Bệnh Mất Ngủ

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khốn nạn! Mày muốn nguyền rủa tao chết sớm hả?!”

Giương đao, rút súng, ném ghế.

“Tôi không có ý đó…Xin lỗi tôi cáo từ trước!” Thấy tay đối phương từ dưới ghế sô pha rút ra một khẩu súng tự động M16, tiểu Kiều vội vàng ôm cặp công văn tông cửa chạy ra.

Gặp kết quả này tiểu Kiều cũng không hề bất ngờ, mấy tên buôn súng đạn Hồ Thử giới thiệu cho cậu vốn không hề có chút hứng thú đối với ngân hàng đầu tư hay bảo hiểm y tế, bọn chúng cho rằng buôn lậu vũ khí kiếm lời càng nhanh hơn, nhưng xem ở phân lượng Hồ Thử nên cậu mới miễn cưỡng đồng ý gặp mặt, nhưng cậu vừa mới mở miệng nói đến bốn chữ “Bảo hiểm nhân thọ” liền bị người ta đuổi khỏi cửa.

“Đệch mẹ mày tên thành thị, cút!” Sân thượng lầu hai ló ra hai nòng súng, bắn tạch tạch tạch lên mặt đất.

“Wow!” Không nghĩ tới đối phương lại nổ súng thật, tiểu Kiều vắt giò lên cổ chạy.

Cậu chạy một hơi đến cuối phố, quay đầu lại xác nhận hai nòng súng kia đã lui vào trong nhà, cũng không có thủ hạ hung thần ác sát lao ra truy sát, mới yên tâm dựa vào cột điện thở dốc, “Đâu cần phải nổi cáu như thế a…” Ấn ngực, dùng sức xoa vài cái, chạy trốn nhanh quá, sắc mặt cậu có chút tái nhợt.

Những người đi đường đã kiến quái bất quái, coi như không có chuyện gì đi qua rải nhựa đường lấp kín mấy lỗ đạn cỡ hạt đậu lại.

“Thật là…Phù! Ha ha ha!” Một khắc trước thần kinh vẫn còn kinh hoảng, bất quá vài giây sau, cậu đột nhiên cườ lớn, “Ha ha ha! Cái gì mà nguyền rủa chứ…Thời đại nào rồi mà còn giữ cái tư tưởng cổ lỗ như vậy! Ha ha…” Cư dân phố Hắc đối với mưa bom bão đạn thấy biến bất kinh lại bị phản ứng này của cậu dọa cho nhốn nháo quay đầu lại nhìn.

Chơi thật vui! Đám người sinh động, đủ loại đủ kiểu, vô phương dự đoán được bất ngờ và sự cố, thế giới thú vị tựa như kính vạn hoa.

“Nhưng mà…Aiz! Đau đầu rồi nha, càng phải tích cực mời chào mới được!” Kích thích thì kích thích đó, nhưng nghĩ đến chưa đạt được hạn mức trách nhiệm, cậu liền cười không nổi.

Thành tích! Cậu muốn thành tích! Thành tích tốt sẽ được xuất ngoại, tham dự cuộc họp thượng đỉnh ở nước ngoài! Mau cho cậu thành tích!

Suy nghĩ một hồi, tiểu Kiều mở bao danh thiếp, rút một tấm danh thiếp tỏa mùi xạ hương tao nhã in chữ kiểu màu vàng nâu ra, bấm vào dãy số trên đó.

Điện thoại rất nhanh liền kết nối.

“Chào ngài Eros, tôi là tiểu Kiều lúc trước đã tán gẫu cùng ngài ở ‘Sao Thủy’…A,  phải, ngài vẫn còn nhớ tôi à, thật vui quá…Đúng, chính là chữa bệnh cả đời. Đã chuẩn bị vài bản kế hoạch muốn cho ngài tham khảo, không biết ngài có tiện không…Nửa tiếng sau ư? Được, không thành vấn đề, vậy hẹn tại…Hử? Được được, gặp ở đấy cũng được, tôi lập tức đến ngay…” Thuận lợi ngoài ý muốn, không ngờ thoáng cái đã thành công rồi, tuy nghề nghiệp của đối phương khiến cậu có chút nan giải, nhưng dù thế nào cũng phải thử một lần.

