắn đường cô, cuối cùng chọc Lý Tư Lâm tức lên: “Cậu làm gì đấy Lận Vũ Chu!”
“Nói cho tôi biết vì sao cô tức giận.”
“…”
Lý Tư Lâm thật sự không muốn nói chuyện với tên ngốc này, giảm thiểu mâu thuẫn mà anh còn không làm, cô đưa tay đẩy anh một cái, anh đứng đó, không né tránh. Cuối cùng anh đưa tay kéo tay cô, muốn kéo cô vào lòng. Hai người giằng co, Lận Vũ Chu bình thường rất dễ chịu thế mà lần này không chịu nhân nhượng, giống như uống lộn thuốc, cuối cùng dùng sức ôm lấy Lý Tư Lâm đang giãy giụa vào lòng.
Lý Tư Lâm mệt chết đi được, giằng co một hồi như sắp hết giận nổi, đầu tựa vào ngực anh, im lặng trở lại.
Thế mà cô lại chịu Lận Vũ Chu lúc thế này. Lúc trước cô tức giận thì không chịu gì cả, cơn giận phải bùng ra mới thôi được, thế mà cô lại chịu được Lận Vũ Chu hiện tại. Có lẽ là vì bình thường anh quá ôn hòa, một ngang bướng thì có hơi đáng sợ.
Lý Tư Lâm bị anh dọa.
“Lý Tư Lâm, tôi biết vì sao cô giận rồi.” Lận Vũ Chu nói: “Hồi sáng khi cô ra ngoài tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi đã suy nghĩ cẩn thận cả ngày trời. Cô cho rằng tôi còn thích Sầm Gia Dung, muốn cùng cô giấu diếm chuyện chúng ta với cậu ấy. Tôi không có. Cô hiểu lầm tôi rồi.”
“Cậu nghĩ gì trong lòng mà cậu còn không rõ sao?”
“Vậy cô còn hiểu tôi hơn chính tôi ư? Nếu vậy cô nói cho tôi biết đi, tôi sẽ phát sinh quan hệ cùng người tôi không thích ư? Cô hiểu tôi, thì chắc hẳn là biết tôi sẽ thân mật cùng một người với tiền đề tiên quyết là thích lẫn nhau. Nhưng hiện tại cô còn không thích tôi, tôi còn kiên trì lựa chọn như thế, cô nói cho tôi xem là tại sao?”
“Tôi không biết.”
“Em biết. Em biết rõ vì sao tôi như thế, vì tôi thích em, thích đến chết đi được. Cho nên tôi không hề quan tâm em có thích tôi hay không, tôi thậm chí cảm thấy dùng cơ thể của mình để đánh cược cũng không tồi, vì lúc này em cảm thấy hứng thú với nó. Cho nên cuối cùng tôi vẫn lo lắng, vì trong những người em gặp, tôi là người có biểu hiện kém cỏi nhất.”
Trước khi họ xảy ra chuyện kia, Lận Vũ Chu đứng ngoài nhà vệ sinh chờ Lý Tư Lâm tắm rửa, nhớ tới cô năm đó có nói: Không chừng một ngày nào đó nhu cầu của tôi sẽ chiến thắng tất cả. Lận Vũ Chu sợ hãi ngày đó đến, khi đó anh sẽ không còn cách nào níu cô lại.
Thì ra tâm trạng khi thích một người là như thế này.
Thích một người không thích mình là như thế này.
Tự ti, thế cho tạm lùi bước để giữ nguyên tất cả.
Lận Vũ Chu đều cảm nhận được. Lúc sáng Lý Tư Lâm ăn mặc đẹp như thế ra ngoài, anh còn lo lắng cô đi hẹn hò, anh ở nhà mà mất hồn mất vía, nơm nớp lo sợ, sợ tới ngày cô gặp được người cô thích. Anh chưa từng yêu cầu Lý Tư Lâm trả lời trực tiếp như hôm nay, chính miệng nói cho anh biết hiện tại cô cũng có thích anh một chút. Một câu như thế là đủ rồi, trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn chút. Mãi đến khi anh nhìn thấy trên trang cá nhân của Hà Vận, bà nói con gái mua cho bà một bộ váy đẹp, tâm trạng loạn cào cào của anh mới lắng xuống.
