Bên Trời Ngân Mãi Khúc Đào Hoa

Chương 1: Năm lại hoa tàn rồi lại nở (Thượng)




Cuối xuân đầu hạ, chính khi xuân sắp qua hạ chưa tới, muôn hoa đua nở, tựa hồ dốc cạn nhựa sống hòng góp mặt vào cảnh phồn hoa lúc này.

Thịnh Nhan chào đời đúng vào độ ấy, mùng sáu tháng Tư.

Ngày cô sinh, cha đứng chờ ngoài cửa vừa nghe thấy tiếng oe oe, còn chưa kịp nhìn mặt con thì người trong cung đã ập đến.

"Thịnh đại nhân, thánh thượng vừa sinh được hoàng tử, cho mời đại nhân vào cung diện thánh."

Có lẽ duyên phận đã xui khiến để cô sinh cùng ngày với Thượng Huấn để sau này, Thịnh Di, cha cô, bấy giờ giữ chức ở gác thiên chương, tài văn lừng danh thiên hạ, ắt hẳn bệ hạ muốn triệu ông vào cung làm thơ chúc tụng. Chỉ kịp nghe người dưới báo là một tiểu thư, ông đã phải tất tả đi ngay.

Sùng Đức đế rấ mực sủng ái phi tần vừa sinh hoàng tử này nên tuy là con thứ hai, nhưng ngài vẫn mừng rỡ như lần đầu làm cha vậy. Thấy Thịnh Di miễn cưỡng ngồi xuống làm thơ, không giấu được vẻ nôn nóng, Sùng Đức đế liền hỏi: " Hình như khanh đương bận tâm chuyện gì khác?"

Thịnh Di vội quỳ sụp xuống thỉnh tội: "Vi thần biết tội, vi thần đang nghĩ đến vợ ở nhà hôm nay vợ thần cũng lâm bồn, trước khi thần ra cửa thì vừa sinh con gái nên bất giác nhớ đến..."

Vừa nãy Sùng Đức đế cũng phải đứng ngoài điện đợi con, nghe Thịnh Di nói vậy liền giục giã: " Sao chẳng nói sớm? Là trẫm sơ suất, khanh mau về nhà nhìn mặt con gái đi, lát trẫm sẽ sai đưa quà mừng đến."

"Thần không dám." Thịnh Di lập tức cáo từ quay về, nhưng Sùng Đức đế bất giác phì cười: "Hai đứa bé này sinh cùng ngày, xem như cũng có duyên để trẫm ban cho nó một cái tê."

"Đa tạ thánh thượng." Thịnh Di vội tạ ơn.

Sùng Đức đế tự tay viết lên giấy một chữ "nhan", ban chô ông.

Có lẽ trong mắt đế vương, con gái chỉ cần xinh đẹp là đủ những thứ khác chẳng có cũng không sao.

Dù được hoàng đế ưu ái ban tên, nhưng năm Thịnh Nhan lên chín, cha co vẫn bị giáng chức đến một nơi xa xôi hẻo lánh giữ chức ty thương vì liên lụy tới việc đấu đá trong triều.

Ty thương chỉ chức quan coi kho, bổng lộc ít ỏi, chẳng chấm mút được gì. Thịnh Di vừa vô dụng vừa nhu nhược chẳng hiểu gì về quản lý thu chi, hễ bề trên đòi lấy tiền lấy lương, ông lại ù ù cạc cạc giao ra, không hề biết thủ tục giao nhận, có lầm lẫn ở đầu đành tự bỏ tiền túi ra bù đắp, con số thường lớn đến kinh người.

Chẳng bao lâu sau, vì phải bỏ tiền túi ra bù đắp phần thâm hụt nên nhà họ Thịnh đã nghèo kiết xác. Thịnh Nhan sớm hiểu chuyện, trước cảnh nhà ngày càng sa sút, cô đói đến nói không ra hơi, nhưng chỉ lặng lẽ kéo tay áo mẹ, ngước đôi mắt sâu và to khác thường vì ốm yếu nhìn bà khấn cầu. Song mẹ cô cũng phận đàn bà, trước gian phòng trống không, bà chỉ biết vỗ vai cô quay đầu đi khóc lóc.