Bảo hiểm y tế của nam công quán* a, cột nghề nghiệp trên hợp đồng phải điền vào mục nào đây? Nghề phục vụ? [*là ngưu lang (aka kỹ nam) đó]

Eros hẹn cậu đến quán Teppanyaki “Hỏa Thiêu Khách” ăn tối, chính là nơi Chó Điên làm công.

Nhìn không ra, sang trọng anh tuấn như Eros lại ra vào quán ăn đầy khói dầu thế này, cảm thấy đối phương phải thuộc kiểu nhàn nhã uống trà chiều tại The Peninsula Hotels* mới đúng.  [*là khách sạn có lịch sử lâu dài nhất Hồng Kông, cũng là một trong những khách sạn xa hoa nhất thế giới]

“Hỏa Thiêu Khách” nằm tại đoạn đường Hoàng Kim đầu phố Thích Quang Tứ, hai mặt tường hướng ra lộ được thiết kế thành nửa cửa sổ chạm đất. Khách khứa đưa lưng về phía cửa sổ ngồi vây quanh chảo nướng lớn dùng bữa, năm nhân viên đội mũ bằng, mặc y phục đầu bếp màu trắng đang phục vụ khách phía trong bàn, tiếng dầu sôi xèo xèo và mùi thơm của tương tiêu đen xộc vào mũi.

Trên đường tiểu Kiều bận cắt đuôi đám người theo dõi lai lịch bất minh nên đến trễ vài phút. Đúng ngay lúc Chó Điên làm việc, người đàn ông bị gọi là Chó Điên lúc này đang cầm hai cái sạn chứ không phải đao Bowie của mình nữa, hắn vừa lau mồ hôi vừa xào thức ăn trong chảo.

“Nóng chết đi, nóng chết đi” Chó Điên nắm lấy cổ áo đầu bếp quạt quạt, giống như có cảm ứng, hắn lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ, liền thấy tiểu Kiều từ đầu phố đi tới.

Lập tức hắn tạm dừng tất cả động tác, hai mắt gắt gao trừng thân ảnh đối phương, tựa như chú chó cưng mong đợi chủ về nhà.

Cửa tiệm “Đinh đông!” mở ra, tiểu Kiều cởi áo khoác đi vào.

“Tiểu Kiều!” Chó Điên giơ sạn sắt vẫy vẫy cậu, khiến một nửa bắp cải sợi rơi xuống đất.

“Tiểu Kiều, bên này” Trước bàn có một người đàn ông mặc áo sơ mi vàng Champagne, mùi nước hoa trên người cực khó chịu cũng giơ tay lên cùng lúc.

Là ai a…Đôi mắt lam lục quét qua đối phương, người nọ cũng kinh ngạc liếc nhìn hắn. “Eh?”

“Ngài Eros, thật xin lỗi, trên đường có việc nên đến muộn…Anh chờ lâu chưa?” Tiểu Kiều đi về phía người đàn ông.

Eros lịch sự đứng dậy, kéo ghế ra cho tiểu Kiều, “Tôi vừa mới đến, quán rất đắt khách, tôi đến đây sớm giành chỗ ngồi cho cậu”

“Phiền anh quá”

Sau khi ngồi xuống, Eros ra vẻ muốn cầm áo khoác giúp cậu, tiểu Kiều lắc đầu, buồn cười nói: “Ngài Eros, tôi không phải khách hàng của anh, ân cần như vậy cũng không được tiền boa đâu” Eros mới là khách hàng mà cậu muốn tranh thủ a! Hơn nữa quán Teppanyaki cũng không có nơi để treo áo khoác.

Eros nhếch một nụ cười hoàn mỹ, nói: “Tôi rất hy vọng có thể giao lưu nhiều hơn với tiểu Kiều, hôm nay nhận được điện thoại của cậu, thật sự vui sướng bội phần”

“Tôi cũng rất muốn cùng ngài Eros tiếp tục triển khai đề tài lần trước” Tiểu Kiều cũng treo lên nụ cười nghiệp vụ không hề thua kém.