“Lận Vũ Chu, tôi nói cho cậu một bí mật.” Từ trong lòng ngực anh, Lý Tư Lâm ngẩng đầu lên, lúc này cô không còn là nữ vương từ trên cao nhìn xuống muốn anh chuyển động, mà là một cô gái nhỏ, nóng lòng chia sẻ bí mật của mình.
“Sao đấy?”
“Cậu là người mang lại sự “vui vẻ” cho tôi trong thời gian ngắn nhất.” Lý Tư Lâm dừng lại, nhón chân thì thầm vào tai anh: “Hơn nữa, tôi bây giờ, có một chút thích cậu.”
Lận Vũ Chu hoảng loạn, anh ép chính mình phải bình tĩnh, chậm rãi hỏi: “Thích tôi nhiều bao nhiêu?”
Lý Tư Lâm đưa ngón tay lên: “Nhiều cỡ này. Cậu đừng chê ít nhé, tôi bây giờ đang cảm nhận một cách chậm rãi.”
Lận Vũ Chu nắm lấy ngón tay cô, rồi anh cười: “Nhiều lắm rồi, nhiều hơn những gì tôi mong đợi.”
“Vậy thì giờ tôi đi tắm, tối mình ngủ chung được không?” Lý Tư Lâm hỏi anh.
“Mấy ngày nữa được không?”
“?”
Lận Vũ Chu mặt đỏ: “Ba giờ sáng tôi phải dậy rồi, ngày mai tôi phải đi công tác.”
“Hửm?”
“Tối này mới thông báo.”
“Ừm. Vậy cậu còn hai tiếng để ngủ đấy. Mau đi ngủ đi.” Đẩy một lúc lâu người mới chịu đi, ngày hôm sau mở mắt, Lận Vũ Chu đi thật rồi.
Lý Tư Lâm chợt cảm thấy trống vắng trong lòng.
Cô đứng ở đó một lúc lâu, nghĩa một hồi cũng không hiểu cảm giác hiu quạnh trong trái tim là vì sao, mãi đến khi nhận được tin nhắn của Lận Vũ Chu: “Em ra mở cửa đi, có hàng gửi tới.”
Lý Tư Lâm mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa đặt một giỏ hoa. Người biết hưởng thụ cuộc sống, Lận Vũ Chu đã ấn vào link mà đồng nghiệp mở để mua hoa, thứ hai hằng tuần sẽ có hoa giao đến nhà. Hôm nay là hoa dược, nụ hoa còn tươi mới, trên hoa còn vương vài bọt nước nhỏ. Tâm trạng của Lý Tư Lâm tốt lên rồi, thậm chí còn ngâm nga hát.
Lận Vũ Chu hỏi cô hoa đẹp không, cô chụp ảnh gửi qua. Anh nói: Mua đáng thật.
“Đúng vậy, rất đáng.”
“Từ nay về sau tuần nào cũng sẽ có hoa tươi.”
“Tuần sau là hoa gì?”
“Tôi không biết, nói là giao ngẫu nhiên.”
“Mong đợi quá đi.”
Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng đã làm Lý Tư Lâm rất vui, cô chia sẻ ảnh hoa lên vòng bạn bè. Cao Phái Văn hâm mộ cuộc sống của cô lúc nào cũng phong phú, nguyên văn câu văn đăng ảnh là: Đây thực sự là một chuyện nhỏ, trong mắt nhiều người thì không có gì đáng nhắc tới.
“Nhà tớ mỗi tuần đều có hoa tươi mà chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Đó là chuyện lãng mạn muốn chết đi được! Đâu phải ai cũng có thể bảo đảm mỗi tuần đều có hoa đâu!”
“Nhưng còn chưa chắc tuần nào cũng có mà.”
“Lận Vũ Chu nói mỗi tuần đều có, Lận Vũ Chu nói mà cậu không tin à?”
Lý Tư Lâm tin. Lận Vũ Chu không dễ dàng hứa hẹn, nhưng người này một khi đã hứa thì sẽ thực hiện, dù là chuyện gì, dù là đối với bất cứ ai. Lận Vũ Chu bình luận: Tính thử, tuần sau sẽ là hoa hướng dương.
