Bệnh Kiều Đồ Đệ Ngày Nào Cũng Phải Dỗ Dành

Chương 8




Lạc Sơ cho Liễu Thành Chi một cuốn tâm pháp nhập môn, để y vào trong rừng trúc tập luyện.

Vì sao Lạc Sơ không tự mình dạy y? Vì Lạc Sơ có biết gì đâu mà dạy, tuy cô có chút tu vi, nhưng đều là của nguyên chủ, cô cũng không hiểu gì cả, cũng không biết làm sao để hấp thụ linh khí trời đất.

"Này, đây không phải đồ đệ mà Lạc Sơ tôn giả mới nhận hôm qua sao? Sao chỉ có một mình ngươi ở sau núi tu luyện, tôn giả không đến cùng ngươi à?"

Một đám đệ tử mặc áo trắng áo vàng đi tới, Liễu Thành Chi vừa nhìn đã nhận ra Tử Sơ, người hôm qua muốn đuổi y xuống núi.

Là đệ tử Huyền Dục Phong.

"Ờ." Liễu Thành Chi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại chú tâm nghiên cứu tâm pháp.

Tử Sơ thấy Liễu Thành Chi không để ý tới hắn, cảm thấy rất mất mặt, dù sao một ngày trước y vẫn chỉ là một kẻ đáng thương không ai quan tâm, giờ lại được đệ nhất tiên môn nhận làm đồ đệ, trong lòng khó tránh ghen tức muốn nhục mạ y một phen.
Tử Sơ vừa ghen vừa tức, cướp lấy tâm pháp trong tay Liễu Thành Chi: "Sư huynh chảnh cún thật đó, ta muốn xem xem tâm pháp huynh đang đọc rốt cuộc là thứ quý giá gì mà khiến huynh chăm chú như vậy."

"Mau trả cho ta!" Liễu Thành Chi thấy tâm pháp Lạc Sơ đưa cho bị người khác cướp mất, nắm đấm từ từ siết chặt lại.

"Ta còn tưởng là bí tịch tông môn gì, hoá ra cũng chỉ là một cuốn tâm pháp nhập môn cơ bản!" Tử Sơ cười nhạo giơ tâm pháp trong tay lên cao. Mấy tên đệ tử cứ ném tới ném lui, truyền tay nhau, Liễu Thành Chi không có tu vi, đương nhiên không cướp lại được.

"Không phải ngươi muốn tâm pháp sao? Quỳ xuống chui qua háng ta, ta sẽ cho ngươi, thấy sao?"

Được đệ tử thân truyền của Lạc Sơ tôn giả chui qua háng, thật con mẹ nó kí©h thí©ɧ.

"Đời này ta chỉ quỳ trước mặt sư tôn." Mặt Liễu Thành Chi lạnh tanh, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
"Nếu ngươi đã không đồng ý vậy thì ta cũng hết cách." Tử Sơ tiện tay xé tâm pháp thành từng mảnh vụn, ném lên trời.

Đám người cười vang, Tử Sơ vẻ mặt dương dương tự đắc nhìn Liễu Thành Chi.

Liễu Thành Chi bỗng ngước mắt lên trừng hắn, đôi mắt lam hoàng dị đồng sâu không thấy đáy, dấy lên sát khí nồng đậm.

Các đệ tử thấy vậy liền sững sờ, vô thức lùi lại.

Đột nhiên, Liễu Thành Chi như nhận ra điều gì, từ từ thu lại bộ dạng tức giận, khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn.

Tử Sơ là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo: "Vậy mà ngươi dám trừng mắt nhìn ta! Đánh chết nó!"

Mấy tên đệ tử nghe lệnh xông tới, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Liễu Thành Chi.

Mái tóc đen dài của Liễu Thành Chi xoã xuống mặt, áo khoác trắng tinh bên ngoài không phải vệt máu đỏ thẫm thì cũng chi chít những dấu chân.
Tử Sơ bước tới, đưa tay bóp mạnh vào khuôn mặt sưng đỏ của Liễu Thành Chi: "Ngươi cho rằng vừa đổi tên mới đã trở nên cao quý sao? Ta nói cho ngươi biết, từ khi sinh ra ngươi đã mang trong mình dòng máu dơ bẩn. Chưa nói đến cặp mắt lam hoàng dị đồng của ngươi, loại người như ngươi cả đời chỉ nên sống trong bùn lầy, ngươi lấy đâu ra tư cách trở thành đệ tử của Lạc Sơ tôn giả?"

Những kẻ hèn nhát luôn muốn bắt nạt những kẻ yếu thế hơn mình để kiếm được cảm giác thỏa mãn, nhỉ?

"Y có tư cách trở thành đệ tử của ta hay không là chuyện mà các ngươi có thể ý kiến sao!"

Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền tới, tuy dịu dàng nhưng vẫn mang theo sự tức giận không dễ nhận ra.