Này gọi là ai cũng có mục đích cần đạt được đúng không nhỉ? Nhưng cậu là đàn ông, dù có thiếu thốn cỡ nào chăng nữa cũng không có ý định “Đón tiếp” Eros.

“Đừng lạnh nhạt như vậy, gọi là Eros là được rồi…”

Nhìn hai người kia có qua có lại, từ lúc tiểu Kiều ngồi xuống tới giờ, không hề để ý đến ánh mắt khó chịu của Chó Điên, “Keng keng!” Hắn lấy sạn sắt gõ thật mạnh xuống mặt bàn.

“Chó Điên?” Tiểu Kiều chớp mắt mấy cái, kinh ngạc ngẩng đầu, “Tôi còn đang thắc mắc anh đi đâu rồi! Anh thế này trông thật sáng sủa, tôi suýt nữa nhận không ra!”

“Hừm hừm hừm! Tôi đứng tại chỗ này nãy ~ giờ! Tiểu Kiều mù rồi!” Chó Điên bất mãn dùng sạn chỉ vào cậu, giọng điệu như ông chồng đi bắt ghen: “Từ lúc vào cửa, trong mắt tiểu Kiều chỉ có tên ngựa đực kia! Chẳng lẽ các người có tư tình?!”

Nói đi đâu thế này? Tiểu Kiều cười khổ giải thích, “Tôi và Eros hẹn ở đây bàn bảo hiểm, Chó Điên lão đại, xin thương xót, để tôi và cả anh nữa, chuyên tâm làm việc, làm ơn” Chắp tay trước ngực, năn nỉ đối phương đừng đến phá rối.

Chó Điên híp mắt hung ác trừng Eros, “Không được! Tôi phải dòm chừng các người, tên kia rất nguy hiểm, căn bản là Pheromone* hình người!” Cái tên adrenalin biết đi anh có tư cách gì nói người ta, “Ông chủ, bàn này giao cho tôi!” Hắn quay đầu lại la hét. [*vật chất được thải ra ngoài cơ thể, truyền đạt một thông điệp để hấp dẫn đối phương cùng loài]

Chủ tiệm ăn ra một cái dấu hiệu “Mày cứ tự nhiên”.

“Tiểu Kiều, thì ra cậu quen Chó Điên” Eros vô cùng hứng thú quan sát bọn họ.

“Đúng là có quen…”

“Tiểu Kiều là của tao!” Chó Điên cắt ngang, “Không cho phép tán gẫu, mau gọi món!” Hắn vỗ vỗ tấm menu thật to trên tường, “Gọi món!”

Không tán gẫu thì làm sao mời bảo hiểm được…Tiểu Kiều cực kỳ đau đầu, “Tôi lần đầu đến đây, có món gì giới thiệu không?” Cậu hỏi Eros.

“Tôi đề cử món súp kem nấm và…”

“Xèo!” Chó Điên cố ý tưới nước sôi vào chảo sắt trước mặt Eros, một lượng lớn hơi nóng nháy mắt bốc lên, khiến Eros không thể không lui ra sau một chút.

“Súp kem nấm và thịt dê hương tỏi, nếu cậu ăn thịt dê…” Đống giá đỗ cao như cái núi nhỏ đập trước mặt Eros, Chó Điên khoa trương động tác trở đồ ăn, gõ sạn leng keng vào chảo cố ý quấy nhiễu.

“Tôi ăn thịt dê” Tiểu Kiều ngước cổ nhìn menu trên tường, “Thêm món cá hồi nữa là được, hay là mực nhỉ…”

“Cậu không phản bác sao?”

Cá hồi và mực đang chơi oẳn tù tì trong não, cậu phản ứng không kịp vấn đề của Eros, “Cái gì?”

“『Tiểu Kiều là của tao』” Eros thuật lại lời nói của Chó Điên lúc nãy.

“Phải phản bác cái gì?” Tiều Kiêu chọc chọc giá đỗ Chó Điên đang ra sức xào, “Anh ta là Chó Điên mà” Rõ ràng tiếng xấu của chó hoang vang danh khu Tây, ngôn hành cử chỉ đều không thể đoán trước.