Đây là lần đầu tiên anh bình luận lên vòng bạn bè của cô, mấy người biết anh đều bình luận một dấu chấm hỏi, vài người biết chuyện họ ở chung thì giải thích: Bọn họ là bạn cùng phòng.
Lý Tư Lâm cầm điện thoại xem một hồi lâu, một bên trách Lận Vũ Chu bộp chộp, một bên khen ngợi anh. Cô bây giờ là một tổng thể mâu thuẫn, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Lận Vũ Chu, cô sẽ không tự chủ được tiến hành biện chứng.
Chu Dương hỏi: “Thích hoa tươi à? Gửi địa chỉ cho tôi.”
Lý Tư Lâm không trả lời anh ta.
Rất nhiều người sẽ cảm thấy Lý Tư Lâm thích đăng lên vòng bạn bè là để thông báo, tôi thích cái này đấy, anh mau gửi tới đi. Cô thường xuyên bị kiểu người này soi xét, mãi cũng quen rồi làm lơ. Tôi thích đăng gì thì tôi đăng, liên quan cái quần gì tới mấy người, tôi có lấy một đồng nào từ mấy người đâu, nhìn mà buồn cười, nói tôi đi tôi mắng lại đấy.
Dù gì cô rất thẳng thắn, không quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ người nào.
Nhưng Chu Dương vẫn là có chút bản lĩnh, tới chiều thì tặng một bó hoa to đùng tới, trợ lý của Cao Phái Văn hỗ trợ lấy giúp, lúc lên tới nơi còn mệt bở hơi tai: “Ông nào si tình thế, tặng hoa nặng khiếp.”
Lý Tư Lâm muốn ném đi thì tin nhắn của Chu Dương gửi tới: “Gửi tới mọi người bên văn phòng của cô. Gửi tới mọi người.”
“…Thật sự không cần đâu. Tổng giám đốc Chu.”
“Tiện tay thôi.”
Trong lòng Lý Tư Lâm xem Chu Dương giống với kiểu đàn ông được phụ nữ vây quanh, cô lười trả lời anh ta, kéo anh ta vào danh sách đen. Cô không biết Chu Dương cũng là người ương bướng, hơn nữa còn ngang ngược không nói đạo lý, cũng có chút tính trẻ con, đi méc với bên dì nhỏ anh ta, nói với dì nhỏ đời này không được gửi hột vịt muối Mạo Du cho Hà Vận nữa. Sau đó Hà Vận đau lòng vì hột vịt muối Mạo Du, phê bình Lý Tư Lâm vài câu, để cô không chặn Chu Dương nữa, lịch sự nói rõ nguyên nhân vì sao kéo anh ta vào danh sách đen.
Một vòng bạn bè mang tới một loạt phản ứng dây chuyền, Lý Tư Lâm cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy mình chặn Chu Dương đúng là không lịch sự, vì thế kéo anh ta lại, nhắn cho anh ta, chuẩn bị tự kiểm điểm, kết quả Chu Dương kéo cô vào danh sách đen.
Chu Dương chặn cô, còn làm cô chán ghét, từ ngày đó trở đi, hoa tươi trong văn phòng gửi tới liên tục. Lý Tư Lâm thật sự phục thằng nhóc Chu Dương này, cuối cùng cô tới trước công ty anh ta chặn anh ta lại. Tình cờ là, ngày đó cô đi chụp ảnh, đã trang điểm xong xuôi, mặc một bộ váy đẹp đẽ. Mà công ty của Chu Dương gần đơn vị của Lận Vũ Chu, cô lập tức chạm mặt vài người quen.
Còn có người gửi vào nhóm bạn học khen cô: “Càng ngày càng đẹp!” Bức ảnh còn có sườn mặt giận dữ của Chu Dương đang rời đi.
Lận Vũ Chu bận rộn tới nửa đêm, khi mở điện thoại đã nhìn thấy bức ảnh kia, trái tim anh nghẹn lại.
“Tôi hơi khó chịu.” Anh nói với đồng nghiệp.