Lạc Sơ ngược sáng bước tới, cả người như được bao phủ bởi vầng sáng vàng kim.

Dưới chân cô có một con mèo cam.

Thật ngứa mắt.

Liễu Thành Chi liếc nhìn con mèo cam, sau đó lại rũ mắt xuống giấu đi cảm xúc trong mắt.

Cả đám đệ tử đều im lặng, vô cùng yên tĩnh, gần như nín thở, lộ ra những biểu cảm khác nhau: ngạc nhiên, ngưỡng mộ, xấu hổ và sợ hãi khi bị phát hiện làm chuyện xấu.

"Sao bị người khác bắt nạt mà không biết phản kháng?" Lạc Sơ không nhịn bọn chúng mà đứng từ trên cao nhìn Liễu Thành Chi đang nằm bò trên đất.

"Đệ tử…đệ tử…" Liễu Thành Chi nắm chặt nắm đấm, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Lạc Sơ thấy trong lòng nhói lên một cái, nhưng chỉ có thể bình tĩnh nói: "Suốt ngày đa sầu đa cảm, chỉ biết khóc lóc, oán trách cuộc đời bất công. Vi sư nói cho ngươi biết, cuộc sống vốn đã bất công, muốn trở thành người ra sao đều do con tự chọn, không phải ánh mắt người khác."

Liễu Thành Chi trầm mặc.

Các đệ tử chịu sự áp bức của Lạc Sơ cũng không dám nói tiếng nào.

Đột nhiên thiếu niên đang quỳ trên mặt đất nhanh chóng đứng lên, lao về phía Tử Sơ đấm tới tấp. Liễu Thành Chi và Tử Sơ bắt đầu vật lộn trên đất, dùng nắm đấm nói chuyện, miệng cũng không rảnh rỗi, ra sức cắn xé như một con thú hoang. Đám người bên cạnh nhìn thấy cảnh này trong lòng đều run lên, không dám tiến lên giúp đỡ.

*Lời editor: sao anh không diễn tiếp đi🤣🤣

Cuối cùng Tử Sơ bị đánh tới mức phải liên tục xin tha, khóc ầm lên.

"Thành Chi, được rồi, đừng đánh chết nó."

Tử Sơ thấy Liễu Thành Chi nghe lời dừng tay lại, kinh hãi lùi về sau mấy bước, sau lưng còn đọng lại một vũng nước.

Này là bị đánh tới mức đái ra quần rồi???

Trong đầu Tử Sơ nổ "ầm" một tiếng, tai ù ù, hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Liễu Thành Chi, giống như người trước mặt không phải người mà là quỷ dữ.

"Xem ra lời hôm qua bản tôn nói các ngươi không thèm nghe." Lạc Sơ thản nhiên nói: "Từ hôm nay trở đi các ngươi chính thức bị đuổi khỏi Vân Thượng tiên phủ."

"Lạc tôn giả! Chúng con đều là đệ tử Huyền Dục Phong."

"Bên phía Tiêu Tường ta sẽ tự nói rõ."

Đám đệ tử ở đó mặt trắng bệch, khoé môi Tử Sơ giật giật, nhưng sau cùng vẫn không nói gì. Lạc Sơ tôn giả nói được làm được, giờ phút này hắn thật sự toi rồi.

Lúc này eo Lạc Sơ bỗng bị ôm chặt, cô thấy hơi khó thở, cúi đầu nhìn thì thấy Liễu Thành Chi đang vùi mặt vào lòng cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô. Môi mím chặt, tấm lưng gầy gò không ngừng run lên. Một hàng nước mắt chảy xuống, cuối cùng Liễu Thành Chi không nhịn được khóc thật to.

Lạc Sơ đẩy Liễu Thành Chi ra, nhìn vào mắt y, chân thành nói: "Từ trước tới na ta chưa từng nhận đồ đệ, giờ con đã là đồ đệ của ta, con chính là người ưu tú nhất, đã nhớ chưa?"

"Vâng. Đệ tử hiểu rồi ạ." Liễu Thành Chi lau nước mắt, cười rạng rỡ, khuôn mặt bị đánh đến mức bầm dập, vừa đáng thương vừa buồn cười.

"Con cười như vậy mặt có đau lắm không?"

"Đau ạ." Liễu Thành Chi vẫn cười tươi, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Sư tôn sau này đừng vứt bỏ đệ tử nha."

"Ừm, sẽ không bỏ rơi con." Lạc Sơ nghĩ chắc hẳn y lại sợ bị vứt bỏ thêm một lần nữa, nên mới bất an như vậy.

Nhiều năm sau, Liễu Thành Chi vẫn thường nhớ tới cảnh tượng ngày đó. Tiếc rằng khi đó cô và y như trăng và sao, y cũng không phải đứa con nhỏ bé đáng thương mặc cho người khác bắt nạt, cần cô đứng ra bảo vệ. Cuối cùng cảnh còn người mất, người năm đó đã không còn như trước nữa.