“Nói vậy thì tôi yên tâm rồi” Eros trưng ra nụ cười hết sức quyến rũ, “Nếu các người có loại quan hệ kia, tôi sẽ rất thất vọng” Cái sạn keng keng gõ mạnh lên chảo, “Đã nói, không cho tán gẫu…Các người câm miệng lại cho ta! Ồn chết đi ồn chết đi!” Hắn đột nhiên quay lại chỉ, thực khách ngồi kế bên bị dọa im bặt.

“Chó Điên”

“Thế nào?” Trừng lại.

“Giá đỗ của tôi…Khét rồi”

Được tiểu Kiều nhắc nhở, Chó Điên mới nhớ mình đang xào đồ ăn, quá để ý đến cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, rốt cuộc bỏ thêm cái gì vào xào hắn căn bản không nhớ nữa.

“Hỏng rồi! Hỏng rồi!” Hắn vội đem giá đỗ cháy đen xúc ra, thả vào cái dĩa nhỏ trong tay, mặc dù bữa tối được thêm một món, nhưng một chút vui vẻ cũng chả có.

Rửa qua chảo lần nữa, xối mỡ, Chó Điên xúc lên một lượng giá đỗ, đậu hủ và củ cải đỏ gấp đôi lúc nãy trở xào lưu loát trên chảo sắt.

Hắn chia thức ăn xào chín làm hai phần, phần cho Eros chưa được một nhúm, toàn bộ phần còn lại đẩy đến trước mặt tiểu Kiều. Chủ nhân ma thú lại cảm thấy đây tuyệt đối là dằn mặt, cái núi thức ăn cao gần bằng cây bút bi này chỉ nhìn thôi cũng đủ no rồi.

Sau đó, Chó Điên lấy ra một miếng cá hồi còn to hơn cái mặt và một chén đầy mực, nấm, bơ, thịt dê cùng hành lá thứ nào cũng đều to tướng, quả thật như muốn đem cửa tiệm này biến thành của mình, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn đều từ trên trời rơi xuống không cần phải trả tiền.

Cảm tạ tâm ý Chó Điên, nhưng tầm mắt gần như muốn bắn ra lửa của chủ quán đâm vào cậu có hơi đau… “Chó Điên đủ rồi, đủ rồi! Tôi thật sự ăn không hết…Hơn nữa cũng trả không nổi” Cậu ngăn đối phương tiếp tục nạp nguyên liệu vào chảo sắt.

Eros lấy ra thẻ tín dụng. “Tiền không thành vấn đề, xin đừng lo lắng” Hành động khoe tiền lộ liễu như vậy, đối với kẻ ngay cả tiền thuê phòng cũng trả không nổi như Chó Điên mà nói, không thể nghi ngờ chính là chế nhạo, vốn đã thấy Eros rất không vừa mắt, lúc này càng cảm thấy bản mặt đối phương đáng ghét hơn, hận không thể đem miếng da mặt đẹp đẽ kia kéo xuống xào luôn cho rồi!

Tiểu Kiều rõ ràng là gối ôm dành riêng cho mình, tại sao lúc nào cũng có người muốn tìm cậu ta nói chuyện, nhìn chằm chằm như vậy, thật khiến người ta đại hỏa mà! Xem ra cần phải đánh vài cái kí hiệu lên mình gối ôm, tránh cho bị mấy tên tào lao đoạt mất.

“Con ngựa đực kia, cút cho tao! Tiểu Kiều là gối ôm của tao, không cho mày nói chuyện với cậu ấy!” Đã một thời gian dài hắn chưa từng có loại vọng động muốn chém chết người nào như vậy, sau khi sống chung với tiểu Kiều, mỗi ngày đều được ngủ một giấc ngon lành cho đến lúc tỉnh lại một cách tự nhiên, tinh thần trạng thái chuyển biến tốt đẹp, cảm giác đau đớn phiền lòng biến mất vô tung, Chó Điên không còn thường xuyên nổi trận lôi đình nữa, tính tình đã có thể bình thường như những người khác. Bọng mắt giảm hẳn, quầng mắt cũng dần nhạt đi, ngũ quan đoan chính cộng thêm một thân đồng phục đầu bếp, Chó Điên hiện tại nếu khép miệng đứng bất động, thật sự có thể coi như một thanh niên sáng láng.