Mùa đông năm cô mười một tuổi Sùng Đức đế trong kinh lâm bệnh qua đời, hoàng tử trưởng còn đang ở Mông Địch làm con tin, không về kịp, nên cậu bé sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Thịnh Nhan được quần thần phò trợ lên làm hoàng đế.

Nghe nói khi được hoàng thúc đưa lên ngôi, Thượng Huấn đế còn khóc đến đứt hơi vì phụ hoàng vừa qua đời. Cậu bé yếu ớt lớn lên trong cung dưới bàn tay nuôi dạy của nữ nhân, vốn chẳng hiểu gì về chính sự, nên quần thần lại đề cử hoàng thúc của hoàng đế làm Nhiếp chính vương.

Trước khi bị giáng chức, Thịnh Di cũng mới vào triều chưa lâu, bởi thế dù đã thay triều đổi đại, cũng chẳng ai nhớ tới ông, càng không ai triệu ông về kinh. Đợi mãi đợi mãi, ông cũng nản lòng thoái chí, rồi đổ bệnh nặng.

Thầy thuốc được mời tới thấy cảnh nhà họ bần hàn nên cũng chẳng buồn bận tâm thăm bệnh, kê đơn qua quýt cho xong. Lúc Thịnh Di qua đời, ngoài trời đang đổ tuyết lớn, nhưng gương mặt ông chưa bao giờ yên bình đến thế. Bởi ông biết, từ nay mình không cần phải lo lắng về ngày mai hay sau này nữa.

Giữa trời đất mênh mông trắng xóa một màu, trơ lại hai mẹ con Thịnh Nhan ngồi trước thi thể lạnh ngắt của Thịnh Di. Thiên hạ rộng lớn như thế, mọi người đều đang vui vẻ đón năm mới, cái chết của người thân nhất của họ chẳng khác nào một bông tuyết âm thầm rơi, không ai hay biết.

Mẹ siết chặt tay cô nói: "Chúng ta phải tiếp tục sống thật tốt."

Thịnh Nhan mãi mãi không quên bấy giờ tiếng gió bên ngoài nghe như tiếng cả đất trời than khóc.

Mẹ cô dốc hết của cải, đem theo quan tài chống, dắt con gái còn thơ dại lặn lội quay lại kinh thành. Sau khi chôn cất cha cô, gia sản lại bị người trong họ xâu xé, cuối cùng chỉ để lại cho hai mẹ con một gian nhà nhỏ trống hoác ở ngoại ô, miễn cưỡng nương thân.

Trong gian nhà tranh tối tranh sáng ấy, mẹ cô ngày đêm miệt mài may vá kiếm sống, chẳng bao lâu mắt cứ kém dần đi. Thịnh Nhan cũng nhanh chóng học lo liệu việc nhà mặc cho mười ngón tay búp măng nõn nà dần thô ráp, hai mẹ con cũng chẳng để tâm.

Bấy giờ Thịnh Nhan đã biết vì sao mình phải làm tất cả những việc đó bất luận cuộc sống khó khăn thế nào, mẹ con họ phải cố gắng sống cho tốt.

Mười mấy tuổi đầu, cảnh nhà từ thịnh đến suy, trôi dạt khắp Giang Nam Giang Bắc, vật đổi sao dời, riêng mỗi sinh nhật hàng năm của cô, lúc nào cũng là phồn hoa như gấm, xán lạn đất trời; dù sống dưới mái tranh thấp ngoài ngoại ô hoang vắng, cũng không thay đổi được ngày sinh cẩm tú hoa lệ ấy.

Năm lại năm đều như thế, cho tới ngày cô mười bảy tuổi.

Năm ấy hoa đào nở đẹp vô cùng. Cả kinh thành chỉ thấy hoa nở như sương như tuyết, dẫu gặp ngày quang đãng nhất mặt đất cũng phủ đầy một màu hồng phấn, gần như tà mị.

Mọi người đều nói, năm nay hoa đào nở điên cuồng vậy.

