Bệnh Mất Ngủ

Chương 4




Súc sinh! Súc sinh súc sinh! Lăn ra đây cho tao!” Chó Điên đứng trên bàn gào thét, không ngừng nhảy lên nhảy xuống như một con tiểu quái thú cáu kỉnh.

Chân bàn rung lên răng rắc, mặt bàn bằng gỗ bị giày đinh của Chó Điên đạp lõm xuống mấy chỗ, bản kế hoạch bảo hiểm nhân thọ mà tiểu Kiều dốc lòng chuẩn bị trở thành giấy vụn dưới chân hắn.

“Chó Điên, đây không phải là nơi mày có thể làm càn!” Nặng nề vỗ bàn, Hồ Thử đứng lên, nhặt lại mã tấu của mình, chỉa vào Chó Điên, “Dám gây sự tại địa bàn của thủ lĩnh, mày muốn bị nhốt lại sao?!” Xoay cổ tay, lưỡi đao đen bằng thép cacbon hướng lên trên, hai cánh tay cường tráng của Hồ Thử nổi cơ bắp, nét mặt bao phủ sự tàn khốc mà trước đây tiểu Kiều chưa từng thấy qua.

Chó Điên hung tợn trừng mắt, “Ai quan tâm thủ lĩnh! Tao muốn tìm thằng súc sinh kia, nó trốn đâu rồi?” Múa dao đe dọa, lưỡi đao sắc bén vung vút trong không khí.

Thập Phương rất nhanh chóng ra mặt xử lý vụ gây rối, y đẩy nhân viên ra, đi qua: “Mày nói Xích Lang khu Đông? Hắn không có trong quán tao” 

“Tên Sói khu Đông à…Xem ra lời đồn đãi ‘kia’ là thật…” Lộc Đầu thì thào tự nói.

Chó Điên cau mày chán ghét, “Chính là tên súc sinh chuyên ăn đồ thừa trong chén chủ nhân ấy đấy, Xích Lang cái gì, đừng gọi dễ nghe thế chứ!” Hắn lại đạp rầm rầm vài cái xuống mặt bàn. “Không quan trọng! Là thằng đó kia gây hấn trước, tao đánh còn chưa đã ghiền, vậy mà nó lại cụp đuôi chạy trốn!”

“Đây cũng không phải lý do mày có thể vào quán quấy rối, Chó Điên, mày ngại mạng quá dài ư?” Nụ cười treo trên khóe miệng Thập Phương, nhưng đôi mắt lại băng lãnh, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

“Hey?” Chó Điên nhướng mày, nhếch môi, vẻ mặt như linh cẩu đánh hơi được con mồi, “Mày muốn đánh nhau với tao? Vậy thì tới đây!”

“Mọi người đều biết tao chán ghét bạo lực, bất quá…” Thập Phương xoắn tay áo, thấy ông chủ làm ra động tác này, nhân viên rối rít ngừng công việc chạy vào bếp, đám khách hàng cũng vội vã xông đến quầy tính tiền, chỉ chốc lát sau, toàn bộ người trong quán nháy mắt như chim thú chạy tứ tán, chỉ còn lại vài người bọn họ.

“Thủ lĩnh ủy thác tao quản lý địa bàn, không cho phép mày ngang ngược!” Thần sắc Thập Phương chuyển lạnh, y lột tạp dề quăng ra phía sau, chủ quán trẻ tuổi tuy bề ngoài nhã nhặn, nhưng bên hông và trên đùi giắt đầy ống thuốc nổ đen, mỗi ống dài chừng bàn tay, tuy chỉ có ba, bốn mươi ống, nhưng hoàn toàn dư sức nổ tung nửa con phố.

Tiểu Kiều tin chắc, quán cà phê này thực sự cần phải mua một cái bảo hiểm hỏa hoạn.

Thập Phương giật ra hai ống thuốc nổ, kẹp trong ngón tay, nhắm vào Chó Điên, “Chó Điên, mày còn quậy nữa, tao sẽ đích thân đem mày ‘uỳnh’ ra ngoài”. Cái chữ ‘Uỳnh’ này tuyệt đối không phải là tính từ.

Chó Điên há hốc miệng, nhìn nhìn Thập Phương, lại nhìn nhìn Hồ Thử đang giơ đao chỉa vào mình, hậm hực ngồi xổm xuống.

“Rõ ràng tao thấy nó chạy hướng này…”

“Hắn không có ở đây, đòi thu tiền mày, mày mới chịu tin tình báo của tao sao?”