Trong cơ thể nộ hỏa không tên đang chạy tán loạn, giống như con rắn nham hiểm vươn thân trên, phì phì phun lưỡi, có thể hành động bất cứ lúc nào, tìm lối phát tiết. Nhưng nếu tiểu Kiều dời lực chú ý lên người hắn, thì cơn tức giận này nháy mắt sẽ không cánh mà bay, nguyện ý vì đối phương vẫy đuôi vài cái.

Một hồi phát nộ, một hồi nhảy nhót, cảm xúc lên xuống lặp đi lặp lại.

Dường như rắp tâm đối nghịch Chó Điên, hoặc là cố ý muốn xem trò hay, Eros nháy mắt một cái với tiểu Kiều, dùng âm lượng Chó Điên có thể nghe được, ghé tai nói: “Nơi này thật ồn, khó nói chuyện, có muốn đổi nơi khác không?”

“Thức ăn nhiều như vậy lãng phí lắm, ngồi thêm chút nữa đi…Ăn ngon lắm” Đối với con sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt xung quanh tiểu Kiều coi như không nghe thấy, gắp thức ăn trên bàn đưa vào miệng.

“Còn nữa, Chó Điên, anh ở đây không vấn đề gì chứ? Chủ quán đang trừng anh kìa” Cậu chỉ ra phía sau Chó Điên.

Một bên là khách quý, một bên là chó dữ trong nhà, cả hai đều không thể đắc tội, tiểu Kiều bảo trì trung lập một cách thỏa đáng, nghênh hợp không khí, nhưng không nhảy múa theo.

Chó Điên hừ một tiếng, chỉ chỉ mắt mình, rồi chỉ chỉ Eros, cảnh cáo hắn không được có bất kỳ ý đồ gì vượt phép, căm giận cúi đầu xào rau. Eros dịch chuyển ghế ngồi thẳng, ánh mắt nhìn tiểu Kiều có chút nghiền ngẫm.

Người thanh niên thành thị này tuyệt không phải là bê con mới sinh không sợ hổ, cậu ta có sự xảo trá và toan tính của một nhân viên chào hàng, ánh mắt trong suốt sáng ngời, nhịp bước thẳng tắp quả quyết, như con mèo ôm lòng hiếu kỳ với toàn phố Hắc, nhưng cũng thận trọng như sư tử.

Kinh nghiệm gì lại có thể bồi dưỡng ra tính cách như vậy?

Sự lãnh tĩnh trầm ổn của cậu, trong con phố điên cuồng này có thể nói là một loại biến tướng méo mó. Trình độ nguy hiểm của cậu ta có lẽ ngang tài ngang sức với “Con trai nữ đế”. Một phương là lửa mạnh muốn xé nát sự yên tĩnh, một phương là nước ấm không tiếng động ngấm sâu chậm rãi ăn mòn…“Đúng như lời Thập Phương miêu tả, cậu quả nhiên là người rất thú vị” Eros cười nhẹ, cũng gắp thức ăn cho vào miệng.

“Hớ? Thập Phương nói với anh thế nào, nói xấu hay nói tốt?”

“Lời thốt từ miệng Thập Phương, bất kể là câu gì, cũng đều nghe không lọt tai” Eros cười nói.

“Ha ha, dám nói anh ta như thế…” Tiểu Kiều lại gắp thức ăn.

Chó Điên cố ý muốn thể hiện, hắn lấy kỹ xảo dùng song đao, một tay rán cá hồi, một tay xào mực. Miếng bạch tuộc chịu nhiệt liên tục săn lại, như mì tai mèo* đáng yêu vang xèo xèo trong nước sốt, mùi hương tỏa ra ngào ngạt. [*một loại mì hình dáng như lỗ tai mèo, xem hình minh họa bên dưới]

Cách bàn chế biến, mí mắt Chó Điên nháy cũng không nháy, sít sao nhìn hành động qua lại của bọn họ, ánh mắt như dã thú đang rình con mồi, so với nhiệt độ chảo sắt còn muốn bỏng người hơn.