Sáng sớm Thịnh Nhan trở dậy, mẹ cô còn đang ngủ. Đêm qua hai mẹ con cô cố làm cho xong bức thêu, đến tảng sáng mới ngả lưng. Rửa mặt chải đầu xong, cô quét nhà rồi cầm bức thêu trên bàn lên, rón rén ra cửa đưa đến phường thêu trong thành.

Trời nặng như chì, nhưng hoa đào khắp thành vẫn rực rỡ như mây ráng*, lớp lớp nở rộ dưới vòm trời u ám, dẫu úa tan cũng chẳng ai thương xót, vô số cánh hoa đào hồng nhạt rắc đầy mặt đường lát đá xanh, mặc cho người qua lại giày xéo thành bùn đất.

*ráng: sắc đỏ

Như có gì đó nhẹ ngàng lướt qua bên tai cô ngoảnh nhìn, ra là một đóa hoa đào vừa đáp xuống vai. Thịnh Nhan nâng niu nhặt nó lên, tiện tay cài vào mái tóc.

Giao hàng xong, từ phường thêu quay về, cô đang đi chầm chậm, đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi lành lạnh. Ngẩng đầu nhìn trời mới thấy mưa bắt đầu lộp độp rơi xuống ngọn cỏ lá cây.

Cô vội che đầu, nhớ ra gần đó có một ngôi miếu nhỏ thờ hoa thần, liền hớt hải chạy đến.

Miếu hoa thần rất nhỏ, vỏn vẹn ba gian, giường cột cũ kỹ đen sì. Thịnh Nhan chạy đến dưới máu hiên, giũ nước mưa trên quần áo. Thoáng chốc, mưa đã đổ xuống như trút nước. Bên kia bờ sông, hoa đào nở phủ khắp cả dải núi, thoạt nhìn tưởng như mây ráng.

Ngước lên, cô chợt nhận ra bên cạnh có một nam tử đang trú mưa, đúng vào lúc ấy, người ấy cũng ngoảnh nhìn sang, ánh mắt đôi bên giao nhau trong khoảnh khắc.

Chỉ có mưa, mưa trắng cả đất trời, khi gần khi xa.

Có điều bấy giờ chẳng ai ngờ được, trận mưa bình thường ấy lại thay đổi số mệnh hai người, cũng làm biến đổi cả thiên hạ.

Mãi sau này, họ vẫn nhớ như in mọi chuyện ngày hôm ấy. Gương mặt mười bảy tuổi trong sáng mà thẹn thùng của Thịnh Nhan lặng lẽ hé nở giữa mưa xuân.

Người ấy là một năm tử vô cùng tuấn tú, mắt sâu thăm thẳm, đường nét rõ ràng như tượng tạc, toát lên vẻ anh tuấn bức người.

Hai người một phải một trái, cách nhau chừng ba thước, lặng lẽ nhìn màn mưa xiên xiên bên ngoài.

Sát mái hiện có một bụi chuối, nước mưa đổ xuống tàu lá rào rào. Thịnh Nhan tần ngần giơ tay ra hứng lấy những giọt nước rỏ xuống. Nước mưa rơi vào lòng bàn tay cô, bắn tung lên vô vàn hạt ngọc li ti.

Người ấy chằm chằm nhìn cô một lúc lâu, chẳng ngại sỗ sàng. Tuy cô biết y vô lễ, nhưng lại không tức giận, chỉ thấy tim đập thình thịch.

Lạ một điều là người ấy bề ngoài tôn quý, khí độ bất phàm như vậy, sao lại một mình ở ngoại ô vào lúc này?

Chỉ nghe y đột ngột lên tiếng hỏi: "Trận mưa này bất ngờ quá, cô nương cũng quên đem ô ư?"

Cô khẽ ừm một tiếng, chậm rãi đáp: "Trời đổ mưa bất thình lình, nhất thời tôi cũng không ngờ."

"Vốn nghe nói quẻ bói ở đây linh lắm nên muốn đến xin một quẻ, nào ngờ đạo sĩ đã vân du, quả uổng công."

