Bên Trái Có Cậu

Chương 22




Đoạn hồi tưởng trong quá khứ khép lại khi cậu nhìn nồi cháo sôi sùng sục trong bếp. Cậu dùng giẻ nhấc nồi, lấy một bát nhỏ múc cháo hành vào, thêm một ít hạt tiêu. Sau đó, bê bát cháo vén rèm cửa bước vào trong phòng ngủ.

Nhàn nằm trên giường, chăn đắp đến cổ, cả người mệt nhoài tựa như bị hút cạn sức lực. Mặc dù đang ngủ say nhưng lông mày nhíu chặt lại, trông vẫn còn hoảng sợ. Bước chân của cậu rất nhẹ, dường như không phát ra tiếng động, nhưng cũng đủ để bà choàng tỉnh dậy. Bà tựa lưng vào thành giường đang định ngồi dậy thì cậu đã nhanh hơn một bước muốn đỡ bà.

“Mẹ, ăn một chút cháo.”

Cậu đỡ bà ngồi dậy dựa vào tường, sau đó thổi cháo phù phù, tay cầm thìa có ý định bón cho bà ăn.

“Không, để mẹ tự ăn. Con bón thì kỳ lắm.”

“Có gì đâu mà kỳ lạ, ngày trước mẹ chăm sóc con thì khoảng thời gian sau để con lo cho mẹ.”

“Vậy phiền con rồi.”

Nhàn húp ít cháo hành, luôn miệng khen tay nghề cậu giỏi. Bụng mới lấp hơn phân nửa bát cháo nhưng đã cảm thấy no.

Bỗng, cơn đau dưới bụng ập đến, bàn tay siết chặt lại như để quên cơn đau.

“Tối nay con không ra ngoài à?”

“Dạ không.”

“Mẹ no rồi, không ăn nữa.” Nhàn xua tay, tay còn lại luồn ở bên dưới chăn xoa bụng mong rằng có thể dịu đi một chút.

“Thế mẹ ăn thêm quả chuối nhé? Chuối nhà mình chín rồi. Ăn nửa trái cũng được.”

“Ừm.”

Bụng dưới âm ỉ mấy hồi, trán lấm tấm mồ hôi hột, Nhàn muốn thay đổi đề tài để quên đi cơn đau, bà bóc quả chuối hỏi cậu.

“Trên lớp có thích bạn nữ nào không? Dẫn về nhà cho mẹ xem với nào.”

“Dạ không.”

“Mặt mày sáng sủa lại học giỏi như vậy. Chắc trên lớp được nhiều người thích lắm đây.”

Hình ảnh người con gái với mái tóc đuôi ngựa, luôn quấn lấy cậu như chiếc đuôi nhỏ hiện lên trong tâm trí cậu. Trái tim quặn chặt lại, đau đớn khi nghĩ đến khoảng cách vẫn đang hiện hữu giữa cậu và cô.

“Làm gì có ai thích con chứ.” Giọng cậu nhỏ dần nhỏ dần, nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu.

“Con nói gì vậy, mẹ nghe không rõ.”

Cậu nhìn bát cháo cạn hết, mỉm cười nhàn nhạt, bảo với mẹ.



“Mẹ nằm nghỉ đi, con đi rửa hết đống chén đã.”

Có lẽ vì tâm trạng cậu không ổn định nên mất hơn ba mươi phút mới rửa xong chén bát, trong khi ngày thường chỉ mất chưa đến mười phút. Hai tay vì ngâm nước lạnh lâu nên tê cứng, cậu nấu nước nóng, đợi nước sôi lên thì hòa vào nước lạnh tắm cho ấm.

Trong lúc đó, cậu mở điện thoại kiểm tra mục tin nhắn, gồm có ba tin nhắn chưa đọc, hai tin nhắn của Hoài Bảo và một tin nhắn của Hiên gửi từ ba tiếng trước. Cậu mở ra xem thì thấy cô nhắn một dòng duy nhất.

[ Hiên ]: Tớ gửi đề ôn qua mail rồi đó.

[ Quý ngài khó ưa ]: Ok, cảm ơn.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, kiểm tra xem mẹ cậu đã đỡ hơn chưa thì cậu mới khoác chiếc áo dù ra ngoài. Nhà cậu không có máy tính, không có máy in chỉ đành ra tiệm nhờ người photo một bản.

Đáng tiếc là tiệm photo đóng cửa phải chờ đến ngày mai.

(...)

Sáng sớm trời se lạnh, từng cơn gió thổi qua như xuyên qua kẽ hở của lớp áo khoác đồng phục, sau đó đi qua lỗ chân lông trên da, ngấm vào xương thịt. Cảnh Duy đang định bước vào cửa phòng học, một bóng đen ở bên trong lao ra, giơ tay say hi một cái, miệng cười ngọt như mật.

“Hallo Duy.”

Cậu khựng người, chân bước sang một bên định né cô mà đi vào, cô cũng đồng thời sải chân ra bên cạnh.

“Này nha, sáng cậu không đi xe buýt à?”

“Không.”