“Lời mời lúc nãy, cậu còn chưa trả lời tôi đó, tiểu Kiều” Eros đưa tay sát vào cánh tay cậu, thân cận có chừng có mực, tiểu Kiều không cự tuyệt sự đụng chạm của Eros, tránh cho hắn phải mất mặt, trên mặt vẫn treo nụ cười kinh doanh, “Eros, đã nói tôi không phải bà lớn đến thăm quán các anh rồi kia mà”

“Tôi nói lời này, không phải hy vọng cậu khui chai rượu giúp tôi” Nam công quan tuấn mỹ nở nụ cười mê hoặc, có lẽ là đó chính là món vũ khí dành để quyến rũ các quý phu nhân.

“Tiểu Kiều, sự khiếm khuyết của cậu, khiến tôi mê muội” Eros lấy tay ấn ấn ngực mình, “Tôi chẳng có sức chống cự đối với loại người không hoàn mỹ”

Tiểu Kiều ngơ ngẩn, động tác này của Eros dường như ám chỉ gì đó, “Eros, anh…”

“Tao nói bao nhiêu lần rồi, trong quán trong được hút thuốc lá, muốn chết hả?!” Chó Điên không báo trước gào thét muốn nổ quán, nháy mắt tất cả mọi người đều dời lực chú ý lên người hắn.

Đối tượng bị Chó Điên mắng, là một thực khách trẻ tuổi ngồi cách tiểu Kiều ba ghế, chân mày tên này xỏ một hàng đinh tán, y như con rắn mối, quần áo quái gở kì dị, vừa nhìn liền biết là loại không có bối cảnh gì, chỉ là côn đồ lêu lỏng cả ngày ở trạm Quỷ Cổ.

Đối phương là khách hàng thối nát nổi danh trong quán, thường xuyên ăn quỵt không nói, còn đem xương cá vỏ sò vứt lung tung, từ lâu đã khiến nhân viên trong quán bất mãn.

“Mày có ý kiến gì không? Ha!” Tên này dĩ nhiên không biết lai lịch của Chó Điên, còn cố ý dùng chảo nướng dụi tắt điếu thuốc, hất cằm giỡn mặt.

Trạng thái Chó Điên như ống thuốc nổ không chịu nổi một chút khiêu khích, hành động của đối phương chẳng khác nào muốn chết, nhất thời toàn bộ người trong quán, kể cả tiểu Kiều, đều than thầm trong lòng: Thảm!

Chó Điên làm một động tác kỳ quái, thân thể khẽ đong đưa từ trước ra sau, hàng rào tinh thần có tên lý trí trong đầu ầm ầm sụp đổ.

“Mày, có biết là, tao, mỗi ngày, rửa cái chảo này, có bao nhiêu cực khổ hay không!” Giật mũ đầu bếp căm giận ném xuống đất, hắn túm lấy đầu tóc tên này, mạnh mẽ kéo đối phương từ chỗ ngồi đứng dậy. “Mỗi ngày mỗi ngày, mệt mỏi muốn chết, còn phải cố trưng bộ mặt tươi cười với loại người như mày, mẹ nó!” Chó Điên túm tên đó lắc kịch liệt, đối phương gào thảm thiết, vung cả hai tay đẩy hắn ra.

“Tóc tao! Tóc tao! Buông ra! Đồ điên!”

“Điên?” Chó Điên nghiêng nghiêng đầu, “Mày đang nói gì thế…Tao chính là chó dữ đấy, oẳng!” Lời mắng chửi và sự giãy dụa kích thích cuồng tính của hắn, con rắn đố kỵ nham hiểm trong cơ thể đã tìm được mục tiêu phát tiết, ánh mắt Chó Điên lộ ra sát ý tàn ngược, hắn cười điên cuồng, chợt đem tên kia đè xuống!

Nhiệt độ trong chảo hơn 200o, có thể rán chín miếng thịt dễ dàng. Sắt tây vừa mới xào thức ăn có màu nâu đen, trên mặt dính một lớp dầu mỡ óng ánh.

Khi mặt gần dán vào chảo lập tức ngửi được mùi sốt tiêu đen và mùi lông mày cháy khét của mình, tên kia liều mạng chống vào cạnh bàn thét chói tai. “Mày…mày…mày…mày…mày điên rồi…” Cái chảo phát ra hơi nóng gần ngay trước mắt, cách chóp mũi chỉ có hai lóng tay, trên trán mồ hôi túa ròng ròng, nhỏ xuống mặt chảo nóng rực, vang lên tiếng “Xèo xèo” khiến gã sởn tóc gáy.