Thịnh Nhan quay sang nhìn y, thuận miệng đáp: " Nào phải đạo sĩ linh, mà là thần tiên thờ phụng trong miếu thiêng đấy chứ, đạo sĩ chẳng qua là người giải quẻ thôi."

Thấy mưa vẫn xối xả trút xuống, y chợt đề nghị: "Nói vậy là ở đây có quẻ thẻ, tự tôi cũng thử gieo được phải không?"

Cô mới mười bảy tuổi, vẫn còn tính ham chơi, bèn cùng y lấy ống thẻ lại, đứng trước hoa thần lắc một hồi, một quẻ thẻ rơi ra, là quẻ thứ một trăm mười.

Cô lật sách giải thẻ cạnh đó hỏi: " Công tử hỏi gì vậy?"

Y thoáng trầm ngâm, đoạn đáp: "Mọi chuyện của tôi đều suôn sẻ, nhất thời cũng chẳng biết nên hỏi gì nữa... Chi bằng hỏi việc nhân duyên đi."

Má cô ửng hồng, thầm nghĩ, ra y vẫn chưa thành thân.

Quẻ thứ một trăm mười, trong sách viết: " Dằn vặt cả đời tiều tụy, chỉ cần dăm buổi hoàng hôn"

(Trích trong bài từ "Thanh bình điệu" của Lưu Yểm thời Tống)

Cô kinh hãi thầm nhủ, người này nói cả đời yên ổn, ai ngờ nhân duyên lại đáng buồn như vậy.

Y đứng bên hỏi: " Quẻ nói gì?"

Cô nhẹ nhàng gập sách lại đáp: " 'Nguyện làm đôi hồng hộc, chắp cánh vút trời cao.' Quẻ thượng. Hỏi nhân duyên, chủ về vợ chồng bạc đầu, tốt."

(Trích tronng bài " Tây Bắc có lầu cao" khuyết danh, hai loài chim hồng và chim hộc, hai loài bay cao và xa, ý chỉ người có chí hướng cao xa)

Người ấy mỉm cười, coi là việc đương nhiên, không buồn để ý.

Thịnh Nhan cũng thành tâm cầu khấn rồi xóc thẻ, là quẻ thứ mười sáu. Bèn cầm lại hỏi y.

Người ấy giở đến quẻ thứ mười sáu, Thịnh Nhan sợ y cũng dối gạt như mình, bèn ghé lại gần xem. Y liền trỏ vào trong sách: " Quẻ này là 'Hạnh hoa thưa bóng rọi, sáo thổi tới bình minh', nếu cầu nhân duyên, chủ về vợ chồng ân ái, tốt."

(Trích trong bài "Lâm giang tiên" của Trần Dư Nghĩa)

Thịnh Nhan nghe vậy mới hơi yên lòng, ngẩng lên cười với y, chợt phát hiện đôi bên đáng đứng sát nhau, cô vội lùi lại một bước.

Nhưng nếu ngẫm kỹ quẻ thẻ thì khúc Lâm giang tiên này tuy nói là quẻ tốt, nhưng hai câu kết hình như là "Hai chục năm hơn vèo giấc mộng, thân này nghĩ đến mà kinh". Cô lại thấy lòng thấp thỏm.

(Ý nói hơn 20 trở về sau, thời thế biến đổi, anh hào tàn tạ, cho nên biểu đạt nỗi lo âu về thời đại, những đêm hào ẩm cao ca còn đâu nữa đâu còn nữa, dù có chăng, cũng không có hào hứng như ngày trước.)

Song tốt cũng thế, xấu cũng vậy, đời người vốn chỉ thế mà thôi.

Một trận mưa rào giúp hai kẻ xa lạ bọn họ gặp gỡ trong ngôi miếu nhỏ, cùng đoán duyên phận ngày sau cho nhau, nhưng họ chẳng hề hay biết tương lai sẽ ra sao.

Mưa càng lúc càng lớn, rặng núi xa xa đã mờ.

Bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ngựa hí rồi mấy người hối hả xuống ngựa trước miếu, xăm xăm tiến vào trú mưa.