“Tao cũng không thấy” Lộc Đầu nói theo, “Tin tao đi, nếu phát hiện thằng kia qua lại gần đây, hai người nọ chắc chắn sẽ giành thu thập hắn”

Nghe vậy, Chó Điên liền bắt đầu bất mãn, “Nó là con mồi của tao”.

“Xoảng” Thủy tinh rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy cắt ngang lời nói của Chó Điên, vài người quay đầu về nơi phát ra âm thanh, ánh mắt có nghi hoặc có bất mãn xen lẫn phẫn nộ.

Đương sự tiểu Kiều thì ù ù cạc cạc nhìn lại bọn họ, chẳng qua là mình phủi mấy mảnh kính vỡ rớt trên cặp công văn thôi mà, sao những người này đều nhìn mình như thế? Cứ tiếp tục đi ah.

“Eh? Nó là ai vậy?” Chó Điên lúc này mới chú ý ở đây có một gương mặt xa lạ, hắn chống hai tay lên mặt bàn, nghiêng người về phía trước, chun mũi đánh hơi tiểu Kiều, động tác không khác gì con chó, “Có mùi tàu điện, người thành thị? Mới tới hả?”

Cái lưỡi luôn luôn tự tin vào giờ phút này lại gặp vấn đề, bị hai tròng mắt lam lục mờ mịt rã rời của Chó Điên nhìn chằm chằm, cổ họng tiểu Kiều không khỏi khô khan, vô phương phát ra âm thanh trôi chảy. “Chào anh, tôi, tôi là…”

“Cậu ta là bằng hữu của tao, Kiều Trác Ngôn, tiểu Kiều”, Hồ Thử giúp cậu nói tiếp, “Tên phá hoại này là ‘Chó Điên’, gọi nó Chó Hoang hay Chó Điên gì cũng được”

“Hớ” Gãi gãi đầu, không hiểu vừa rồi mình nói tới đâu rồi?…

Bị tiểu Kiều chen ngang như thế, không khí căng thẳng tức khắc tiêu tán hết sạch, Chó Điên nghiêng đầu, nghĩ không ra nguyên do mình nổi cáu lúc nãy.

“Nếu đã vậy, tao đi đây” Chó Điên thu hồi đao, nhấc chân muốn trực tiếp rời đi bằng đường cửa sổ.

Hắn muốn đi, nhưng chủ nhân nơi này đâu chịu, “Đứng lại!” Thập Phương bất ngờ gây khó dễ, y vung tay ném thuốc nổ về phía Chó Điên.

Hai ống nhựa đen xoáy vòng vù vù xẹt qua trước mắt tiểu Kiều, động tác của Chó Điên gần như là phản xạ xoay người, giơ chân đá bay thuốc nổ.

Toàn bộ nhân viên trốn trong phòng bếp áp sát vào cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, khẩn trương nhìn chăm chú hai cái ống nguy hiểm bạo liệt kia. Ống nhựa đen bị Chó Điên đá văng, xoáy tròn vèo vèo rớt xuống cạnh quầy bar, nảy vài cái trên mặt đất.

Lộc Đầu và Hồ Thử thấy thế lập tức chui vào gầm bàn lánh nạn, nhưng tiểu Kiều lại ngồi tại chỗ bất động. Hồ Thử cho rằng cậu sợ ngu luôn rồi, bèn từ dưới gầm bàn liên tục kéo mạnh ống quần cậu.

Ống nhựa đen không nổ, nhưng Chó Điên ngược lại phát cuồng lên.

“Đừng có ném thứ này lung tung, mày thèm giết người hả!” Chó Điên vỗ đao.

Thập Phương lại rút tiếp hai ống thuốc nổ nữa, “Quậy quán của tao thành cái dạng này mà còn muốn chạy?”

“Không thì sao?”

“Không thì sao!” Nhấn mạnh âm cuối, “Đương nhiên là phải bồi thường cho tao”

Chó Điên không nhịn được vuốt vuốt gáy, “Tao lấy tiền đâu ra”

“Mày không có sao?” Thập Phương nguy hiểm híp mắt lại, vỗ nhẹ ống thuốc nổ vào má, “Sao tao nghe nói mày lấy được không ít thù lao từ bên『Con trai nữ đế』kia mà? Có cần tao tìm người chứng thực độ tin cậy của lời đồn này hay không?” Ý tứ uy hiếp trong lời nói rất rõ ràng.