Chó Điên tiến sát lại, dán bên tai gã nói: “Chảo này, siêu nóng siêu nóng a! Thế nào? Nhìn thử đi, nhìn thử đi, nhìn thử đi a!” Hắn điên cuồng gào thét, ra vẻ muốn ấn đối phương xuống vỉ sắt.

“Tao…tao không dám…tao không dám nữa! Không phải đùa đâu, mặt tao nóng quá, nóng quá, buông tay! Mau buông tay!” Cảm thấy áp lực trên tay Chó Điên tăng thêm, tên kia lớn tiếng gào thảm thiết, khách khứa trong quán như vừa tỉnh mộng…Tiếp tục dùng bữa.

“Chủ quán, đem một lốc bia đến đây!”

“Đừng khách khí, ăn nhiều chút, hôm nay tôi mời!”

“Cho tôi thêm một đĩa thịt heo xào hành…”

Ngăn cản hành vi tự ý của Chó Điên là một ông chú bụng bia râu quai nón – chủ quán “Hỏa Thiêu Khách”, ông ta giật cái khăn lông trắng giắt trên cổ xuống đánh hắn mấy cái. “Quậy đủ chưa, không nghe thấy khách hàng hối đồ ăn hả?!” Thường xuyên bị khăn lông của chủ quán đánh, Chó Điên theo phản xạ rút tay lại, sinh viên làm công bán thời gian bên cạnh kéo cánh tay hắn, cứu thực khách kia ra khỏi vĩ nướng.

“Muốn chết sao! Đừng cản tao. Loại rác rưởi này, để tao chém nó!” Tên kia sau khi thoát được lập tức tông cửa chạy trốn, Chó Điên một cước giẫm lên bàn chế biến, nhe răng trợn mắt la hét đòi ra ngoài đuổi đánh, lại bị chủ quán lấy khăn lông quất một cái lên lưng.

“Chó Điên! Mày muốn nổi điên, cũng đừng nhằm ngay chỗ kiếm cơm của tao chứ” Chủ quán trầm giọng cảnh cáo.

Chó Điên quay lại hung ác trừng, “Ông cho là tôi thèm chắc…” Vốn tưởng rằng hắn sẽ lớn tiếng gào thét, hoặc dứt khoát vặn gãy cổ chủ quán, nhưng hắn chỉ há miệng, miễn cưỡng đem lời nói nuốt trở vào.

Liếc về phía tiểu Kiều đang kinh ngạc nhìn mình trước bàn, Chó Điên phẫn nộ lui chân về, nhặt mũ đầu bếp đội lên, “Hừm!” Hắn lấy khăn lau dấu chân trên mặt bàn.

Ngoài dự liệu của mọi người, con chó điên này lại không phát tác.

“Gây chuyện phải bị phạt, mày lập tức đi chà WC ngay!” Chủ quán sai sử.

“Chà con c** ông! Cũng chỉ có mấy đồng tiền lẻ, sao tôi phải làm loại việc này chứ…” Chó Điên lẩm bẩm phun mấy câu oán trách, nhưng vẫn đi lấy cây lau nhà và thùng nước đặt trong kẹt tủ ra.

Con chó điên này nghe hiểu tiếng người từ lúc nào vậy?! Đám thực khách trong quán bàn tán sôi nổi, tuy nói chó không sửa được thói ăn phân, nhưng hắn cũng đã bắt đầu học cách thưởng thức mùi vị của thức ăn gia súc rồi…Chó Điên quyết tâm hăng hái, nguyên nhân gây ra chuyện này là cuộc nói chuyện với tiểu Kiều vào một tháng trước.

—————

“Động một chút là bị thương như anh, thật sự phải mua bảo hiểm y tế mới có thể bảo đảm được” Giúp Chó Điên băng bó kỹ miệng vết thương, tiểu Kiều sờ sờ băng vải trên cánh tay hắn, cảm khái nói: “Không có tiền tiết kiệm, không có bảo hiểm lao động lẫn bảo hiểm y tế, anh bây giờ còn trẻ sẽ cảm thấy không quan trọng, nhưng sau này già rồi, bệnh tật, thì phải làm sao?” Cậu không tự giác chuyển sang cách nói dùng để khuyên giải khách hàng.