Nam tử dẫn đầu vóc dáng cao lớn, vừa trông thấy họ liền nhíu mày đứng lại, cười nhạt bảo người đứng cạnh Thịnh Nhan: "Đúng là may mắn mới gặp được ... Chẳng ngờ kẻ làm mưa làm gió khắp thiện hạ cũng bị cơn mưa giam chân lại đây một mình. À, không phải một mình, còn có cô nương kia."

Người đứng cạnh Thịnh Nhan vẫn thản nhiên như thường, thậm chí còn không hề làm rõ quan hệ giữa đôi bên, chỉ đáp: "Hạng Vân Hoàn, ngày mai cha con ngươi phải rời kinh, hôm nay lẽ ra nên ở nhà, tội gì phải ra ngoài gội gió dầm mưa làm khổ mình thế này?"

Hạng Vân Hoàn cúi đầu nhìn bộ đồ ướt sũng trên người, bực bội: "Tất cả đều nhờ người ban cho đấy."

"Đâu dám, là ai nấy tự chọn đấy thôi." Y hờ hững đáp rồi quay sang nhìn Thịnh Nhan: "Xem ra cô nương không trú mưa ở đây được nữa rồi, tôi thấy cô nên sớm đội mưa mà về đi."

Biết mấy người này mình không trêu vào được, Thịnh Nhan líu ríu gật đầu, quay người đi ra cửa, nào ngời Hạng Vân Hoàn đưa tay ngăn lại, ngẩng đầu cười bảo người kia: "Đương mưa to, cũng chẳng có việc gì, nhất thời lại không đi được, chi bằng giữ vị cô nương này lại chơi cùng chúng ta?"

Thịnh Nhan tái mặt, tự biết khó thoát, đành sợ sệt quanh sang nhìn người ấy cầu cứu.

Tuy họ không quen biết, nhưng trước tình hình này, y là người duy nhất cô trông cậy được.

Chỉ thấy người ấy nhíu mày: "Đây vốn là việc trong triều, sao phải kéo một cô nương không liên quan vào." Nói rồi bèn sải bước ra cửa, ý bảo Thịnh Nhan đi.

Tim Thịnh Nhan đập như điên cuống, cô ôm ngực chạy thẳng vào màn mưa tầm tã.

Hạng Vân Hoàn cười nhạt nhìn theo, đợi cô chạy được mấy chục bước mới gọi giật lại: "Này, muốn sống thì mau dừng chân!"

Thịnh Nhan đứng dưới mưa, cuống quýt ngoái lại nhìn tức thì sợ đến mức đờ ra tại chỗ, không dám động đậy.

Kẻ tên Hạng Vân Hoàn kia vừa giương cung lắp tên trỏ thẳng vào cô, vừa quay sang cười hỏi người ấy: "Tôi chưa bao giờ được hân hạnh thưởng thức tài nghệ của vương gia, nghe nói vương gia ngoài biên cương được xưng tụng là thiện xạ, chi bằng hôm nay bày ra một cuộc phong nhã ở đây ... Hai ta lấy đóa hoa đào bên cài bên tóc mai cô ta làm bia, thế nào?"

Sắc trời mờ mịt, Thịnh Nhan cách họ chừng ba chục bước, mưa trút xuống ào ào bên tai, cô không nghe được họ nói gì, nhưng nhìn động tác của Hạng Vân Hoàn cũng đủ biết là nguy hiểm.

Tuy đang run lên vì sợ, nhưng thấy mũi tên nhằm thẳng vào mình, cô hiểu chỉ cần hơi nhức nhích sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào, đành ra sức ép bản thân trấn tĩnh lại, cắn môi nhìn trừng trừng hai người kia, trong vẻ kinh hãi vẫn lộ ra nét quật cường.

Mái tóc ướt mưa đen thẫm như mực, đóa hoa đào cài trên tóc càng thêm rực rỡ nổi bật.

Người ấy liếc cô, ánh mắt dừng lại trong thoáng chốc, tựa hồ lóe lên một tia khác thương nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên: "Có gì hay mà chơi, dù ngươi thắng cũng chẳng thoát được số kiếp phải cuốn gói đến biên ải."