“Cái tên này!” Chó Điên hung ác nhìn chằm chằm Thập Phương, tròng mắt lam lục xinh đẹp cơ hồ muốn bắn ra tia lửa, hắn nôn nóng liên tục lắc lư thân thể, há miệng như là hận không thể bổ nhào qua cắn đứt yết hầu đối phương.

“Trước nói cho rõ, tao không có bất kỳ hảo cảm nào đối với『Con trai nữ đế』cũng như đại đa số người trong đó. Chó Điên, mày nên tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm” Những lời này của Thập Phương làm sắc mặt Chó Điên khẽ biến, đừng thấy người này ngày thường lịch sự nho nhã, liền cho rằng y không đủ tính uy hiếp, có thể khiến thủ lĩnh khu Tây an tâm giao địa bàn cho y quản lý, điều đó nói lên thủ đoạn của y tuyệt đối không chỉ có quăng bom đạn hù dọa không thôi. Cố vấn thương Thập Phương, còn được xưng là “Trật tự ngầm khu Tây”.

Chó Điên mặc dù hay phát khùng làm bậy, nhưng thật sự cũng không dám chọc giận Thập Phương, “Biết rồi” Hắn căm giận ngồi xổm trở lại mặt bàn, “Đền thì đền!”

“Tốt lắm, cửa sổ chạm đất cùng đồ đạc trong quán, lát nữa tao sẽ thanh toán với mày” Thập Phương mỉm cười, trở lại vẻ mặt ông chủ quán cà phê tao nhã, “Còn có, mày phải ở lại quét dọn sạch sẽ cho tao, Hồ Thử”.

Tráng hán từ dưới gầm bàn ló đầu lên, “Sao?”

“Hôm nay các người tính bữa này cho tôi, thay tôi trông chừng nó, đừng để tên Chó Điên này chạy trốn”

“Tôi?” Hồ Thử kinh ngạc chỉ vào mình, “Trông làm sao? Chẳng lẽ muốn tôi đem dây thừng ra cột nó lại?”

Thập Phương mỉm cười, “Cứ coi như tôi cho anh mượn chó để tập luyện đi”. Y quay đầu lại, vỗ tay hai cái nói: “Ổn rồi! Ra ngoài làm việc đi! Trừ cái bàn này, những chỗ khác sửa sang lại một chút, vừa mới hỗn loạn, thu sổ sách lại tính toán cho rõ ràng lần nữa, một xu cũng không được thiếu”

“Chớ có nói đùa, thằng này bị điên đó…” Hồ Thử bò dậy lẩm ba lẩm bẩm, phát hiện tiểu Kiều vẫn ngồi tại chỗ, đoan chính cầm ly uống nước, thoạt nhìn không giống bộ dáng bị hù ngốc, hắn có chút bội phục nhưng cũng có chút nhức đầu.

“Tiểu Kiều, mặc dù từ lâu đại ca đã biết cậu là tên ngốc lớn gan, nhưng thấy bom cũng chẳng thèm trốn thì coi bộ hơi thiếu dây thần kinh” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu. “Anh ở dưới gầm bàn thiếu điều muốn giật rớt quần cậu mà cậu vẫn không phát ra một tiếng nữa!”

“Ha hả, NTN sẽ không dễ nổ như vậy” Tiểu Kiều nói thật thoái mái.

Vừa lúc Thập Phương bưng thức ăn tới, nghe được câu nói của tiểu Kiều, ngạc nhiên ‘Ồ’ lên một tiếng, “Sao cậu biết chính xác là tôi dùng NTN?”

“Nhìn kích cỡ, tôi nghĩ không phải là C4, mang theo nhiều Nitroglycerin* ra vào phòng bếp rất nguy hiểm…” Cậu thấy Thập Phương lộ vẻ mặt hoài nghi, bèn nói tiếp: “Tôi có một khách hàng là lính Vũ Si, cho nên có nghiên cứu sơ qua, để bắt kịp chủ đề của anh ta” [*C3H5(NO3)3 là một chất lỏng không màu, được dùng cho các ứng dụng thuốc, thuốc nổ và một số ứng dụng khác]

“Vậy sao” Thập Phương hiểu gật đầu.