Tầm mắt vô thức di dời đến đôi môi hồng nhạt của thiếu nữ trước mắt, mảnh ký ức ngày hôm qua ùa về. Cậu vươn tay xoa gáy, đắng hắng bảo cô tránh ra cho cậu đi vào.

“Tớ đâu có cản đường cậu, là do tự cậu muốn đi về phía tớ đó chứ.” Hiên cong môi, cười hì hì.

Cậu đảo mắt nhìn cánh cửa còn lại trong lớp, hoàn toàn phớt lờ câu nói của cô mà sải chân tiến vào lớp học bằng cánh cửa sau.

Vĩnh Hiên chú ý đến hai vành tai ửng hồng nhàn nhạt của cậu, khóe môi giương lên. Cô áp ngón út lên bờ môi, miết một cách nhẹ nhàng.

“Đàn ông con trai gì mà sơ hở là đỏ mặt, đỏ tai. Đáng yêu ghê.”

Sau khi về chỗ ổn định chỗ ngồi, thầy Tú mang cặp sách bước vào lớp. Tiết này là tiết làm bài tập nên thầy gọi random số thứ tự lên bảng giải bài tập. Trùng hợp là lúc Vĩnh Hiên đứng dậy, người ngồi phía sau cũng đồng thời đứng dậy lên bảng. Hai bóng đen cao thấp sánh vai đi lên phía trên bục giảng giải bài tập.

Vĩnh Hiên cầm kẻ phấn chia đều thành bốn phần bằng nhau, cô chủ động dành phần bảng gần Cảnh Duy bên tay trái. Viên phấn trắng đè lên trên bảng viết ra những dòng chữ gọn gàng. Đôi khi mu bàn tay trắng nõn sẽ vô tình chạm phải tay người bên cạnh, xúc cảm lành lạnh sẽ truyền đến. Sau đó người bên cạnh sẽ rụt tay lại vì biết rõ dụng ý của cô.

“Hiên.”



Gió bên ngoài cửa sổ ùa vào làm tà áo dài trắng của thiếu nữ tung bay. Vĩnh Hiên nhìn kỹ bài làm của mình.

“Sao á?”

“Cậu làm sai chỗ này rồi.” Cảnh Duy gõ đầu ngón trỏ vào.

“Tớ muốn thử vận may một chút.”

Khi nãy Vĩnh Hiên nảy ra một ý tưởng muốn thử làm sai một lỗi nào đó, xem cậu có để tâm đến nhắc nhở không? Nếu cậu thật sự để tâm cô thì thi thoảng sẽ trộm nhìn và phát hiện ra bài làm có chỗ sai.

“Hả?”

“Tớ sửa liền đây.”

Vừa trở về chỗ ngồi, Hoài Bảo nhoài người ra phía trước, chìa chiếc điện thoại Samsung Galaxy S cho cô xem. Màn hình điện thoại hiển thị hình ảnh cặp trai gái đứng san sát nhau trên bục. Bởi vì chênh lệch chiều cao nên nhìn cô gái nhỏ bé, dựa theo sự chênh lệch này có thể phán đoán hai người họ chênh nhau 18 - 20cm.

“Nhìn đẹp đôi phết!”

“Gửi tớ tấm ảnh này với.”

Lời nói vừa thoát ra khỏi cuống họng, một bàn tay vươn tới, giật chiếc điện thoại ra. Đôi mắt người con trai híp lại, cậu thả bẵng một câu.

“Lần sau đừng có tự tiện chụp hình như vậy.”

“Tao không thích bị ghép đôi đâu.”

“Có gì đâu, đùa thôi, đừng nghiêm túc như thế chứ?” Hoài Bảo vỗ bả vai, lấy lại điện thoại.

Duy hờ hững nhìn cậu, không buồn trả lời mà ngồi vào chỗ của mình.

“Sao tao cứ thấy Duy nhạt nhạt sao ý? Đùa thôi mà cũng không vui nữa, giống thanh niên nghiêm túc ghê.”

“Không phải giống, Duy là thanh niên nghiêm túc, không biết đùa giỡn thật mà.”

“Haiz, mỗi lần nói chuyện với Duy, tao nói đến câu thứ hai đã ngán ngẩm rồi, mà thấy mày vẫn kiên trì ghê.”

Vĩnh Hiên mỉm cười the thẻ, không có ý định sẽ trả lời câu nói của cô bạn cùng bàn.

Bẵng đi một lúc sau, cô cầm chiếc gương nhỏ, cố ý để mặt gương phản chiếu hình ảnh người ngồi sau. Vệt nắng vàng vương trên mái tóc của cậu thiếu niên, cậu ấy cúi đầu chăm chỉ giải bài tập. Trước kia, dáng vẻ đó luôn là điều làm cô ghét cay ghét đắng, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy bộ dạng này, nhịp tim càng đập nhanh, thôi thúc hơn, tưởng chừng có thể rơi ra ngoài bất cứ lúc nào.

Từng ngón tay miết nhẹ mặt gương, cô cong môi mỉm cười.

“Đâu có, rõ ràng là cậu ấy rất dễ thương.”