"Chẳng qua tôi ngưỡng mộ tài nghệ vương gia đã lâu lại sắp phải rời kinh nên muốn thưởng thức chút thôi." Hạng Vân Hoàn cười đáp.

Người ấy chẳng nói chẳng rằng, giơ tay cầm lấy cung tên người hầu của Hạng Vân Hoàn dâng lên, lắp tên vào dây nhắm chuẩn cô rồi chậm rãi kéo cung.

Qua màn mưa tầm tã, hai người họ đều nhằm vào đóa hoa đào trên tóc cô, mắt không hề chớp.

Trời âm u lại thêm mưa lớn che mờ tầm nhìn, chỉ cần hơi sơ suất, cô sẽ bỏ mạng dưới tên.

Thịnh Nhan không dám động đậy cựa mình, mưa ướt sũng cả người, nhưng vẫn phải ráng sức giữ cho mình đứng thẳng. Cô hít sâu một hơi, dán sát vào thân cây sau lưng để khỏi cử động, kẻo hai kẻ kia nhắm chệch lại uổng mạng.

Chỉ có đôi môi tái nhợt của cô run run, như đóa hoa đào tàn héo.

Ánh mắt người ấy chậm rãi lướt từ đôi môi tái nhợt của cô lên, dừng ở đóa hoa đào bên mai tóc, đúng lúc ngón tay hơi vận lực vào dây cung, y chợt nhìn xoáy vào ánh mắt cô.

Dưới hàng mi run rẩy, cặp mắt Thịnh Nhan mở to vì kinh hãi, sóng mắt không ngừng lay động, dù cho cô kìm nén thế nào ucng không khống chế được nỗi kinh hoàng khi đứng trước cái chết.

Cuối cùng khóe môi y hơi cong lên, thậm chí Thịnh Nhan có thrrt nhận ra vẻ khoái trá trong cặp mắt đang nhìn mình không chớp.

Chẳng một ai để tâm tới sự sống chết của cô.

Chỉ nghe "vút" một tiếng thật khẽ, hai người gần như buông tay cùng lúc.

Thịnh Nhan nhắm nghiền mắt, không dám nhìn mũi tên bay đến.

Nhưng không thấy cơn đau như dự liệu, trái lại, mũi tên bay sượt qua tai cô, rơi xuống phía sau.

Cô hốt hoảng ngoái lại nhìn, thì ra là một mũi tên đã bị mũi tên kia bắn trúng, chệch ra khỏi thân thể cô, lao vào khoảng không.

Hạng Vân Hoàn giận dữ quay sang nhìn người ấy, Thịnh Nhan bấy giờ mới hiểu nhất định à tên của y bắn sau mà tới trước, đuổi kịp mũi tên của Hạng Vân Hoàn cứu mạng cô.

Thật không ngờ y tự tin vào tay cung của mình đến vậy, sự sống chết của cô chỉ có y được định đoạt thôi.

Chẳng đợi cô kịp cảm kích, lại thấy y giơ tay, một tên nữa nhằm thẳng vào cô. Chỉ nghe "kịch" một tiếng thật khẽ, mái tóc đen tuyền ướt sũng của Thịnh Nhan bỗng xổ ra đổ xuống như một đám mây đen, ôm lấy cơ thể cô rối bời, nhếch nhác.

Mũi tên nọ xuyên qua suối tóc cô, găm chặt đóa hoa đào cài trên tóc cô khi trước vào thân cây bách phía sau.

Thịnh Nhan ngỡ ngàng đứng đó, mái tóc xõa tung chỉ thấy một sợi tóc bị bắt đứt từ từ buông xuống theo gò má lặng lẽ rơi vào vũng bùn dưới đất.

Nhìn Thịnh Nhan xõa tóc đứng trong mưa, cả người ướt sũng, lôi thôi rũ rượi, y bỗng nhếch môi cười với cô.

Đường nét người ấy sâu như dao khắc, toát lên uy thế bức người, nhưng nở nụ cười lại khiến người ta cảm thấy ôn hòa ấm áp, còn có vẻ trẻ con.

Rõ ràng là người lạ, nhưng qua màn mưa dày đặc nụ cười ấy lại như lâu ngày gặp lại.