NTN, Trinitrotoluene hay Tolite*, thường được gọi là thuốc nổ TNT. Đó là loại thuốc nổ tính ổn định cực cao, không giống Nitroglycerin, cho dù bị va chạm dữ dội cũng không dễ nổ, rất thích hợp để Thập Phương mang theo bên người. [C6H2(NO2)3CH3, danh pháp IUPAC: 2-methyl-1,3,5-trinitrobenzen. Chất rắn màu vàng này là một loại chất thử trong hóa học nhưng nó là loại chất nổ nổi tiếng được dùng trong lĩnh vực quân sự. Sức công phá của TNT được xem là thước đo tiêu chuẩn về sức công phá của các quả bom và của các loại thuốc nổ khác (được tính tương đương với TNT)]

Còn C4 (C-4 explosive), là một loại thuốc nổ dẻo, tính ổn định cũng giống vậy, vô cùng cao, nhưng thể tích kíp nổ lớn hơn…Đây không phải là những thứ mà người thành thị bình thường có thể thuận miệng nói ra được.

Thập Phương bắt đầu hiểu vì sao Lộc Đầu đánh giá cao đối phương như thế, về sau phố Hắc nhất định càng thêm náo nhiệt…Y nghĩ thầm.

“Chó Điên, cút ngay, quán bọn tao không cho súc sinh trèo lên bàn ăn” Phất tay đuổi Chó Điên đang ngồi xổm trên mặt bàn xuống, Thập Phương sai nhân viên lau bàn sạch sẽ khô ráo, tự mình bê thức ăn lên cho bọn họ.

“Hừ hừ!”

Chó Điên nhảy xuống bàn, rung đùi đắc ý tìm chỗ ngồi, hắn thấy bên cạnh tiểu Kiều còn chỗ, thế là đi qua ngồi, tiểu Kiều vội vàng kéo laptop sang một bên.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tiểu Kiều sẽ cho rằng từ “Chó Điên” này là cách nói nhục mạ tên kia, kiểu hành vi của gã đàn ông này, hoàn toàn giống hệt một con chó hoang không được dạy dỗ. Hắn khom lưng, gập hai đầu gối, ngồi cuộn tròn cơ thể như dã thú, đôi giày đinh bẩn thỉu giẫm lên đệm ghế bọc da giả.

Cảm nhận được tầm mắt, Chó Điên liếc về phía cậu, “Nhìn cái gì mà nhìn?!”

“Xin, xin lỗi…Tôi chỉ tò mò thôi, đi trên đất bằng mà mang giày đinh thì không tốt” Tiểu Kiều thuận miệng tìm lí do giải thích, thầm ảo não bản thân quá mức hiếu kỳ.

“Nói vậy cũng đúng” Chó Điên kéo ống quần, gãi gãi mắt cá chân, “Khó trách đuổi không kịp tên súc sinh kia” Hắn lại gãi gãi sau tai, “Này! Người thành thị, tên gì thế?”

“Mới nãy tao đã giới thiệu với mày rồi đó” Hồ Thử không khách khí nói.

“Không sao cả” Tiểu Kiều mỉm cười trình danh thiếp ra, “Chào anh, tôi là Kiều Trác Ngôn, gọi tôi tiểu Kiều được rồi”.

“Ờ…” Chó Điên tiếp lấy danh thiếp, nghiêng đầu nhìn một cái, đưa vào miệng cắn cắn.

Tiểu Kiều: “Ớ…”

“Ha, mùi gì vậy?” Tiện tay lấy danh thiếp bị cắn hằn dấu răng ra nhét vào túi áo khoác, Chó Điên chống hai tay lên mặt ghế, nghiêng người nhích tới gần tiểu Kiều.

Đột nhiên gương mặt tuấn tú phóng đại khiến tiểu Kiều phản ứng không kịp, cậu sững sờ vào giây, “Mùi?” Cậu chưa từng ăn danh thiếp, nhưng đã nếm qua mùi vị bột giấy và mực in.

Chó Dại không phải nói đến danh thiếp, hắn hít mũi vài cái: “Tôi vừa cảm thấy, trên người tiểu Kiều có một hương vị rất dễ chịu…Thật đặc biệt” Đạp gót chân một cái, cả người Chó Điên dán sát qua. 

“Thật sự rất dễ chịu, là gì vậy? Điều hòa xe điện ngầm? Mực in giấy báo? Sandwich nướng kẹp jambon?…Đều không phải”

“Rất đặt biệt à?” Tiểu Kiều hà hơi vào lòng bàn tay mình, mỗi sáng cậu đều chăm chỉ đánh răng mà, trước khi ra ngoài còn ngậm một viên kẹo, chắc không phải miệng hôi đâu ha?