“Bảo hiểm y tế? Cái thứ này tôi không hiểu” Chó Điên gãi gãi bụng, dựa vào người tiểu Kiều.

“Không có gì phức tạp cả, tôi đề cử vài phương án cho anh xem” Cậu đứng dậy lấy cặp công văn, cơ thể Chó Điên té “Bịch” xuống tấm thảm trên mặt đất.

“『Hạnh phúc 99』,『 Khỏe mạnh trọn đời』và 『Kim mãn ý』đều là những phương án không tệ…Tôi cực lực đề cử『Kim mãn ý』kèm theo bảo hiểm ngừa ung thư” Cậu bày những bản kế hoạch này lên bàn, “Anh nghiên cứu thử đi, chỗ nào không rõ tôi sẽ giải thích”

Chó Điên dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp một góc giấy giơ lên, nghiêng đầu nhìn. “Toàn bộ đều không hiểu, chữ chi chi chit chít làm mắt tôi đau quá”

“Trong tay anh là bản『Hạnh phúc 99』” Tiểu Kiều nói, “Anh định kỳ nộp tiền cố định cho công ty tôi, công ty sẽ đem số tiền này tiến hành kế hoạch đầu tư cẩn thận, sau đó gửi trả lại cho anh các loại bảo đảm”

“Tỷ như gần đây cùng Thập Phương bàn về bảo hiểm hỏa hoạn thương nghiệp, nhìn vào mặt chữ sẽ hiểu ngay, bồi thường những sự cố ngoài ý muốn do hỏa hoạn gây ra, còn phần『Hạnh phúc 99』này chủ yếu là bảo hiểm nhân thọ, đồng thời kèm theo bảo hiểm y tế”

“Ưm ưm…Thật phức tạp” Chó Điên cầm bản kế hoạch đưa vào miệng cắn.

“Nói đơn giản!” Tiểu Kiều rút tờ giấy trong tay Chó Điên về, lại quét những bản kế hoạch khác trên bàn qua một bên, vỗ đùi nói: “Khi anh chết, hoặc bị thương nằm viện, sẽ có thể đến công ty chúng tôi xin cấp tiền”

“Tôi chết rồi cũng có thể lấy tiền?” Chó Điên mở to mắt, chưa từng nghe qua chuyện gì tốt đẹp đến thế.

“Phí bảo hiểm thấp nhất, đóng từ hai mươi lăm tuổi cho đến sáu mươi tuổi, thọ chung hay ngoài ý muốn chết đi, thân quyến đại khái có thể lãnh được tám triệu a, từ bốn mươi tuổi trở đi thì cứ thêm mười tuổi sẽ nhận được một khoản tiền chúc thọ”

“Wow! Tám triệu?!” Con số này đối với Chó Điên mà nói, là một khái niệm hoàn toàn vô phương tưởng tượng, hắn lập tức động tâm. “Nhưng tôi không có thân quyến, tiền kia cho ai lãnh đây?”

Tiểu Kiều không cần suy nghĩ nói: “Vợ chồng và bạn thân đều có thể trở thành người hưởng bảo hiểm”

“Như vậy a…” Chó Điên xê dịch mông, kéo tiểu Kiều vào lòng. Hê hê! Quả nhiên là ôm thích thật.

Vùi mặt vào mái tóc mềm mại của tiểu Kiều, hắn thỏa mãn híp mắt lại, “Tôi muốn mua, vậy mỗi ngày đều phải cho tiểu Kiều tiền đúng không?”

“Không cần nộp mỗi ngày, có gói đóng năm, đóng quý và đóng tháng, hơn nữa tiền không phải cho tôi, mà là cho công ty đầu tư” Tiểu Kiều nói.

“Mua cái này, khi tôi chết, tiểu Kiều sẽ có tiền cầm phải không?”

“Eh?”

———————————————

Chú giải:

_ Mì tai mèo:

chapter content