Y giơ tay trả cung tên cho người hầu của Hạng Vân Hoàn, ngón tay thon dài sạch sẽ, trắng trẻo như ngọc, không một vết bẩn.

Thịnh Nhan bấy giờ mới định thần ại, đưa tay vuốt tóc mai, mặt tái mét.

Những người này dường như không cùng thế giới với cô. Phận cô hèn như cỏ rác, dù bị họ lỡ tay giết chết, cũng chẳng ai để vào lòng.

Nhìn nụ cười thoáng qua của người ấy, lòng chợt dấy lên một cơn giận thê lương, cô quay người rảo bước đi thẳng.

Thoát khỏi hai gã quái dị tự dưng lấy cô ra đánh cược, Thịnh Nhân một thân một mình đi giữa rừng đào ngoài ngoại ô dưới cơn mưa tầm tã, xách gấu váy nặng trịch vì ướt, khó nhọc lê bước trên con đường lép nhép bùn lầy. Mái tóc xõa của cô đang bước nhỏ nước ròng ròng, nhếch nhác khôn xiết.

Nhà còn xa tít, cơn mưa dai dẳng không ngớt, những cánh đào rụng xuống trong mưa dính vào tóc, không sao phủi đi được. Cô chán nản tột độ, chỉ muốn ngồi phịch xuống vệ đường đợi tạnh mưa rồi về.

Đằng sau chợt có một cỗ xe ngựa hối hả đội mưa chạy đến. Cô vội néo vào một bên để khỏi bị vấy bùn. Nào ngờ cỗ xe hoa lệ nọ dừng lại ngay cạnh, rèm xe vén lên, rồi có tiếng gọi khẽ: "Này, cô nương ..."

Thịnh Nhac xách gấu váy bê bết bùn đất, ngước lên.

Nam tử gặp ở miếu hoa thần hồi nãy đang ngồi trên xe nhìn cô, cao quý nhàn tản, đầy vẻ ung dung, thong thả lên tiếng: "Cô nương, kẻ hầu đã tới đón ra, nếu không ngại, tại hạ có thể đưa cô một quãng."

Thịnh Nhan lắc đầu quầy quậy làm nước trên tóc nhỏ xuống tong tong: "Không cần đâu."

"Cô nương còn trẻ, đi lại một mình ở nơi thế này thực không ổn chút nào." Thấy xung quanh không một bóng người, y nhíu mày: "Vẫn nên lên xe thì hơn, lỡ lại gặp phải loại người như Hạng Vân Hoàn, tự cô cũng hình dung được hậu quả rồi đấy."

Thịnh Nhan khiếp hãi ngoảnh lại nhìn đằng sau nhưng cô cũng biết, một cô gái nói cho cùng không thể ngồi chung xe với đàn ông, nên cương quyết lắc đầu, rồi cắm cúi rảo bước thật nhanh, giẫm lên bùn lầy mà đi.

Những đốm bùn bắn lên vấy đầy gấu váy và giày thành vệt loang lổ, làm bẩn chiếc váy vàng cũ đã bị giặt đến bạc màu.

Chăm chú nhìn dáng đi cắm cúi của cô, y cười nhạt: "Cô không chịu lên, nhưng nếu ta đã đã rắp tâm ức hiếp, cô có tránh nổi chăng?"

Nghe vậy, cô cuối cùng cũng dừng bước, cảnh giác lui vào bụi cỏ bên đường, ngẩng đầu nhìn y, vừa kinh hãi vừa tức giận.

Song y chỉ nhếch môi nhìn cô qua khung cửa xe, giọng vui vẻ: "Giờ biết sợ ròi chứ gì?"

Giọng nói ranh mãnh đượm vẻ đùa bỡn khiến âm cuối của y hơi cao lên, chất giọng trầm trầm ôn hòa bẩm sinh đã có sức thuyết phục: "Ta cứ tưởng cả đời này cô khoog biết chữ sợ viết thế nào nữa chứ, Thịnh Nhan."

Tên cô nhẹ nhàng buột ra trên môi y, song lai như sấm sét giữa trời tháng Năm, rền vang bên tai cô.