“Mùi hương rất thoải mái” Chó Điên càng dựa vào sát hơn, cả người úp sấp trên lưng tiểu Kiều, không ngừng hít mũi, hệt như con cún ngửi tới ngửi lui trên người cậu. “Thật kì quái, chưa từng ngửi được mùi nào dễ dễ chịu như vậy…”

“Tôi nghĩ không có mùi hương đặc biệt nào ở đây hết…Ngài Chó Điên, ngại quá, xin anh ngồi dậy trước được không…” Chó Điên cao lớn hơn cậu, thể trọng lại nặng, tiểu Kiều bị đè đến khom người, gần như dán mặt vào bàn.

Hồ Thử lắc lắc đầu, nhịn không được đưa tay kéo Chó Điên ra, “Chó Điên, van mày, động dục cũng phải xem đối tượng là ai chứ, tiểu Kiều là loại người mà mày có thể động tay động chân được sao!”

“Mày làm đầu tao đau quá, đừng có vo ve vo ve vo ve bên tai suốt như thế” Chó Điên gạt tay Hồ Thử, nóng nảy quay đầu qua liếc. Hoàn toàn không có ý định an phận, đối phương vừa buông lỏng tay, hắn lại tiếp tục đè lên người tiểu Kiều.

“Mày đúng là cái thằng càn quấy số một!” Hồ Thử giận đến độ muốn rút đao. “Vo ve vo ve vo ve” bên tai người ta không yên rõ ràng là tên Chó Điên này mới đúng!

“Không, không sao” Tiểu Kiều nở nụ cười hoàn mỹ của nghiệp vụ viên, “Lúc nãy nói đến đâu rồi? Ngoại tệ định tồn đúng không…Tôi có bản kế hoạch quản lý tài sản cho ngài tham khảo đây” Cậu giơ tay đẩy mặt Chó Điên, để mình có thể ngẩng đầu đối diện nhìn thẳng hai người, gian nan rút vài bản phương án từ trong cặp công văn ra giới thiệu.

Hai người ngồi đối diện đều sửng sốt, Hồ Thử kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt giống như thứ mà tiểu Kiều lấy từ cặp công văn ra là một con cá sấu chứ không phải bản kế hoạch.

Còn Lộc Đầu lại vỗ bàn cười to, “Ha ha ha! Tốt, cậu thật thú vị!” Chìa tay, “Đưa đây, cho tôi xem thử ngoại tệ định tồn cậu nói”

“Lúc này tỉ giá hối đoái của đồng Dollar đang thấp, thích hợp mua lúc giá hời, còn nữa, ngài cũng có thể cân nhắc về ngân sách của công ty chúng tôi…Phần số liệu này cho ngài tham khảo, hiện tại công ty chúng tôi có một phương án mới, mỗi tháng đóng thêm ít tiền, là có thể kèm theo bảo hiểm y tế…” Tiểu Kiều cho rằng, trực tiếp đưa ra vài con số là sẽ có thể triệt để gợi sự hứng thú của Lộc Đầu, cậu viết vài số liệu lên biểu đồ, lại rút mấy bản chuyển đổi trong cặp ra.

“Trị số kỹ càng hơn, tôi đã chỉnh sửa lại trong máy tính, ngài có muốn xem qua không?” Lộc Đầu cầm bản chuyển đổi lên nghiên cứu một hồi, nói: “Cho tôi xem thử đi” Khả năng quan sát của tiểu Kiều không sai chút nào, cậu vừa nói thế, quả nhiên Lộc Đầu đối với phần kiến nghị đầu tư này nảy sinh ý niệm muốn nghiên cứu cặn kẽ.

“Được, xin chờ một chút” Tiểu Kiều xoay người lấy laptop, cậu vừa cử động, Chó Điên đè trên lưng liền từ cánh tay cậu trượt xuống đùi.

Mặt Chó Điên chôn vào vị trí khiến người ta xấu hổ, dù là tiểu Kiều cũng vô phương cười trừ, cậu ngượng ngùng đẩy đối phương ra, “Ngài Chó Điên, ngài…Hử?” Lật Chó Điên qua nhìn, cậu phát hiện gã đàn ông vài phút trước còn cuồng loạn hô to gọi nhỏ lúc này lại dựa vào người cậu ngủ ngon lành?!